Sầm Tử Tranh lấy hết dũng khí nói dứt lời xong liền hồi hộp nhìn Cung Quý Dương chăm chăm như muốn thông qua biểu tình trên mặt hắn nhìn ra được chút manh mối gì.

Cung Quý Dương thấy vẻ nơm nớp lo sợ của cô, trong lòng muốn cười nhưng cố nhịn. Hắn ngồi xuống thoải mái tựa người vào lưng ghế, làm ra vẻ suy tư rồi nói: 'Em làm như vậy những cổ đông khác sợ rằng sẽ có ý kiến!'

'Cho nên ...' Sầm Tử Tranh cắn môi, níu lấy áo hắn cười nói: 'Nếu muốn họ không có ý kiến thì dễ thôi, anh đồng ý rồi thì ai dám phản đối nữa!'

'Chuyện này ...' Cung Quý Dương cố ý kéo dài âm tiết, trên mặt lộ vẻ do dự nói: 'Anh phải suy nghĩ thật kỹ mới được!'

Sầm Tử Tranh hoàn toàn không nhìn thấy trong mắt Cung Quý Dương vừa thoáng qua một tia đùa dai nên hoàn toàn tin là thật, trên gương mặt xinh đẹp không khỏi có chút lo lắng: 'Quý Dương, có gì phải suy nghĩ chứ. Em tin năng lực của Tĩnh Nghiên có thể chiếm được lòng tin của những cổ đông khác mà!'

'Ừmm ...' Cung Quý Dương vẫn làm ra vẻ suy tư, hắn liếc nhìn Sầm Tử Tranh, trong đôi mắt đen xẹt qua một ý cười không dễ gì nắm bắt được: 'Vậy ... thì phải xem tâm tình của anh!'

Cái gì? Sầm Tử Tranh ngây người nhìn chồng mình, qua một lúc lâu cô mới chau mày huých mạnh vào ngực hắn: 'Quý Dương, đừng lộn xộn mà. Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh!'

'Anh đâu có nói đùa!' Cung Quý Dương cười có chút gian trá, hắn giữ chặt cô, sóng mũi cao thẳng vùi vào trong mái tóc dài của cô, môi kề sát tai cô: 'Là em nói muốn giúp bạn mình mà, vậy phải xem có bao nhiêu thành ý mới được, ít nhất thì phải làm cho anh vui vẻ thì mới có thể có quyết định chính xác được!'

Sầm Tử Tranh trừng mắt nhìn hắn: 'Thế nào? Anh bây giờ không vui sao? Hay là có gì bất mãn với em?'

Cung Quý Dương cười ha hả, tay ôm cô càng chặt hơn: 'Đây hình như không giống thái độ của người đang cầu xin nên có nha!'

'Vậy phải làm gì thì anh mới vui được?' Sầm Tử Tranh quả thực là hết cách, tư duy của Cung Quý Dương hình như lúc nào cũng vượt quá xa cô.

Ý cười trên mặt Cung Quý Dương càng rõ ràng, hắn càng dán sát môi mình lên vành tai cô: 'Em nói thử xem!'

Câu nói đầy ái muội này khiến Sầm Tử Tranh nhất thời hiểu rõ ràng, trên gương mặt trắng nõn lập tức có thêm một tầng hồng, cô ngượng ngùng thốt: 'Anh thật là ... càng lúc càng đáng ghét! Suy nghĩ nghĩ đi đâu không!'

'Suy nghĩ của anh toàn bộ đều đặt trên người em mà!' Cung Quý Dương cười càng tà tứ, ngón tay thon dài lướt qua đôi má đỏ hồng của cô, 'Đây là cơ hội khó có được, anh không biết lợi dụng thì sao được chứ?'

Nói rồi hắn vừa cười vừa né tránh nắm đấm của cô, thuận thế giữ chặt bàn tay nhỏ trong tay mình, quyến luyến không nỡ buông.

Tim Sầm Tử Tranh không tự chủ được đập nhanh hơn chút nữa, tuy rằng đã kết hôn bao nhiêu năm rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này của Cung Quý Dương cô vẫn không nhịn được, thẹn thùng như lúc ban đầu.

'Thế nào? Vợ chồng già mà vẫn còn ngượng ngùng sao?' Cung Quý Dương âu yếm vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói mang theo trí mạng dụ hoặc.

Sầm Tử Tranh cười thẹn thùng, trong mắt sóng tình dập dờn, cô nhìn chồng chăm chăm, giây lâu sau mới dè dặt áp sát vào hắn, đôi môi anh đào mềm mại kề sát bên tai hắn: 'Vậy anh phải hứa với em là không được nuốt lời đấy nhé!'

Hơi thở nóng rực của Cung Quý Dương phất qua những sợi tóc dài của cô: 'Vậy thì phải xem biểu hiện của em hôm nay thế nào!'

'Sắc lang!' Sầm Tử Tranh mắng yêu một câu. Tuy vậy cô vẫn nhiệt tình chủ động dán môi mình lên môi hắn, chiếc lưỡi thơm tho quấn quýt lấy lưỡi hắn ...

Cánh tay đang vòng nơi vòng eo mảnh mai của cô dần siết chặt hơn, Cung Quý Dương vừa định hóa bị động thành chủ động thì Sầm Tử Tranh đã khéo léo trốn ra, sau đó thân hình mềm mại lại dán lên người hắn lần nữa, đôi môi mềm mang theo sức quyến rũ khó mà chống cự dời đến bên tai hắn, không khó nhận ra người Cung Quý Dương khẽ run lên.

Cô đắc ý mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn lặng lẽ đặt lên ngực hắn, tận lực chậm rãi cởi từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi được cắt may thủ công tinh tế, theo từng chiếc cúc áo được cởi ra, đầu ngón tay mềm mại cũng nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực tinh tráng với làn da rám nắng của hắn ...

Theo từng động tác của cô, hô hấp của Cung Quý Dương dần trở nên dồn dập, hơi thở đã có chút hỗn độn, cô gái trong lòng mềm mại như nước, nụ cười dịu dàng cùng nụ hôn nồng ấm đầy dụ hoặc đã thành công khơi mào bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông trong hắn!

Bàn tay to bắt đầu không an phận, thành thục lướt theo những đường cong trên người cô, sự mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến hắn khó mà kìm lòng được.

Dưới sự vuốt ve đầy khiêu khích của hắn, thân thể Sầm Tử Tranh nhẹ run lên, cô ngẩng đầu, đôi môi mềm mại đáp xuống nơi áo hắn, dùng môi mình thay thế bàn tay, tiếp tục cắn từng chiếc cúc áo, mỗi một hành động muốn nói có bao nhiêu dụ hoặc thì có bấy nhiêu dụ hoặc.

Khi môi cô chậm rãi dời xuống dưới, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất qua làn da rám nắng, Cung Quý Dương thở rút một hơi, đôi mắt đen chợt tối lại, hắn không chờ được nữa, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên ...

'Aaa ...Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh giật mình kêu thất thanh một tiếng, khi nhận ra điều khác thường trong mắt hắn, cánh tay trắng như tuyết nhẹ câu lên cổ hắn, mặt vùi sâu vào lồng ngực tinh tráng kia.

'Tiểu yêu tinh này ...' Cung Quý Dương vừa bế cô vào phòng nghỉ riêng của mình vừa lẩm bẩm.

Khi thân hình yểu điệu của cô được nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường rộng lớn thì thân hình của Cung Quý Dương cũng lập tức áp sát, đôi môi lửa nóng mang theo vô hạn quyến luyến một đường hôn xuống ...

'Quý Dương ...' Giọng Sầm Tử Tranh vỡ vụn, hơi thở dồn dập bám chặt đầu vai rắn rỏi của hắn: 'Anh ... anh còn chưa hứa với em ...'

Hơi thở của Cung Quý Dương có chút hỗn độn mang theo một chút thống khổ vì ham muốn, vùi mặt vào gò ngực đầy đặn của cô ...

'Ừm, đều nghe theo em ...'

'Quý Dương ...' Tim Sầm Tử Tranh đập thịnh thịch trong lồng ngực, dưới sự tấn công mãnh liệt của Cung Quý Dương, cả người cô như hóa thành một vũng nước, gương mặt kiều diễm bởi vì kích tình mà nhiễm lên một tầng hồng nhạt, xinh đẹp như một đóa hoa đang nở rộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện