Trong phòng khách của biệt thự chính rất náo nhiệt, dường như mọi người đều trở về hết, ngay lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước bế Liên Kiều vào cửa, ánh mắt toàn bộ người trong nhà bỗng nhiên đổ dồn về phía họ.

"Anh cả —— "

Người đã sớm chờ lâu – Hoàng Phủ Anh lập tức nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hưng phấn chạy lên trước, khi nhìn thấy Liên Kiều trong ngực hắn, đôi mắt lấp lánh bất ngờ tối sầm.

"Anh Anh, sao còn chưa ngủ vậy? Không phải em luôn ngủ sớm sao ?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại không cảm thấy tia u ám trong mắt em gái, trong giọng nói trầm thấp mang theo chút quan tâm.

Hoàng Phủ Anh cắn môi, nhẹ nhàng đáp lại: "Thì ra là hai người luôn ở cùng nhau..." Nói xong, khuôn mặt đau thương mà ngồi xuống ghế sa lông, bộ dáng rầu rĩ không vui.

Không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước nói chuyện, lão Nhị Hoàng Phủ Ngạn Ngự mở miệng: "Anh cả, Liên Kiều sao vậy?"

"Ai, anh hai, vừa nhìn là biết anh là loai không biết lãng mạn, cái này còn phải hỏi sao, anh cả sót Liên Kiều phải đi bộ liền ôm vào nhà thôi!" Lão Tam Hoàng phủ Ngạn Đình cười rất đắc ý, nói xong còn xấu xa hỏi: "Liên Kiều, đúng không?"

Lão Tam nói khiến Liên Kiều có chút xấu hổ, lập tức vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, nhìn về phía em ba, gằn giọng: "Trí tưởng tượng của em rất phong phú đấy!"

Lão Tam le lưỡi, nhún vai không nói lời nào.

Một màn này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong, hai người già sau khi thấy cảnh này, mừng rỡ mà cười toe.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không khó nhìn thấy vẻ mặt của cha mẹ mình, thở dài một tiếng sau, nhìn Liên Kiều trong ngực——

"Nha đầu, chân em —— "

Hắn còn chưa nói hết câu, chợt thấy Liên Kiều ngẩng đầu lên, lộ ra núm đồng tiền cả ngày chưa thấy qua, khiến tinh thần hắn bỗng hoảng hốt.

Nhưng ngay sau đó, cô liền làm hắn mở rộng tầm mắt!

Chỉ thấy cô xấu hổ mở miệng, còn dùng cái loại này kích cỡ âm thành hận không thể cho cả tòa nhà nghe thấy ——

"Ngạn Tước, anh yêu, anh mau thả em xuống, dù sao cũng về đến nhà, em có thể tự về phòng mà!"

Một dấu chấm ngắt câu khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt chút nữa buông tay ra —— (Min : Anh ha ha)

Cái, cái gì? Hắn chính là tốt bụng, không phải cô nói chân bị trật sao? Như thế nào sẽ ——

Kinh ngạc trong mắt hắn, chỉ thấy Liên Kiều ôm lấy gáy hắn nhảy xuống, sau đó lại dùng bộ dáng cực kì yếu ớt rúc vào người hắn, nhìn mọi người ngượng ngùng nói:

"Hôm nay con và Ngạn Tước bận việc cả ngày, cho nên hơi mệt chút, Ngạn Tước đau lòng cho con, cho nên ôm con vào nhà, để khiến mọi người chê cười rồi..."

Đáng chết!

Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực như bị sét đánh, nhất thời đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người con gái bên cạnh liên mồm nói, sau nửa ngày, hắn mới hiểu được hết thảy ——

"Liên Kiều!" Bàn tay to của hắn nắm lấy cổ tay cô, hận không thể đem nụ cười trên mặt cô bóp nát! Nhưng vẫn duy trì nụ cười tao nhã, nghiên răng nghiên lợi thấp giọng quát:

"Em đang làm cái gì?"

Liên Kiều không nói chuyện, càng dính hắn chặt hơn.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Ngưng đi từ trên lầu xuống, sau khi nhìn thấy hai người ở cửa, hừ lạnh một tiếng, "Bụp bụp bụp" chạy nhanh xuống dưới.

"Ah, Liên Kiều, cô còn có mặt mũi hơn tôi đấy, về muộn như thế, để cả nhà chờ cô!" Cô ta tức giận nói.

Trong lòng Liên Kiều cười thầm, biết cô ta nhất định còn để bụng chuyện lúc sáng, đôi mắt đảo đảo, ngay sau đó lại lộ ra vẻ áy náy, dịu dàng nói:

"Thật sự xin lỗi mọi người, con nhìn Ngạn Tước làm việc trễ như vậy, thực đau lòng, chỉ muốn bên cạnh anh ấy nhiều hơn một chút..."

"Hừ, buồn cười, một người hiếu động như cô, có thể ngoan ngoãn mà ở cùng anh cả tôi?" Hoàng Phủ Ngưng khinh bỉ nhìn cô, giọng nói cũng đanh hơn.

"Tiểu ngưng, sao lại nói chuyện với Liên Kiều như thế?" Triển sơ Dung lớn tiếng quát.

"Mẹ a —— "

Khuôn mặt Hoàng Phủ Ngưng cực kì uất ức, sau đó chỉ về phía Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: "Mẹ không biết hôm nay con bị ăn hiếp thế nào đâu, nhưng mà, anh cả anh ấy —— anh ấy lại che chở người phụ nữ kia, ngay cả em gái mình cũng không tin!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô ta bắt đầu lật lại chuyện cũ, tức giận nói: "Tiểu Ngưng đủ rồi, ở công ty làm loạn không đủ, về nhà tiếp tục làm bậy sao?"

Một tiếng mang theo mệnh lệnh cùng quyền uy khiến Hoàng Phủ Ngưng ngậm miệng, cô ta hung hăng dậm chân, thở phì phì ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Mọi người sau khi thấy một màn như vậy, suy nghĩ trong lòng càng thêm kiên định, chính là —— anh cả cùng cô gái kia nhất định có ám muội, nếu không làm sao có phản ứng như vậy!

Hơn nữa sau đó Liên Kiều cũng hành động ngoài ý muốn ——

Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa dứt lời, cô liền kiễng chân lên, bàn tay trắng nõn khẽ dí vào giữa hàng lông mày của hắn, nhẹ giọng nói:

"Được rồi, Ngạn Tước, không nên tức giận, anh xem, lại nhíu mày, như vậy sẽ rất nhanh già..."

Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, lại biểu hiện cái động tác thân mật mà chỉ có những cặp tình nhân mới có, khiến cả nhà không thể tin tưởng được quan hệ giữa hai người bọn họ.

Đôi mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước sáng rực, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều nửa ngày, người phụ nữ đáng chết này, cô đây là cố ý!

Không thể tiếp tục để cô náo loạn như vậy!

Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng sau, nói : "Cha, mẹ, nhân lúc mọi người có mặt đông đủ, con muốn làm rõ một chuyện —— "

"Ai nha, Ngạn Tước, con có chuyện thì để sau nói đi, mẹ cùng cha con cũng có chuyện muốn thương lượng với hai đứa!" Triển Sơ Dung cắt ngang lời con trai, khoát tay nói.

Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng cảnh giác, chẳng lẽ chuyện cha mẹ định nói là ——

Lúc này, Hoàng Phủ Ngự Phong chậm rãi mở miệng: "Ngạn Tước, Liên Kiều, hai hai con mau lại đây ngồi!"

Liên Kiều ngược lại rất tích cực phối hợp, cô chủ động kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, kéo hắn ngồi lên ghế, hai người cùng ngồi xuống.

"Liên Kiều —— "

Hoàng Phủ Ngự Phong nhìn cô, cười hỏi: "Nếu ta nhìn không nhầm, con thực lòng thích Ngạn Tước đúng không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện