"Lý Dương khỏe thật đấy.

"
"Một tay mà đè được Lâm Cường, ngầu quá.

"
!
Vài bạn nữ kích động bàn tán.

Đùa chứ, thể lực của Lý Dương bây giờ gấp mấy lần người thường, khống chế Lâm Cường dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà, đây cũng không tính là thể hiện thực lực.

Một số người khỏe có thể khống chế người yếu hơn, cũng không có gì lạ, chẳng ai nghi ngờ cả.

Thời buổi này, người có thần lực trời sinh nhiều lắm, nổi tiếng nhất là Thường Uy…
Mọi người đang hóng hớt, lúc này Lâm Cường hoàn toàn hoảng loạn, trước đây cậu ta đã biết Lý Dương rất khỏe, bị cậu ta đánh cho một trận tơi bời nhưng vừa rồi cảm nhận được, sức mạnh của cậu ta dường như còn lớn hơn.


Nhìn rượu này có vẻ như Lý Dương sẽ ép cậu ta uống thật, lúc này Lâm Cường cũng chẳng quan tâm đ ến sĩ diện nữa, vội vàng hét lên: " Lý Dương, chúng ta đều là bạn học, cậu đừng động thủ.

Thầy Vương, thầy xem Lý Dương cậu ta! ”
Vừa rồi cậu ta còn rất bình tĩnh nhưng khi thực sự gặp chuyện thì lại hoảng loạn, chỉ muốn thoát khỏi Lý Dương càng nhanh càng tốt.

Giáo viên chủ nhiệm Vương Chấn vốn không muốn nói gì nhưng nghe Lâm Cường nói vậy, vẫn lên tiếng: " Lý Dương, em xem…"
Lúc này, ly rượu đã đến bên miệng Lâm Cường, Lý Dương cũng không dùng sức nữa, cười nhạt: "Đùa thôi mà, căng thẳng thế làm gì?"
Hắn buông Lâm Cường ra.

Ngay lập tức, Lâm Cường vội vàng lùi lại mấy bước.

Vừa rồi cậu ta còn kêu cứu nhưng khi được tự do, trong lòng cậu ta lại tức giận, bất mãn.

Nhìn những bạn nam, bạn nữ xung quanh đang hóng hớt, Lâm Cường chỉ cảm thấy mình lại ấm ức.

Tuổi này mọi người coi trọng sĩ diện nhất, cậu ta bị Lý Dương túm lấy mà không nhúc nhích được, trong mắt mọi người, cậu ta chắc đã trở thành trò cười, trở thành một tên béo yếu đuối.

Nhưng mà, dù trong lòng rất tức giận, cậu ta cũng không dám lại gần Lý Dương nữa.

"Hừ! Kẻ thô lỗ! Lý Dương, tôi thấy cậu rất hợp đi làm công nhân ở công trường.

" Cậu ta buông một câu cay độc.

"Ừm?"
Nghe vậy, Lý Dương nhìn sang.

Thấy ánh mắt của hắn, Lâm Cường lại sợ hãi, không dám nói nhiều, vội vàng tránh xa Lý Dương.

Đối với chuyện này, Lý Dương cũng lười động thủ, chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi.


"Long Hà Quán? Dưới đáy biển mình cũng từng nhìn thấy một con tôm hùm lớn.


Lúc này, trong lòng hắn lại đang âm thầm suy nghĩ.

Bên kia, Lâm Cường cảm thấy mất mặt trước mặt các bạn học, nghĩ một lúc, cậu ta đứng dậy nói lớn: "Các bạn, hôm nay liên hoan kết thúc, ngày mai tôi mời mọi người đến Long Hà Quán nhà tôi ăn tôm hùm, chúng ta lại tụ tập! Ai muốn đi thì đăng ký nhé.

"
Lời cậu ta vừa dứt, lập tức có người vui mừng.

"Lâm Cường, cậu mời à? Không mất tiền chứ?"
"Không mất tiền thì tôi đi.

"
Lâm Cường cười nói: "Tất nhiên là không mất tiền rồi, ngày mai mọi người cứ ăn thoải mái! Ăn được bao nhiêu thì ăn!"
Cậu ta vừa nói xong, các bạn học càng vui hơn.

"Thế thì nói chắc rồi nhé.

"
"Ngày mai tôi sẽ để bụng rỗng đến, cậu đừng sợ tôi ăn hết sạch của quán nhà cậu đó.



Các bạn học rõ ràng rất hứng thú, ăn tôm hùm miễn phí, chuyện tốt như vậy họ đương nhiên sẽ không từ chối.

Lâm Cường vỗ ngực đảm bảo, thực ra trong lòng lúc này cậu ta đang lẩm bẩm, về nhà chắc chắn sẽ bị cha mắng cho một trận.

Nhưng mà, những người này có ăn thế nào thì một bữa cũng không ăn được bao nhiêu.

Cứ như vậy, một lời mời đã xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực của cậu ta đối với mọi người, rất nhiều bạn học lần lượt đăng ký.

Nhưng mà cũng có bạn học không định đi, trong đó Lý Dương chắc chắn sẽ không đi, Tôn Đại Đào cũng vậy.

"Cái gì chứ, nhà tôi ở ngay cạnh biển, ăn tôm hùm không phải là chuyện thường sao.

" Tôn Đại Đào khinh thường nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện