Trong phòng thay áo sớm đã đầy mùi thuốc súng.
Thư Tử Hạo từ trên mặt đất gượng đứng dây, hắn cười lạnh: ‘Cung Quý Dương, anh đang sợ hãi. Anh ra tay thu mua thương hiệu thời trang của Leila mục đích chẳng có gì ngoài chuyện muốn cô ấy ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh anh. Anh làm như vậy vốn chẳng phải là yêu cô ấy mà chỉ là muốn thỏa mãn thói hư vinh của mình!’
Nghe tiếng cười lạnh của hắn, đôi mắt đẹp của Cung Quý Dương híp lại đầy vẻ nguy hiểm …
‘Thư học đệ thân ái, ngươi thật là quan tâm Tranh Tranh, xem ra ta cũng nên cùng ngươi tính toán món nợ của tám năm trước!’
Nói xong hắn vung một tay qua, sức lực cực kỳ dũng mãnh đánh một quyền lên mặt Thư Tử Hạo!
Một quyền này, hắn đã muốn đánh từ lâu lắm rồi!
‘Ô …’ Thư Tử Hạo rên lên một tiếng, thân hình cao lớn lảo đảo, lần nữa ngã nhào trên mặt đất.
‘Thư Tử Hạo, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tránh Tử Tranh xa một chút, không được tiếp cận cô ấy nữa, bằng không đừng trách ta không nhớ đến tình bạn học cũ!’
Cung Quý Dương khí thế rào rạt nhìn Thư Tử Hạo, lạnh lùng nói.
Thư Tử Hạo hung hăng lau đi vết máu trên khóe môi, nỗi tức giận trong lòng như bắn ra từ trong khóe mắt: ‘Cung Quý Dương, anh muốn tính món nợ tám năm trước với tôi sao? Năm đó là ai làm cho Tử Tranh đau khổ? Là ai một đi không trở lại? Nếu như không phải là vì anh, Tử Tranh cũng sẽ không phải chịu nhiều nỗi khổ như vậy …’
‘Cho nên ngươi mới nhân lúc ta rời đi mà chen chân vào? Thư Tử Hạo, thật không ngờ ngươi tâm cơ như vậy, miệng nói những lời ngọt ngào để dụ cô ấy ngả vào vòng tay ngươi!’ Cung Quý Dương nghĩ dến đây thì lửa giận trong mắt chừng như thiêu cháy được Thư Tử Hạo.
Sầm Tử Tranh, chẳng lẽ em không chịu nổi tịch mịch sao? Lúc đó anh chỉ rời đi mấy tháng thôi mà, chẳng lẽ thời gian mấy tháng em cũng không chờ nổi sao? Lòng hắn chợt đau như dao cắt, càng nghĩ lại càng thống hận Thư Tử Hạo trước mặt này!
Cơn giận của Thư Tử Hạo cũng không hề kém hơn hắn chút nào, hắn nói thẳng, giọng sắc bén: ‘Cho dù Tử Tranh chọn tôi thì cũng tốt hơn là chọn anh nhiều, anh mang đến cho Tử Tranh không chỉ là đau khổ không mà thôi. Tám năm trước cũng vậy mà tám năm sau cũng vẫn như vậy. Chẳng lẽ anh không biết thương hiệu Leila là sinh mạng của Tử Tranh sao? Anh muốn tôi rời khỏi Tử Tranh, Cung Quý Dương, tôi cho anh biết, không thể nào, vĩnh viễn cũng không thể, Tử Tranh đến cuối cùng vẫn sẽ thuộc về tôi thôi!’
‘Ngươi, cái tên khốn kiếp này!’ Lửa giận trong Cung Quý Dương càng bùng lớn, hắn bước đến lần nữa níu lấy cổ áo của Thư Tử Hạo, trong giọng nói tràn đầy hàn ý khiến người ta lạnh người: ‘Đây là ngươi tự chuốc lấy, ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội với Cung Quý Dương kết quả sẽ là thế nào!’ Nói xong tay hắn lại vung lên lần nữa …’
‘Cung Quý Dương, anh dừng tay!’
Ngoài cửa truyền đến một giọng khàn khàn, sau đó cửa phòng thay đồ bị đẩy ra lần nữa.
Cung Quý Dương và Thư Tử Hạo cùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Sầm Tử Tranh đang đứng đó, trên mặt cũng đầy tức giận, cô giãy dụa muốn bước vào nhưng bị vệ sĩ chặn lại.
‘Buông cô ấy ra!’ Cung Quý Dương vừa ra lệnh thì các vệ sĩ lập tức buông tay!
Sầm Tử Tranh có lại sự tự do, khi nhìn thấy Thư Tử Hạo ngã nhào trên đất thì sắc mặt đầy kinh hãi, chạy vội vào phòng …
‘Tử Hạo, anh chảy máu sao?’
Cô bụm miệng che đi một tiếng kêu sợ hãi, nhìn thấy khóe môi và lưng bàn tay của Thư Tử Hạo đều có dấu máu lòng cô kinh hoàng đến cực điểm.
Sau đó Sầm Tử Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Cung Quý Dương, ‘Cung Quý Dương, anh thật quá đáng mà, tôi là người đắc tội với anh, sao anh lại phải kéo anh ta vào cục diện rối ren này?’
Cung Quý Dương thấy cô như vậy cơn tức trong lòng hắn càng lớn, ánh mắt hắn cũng càng lúc càng lạnh, hắn chợt bước nhanh về phía trước, ôm cả người cô vào lòng.
‘Buông tôi ra!’ Sầm Tử Tranh thấy vai mình bị hắn bóp đến phát đau.
‘Cung Quý Dương, anh buông cô ấy ra!’
Thư Tử Hạo gượng đứng dậy, vừa định đi đến gần Cung Quý Dương thì đã bị mấy người vệ sĩ nhanh hơn một bước chặn lại trước mặt.
Đối với mấy tiếng kêu to gọi nhỏ của hắn, Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng để tâm đến, hắn chỉ cúi đầu, nhìn một cách kỹ lưỡng người phụ nữ trong lòng mình, ngón tay nhẹ nhàng trượt qua gương mặt trắng mịn của cô, đem cơn giận đang bùng cháy trong lòng dần dập tắt …
‘Tranh Tranh, là anh quá dung túng cho em đúng không? Bất luận là tám năm trước hay tám năm sau người em quan tâm vẫn chỉ là tên vô dụng kia đúng không? Anh cho em biết, em càng quan tâm hắn thì anh sẽ khiến hắn chết càng thảm!’
‘Rốt cuộc là anh muốn thế nào?’
Sầm Tử Tranh nhướng mắt nhìn vào đôi mắt đen lóa ra những tia dọa người của hắn, vẻ mặt quyết tuyệt hỏi.
Có lẽ là Cung Quý Dương nói đúng, khi gặp lại lần nữa hắn sẽ dùng chiêu “bám riết” này để khiến cuộc sống của cô bị đảo lộn, nhưng bây giờ hắn nhất định là đã hết kiên nhẫn vì thế muốn dùng thủ đoạn ác liệt hơn.
Trên môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn nói rành mạch từng chữ: ‘Anh muốn em … cầu xin anh!’
Nói xong hắn buông cô ra, ngón tay chỉ về phía Thư Tử Hạo, lạnh giọng nói: ‘Chỉ dựa vào ngươi mà muốn đấu với ta? Ngươi có khả năng sao?’
Ánh mắt âm hiểm quét qua hai người rồi Cung Quý Dương cười lạnh một tiếng, rời đi.
Sầm Tử Tranh sững sờ đứng ngây tại chỗ, không hiểu vì sao người đàn ông kia rõ ràng là đáng ghét như vậy nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của hắn khi rời đi luôn có một cảm thấy cô độc và tịch mịch thì cô lại đau lòng.
Là ảo giác thôi!??
Nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn như vẫn còn vang bên tai cô … cầu xin hắn? Cầu xin thế nào?
Hắn làm vậy chỉ vì muốn trả đũa những hành dộng và lời nói của mình buổi tối hôm đó phải không?
‘Tử Hạo …’ Cô xoay người lại, giọng đầy quan tâm hỏi hắn: ‘Anh sao rồi?’
‘Tử Tranh …’ Thư Tử Hạo kéo cô lại gần, không thèm để tâm đến vết thương đang ẩn ẩn đau, lo lắng hỏi: ‘Em tuyệt đối đừng đi cầu xin hắn, Cung Quý Dương nhất định sẽ đề xuất những yêu cầu càng vô lý hơn!’
Sầm Tử Tranh nhìn gương mặt đầy vẻ khẩn trương của hắn, trong lòng nỗi áy náy càng sâu, cô thấp giọng nói: ‘Tử Hạo, thực ra hôm nay mọi chuyện thành ra thế này đều là tại em hết!’
‘Tử Tranh, em đâu có làm sai cái gì, người làm sai là Cung Quý Dương kìa!’ Thư Tử Hạo không ngờ cô lại nói thế, hắn vội lên tiếng phản bác.
Sầm Tử Tranh nhẹ lắc đầu, cô nhìn Thư Tử Hạo: ‘Trước ngày công bố sản phẩm một ngày Cung Quý Dương có đến tìm em!’
‘Cái gì? Nhưng rõ ràng em đã nói …’
‘Tử Hạo, xin lỗi, em đã giấu anh sự thật! Tối hôm đó Cung Quý Dương rất tức giận hơn nữa hắn còn muốn ép em … em không còn cách nào chỉ đành nói dối hắn. Lúc đó em … chỉ vì sự tình cấp bách, không ngờ hôm nay hắn thật sự …’
Sầm Tử Tranh nói không nên lời nữa, trên gương mặt trắng bệch hiện rõ sự bất lực.
Thư Tử Hạo từ trên mặt đất gượng đứng dây, hắn cười lạnh: ‘Cung Quý Dương, anh đang sợ hãi. Anh ra tay thu mua thương hiệu thời trang của Leila mục đích chẳng có gì ngoài chuyện muốn cô ấy ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh anh. Anh làm như vậy vốn chẳng phải là yêu cô ấy mà chỉ là muốn thỏa mãn thói hư vinh của mình!’
Nghe tiếng cười lạnh của hắn, đôi mắt đẹp của Cung Quý Dương híp lại đầy vẻ nguy hiểm …
‘Thư học đệ thân ái, ngươi thật là quan tâm Tranh Tranh, xem ra ta cũng nên cùng ngươi tính toán món nợ của tám năm trước!’
Nói xong hắn vung một tay qua, sức lực cực kỳ dũng mãnh đánh một quyền lên mặt Thư Tử Hạo!
Một quyền này, hắn đã muốn đánh từ lâu lắm rồi!
‘Ô …’ Thư Tử Hạo rên lên một tiếng, thân hình cao lớn lảo đảo, lần nữa ngã nhào trên mặt đất.
‘Thư Tử Hạo, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tránh Tử Tranh xa một chút, không được tiếp cận cô ấy nữa, bằng không đừng trách ta không nhớ đến tình bạn học cũ!’
Cung Quý Dương khí thế rào rạt nhìn Thư Tử Hạo, lạnh lùng nói.
Thư Tử Hạo hung hăng lau đi vết máu trên khóe môi, nỗi tức giận trong lòng như bắn ra từ trong khóe mắt: ‘Cung Quý Dương, anh muốn tính món nợ tám năm trước với tôi sao? Năm đó là ai làm cho Tử Tranh đau khổ? Là ai một đi không trở lại? Nếu như không phải là vì anh, Tử Tranh cũng sẽ không phải chịu nhiều nỗi khổ như vậy …’
‘Cho nên ngươi mới nhân lúc ta rời đi mà chen chân vào? Thư Tử Hạo, thật không ngờ ngươi tâm cơ như vậy, miệng nói những lời ngọt ngào để dụ cô ấy ngả vào vòng tay ngươi!’ Cung Quý Dương nghĩ dến đây thì lửa giận trong mắt chừng như thiêu cháy được Thư Tử Hạo.
Sầm Tử Tranh, chẳng lẽ em không chịu nổi tịch mịch sao? Lúc đó anh chỉ rời đi mấy tháng thôi mà, chẳng lẽ thời gian mấy tháng em cũng không chờ nổi sao? Lòng hắn chợt đau như dao cắt, càng nghĩ lại càng thống hận Thư Tử Hạo trước mặt này!
Cơn giận của Thư Tử Hạo cũng không hề kém hơn hắn chút nào, hắn nói thẳng, giọng sắc bén: ‘Cho dù Tử Tranh chọn tôi thì cũng tốt hơn là chọn anh nhiều, anh mang đến cho Tử Tranh không chỉ là đau khổ không mà thôi. Tám năm trước cũng vậy mà tám năm sau cũng vẫn như vậy. Chẳng lẽ anh không biết thương hiệu Leila là sinh mạng của Tử Tranh sao? Anh muốn tôi rời khỏi Tử Tranh, Cung Quý Dương, tôi cho anh biết, không thể nào, vĩnh viễn cũng không thể, Tử Tranh đến cuối cùng vẫn sẽ thuộc về tôi thôi!’
‘Ngươi, cái tên khốn kiếp này!’ Lửa giận trong Cung Quý Dương càng bùng lớn, hắn bước đến lần nữa níu lấy cổ áo của Thư Tử Hạo, trong giọng nói tràn đầy hàn ý khiến người ta lạnh người: ‘Đây là ngươi tự chuốc lấy, ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội với Cung Quý Dương kết quả sẽ là thế nào!’ Nói xong tay hắn lại vung lên lần nữa …’
‘Cung Quý Dương, anh dừng tay!’
Ngoài cửa truyền đến một giọng khàn khàn, sau đó cửa phòng thay đồ bị đẩy ra lần nữa.
Cung Quý Dương và Thư Tử Hạo cùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Sầm Tử Tranh đang đứng đó, trên mặt cũng đầy tức giận, cô giãy dụa muốn bước vào nhưng bị vệ sĩ chặn lại.
‘Buông cô ấy ra!’ Cung Quý Dương vừa ra lệnh thì các vệ sĩ lập tức buông tay!
Sầm Tử Tranh có lại sự tự do, khi nhìn thấy Thư Tử Hạo ngã nhào trên đất thì sắc mặt đầy kinh hãi, chạy vội vào phòng …
‘Tử Hạo, anh chảy máu sao?’
Cô bụm miệng che đi một tiếng kêu sợ hãi, nhìn thấy khóe môi và lưng bàn tay của Thư Tử Hạo đều có dấu máu lòng cô kinh hoàng đến cực điểm.
Sau đó Sầm Tử Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Cung Quý Dương, ‘Cung Quý Dương, anh thật quá đáng mà, tôi là người đắc tội với anh, sao anh lại phải kéo anh ta vào cục diện rối ren này?’
Cung Quý Dương thấy cô như vậy cơn tức trong lòng hắn càng lớn, ánh mắt hắn cũng càng lúc càng lạnh, hắn chợt bước nhanh về phía trước, ôm cả người cô vào lòng.
‘Buông tôi ra!’ Sầm Tử Tranh thấy vai mình bị hắn bóp đến phát đau.
‘Cung Quý Dương, anh buông cô ấy ra!’
Thư Tử Hạo gượng đứng dậy, vừa định đi đến gần Cung Quý Dương thì đã bị mấy người vệ sĩ nhanh hơn một bước chặn lại trước mặt.
Đối với mấy tiếng kêu to gọi nhỏ của hắn, Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng để tâm đến, hắn chỉ cúi đầu, nhìn một cách kỹ lưỡng người phụ nữ trong lòng mình, ngón tay nhẹ nhàng trượt qua gương mặt trắng mịn của cô, đem cơn giận đang bùng cháy trong lòng dần dập tắt …
‘Tranh Tranh, là anh quá dung túng cho em đúng không? Bất luận là tám năm trước hay tám năm sau người em quan tâm vẫn chỉ là tên vô dụng kia đúng không? Anh cho em biết, em càng quan tâm hắn thì anh sẽ khiến hắn chết càng thảm!’
‘Rốt cuộc là anh muốn thế nào?’
Sầm Tử Tranh nhướng mắt nhìn vào đôi mắt đen lóa ra những tia dọa người của hắn, vẻ mặt quyết tuyệt hỏi.
Có lẽ là Cung Quý Dương nói đúng, khi gặp lại lần nữa hắn sẽ dùng chiêu “bám riết” này để khiến cuộc sống của cô bị đảo lộn, nhưng bây giờ hắn nhất định là đã hết kiên nhẫn vì thế muốn dùng thủ đoạn ác liệt hơn.
Trên môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn nói rành mạch từng chữ: ‘Anh muốn em … cầu xin anh!’
Nói xong hắn buông cô ra, ngón tay chỉ về phía Thư Tử Hạo, lạnh giọng nói: ‘Chỉ dựa vào ngươi mà muốn đấu với ta? Ngươi có khả năng sao?’
Ánh mắt âm hiểm quét qua hai người rồi Cung Quý Dương cười lạnh một tiếng, rời đi.
Sầm Tử Tranh sững sờ đứng ngây tại chỗ, không hiểu vì sao người đàn ông kia rõ ràng là đáng ghét như vậy nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của hắn khi rời đi luôn có một cảm thấy cô độc và tịch mịch thì cô lại đau lòng.
Là ảo giác thôi!??
Nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn như vẫn còn vang bên tai cô … cầu xin hắn? Cầu xin thế nào?
Hắn làm vậy chỉ vì muốn trả đũa những hành dộng và lời nói của mình buổi tối hôm đó phải không?
‘Tử Hạo …’ Cô xoay người lại, giọng đầy quan tâm hỏi hắn: ‘Anh sao rồi?’
‘Tử Tranh …’ Thư Tử Hạo kéo cô lại gần, không thèm để tâm đến vết thương đang ẩn ẩn đau, lo lắng hỏi: ‘Em tuyệt đối đừng đi cầu xin hắn, Cung Quý Dương nhất định sẽ đề xuất những yêu cầu càng vô lý hơn!’
Sầm Tử Tranh nhìn gương mặt đầy vẻ khẩn trương của hắn, trong lòng nỗi áy náy càng sâu, cô thấp giọng nói: ‘Tử Hạo, thực ra hôm nay mọi chuyện thành ra thế này đều là tại em hết!’
‘Tử Tranh, em đâu có làm sai cái gì, người làm sai là Cung Quý Dương kìa!’ Thư Tử Hạo không ngờ cô lại nói thế, hắn vội lên tiếng phản bác.
Sầm Tử Tranh nhẹ lắc đầu, cô nhìn Thư Tử Hạo: ‘Trước ngày công bố sản phẩm một ngày Cung Quý Dương có đến tìm em!’
‘Cái gì? Nhưng rõ ràng em đã nói …’
‘Tử Hạo, xin lỗi, em đã giấu anh sự thật! Tối hôm đó Cung Quý Dương rất tức giận hơn nữa hắn còn muốn ép em … em không còn cách nào chỉ đành nói dối hắn. Lúc đó em … chỉ vì sự tình cấp bách, không ngờ hôm nay hắn thật sự …’
Sầm Tử Tranh nói không nên lời nữa, trên gương mặt trắng bệch hiện rõ sự bất lực.
Danh sách chương