Đôi mắt Sầm Tử Tranh tràn ngập hơi nước, cô ngẩng đầu ngẩn ngơ mà nhìn Cung Quý Dương, một giọt nước mắt trong suốt vẫn đọng lại trên khuôn mặt mềm mại, môi anh đào hé mở, một bộ dạng vừa thấy đã thương.
Đột nhiên Cung Quý Dương cảm thấy trái tim run lên, anh không thể khống chế mà cúi người, bờ môi mỏng dừng lại trên mắt cô, cẩn thận hôn lấy những giọt nước mắt của cô.
“Tử Tranh, hãy để anh là người có thể bảo vệ em suốt cả cuộc đời, có được không?” Giọng nói trầm thấp của anh như một lời tuyên thệ và hứa hẹn.
Sầm Tử Tranh cảm thấy lòng mình đang từ từ buộc chặt, tiếp theo đó là sự hạnh phúc to lớn……
“Học trưởng Cung……” Cô khẽ kêu, thõa mãn để mặc anh ôm vào trong lòng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong vòm ngực to lớn của anh, từng hơi thở nam tính dần dần bao phủ lấy cô, khiến cô càng thêm dựa sát vào anh……
“Tử Tranh, anh yêu em……” Sự chân thành xuất phát từ trong lòng khiến Cung Quý Dương mềm lòng, anh thì thầm, hạ xuống trán cô một nụ hôn chân thành tràn ngập tình yêu.
Hai gò má Sầm Tử Tranh đỏ ửng, cô tình nguyện để cho bản thân mình trầm luân trong tình yêu nồng nhiệt này…….
☆☆☆☆☆☆☆☆
Tin tức Sầm Tử Tranh và Cung Quý Dương yêu nhau đều truyền ra khắp trường đại học, từ đó cũng có nhiều hiểu lầm vô căn cứ, thậm chí có người rảnh rỗi còn đánh cược, xem thử Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh có thể quen nhau bao lâu, bởi vì bọn họ đều biết Cung Quý Dương quen với phụ nữ đểu không bao giờ vượt quá hai tháng.
Từng ngày trôi qua, lời đồn và sự để ý đều không hề giảm bớt, mà Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh vẫn yêu đương như trước, trong nháy mắt kỳ hạn hai tháng đã trôi qua, mà tình cảm của hai người vẫn chàng chàng thiếp thiếp, dường như khiến mọi người ghen đến chết.
“Quý Dương…..”
Tại căn hộ của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh lười biếng dựa vào trong ngực Cung Quý Dương, khẽ gọi tên anh…..
“Hử?”
Cung Quý Dương dù bận tối mắt tối mũi vẫn ung dung nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, bàn tay to dịu dàng vỗ về mái tóc dài của cô, quấn một lọn tóc của cô vào ngón tay, vòng quanh vòng quanh, sợi tóc đen tuyền của cô quấn trong tay anh lại có một loại phong tình khác.
“Em thật lo cho cuộc thi thiết kế bốn tháng sau nha, thật sự là em vẫn thích thiết kế trang phục nam, nhưng……” Đôi mắt to tròn của Sầm Tử Tranh chuyển động, cố ý ra vẻ tiếc hận mà than thở: “Em không có model nào được cả!”
Cung Quý Dương mỉm cười, lập tức ôm lấy cô, yêu thương mà vuốt lấy cánh mũi cô, chế nhạo nói: “Quỷ nha đầu, muốn dùng cơ thể của bạn trai thì cứ nói rõ, còn làm ra vẻ đáng thương!”
“Thật sao?” Sầm Tử Tranh lập tức đứng dậy nhìn Cung Quý Dương, trong mắt mang theo sự vui mừng…..
“Ai bảo anh lỡ thương em mất rồi, cho nên tất cả đều phải nghe theo em rồi!” Cung Quý Dương cười tà mị, trong mắt đều là sự cưng chiều.
“Thật tốt quá, Quý Dương, anh biết không, dáng người của anh là phù hợp với tiêu chuẩn nhất nha, như vậy em sẽ đạt được kết quả tốt nhất! Ngày mai anh nhất định phải có thời gian rảnh dành cho em đó, nhân tiện em sẽ mang theo bản thiết kế tới!” Sầm Tử Tranh mừng như điên nói.
“Được!” Trong mắt Cung Quý Dương là nụ cười tươi rói.
“Oa…..” Sầm Tử Tranh hạnh phúc hôn lên khuôn mặt anh! Một ngày hối hả chuẩn bị bài tập trôi qua, Sầm Tử Tranh đến căn hộ của Cung Quý Dương, ăn xong bữa tối nồng tình mật ý, cô liền bắt đầu chính thức tùy theo vóc dáng mà may áo……..
Khi Sầm Tử Tranh cầm thước dây do đến eo Cung Quý Dương, Cung Quý Dương lập tức ôm lấy cơ thể của cô, đem khuôn mặt tuấn tú thâm sâu chôn trong mái tóc cô, tham lam hít lấy mùi hương thanh mát của cô.
“Này, Quý Dương, anh không nên cử động chứ!” Sầm Tử Tranh cười duyên dáng bỏ cánh tay không an phận của anh ra, trong lòng lại vô cùng khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ ửng.
Cung Quý Dương phát ra một tiếng rên kháng nghị……đây đúng là đang khảo nghiệm tinh thần của mình mà, người phụ nữ mình yêu thương lại lúc ẩn lúc hiện trước ngực mình, thân thể mềm mại lại thỉnh thoảng đụng chạm một cái, anh chỉ là đàn ông thôi mà, là đàn ông thì không thể kìm nén được mà.
Hiển nhiên Sầm Tử Tranh không biết được suy nghĩ trong lòng Cung Quý Dương, vẫn như trước nghiêm túc ghi chép số liệu, nhưng khi cô đo đến vòng mông, lại lơ đãng chạm vào vật nhỏ bé mạnh mẽ giữa hai chân Cung Quý Dương, nhung cũng hoàn toàn không biết.
“Quý Dương, dáng người của anh đúng là vượt quá chỉ tiêu mà, siêu tiêu chuẩn mà, không thể tưởng tượng rằng anh lại chăm chỉ rèn luyên thân thể như vậy chứ!”
Sầm Tử Tranh xoay người, nhìn vào chuỗi số liệu mà thán phục, vóc dáng của người đàn ông có thể tùy cơ ứng biến như vậy, tác phẩm thiết kế xuất hiện nhất định sẽ là siêu cấp hoàn mỹ.
“Thích dáng người của anh sao?”
Chẳng biết lúc nào thì Cung Quý Dương đã đi đến phía sau Sầm Tử Tranh, hai cánh tay duỗi ra, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi xuống thì thầm bên tai cô.
“Hù……”
Rõ ràng Sầm Tử Tranh có thể nghe được trong lòng mình đang nhảy múa, mà mùi xạ hương nhàn nhạt trên người Cung Quý Dương tràn ngập khắp khoang mũi giống như một loại thuốc mê, khiến cho sóng lòng Sầm Tử Tranh càng thêm sôi sục, nhưng cô vẫn tỏ vẻ thoải mái mà cười cười nói: “Thích chứ, nếu lấy dáng người của anh để tham dự cuộc thi, nhất định em sẽ đạt giải đó!”
“Vậy em muốn báo đáp anh như thế nào?”
Cung Quý Dương khó nhịn mà dán chặt vào cơ thể mềm mại của cô, nụ hôn nóng bỏng mang theo dục vọng khó nhịn, nhẹ nhàng gặm cắn chiếc gáy trắng nõn của cô…..
Vừa mới bị cô đụng chạm nên dục vọng đã kích động dị thường, tiểu yêu tinh này, châm lửa lên mà bộ dạng vẫn cứ vô tội.
Anh hận rằng không thể muốn cô ngay lập tức! Bây giờ toàn bộ tế bào trong cơ thể anh đều đang kêu gào, hưng phấn…..nhưng, anh sợ rằng bản thân mình sẽ làm tổn thương đến cô, bởi vì cô nhỏ bé, vô cùng dịu dàng, giống như một cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu, mà chính mình là một tên sói xám to lớn đáng giận!
Ách…….
Sầm Tử Tranh đang đắm chìm trong lồng ngực anh, nhưng khi cô cảm thấy một vật cứng rắn lực lưỡng đang chống vào người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm đỏ bừng, mà hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Tuy cô chưa có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng thường xuyên nghe được các chị em ở phòng ngủ bàn bạc về chuyện nam nữ, chỉ là…..khi cô cảm nhận được giọng điệu ái muội và thô ráp của Cung Quý Dương, cuối cùng trong lòng cô lại vô cùng khẩn trương.
“Em…..Em sẽ dùng tiền thưởng mời anh đi ăn một bữa tiệc thật lớn nha!”
Giọng nói của Sầm Tử Tranh đầy lo lắng, cô nghiêng đầu muốn né tránh nụ hôn của Cung Quý Dương, anh lại tiện thể đặt nụ hôn xuống gương mặt cô, sau đó lại trượt xuống phía dưới, gặm gặm xương quai xanh đầy quyến rũ của cô……
"Quý Dương. . . . . ."
Sầm Tử Tranh run lên vì căng thẳng, sau một khắc, cơ thể của cô liền bị Cung Qúy Dương ôm lấy, nằm vật xuống giường, anh nằm đè lên người cô…..
"Anh không muốn ăn bữa tiệc lớn nào cả, Tử Tranh, anh muốn ăn…..em!” Âm thanh của anh khàn khàn mà quyến rũ, ánh mắt đã nhanh chóng thay đổi, nhuốm màu dục vọng.
"Quý Dương. . . . . ."
Gương mặt của Sầm Tử Tranh có chút bất an, hơn nữa còn rất ngượng ngùng, anh và cô bây giờ, tư thế xếp chồng lên nhau vô cùng thân mật, cơ thể của anh dán chặt lấy đường cong yểu điệu trên người cô, dù cô chỉ nhẹ nhàng động một cái, cũng sẽ khiến Cung Qúy Dương mất bình tĩnh kêu rên.
Người mà mình yêu thương xinh đẹp động lòng người như vậy nằm ở dưới cơ thể của mình, điều này khiến Cung Qúy Dương khó mà kềm chế cho được, anh muốn cô. Suy nghĩ ấy khiến luồng lửa nóng chợt vụt qua vùng bụng dưới của anh.
Ngay sau đó, nụ hôn rơi xuống cơ thể cô lại càng trở nên mãnh liệt, căn bản là anh sắp không thể khống chế được suy nghĩ điên cuồng chiếm đoạt của mình.
"Tử Tranh, mau đẩy anh ra, bằng không anh sẽ không kiểm soát được mình, gây tổn hại đến em……”
Giọng nói trầm thấp nhuốm màu nhục dục của Cung Quý Dương vang lên bên vành tai cô, ngay thời điểm vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, anh thở hổn hển, thì thầm nói.
"Quý Dương."
Một dòng nước ấm dâng lên từ đáy lòng của Sầm Tử Tranh, cô thở gấp, mặc cho anh gieo xuống từng nụ hôn nóng rực như lửa đốt ở trên người mình, đôi tay nhẹ nhàng vòng lên sau gáy của anh.
"Tử Tranh."
Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt cô, ánh lửa cháy hừng hực phảng phất trong trong đôi con ngươi đen láy, dường như muốn hung hăng cắn nuốt người trước mặt.
"Mặc dù anh rất muốn làm em trở thành người của anh, nhưng…..Anh không muốn ép buộc em, nếu không, anh so với những con cầm thú kia……là một dạng……” Anh gắng gượng chịu đựng, vầng tráng lấm tấm mồ hôi, có thể nhìn thấy được vẻ khổ sở khi anh phải cố nén sự ham muốn đang bùng phát dữ dội từ bên trong đến nhường nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh ửng đỏ đến độ không thể nào đỏ hơn được nữa, cô nhìn sâu vào ngọn lửa ham muốn bên trong đôi mắt của Cung Qúy Dương, khẽ rũ tầm mắt, nhẹ giọng nói ra: “Qúy Dương, em…..em tình nguyện trở thành người…..của anh…..”
"Tử Tranh, em…điều em nói là sự thật?"
Cung Quý Dương kích động hỏi, trời ạ, vào giờ phút này anh cảm thấy mình cực kỳ xấu hổ, một kẻ phong lưu đa tình như anh, nhưng khi ở trước mặt Sầm Tử Tranh lại trở nên dè dặt cẩn thận như một đứa học sinh tiểu học.
"Ừm!" Sầm Tử Tranh ngượng ngùng chôn gương mặt nhỏ nhắn vào vòm ngực to lớn của anh, dáng vẻ xinh đẹp tựa như một con mèo nhỏ làm Cung Qúy Dương thương yêu không dứt.
"Tử Tranh, người yêu bé nhỏ của anh. . . . . . Yên tâm, nhất định anh sẽ dịu dàng. . . . . ."
Cung Quý Dương cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, anh cẩn thận từng li từng tí đặt mình lên người cô lần nữa, bàn tay dịch chuyển tới lui, vật che đậy bên dưới người cô dần dần buông rơi.
Cơ thể phụ nữ xinh đẹp yêu kiều bên dưới khiến anh hít thở không thông, cúi đầu, phủ lên từng chỗ một, môi nóng lưỡi dài lướt qua từng điểm mẫn cảm của cô.
Cung Quý Dương là người lão luyện trong tình trường, càng là cao thủ*****, một khi ngọn lửa bên trong người anh bị châm ngòi, người không hề có một chút kinh nghiệm như Tử Tranh liền bị anh kéo vào trong phong ba bão táp, khó đè nén được tiếng rên rỉ.
"Tử Tranh. . . . . ." Cung Quý Dương không thể tiếp tục nhẫn nại, nhanh chóng chạy nước rút, xâm nhập vào trong cơ thể của cô, nhưng một tầng trở ngại kia lại khiến anh tạm dừng động tác.
"Đau quá. . . . . ." Sầm Tử Tranh bất lực ngửa mặt lên trần nhà, một giây sau đó, giọng nói liền bị Cung Qúy Dương nuốt vào bên trong.
"Tử Tranh, thả lỏng một chút, ngoan, đừng sợ. . . . . ."
Thấy cô khó chịu, trong lòng anh dâng lên cảm giác không nỡ cùng thương tiếc, dịu dàng hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi, giọng nói ồm ồm tựa như đinh đâm vào đá.
Cô quá thuần khiết khiến anh khó kềm chế được dục vọng, cố nén cơn ham muốn dữ dội đã gần như lan đến ranh giới cuối cùng.
Sầm Tử Tranh từ từ mở mắt ra, nghe anh dịu dàng trấn an, ánh mắt lóe lên một tia xúc động, cô ngây ngô không biết nên làm như thế nào, chỉ biết liều mình ôm lấy anh, khe khẽ nói: “Quý Dương, vì là anh, em không sợ. . . . . ."
"Bé ngoan!"
Trái tim của Cung Quý Dương như bị tan chảy vào ngay thời khắc ấy, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng trong như sao trời của cô, thắt lưng mạnh mẽ đẩy một cái, vật khổng lồ kiêu ngạo xỏ xuyên qua cơ thể non nớt bên dưới.
Gần như vào khoảnh khắc ấy, anh cúi người, nuốt lấy tất cả những âm thanh kêu lên vì đau đớn của Sầm Tử Tranh vào trong miệng, để mặc cô ghim móng tay vào trên bả vai mình, nụ hôn dịu dàng xua tan đau đớn.
"Tử Tranh, anh yêu em. . . . . ." Nương theo những luật động cuồng dã, Cung Qúy Dương thì thầm nói lời yêu bên tai cô.
Bọn họ kết hợp hòan mỹ như vậy, cảm giác hạnh phúc làm cô rơi lệ, dường như cô được sinh ra là để dành cho anh, định mệnh sắp đặt là trở thành người phụ nữ của anh.
Cô rên lên vì vui sướng, sự kết hợp chặt chẽ đầy tính nhục dục của cả hai đã khiến cô vứt đi hoàn toàn lý trí, cô chỉ biết – cả đời này mình cũng không thể quên được người đàn ông này, mặc kệ về sau sẽ ra sao, trong sinh mệnh của cô chỉ tồn tại mỗi người ấy.
Triền miên cả đêm, sớm tinh mơ, ánh mặt trời ấm áp tràn vào cả căn phòng, phản chiếu trên tấm màn rực rỡ màu sắc.
Cung Quý Dương tỉnh lại, khi anh nhận thấy được người trong ngực đang nép vào mình, khóe môi nâng lên nụ cười thỏa mãn không tì vết, cánh tay càng siết chặt lấy cơ thể mềm mại.
Một cô gái chỉ mới mười sáu tuổi mà có thể khiến anh rung động và thương yêu đến vậy, làm anh không ngừng trầm luân, để người luôn cẩn thận như anh lại không muốn dùng đến bất kỳ biện pháp an toàn nào vào cái đêm triền miên hôm trước.
Chưa một người phụ nữ nào có thể mang đến cho anh cảm giác như vậy, anh muốn cô bé này, bất luận là thể xác hay là tâm hồn, nhất định phải triệt để có được cô ấy.
Đang suy nghĩ, một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cực kì có tính nhẫn nại, là điện thoại của Sầm Tử Tranh.
Cung Quý Dương tiện tay cầm lấy điện thoại của cô, lúc anh nhìn thấy tên người gọi bên trên thì hàng chân mày rậm nhíu lại, tỏ vẻ không vui, thấy Sầm Tử Tranh vẫn còn vùi vào ngực mình ngủ say như cũ, làn môi mỏng khẽ nhếch.
"Này" Giọng nói lười biếng mang theo một tia mập mờ, anh trực tiếp nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia sững sờ hồi lâu, cả nửa ngày không nói gì, một lúc sau mới truyền đến giọng nói có phần không chắc chắn của một người đàn ông: “Làm phiền anh, tôi muốn gặp Tử Tranh.”
"Thư học đệ, thật là ngại quá, Tử Tranh đang say giấc trên giường của tôi.” Anh cố ý cường điệu hai chữ kia, nhưng mà ý đồ đã lộ ra hết cả rồi.
~Hết Chương 26~
Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o. r .g để có chương mới nhanh nhất
Đột nhiên Cung Quý Dương cảm thấy trái tim run lên, anh không thể khống chế mà cúi người, bờ môi mỏng dừng lại trên mắt cô, cẩn thận hôn lấy những giọt nước mắt của cô.
“Tử Tranh, hãy để anh là người có thể bảo vệ em suốt cả cuộc đời, có được không?” Giọng nói trầm thấp của anh như một lời tuyên thệ và hứa hẹn.
Sầm Tử Tranh cảm thấy lòng mình đang từ từ buộc chặt, tiếp theo đó là sự hạnh phúc to lớn……
“Học trưởng Cung……” Cô khẽ kêu, thõa mãn để mặc anh ôm vào trong lòng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong vòm ngực to lớn của anh, từng hơi thở nam tính dần dần bao phủ lấy cô, khiến cô càng thêm dựa sát vào anh……
“Tử Tranh, anh yêu em……” Sự chân thành xuất phát từ trong lòng khiến Cung Quý Dương mềm lòng, anh thì thầm, hạ xuống trán cô một nụ hôn chân thành tràn ngập tình yêu.
Hai gò má Sầm Tử Tranh đỏ ửng, cô tình nguyện để cho bản thân mình trầm luân trong tình yêu nồng nhiệt này…….
☆☆☆☆☆☆☆☆
Tin tức Sầm Tử Tranh và Cung Quý Dương yêu nhau đều truyền ra khắp trường đại học, từ đó cũng có nhiều hiểu lầm vô căn cứ, thậm chí có người rảnh rỗi còn đánh cược, xem thử Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh có thể quen nhau bao lâu, bởi vì bọn họ đều biết Cung Quý Dương quen với phụ nữ đểu không bao giờ vượt quá hai tháng.
Từng ngày trôi qua, lời đồn và sự để ý đều không hề giảm bớt, mà Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh vẫn yêu đương như trước, trong nháy mắt kỳ hạn hai tháng đã trôi qua, mà tình cảm của hai người vẫn chàng chàng thiếp thiếp, dường như khiến mọi người ghen đến chết.
“Quý Dương…..”
Tại căn hộ của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh lười biếng dựa vào trong ngực Cung Quý Dương, khẽ gọi tên anh…..
“Hử?”
Cung Quý Dương dù bận tối mắt tối mũi vẫn ung dung nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, bàn tay to dịu dàng vỗ về mái tóc dài của cô, quấn một lọn tóc của cô vào ngón tay, vòng quanh vòng quanh, sợi tóc đen tuyền của cô quấn trong tay anh lại có một loại phong tình khác.
“Em thật lo cho cuộc thi thiết kế bốn tháng sau nha, thật sự là em vẫn thích thiết kế trang phục nam, nhưng……” Đôi mắt to tròn của Sầm Tử Tranh chuyển động, cố ý ra vẻ tiếc hận mà than thở: “Em không có model nào được cả!”
Cung Quý Dương mỉm cười, lập tức ôm lấy cô, yêu thương mà vuốt lấy cánh mũi cô, chế nhạo nói: “Quỷ nha đầu, muốn dùng cơ thể của bạn trai thì cứ nói rõ, còn làm ra vẻ đáng thương!”
“Thật sao?” Sầm Tử Tranh lập tức đứng dậy nhìn Cung Quý Dương, trong mắt mang theo sự vui mừng…..
“Ai bảo anh lỡ thương em mất rồi, cho nên tất cả đều phải nghe theo em rồi!” Cung Quý Dương cười tà mị, trong mắt đều là sự cưng chiều.
“Thật tốt quá, Quý Dương, anh biết không, dáng người của anh là phù hợp với tiêu chuẩn nhất nha, như vậy em sẽ đạt được kết quả tốt nhất! Ngày mai anh nhất định phải có thời gian rảnh dành cho em đó, nhân tiện em sẽ mang theo bản thiết kế tới!” Sầm Tử Tranh mừng như điên nói.
“Được!” Trong mắt Cung Quý Dương là nụ cười tươi rói.
“Oa…..” Sầm Tử Tranh hạnh phúc hôn lên khuôn mặt anh! Một ngày hối hả chuẩn bị bài tập trôi qua, Sầm Tử Tranh đến căn hộ của Cung Quý Dương, ăn xong bữa tối nồng tình mật ý, cô liền bắt đầu chính thức tùy theo vóc dáng mà may áo……..
Khi Sầm Tử Tranh cầm thước dây do đến eo Cung Quý Dương, Cung Quý Dương lập tức ôm lấy cơ thể của cô, đem khuôn mặt tuấn tú thâm sâu chôn trong mái tóc cô, tham lam hít lấy mùi hương thanh mát của cô.
“Này, Quý Dương, anh không nên cử động chứ!” Sầm Tử Tranh cười duyên dáng bỏ cánh tay không an phận của anh ra, trong lòng lại vô cùng khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ ửng.
Cung Quý Dương phát ra một tiếng rên kháng nghị……đây đúng là đang khảo nghiệm tinh thần của mình mà, người phụ nữ mình yêu thương lại lúc ẩn lúc hiện trước ngực mình, thân thể mềm mại lại thỉnh thoảng đụng chạm một cái, anh chỉ là đàn ông thôi mà, là đàn ông thì không thể kìm nén được mà.
Hiển nhiên Sầm Tử Tranh không biết được suy nghĩ trong lòng Cung Quý Dương, vẫn như trước nghiêm túc ghi chép số liệu, nhưng khi cô đo đến vòng mông, lại lơ đãng chạm vào vật nhỏ bé mạnh mẽ giữa hai chân Cung Quý Dương, nhung cũng hoàn toàn không biết.
“Quý Dương, dáng người của anh đúng là vượt quá chỉ tiêu mà, siêu tiêu chuẩn mà, không thể tưởng tượng rằng anh lại chăm chỉ rèn luyên thân thể như vậy chứ!”
Sầm Tử Tranh xoay người, nhìn vào chuỗi số liệu mà thán phục, vóc dáng của người đàn ông có thể tùy cơ ứng biến như vậy, tác phẩm thiết kế xuất hiện nhất định sẽ là siêu cấp hoàn mỹ.
“Thích dáng người của anh sao?”
Chẳng biết lúc nào thì Cung Quý Dương đã đi đến phía sau Sầm Tử Tranh, hai cánh tay duỗi ra, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi xuống thì thầm bên tai cô.
“Hù……”
Rõ ràng Sầm Tử Tranh có thể nghe được trong lòng mình đang nhảy múa, mà mùi xạ hương nhàn nhạt trên người Cung Quý Dương tràn ngập khắp khoang mũi giống như một loại thuốc mê, khiến cho sóng lòng Sầm Tử Tranh càng thêm sôi sục, nhưng cô vẫn tỏ vẻ thoải mái mà cười cười nói: “Thích chứ, nếu lấy dáng người của anh để tham dự cuộc thi, nhất định em sẽ đạt giải đó!”
“Vậy em muốn báo đáp anh như thế nào?”
Cung Quý Dương khó nhịn mà dán chặt vào cơ thể mềm mại của cô, nụ hôn nóng bỏng mang theo dục vọng khó nhịn, nhẹ nhàng gặm cắn chiếc gáy trắng nõn của cô…..
Vừa mới bị cô đụng chạm nên dục vọng đã kích động dị thường, tiểu yêu tinh này, châm lửa lên mà bộ dạng vẫn cứ vô tội.
Anh hận rằng không thể muốn cô ngay lập tức! Bây giờ toàn bộ tế bào trong cơ thể anh đều đang kêu gào, hưng phấn…..nhưng, anh sợ rằng bản thân mình sẽ làm tổn thương đến cô, bởi vì cô nhỏ bé, vô cùng dịu dàng, giống như một cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu, mà chính mình là một tên sói xám to lớn đáng giận!
Ách…….
Sầm Tử Tranh đang đắm chìm trong lồng ngực anh, nhưng khi cô cảm thấy một vật cứng rắn lực lưỡng đang chống vào người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm đỏ bừng, mà hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Tuy cô chưa có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng thường xuyên nghe được các chị em ở phòng ngủ bàn bạc về chuyện nam nữ, chỉ là…..khi cô cảm nhận được giọng điệu ái muội và thô ráp của Cung Quý Dương, cuối cùng trong lòng cô lại vô cùng khẩn trương.
“Em…..Em sẽ dùng tiền thưởng mời anh đi ăn một bữa tiệc thật lớn nha!”
Giọng nói của Sầm Tử Tranh đầy lo lắng, cô nghiêng đầu muốn né tránh nụ hôn của Cung Quý Dương, anh lại tiện thể đặt nụ hôn xuống gương mặt cô, sau đó lại trượt xuống phía dưới, gặm gặm xương quai xanh đầy quyến rũ của cô……
"Quý Dương. . . . . ."
Sầm Tử Tranh run lên vì căng thẳng, sau một khắc, cơ thể của cô liền bị Cung Qúy Dương ôm lấy, nằm vật xuống giường, anh nằm đè lên người cô…..
"Anh không muốn ăn bữa tiệc lớn nào cả, Tử Tranh, anh muốn ăn…..em!” Âm thanh của anh khàn khàn mà quyến rũ, ánh mắt đã nhanh chóng thay đổi, nhuốm màu dục vọng.
"Quý Dương. . . . . ."
Gương mặt của Sầm Tử Tranh có chút bất an, hơn nữa còn rất ngượng ngùng, anh và cô bây giờ, tư thế xếp chồng lên nhau vô cùng thân mật, cơ thể của anh dán chặt lấy đường cong yểu điệu trên người cô, dù cô chỉ nhẹ nhàng động một cái, cũng sẽ khiến Cung Qúy Dương mất bình tĩnh kêu rên.
Người mà mình yêu thương xinh đẹp động lòng người như vậy nằm ở dưới cơ thể của mình, điều này khiến Cung Qúy Dương khó mà kềm chế cho được, anh muốn cô. Suy nghĩ ấy khiến luồng lửa nóng chợt vụt qua vùng bụng dưới của anh.
Ngay sau đó, nụ hôn rơi xuống cơ thể cô lại càng trở nên mãnh liệt, căn bản là anh sắp không thể khống chế được suy nghĩ điên cuồng chiếm đoạt của mình.
"Tử Tranh, mau đẩy anh ra, bằng không anh sẽ không kiểm soát được mình, gây tổn hại đến em……”
Giọng nói trầm thấp nhuốm màu nhục dục của Cung Quý Dương vang lên bên vành tai cô, ngay thời điểm vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, anh thở hổn hển, thì thầm nói.
"Quý Dương."
Một dòng nước ấm dâng lên từ đáy lòng của Sầm Tử Tranh, cô thở gấp, mặc cho anh gieo xuống từng nụ hôn nóng rực như lửa đốt ở trên người mình, đôi tay nhẹ nhàng vòng lên sau gáy của anh.
"Tử Tranh."
Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt cô, ánh lửa cháy hừng hực phảng phất trong trong đôi con ngươi đen láy, dường như muốn hung hăng cắn nuốt người trước mặt.
"Mặc dù anh rất muốn làm em trở thành người của anh, nhưng…..Anh không muốn ép buộc em, nếu không, anh so với những con cầm thú kia……là một dạng……” Anh gắng gượng chịu đựng, vầng tráng lấm tấm mồ hôi, có thể nhìn thấy được vẻ khổ sở khi anh phải cố nén sự ham muốn đang bùng phát dữ dội từ bên trong đến nhường nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh ửng đỏ đến độ không thể nào đỏ hơn được nữa, cô nhìn sâu vào ngọn lửa ham muốn bên trong đôi mắt của Cung Qúy Dương, khẽ rũ tầm mắt, nhẹ giọng nói ra: “Qúy Dương, em…..em tình nguyện trở thành người…..của anh…..”
"Tử Tranh, em…điều em nói là sự thật?"
Cung Quý Dương kích động hỏi, trời ạ, vào giờ phút này anh cảm thấy mình cực kỳ xấu hổ, một kẻ phong lưu đa tình như anh, nhưng khi ở trước mặt Sầm Tử Tranh lại trở nên dè dặt cẩn thận như một đứa học sinh tiểu học.
"Ừm!" Sầm Tử Tranh ngượng ngùng chôn gương mặt nhỏ nhắn vào vòm ngực to lớn của anh, dáng vẻ xinh đẹp tựa như một con mèo nhỏ làm Cung Qúy Dương thương yêu không dứt.
"Tử Tranh, người yêu bé nhỏ của anh. . . . . . Yên tâm, nhất định anh sẽ dịu dàng. . . . . ."
Cung Quý Dương cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, anh cẩn thận từng li từng tí đặt mình lên người cô lần nữa, bàn tay dịch chuyển tới lui, vật che đậy bên dưới người cô dần dần buông rơi.
Cơ thể phụ nữ xinh đẹp yêu kiều bên dưới khiến anh hít thở không thông, cúi đầu, phủ lên từng chỗ một, môi nóng lưỡi dài lướt qua từng điểm mẫn cảm của cô.
Cung Quý Dương là người lão luyện trong tình trường, càng là cao thủ*****, một khi ngọn lửa bên trong người anh bị châm ngòi, người không hề có một chút kinh nghiệm như Tử Tranh liền bị anh kéo vào trong phong ba bão táp, khó đè nén được tiếng rên rỉ.
"Tử Tranh. . . . . ." Cung Quý Dương không thể tiếp tục nhẫn nại, nhanh chóng chạy nước rút, xâm nhập vào trong cơ thể của cô, nhưng một tầng trở ngại kia lại khiến anh tạm dừng động tác.
"Đau quá. . . . . ." Sầm Tử Tranh bất lực ngửa mặt lên trần nhà, một giây sau đó, giọng nói liền bị Cung Qúy Dương nuốt vào bên trong.
"Tử Tranh, thả lỏng một chút, ngoan, đừng sợ. . . . . ."
Thấy cô khó chịu, trong lòng anh dâng lên cảm giác không nỡ cùng thương tiếc, dịu dàng hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi, giọng nói ồm ồm tựa như đinh đâm vào đá.
Cô quá thuần khiết khiến anh khó kềm chế được dục vọng, cố nén cơn ham muốn dữ dội đã gần như lan đến ranh giới cuối cùng.
Sầm Tử Tranh từ từ mở mắt ra, nghe anh dịu dàng trấn an, ánh mắt lóe lên một tia xúc động, cô ngây ngô không biết nên làm như thế nào, chỉ biết liều mình ôm lấy anh, khe khẽ nói: “Quý Dương, vì là anh, em không sợ. . . . . ."
"Bé ngoan!"
Trái tim của Cung Quý Dương như bị tan chảy vào ngay thời khắc ấy, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng trong như sao trời của cô, thắt lưng mạnh mẽ đẩy một cái, vật khổng lồ kiêu ngạo xỏ xuyên qua cơ thể non nớt bên dưới.
Gần như vào khoảnh khắc ấy, anh cúi người, nuốt lấy tất cả những âm thanh kêu lên vì đau đớn của Sầm Tử Tranh vào trong miệng, để mặc cô ghim móng tay vào trên bả vai mình, nụ hôn dịu dàng xua tan đau đớn.
"Tử Tranh, anh yêu em. . . . . ." Nương theo những luật động cuồng dã, Cung Qúy Dương thì thầm nói lời yêu bên tai cô.
Bọn họ kết hợp hòan mỹ như vậy, cảm giác hạnh phúc làm cô rơi lệ, dường như cô được sinh ra là để dành cho anh, định mệnh sắp đặt là trở thành người phụ nữ của anh.
Cô rên lên vì vui sướng, sự kết hợp chặt chẽ đầy tính nhục dục của cả hai đã khiến cô vứt đi hoàn toàn lý trí, cô chỉ biết – cả đời này mình cũng không thể quên được người đàn ông này, mặc kệ về sau sẽ ra sao, trong sinh mệnh của cô chỉ tồn tại mỗi người ấy.
Triền miên cả đêm, sớm tinh mơ, ánh mặt trời ấm áp tràn vào cả căn phòng, phản chiếu trên tấm màn rực rỡ màu sắc.
Cung Quý Dương tỉnh lại, khi anh nhận thấy được người trong ngực đang nép vào mình, khóe môi nâng lên nụ cười thỏa mãn không tì vết, cánh tay càng siết chặt lấy cơ thể mềm mại.
Một cô gái chỉ mới mười sáu tuổi mà có thể khiến anh rung động và thương yêu đến vậy, làm anh không ngừng trầm luân, để người luôn cẩn thận như anh lại không muốn dùng đến bất kỳ biện pháp an toàn nào vào cái đêm triền miên hôm trước.
Chưa một người phụ nữ nào có thể mang đến cho anh cảm giác như vậy, anh muốn cô bé này, bất luận là thể xác hay là tâm hồn, nhất định phải triệt để có được cô ấy.
Đang suy nghĩ, một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cực kì có tính nhẫn nại, là điện thoại của Sầm Tử Tranh.
Cung Quý Dương tiện tay cầm lấy điện thoại của cô, lúc anh nhìn thấy tên người gọi bên trên thì hàng chân mày rậm nhíu lại, tỏ vẻ không vui, thấy Sầm Tử Tranh vẫn còn vùi vào ngực mình ngủ say như cũ, làn môi mỏng khẽ nhếch.
"Này" Giọng nói lười biếng mang theo một tia mập mờ, anh trực tiếp nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia sững sờ hồi lâu, cả nửa ngày không nói gì, một lúc sau mới truyền đến giọng nói có phần không chắc chắn của một người đàn ông: “Làm phiền anh, tôi muốn gặp Tử Tranh.”
"Thư học đệ, thật là ngại quá, Tử Tranh đang say giấc trên giường của tôi.” Anh cố ý cường điệu hai chữ kia, nhưng mà ý đồ đã lộ ra hết cả rồi.
~Hết Chương 26~
Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o. r .g để có chương mới nhanh nhất
Danh sách chương