‘Hả, chuyện đó …’

Sầm Tử Tranh cũng nhớ việc này, cô cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi thở dài một tiếng: ‘Thực ra chúng em cũng đã họp để thảo luận về việc này, mọi người đều cho rằng đây đúng là thời cơ thích hợp để hợp tác cho một lĩnh vực mới. Tử Hạo, anh nói đúng lắm, trước dây em chưa có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc này, tuy cho đến bây giờ em cũng không thật sự nắm chắc mình sẽ làm được nhưng em nghĩ nếu như có anh giúp đỡ, chắc là em không cần lo lắng nhiều nữa!’

‘Tử Tranh, nói như vậy là em … đồng ý hợp tác với anh sao?’ Thư Tử Hạo nét mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hỏi lại.

Thực ra hợp tác chỉ là chuyện nhỏ bởi tiền hắn kiếm được cũng đã nhiều rồi, nếu phải so sánh, thì nên nói là hắn quan tâm đến Sầm Tử Tranh nhiều hơn là lợi ích kinh tế.

Tám năm trước Sầm Tử Tranh đã chứng tỏ mình có tài năng bẩm sinh về thiết kế thời trang nam hơn nữa có thể khống chế một cách chuẩn xác, tinh tường rằng cái gì mới là tinh túy của thời trang nam nhưng trong tám năm qua cô vẫn luôn né tránh không nhắc đến thời trang nam, không tiếp xúc với thời trang nam. Trong lòng Thư Tử Hạo biết rất rõ nguyên nhân khiến cô trở nên như thế là vì sao, điều này khiến hắn rất đau lòng và khổ sở.

Nhưng hôm nay cô lại chủ động muốn bước một bước này, rõ ràng là đã hạ quyết tâm rất lớn. Thấy cô có thể thoát ra khỏi cái bóng của Cung Quý Dương, điều này khiến hắn rất vui.

Nụ cười của Thư Tử Hạo ấm áp lại dịu dàng như ánh mặt trời soi đến chỗ tối tăm, lạnh lẽo nhất trong nội tâm cô khiến cô cảm thấy rất an tâm và thoải mái.

Sầm Tử Tranh khẽ gật đầu, nói: ‘Em cũng phải thử những cái mới, không phải sao?’

Câu nói này hình như Sầm Tử Tranh là đang nói cho Thư Tử Hạo nghe mà cũng giống như đang nói cho chính mình nghe.

Nhưng Thư Tử Hạo nghe được câu này lại càng cao hứng gấp bội, hắn tưởng chừng như nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm, cũng tưởng chừng như nhìn thấy hạnh phúc đang đến gần mình.

Nhẹ đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Sầm Tử Tranh dần biến mất, cô mệt mỏi cởi đôi giày cao gót ra, tìm một tư thế thoải mái vùi thân thể kiệt sức của mình vào sofa, trong đầu không tự chủ được lại hiện ra cảnh tượng trong nhà hàng khiến cô không biết nên làm sao kia.

Ánh mắt Cung Quý Dương thâm thúy như đầm nước khiến người ta không thể dò được hắn đang nghĩ gì, còn cô gái xinh đẹp thân mật ngồi kề bên cạnh hắn kia, trong chớp mắt, hình ảnh đó như một mũi dùi đâm thẳng vào tim cô khiến cho nỗi đau chạy xuyên suốt khắp toàn thân khiến cô suýt nữa không thở nổi.

Vì sao lại như thế? Cho dù thấy được, cho dù đó là sự thật thì lại thế nào chứ?

Hắn lẳng lặng trở về, cũng không nói trước với mình một tiếng, cái cảm giác mất mát kinh khủng này khiến cô cực kỳ phiền não.

Bỏ đi, không cần suy nghĩ thêm nữa. Từ trước đến nay, không phải hắn đi đường hắn cô đi đường cô sao? Ai nấy nước sông không phạm nước giếng, có thể phân rõ giới tuyến sớm thì tốt hơn.

Có lẽ Cung Quý Dương sớm đã nghĩ đến điều này vì vậy sự hào hứng từ lúc bắt đầu dần trở thành tẻ nhạt vô vị, điều này không phải chưa từng xảy ra với hắn, cô hoàn toàn không muốn bản thân rơi vào nỗi đau khổ và tuyệt vọng như tám năm trước nữa.

Đang suy nghĩ thì chuông cửa chợt vang lên …

Tuy chỉ vang lên một tiếng dứt khoát nhưng trong buổi tối thế này nghe lại rất chói tai khiến Sầm Tử Tranh đang miên man suy nghĩ không khỏi sợ run.

Theo bản năng cô nhìn về phía cửa nhưng sau đó lại không kìm được cười khổ một tiếng … Sầm Tử Tranh à, mày có phải là quá nhạy cảm rồi không?

Chắc lại Thư Tử Hạo muốn quay lại tìm mình để bàn chuyện gì đó thôi.

Nghĩ như vậy, Sầm Tử Tranh liền lê tấm thân mệt mỏi của mình lười nhác đi đến cửa, mở ra …

Cửa chậm rãi mở ra nhưng xuất hiện trước mặt Sầm Tử Tranh lại không phải là nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời của Thư Tử Hạo mà là …

Một gương mặt nam tính âm trầm như đang báo hiệu một cơn bão sắp đến!

Cung Quý Dương!

Sầm Tử Tranh như bị sét đánh, ngây người đứng tại chỗ, cô đứng yên bất động nhìn vào đôi mắt tà tứ mà cuồng dã đó, đôi mắt như mắt chim ưng phát ra những tia nhìn lạnh như băng khiến người ta không rét mà run.

‘Là anh sao?’

Qua một lúc thật lâu, Sầm Tử Tranh mới cất được tiếng nói, sau đó cô mới có phản ứng, vừa định sập cửa lại thì cửa đã bị bàn tay to của Cung Quý Dương chặn lại …

Tức giận!

Hắn đang tức giận!

Không hiểu vì sao Sầm Tử Tranh cảm nhận rất rõ ràng mỗi một tế bào trên người Cung Quý Dương đều như phát ra tín hiệu rằng hắn đang tức giận khiến tim cô như bị bóp chặt khiến cô không tự chủ được buông tay ra.

‘Anh … trễ thế này rồi anh sao lại đến chỗ tôi? Không phải là đến để cho tôi biết anh đã chiến thắng trở về đấy chứ?’

Giọng nói bình đạm của cô lúc này chợt trở nên có chút không được tự nhiên, thậm chí là có lúc lắp bắp.

Một Cung Quý Dương như bây giờ khiến cô có chút sợ hãi, mà lúc này đêm đã khuya, một Cung Quý Dương âm trầm, phẫn nộ như vậy Sầm Tử Tranh chưa từng gặp qua. Biểu tình trên mặt hắn lúc này hệt như bắt được vợ mình ngoại tình vậy.

Hắn dường như không hề có ý định trả lời Sầm Tử Tranh nhưng bàn tay đã nắm chặt hai cổ tay cô, thân hình cao lớn cũng cùng lúc đó tiến vào, một bàn tay kia chợt đưa lên …

Phanh!!! Một tiếng sập cửa thật lớn.

Tiếng sập cửa thật lớn kia dường như làm chấn động cả căn hộ mà Sầm Tử Tranh sau khi nghe được tiếng động kia, trong lòng nỗi bất an càng lớn bởi biểu tình trên mặt hắn lúc này giống như muốn ăn thịt người vậy.

‘Anh … anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh không biết bây giờ là mấy giờ rồi sao?’

Sầm Tử Tranh lớn tiếng quát như muốn dùng cách này để tăng thêm can đảm cho mình.

Cho đến hôm nay cô mới biết sự nguy hiểm trên thân người đàn ông này tản mát ra đáng sợ đến mức nào, đúng vậy, hắn trước giờ vẫn luôn nhận được sự ưu ái của phụ nữ, sớm đã quen với sự kiêu ngạo, hô đến gọi đi, vì vậy hôm nay cho dù có tính nhẫn nại hơn nữa cũng sẽ nổi giận.

‘Vì sao không nghe lời anh?’ Cung Quý Dương lúc này mới lên tiếng, trong giọng nói trầm thấp lại mang theo một sự nguy hiểm như dã thú.

‘Em …’ Mắt Sầm Tử Tranh mấp máy, thông minh như cô đương nhiên sẽ không chọc giận hắn vào lúc này, người đàn ông này lúc bình thường thì hiền hòa dễ nói chuyện như một chú cừu nhưng trên thực tế hắn chính là một con sư tử, nếu như lại cố tình chọc giận hắn, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là cô thôi.

‘Tôi không biết anh đang nói gì!’ Cô bất giác muốn rụt tay về nhưng lại tuyệt vọng phát hiện ra sức lực của mình so với hắn quả thực là một trời một vực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện