“Anh…anh…anh ngay cả anh cũng khi dễ tôi, ngay cả chuyện này cũng không đồng ý giúp. Cung Quý Dương anh là người xấu, anh cùng với tên đầu heo Hoàng Phủ Ngạn Tước kia cùng một loại đều muốn bắt nạt phụ nữ…huhu…” Liên Kiều dùng cánh tay mặt khóc, âm thanh cực kì ủy khuất.
Bởi vì mặt cô vùi xuống dưới lòng bàn tay cho nên Hoàng Phủ Ngạn Tước thực không biết Liên Kiều đích xác là đang cười.
Cười cũng khiến bả vai run rẩy y hệt như đang khóc vậy.
Nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước đâu biết rằng vị hôn thê của mình lại gian manh quỷ quyệt đến thế. Nghe thất tiếng khóc của cô lòng anh cực áy náy, dù gì cũng chỉ là cô nhóc mới hai mươi tuổi cũng không cần lạnh giọng như vậy với cô.
Vì thế thầm thở dài một hơi~bàn tay to nhẹ nhàng bả vai cô nhẹ giọng nói: “Được, được…nha đầu cô đừng khóc tôi đồng ý là được chứ gì?”
“Thật sao?” Liên Kiều vẫn không ngẩng đầu, âm thanh rầu rĩ hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ: “Một khi tôi đã đáp ứng nhất định tuân thủ lời hứa.”
“Vậy ư?”
Liên Kiều đột nhiên ngẩng đầu rất cao hứng mà khoa chân múa tay, cô đứng lên lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt linh động vui vẻ khi “âm mưu” được thực hiện thành công.
“Cô!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước khiếp sợ không nói nên lời. Bản thân mình lại bị nha đầu này đùa giỡn, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời ban trưa thế kia đâu thấy giọt nước mắt nào? Thì ra cái không thể tin tưởng nhất ở phụ nữ đó là nước mắt---- chính là nước mắt cá sấu.
“Tôi cái gì?”
Liên Kiều vẻ mặt kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay nhỏ bé của cô níu chạt lấy cánh tay anh: “Này, anh đã đáp ứng tôi cũng không thể đổi ý được, nếu không anh chính là Tiểu Cẩu.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước giận quá hóa cười, anh nhún vai bộ dáng nhận lệnh nhìn Liên Kiều:
“Tôi cũng không có nói sẽ dổi ý, chính là tôi muốn nói cô làm thế nào để xử lý quan hệ của hai chúng ta?”
Liên Kiều bị anh hỏi khó, chỉ thấy con ngươi mĩ lệ của cô sững sờ một phen nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn ngập hoang mang —— “Phải ah~ bước tiếp theo nên làm gì?”
Bộ dáng an tĩnh nhất thời của cô giống như nụ hoa lẳng lặng nở rộ, hai mày nhăn lại giống như mảnh mây trôi nổi cuối chân trời. Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, tâm đột nhiên xúc động một phen, được gần gũi đôi mắt long lanh như nước kia.
Anh không có rút cánh tay ra, ngược lại tràn ngập hưởng thụ mềm mại bên dưới cánh tay truyền đến. Thực ra khi mới đến đây anh luôn coi cô như cô con gái nhỏ mà đối đãi, mà hiện tại cô yên lặng giống nụ hoa này khiến anh có cảm giác ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương mềm mại.
Nhìn bộ dáng không hiểu chút nào của Liên Kiều, ngược lại anh khẽ nhếch khóe môi một cái. Bàn tay khác đột nhiên đưa tới nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tất cả con người to lớn ấy áp sát lại chỗ cô:
“Không bằng…. để tôi dạy cô!!”
Âm thanh của anh trầm thấp giống như tiếng trời tao nhãcon ngươi đen thâm thúy lại thâm trầm tới mức nhìn không ra suy nghĩ trong lòng anh.
Bởi vì mặt cô vùi xuống dưới lòng bàn tay cho nên Hoàng Phủ Ngạn Tước thực không biết Liên Kiều đích xác là đang cười.
Cười cũng khiến bả vai run rẩy y hệt như đang khóc vậy.
Nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước đâu biết rằng vị hôn thê của mình lại gian manh quỷ quyệt đến thế. Nghe thất tiếng khóc của cô lòng anh cực áy náy, dù gì cũng chỉ là cô nhóc mới hai mươi tuổi cũng không cần lạnh giọng như vậy với cô.
Vì thế thầm thở dài một hơi~bàn tay to nhẹ nhàng bả vai cô nhẹ giọng nói: “Được, được…nha đầu cô đừng khóc tôi đồng ý là được chứ gì?”
“Thật sao?” Liên Kiều vẫn không ngẩng đầu, âm thanh rầu rĩ hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ: “Một khi tôi đã đáp ứng nhất định tuân thủ lời hứa.”
“Vậy ư?”
Liên Kiều đột nhiên ngẩng đầu rất cao hứng mà khoa chân múa tay, cô đứng lên lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt linh động vui vẻ khi “âm mưu” được thực hiện thành công.
“Cô!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước khiếp sợ không nói nên lời. Bản thân mình lại bị nha đầu này đùa giỡn, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời ban trưa thế kia đâu thấy giọt nước mắt nào? Thì ra cái không thể tin tưởng nhất ở phụ nữ đó là nước mắt---- chính là nước mắt cá sấu.
“Tôi cái gì?”
Liên Kiều vẻ mặt kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay nhỏ bé của cô níu chạt lấy cánh tay anh: “Này, anh đã đáp ứng tôi cũng không thể đổi ý được, nếu không anh chính là Tiểu Cẩu.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước giận quá hóa cười, anh nhún vai bộ dáng nhận lệnh nhìn Liên Kiều:
“Tôi cũng không có nói sẽ dổi ý, chính là tôi muốn nói cô làm thế nào để xử lý quan hệ của hai chúng ta?”
Liên Kiều bị anh hỏi khó, chỉ thấy con ngươi mĩ lệ của cô sững sờ một phen nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn ngập hoang mang —— “Phải ah~ bước tiếp theo nên làm gì?”
Bộ dáng an tĩnh nhất thời của cô giống như nụ hoa lẳng lặng nở rộ, hai mày nhăn lại giống như mảnh mây trôi nổi cuối chân trời. Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, tâm đột nhiên xúc động một phen, được gần gũi đôi mắt long lanh như nước kia.
Anh không có rút cánh tay ra, ngược lại tràn ngập hưởng thụ mềm mại bên dưới cánh tay truyền đến. Thực ra khi mới đến đây anh luôn coi cô như cô con gái nhỏ mà đối đãi, mà hiện tại cô yên lặng giống nụ hoa này khiến anh có cảm giác ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương mềm mại.
Nhìn bộ dáng không hiểu chút nào của Liên Kiều, ngược lại anh khẽ nhếch khóe môi một cái. Bàn tay khác đột nhiên đưa tới nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tất cả con người to lớn ấy áp sát lại chỗ cô:
“Không bằng…. để tôi dạy cô!!”
Âm thanh của anh trầm thấp giống như tiếng trời tao nhãcon ngươi đen thâm thúy lại thâm trầm tới mức nhìn không ra suy nghĩ trong lòng anh.
Danh sách chương