Nghĩ đến đây, Sầm Tử Tranh chợt nhận ra, lúc này chuyện nên làm không phải là chìu theo suy nghĩ và hành động của hắn mà là tìm cách cởi bỏ gút mắc trong lòng hắn.

'Quý Dương, ít nhất thì anh cũng phải nghe em giải thích tiền căn hậu quả chứ!'

Cô tận lực khiến giọng nói mình điềm tĩnh nhất có thể, bàn tay nhỏ nhắn ấm áp vuốt ve gương mặt cương nghị của hắn.

Cung Quý Dương không lên tiếng phản bác, trong bóng đêm mờ mịt nương theo ánh sáng từ đèn pha xe hơi, đôi mắt hắn sâu thẳm như đêm đen thoắt tối thoắt sáng mang theo một tia phức tạp khiến người ta không nhận ra suy nghĩ thực sự của hắn là gì.

Thấy hắn có vẻ nhẫn nại, Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, 'Quý Dương, hôm nay em đến bệnh viện, sau đó gặp được Khương Tĩnh Nghiên, hai chúng em nói chuyện không được thoải mái cho lắm, tâm trạng em không tốt nên mới kêu tài xế về trước còn mình thì tản bộ một chút cho khuây khỏa. Không ngờ khi em đi đến cửa hàng của mình thì đầu thật choáng váng ngất xỉu ngay trước đầu xe lúc nào cũng không biết. Khi em tỉnh lại thì mới biết mình đang ở nhà của Tử Hạo ...'

Cô ngừng lại một chút, dè dặt nhìn Cung Quý Dương, thấy trong đôi mắt u ám bất định của hắn thoáng qua một tia đau lòng thì lòng chợt ấm lên. Lúc này Cung Quý Dương mới chậm rãi lên tiếng, câu nói hoàn toàn không ăn nhập gì đến câu chuyện ...

'Ngày mai bảo bác sĩ đến nhà kiểm tra sức khỏe cho em!'

Sầm Tử Tranh vùi mặt vào ngực hắn, cô biết người đàn ông này quan tâm cô đến mức nào, đây chính là nguyên nhân vì sao đối với hành động thất thường của hắn tối nay cô vẫn nhẫn nhịn không phát cáu.

Cô biết Cung Quý Dương yêu cô đến mức nào vì vậy cho dù hắn có hiểu lầm cô đến mức nào thì Sầm Tử Tranh vẫn tâm bình khí hòa, kiên nhẫn tìm cách giải thích.

'Quý Dương, có lẽ gần đây xảy ra quá nhiều chuyện cho nên tinh thần của em có chút hoang mang vậy thôi, không có chuyện gì đâu!'

Thấy Cung Quý Dương vẫn chau mày không nói, giọng cô càng dịu dàng như nước.

'Từ ngày mai chuyện của Khương Tĩnh Nghiên với cha cô ấy em tuyệt đối không được chen vào nữa!'

Tì cằm nơi đỉnh đầu cô, bàn tay to của Cung Quý Dương xuyên qua những sợi tóc dài của cô, giọng nói trầm thấp mang theo một mệnh lệnh và sự uy nghiêm vọng xuống từ trên đỉnh đầu cô.

Cái gì? Sầm Tử Tranh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chồng mình ...

'Quý Dương, không được đâu. Bây giờ Tĩnh Nghiên đang cần em ...'

'Đủ rồi!'

Cung Quý Dương chỉ nhàn nhạt thốt lên hai chữ rồi bắt đầu khởi động xe.

Nhìn thấy vẻ âm trầm đầy cự tuyệt của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh quyết định im lặng. Sống với nhau bấy nhiêu năm cô biết, tuy người đàn ông này chìu chuộng mình nhưng chỉ cần hắn lộ ra vẻ mặt này có nghĩa là chuyện đã không còn gì để thương lượng.

Làm sao bây giờ?

Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trong đầu miên man suy nghĩ!

Tĩnh Nghiên là bạn thân của cô, hơn nữa bấy nhiêu năm qua vẫn luôn có hiểu lầm về cô nếu như không nhân cơ hội này hóa giải gút mắc trong lòng bạn ấy, vậy sau này cô nhất định sẽ hối hận. Huống gì, cô quả thật có lỗi với nhà họ Khương, nhân cơ hội này làm chút gì cho họ cũng là phải thôi mà.

Chiếc xe lao vun vút trên những con đường vắng vẻ, chẳng những ngoài đường phố im ắng mà trong xe cũng lặng ngắt như tờ, một sự im lặng đáng sợ! Mãi cho đến mười phút sau, khi Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa nghĩ ra cách nào để khuyên giải Cung Quý Dương, cô hơi nghiêng mặt liếc mắt nhìn hắn.

Ánh sáng vàng vọt từ những ngọn đèn đường khiến cho gương mặt hắn nhìn càng thêm anh tuấn, những đường nét cương nghị lại hòa hợp một cách kỳ lạ với nụ cười tà tứ trên khóe môi như đao tạc kia. Cô nhìn hắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi, đột nhiên cảm thấy rất khó thở. Sự yên tĩnh quá mức trong xe khiến cô cảm thấy rất không thích hợp vì vậy vừa định đưa tay ấn nút phát nhạc thì Cung Quý Dương bất chợt lại chậm rãi lên tiếng ...

'Hôm nay anh có thể coi như là một sự cố nhưng sau này em không được gặp Thư Tử Hạo nữa!'

Tuy Sầm Tử Tranh bây giờ đã là vợ hắn nhưng hắn quyết định, tuyệt đối không thể cho Thư Tử Hạo có cơ hội nào tổn hại đến Sầm Tử Tranh.

Nhưng câu nói này của Cung Quý Dương vào tai Sầm Tử Tranh lại mang theo một hàm ý khác. Cô hơi sững sốt một chút sau đó mới không vui khẽ chau đôi mày cong. Cô không muốn tranh cãi với hắn, chỉ điềm tĩnh nói: 'Ngừng xe!'

Cung Quý Dương nhướng mày nhìn cô, hoàn toàn chẳng để ý đến lời của Sầm Tử Tranh, xe vẫn bon bon trên đường không hề có ý dừng lại.

Sầm Tử Tranh càng nghĩ càng tức, thân là chồng, là cha người khác, thế nào lại xử sự độc hành độc đoán thế này? Thái độ của hắn thật khiến người ta muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi, chẳng lẽ trong lòng hắn, quan hệ giữa cô và Thư Tử Hạo lại mờ ám đến thế sao?

'Em muốn anh ngừng xe!'

Giọng Sầm Tử Tranh lại cất lên, lần này rõ ràng và to tiếng hơn lần trước. Thấy Cung Quý Dương vẫn không có ý muốn làm theo, cơn tức bùng lên cô liền đẩy mạnh cửa xe ...

Sítttt ....

'Aaaa ...'

Theo một tiếng thắng xe sít sao, quán tính của xe khiến Sầm Tử Tranh ập về phía trước khiến cô không kìm được một tiếng kêu thất thanh.

'Em điên rồi sao? Em có biết làm vậy nguy hiểm đến mức nào không?'

Trong đôi mắt đen của Cung Quý Dương không ngừng lóe lên những tia tức giận và lo lắng, giọng nói cũng bởi vì một màn dọa người vừa nãy mà tràn đầy bất mãn.

'Buông em ra. Em thật sự thật sự thấy khó thở quá!'

Sầm Tử Tranh giũ tay Cung Quý Dương ra khỏi người mình, cô đẩy vội cửa xe bước nhanh ra khỏi xe rồi tự mình buớc đi.

Phía sau lưng vang lên một tiếng sập cửa xe thật lớn, dường như chủ nhân của chiếc xe muốn thông qua hành động này phát tiết cơn giận vậy.

Sầm Tử Tranh còn chưa đi được mấy bước thì cả người đã bị một đôi tay rắn rỏi ôm chặt lấy từ phía sau sau đó nhấc bổng cô lên ...

'Buông em xuống, em muốn đi taxi về!'

Miệng thì hét lớn, tay Sầm Tử Tranh thì không ngừng đấm vào lồng ngực cường tráng của Cung Quý Dương.

'Khuya như thế này rồi, chẳng lẽ em thấy anh lo lắng còn chưa đủ sao?'

Cung Quý Dương không hề có ý định buông cô xuống, hắn chau chặt đôi mày rậm quát khẽ, chân không ngừng bước nhanh trở về xe, kéo cửa xe ấn cô ngồi trở lại nơi ghế phụ.

'Ngoan ngoãn ngồi đó cho anh!'

Cung Quý Dương quay trở lại ghế lái, người xoay về hướng cô, đôi tay giữ chặt lấy người cô, 'Tranh Tranh, đừng thử chọc giận anh bằng không anh thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!'

Hắn nói một cách nhẹ nhàng nhưng tràn đầy uy hiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện