"Tiểu Quyên, em nghe anh giải thích đi."- Trịnh Vỹ Khang đuổi theo Trương Ánh Quyên đến một góc phố vắng, Trương Ánh Quyên hai mắt ngấn lệ quay lại đẩy anh ta ra.
"Anh im đi, giải thích gì nữa, mọi chuyện rõ rành rành ra đấy rồi, nếu em mà còn tin anh thì em là con ngốc. Trịnh Vỹ Khang, em lúc nào cũng nghĩ đến anh, vì anh, vì anh em thậm chí ngay cả cãi lời cha cũng định làm, vậy mà bây giờ anh lại bênh vực người phụ nữ khác, anh làm em quá thất vọng."
Trịnh Vỹ Khang khổ sở níu cô lại: "Nghe anh giải thích đi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu..."
"Tránh xa em ra đi, Trịnh Vỹ Khang, em ghét anh."
"Tiểu Quyên!"
Trương Ánh Quyên ra sức đẩy Trịnh Vỹ Khang ra rồi leo lên một chiếc taxi đi mất.
----oo----
"Ngồi xuống đi!"- Trịnh Vỹ Thần nhìn cô, ngắn gọn nói.
Phụng Cơ ngồi xuống ghế sofa nhìn anh, ở đây bây giờ chỉ còn lại hai người, cô ngồi một chỗ còn anh đứng một chỗ, không ai nói với ai lời nào, cảm giác thật là đè nén.
Trịnh Vỹ Thần đang loay hoay tìm kiếm gì đó, cuối cùng lấy từ ngăn kéo ra một hộp thuốc tiến về phía cô, không nói một lời ngồi xếp bằng xuống đất, sau đó cầm tay cô lên lau sạch máu nãy giờ vẫn còn chảy ra, được một lúc Trịnh Vỹ Thần đột ngột ngẩn đầu nhìn cô, lại đụng phải ánh nhìn chăm chú của Phụng Cơ.
Cả hai cứ như thế nhìn nhau được một lúc thì Phụng Cơ cúi đầu làm ra vẻ rất e thẹn, Trịnh Vỹ Thần nhoẻn miệng cười rồi nói: "Chịu đựng một chút, sẽ đau đó."
Nói rồi anh rắc một loại bột màu đỏ lên vết thương trên tay cô, Phụng Cơ nghiến răng chặt lại, cũng chẳng là cơn đau gì to tát, so với mấy lần làm nhiệm vụ bị thương thì lần này với cô cũng như gãi ngứa, có điều là cô phải đóng vai một yểu điệu cô nương, hiền thục trong sáng, đã đóng thì phải nhập vai.
"Hiếm có cô gái nào dám đứng trước mặt Trương Ánh Quyên mà công khai mình là bạn gái của Trịnh Vỹ Khang như cô lắm, rất can đảm."- Trịnh Vỹ Thần đột ngột nói.
Phụng Cơ hỏi: "Chẳng phải Trương Ánh Quyên là vị hôn thê của anh sao? Tôi đâu phải là bạn gái anh, sao cô ấy lại phẫn nộ vậy chứ?"
Trịnh Vỹ Thần ngẩn đầu nhìn cô, khóe môi hiện lên nụ cười không đứng đắn: "Nếu cô thật sự là bạn gái tôi thì tốt rồi."- Thấy vẻ mặt cô hơi khó hiểu, anh tiếp tục nói với giọng ỉu xìu hơn hẳn: "Cũng không cần phải vô duyên bị đánh một cái như vậy."
Trịnh Vỹ Thần hình như rất có kinh nghiệm băng bó vết thương, anh băng vừa nhanh lại vô cùng gọn gàng, thoát chốc tay cô đã băng bó xong. Trịnh Vỹ Thần đứng lên ngồi cạnh cô, lấy một miếng bông gòn chấm vào một dung dịch rồi định thoa lên mặt cô, Phụng Cơ khéo léo xoay mặt đi chỗ khác thì bị tay anh xoay mặt lại, Trịnh Vỹ Thần nhẹ nhàng chấm thuốc vào vết đỏ trên gương mặt Phụng Cơ...
Thoa thuốc cho bớt đỏ mặt ai ngờ anh càng thoa thì mặt Phụng Cơ càng đỏ. Trịnh Vỹ Thần cười nói: "Nếu cô tiếp tục đỏ mặt như vậy thì chắc tôi sẽ không đủ thuốc mà thoa giúp đâu."
Phụng Cơ thầm cắn răng, chết tiệt thật sao cô đỏ mặt chứ? Cái này đâu có giả được bởi vì đâu có ai "gặng" cho mặt đỏ được.
Trịnh Vỹ Thần cười: "Cô đừng có kỳ vọng gì vô Trịnh Vỹ Khang, anh ta là hoa đã có chủ rồi. Cả cái nhà này chỉ có tôi là không có ai theo, hay cô theo tôi đi."
Phụng Cơ thẹn thùng quay mặt chỗ khác, cô cố gắng ra vẻ lúng túng rồi hỏi: "Trương Ánh Quyên kia là vợ sắp cưới của anh mà..."
Trịnh Vỹ Thần gác tay lên thành sofa, chiếc áo sơ mi khéo léo che đi cơ thể rắn chắc, anh nhìn cô, từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười không đứng đắn kia: "Chuyện của chúng tôi rất phức tạp, Trương Ánh Quyên bề ngoài là vợ sắp cưới của tôi nhưng thực tế lại là thanh mai trúc mã của Trịnh Vỹ Khang, có nói cô cũng không hiểu đâu, cô đụng tới ai thì đụng nhưng đừng có đụng tới anh hai tôi, nếu không thì con cọp cái đó không tha cho cô đâu."
"Tôi không biết..."
"Không sao không sao, dù gì thì tôi cũng là người làm việc tốt mà, à cô tên gì, gì ấy nhỉ?"
Phụng Cơ cảm thấy con người này cũng không quá khó tiếp cận, cô cũng hơi buông lỏng hơn: "À, tôi tên Cơ Cơ."
"Co Co?"- Trịnh Vỹ Thần nheo mày nhìn cô.
"... là Cơ Cơ."- Người này bộ ngay cả chức năng phát âm cũng có vấn đề? Trịnh Vỹ Thần cười xòa: "Gì thì gì vậy, dù sao thì lai lịch của cô tôi sẽ về công ty xem lại. Nói thật, tôi thấy rất hứng thú với cô, cảm giác này y như khi nãy, tôi với một tên sát thủ đối đầu, thật sảng khoái."
Phụng Cơ nghiến răng, nhớ tới vết thương ở chân mình, thầm mắng: Sảng khoái con khỉ, biến thái thì có.
Nhưng cô vẫn sợ hãi nói: "Sát, sát thủ?"
Trịnh Vỹ Thần gật đầu: "Là một sát thủ rất lợi hại, chỉ cần vung tay vù vù là ra cả tá dao, cũng không hiểu cái chiêu thức đó cô ta học ở đâu ra, hại người."
Phụng Cơ mỉm cười không nói gì, cô nhìn lên đồng hồ rồi chuyển đề tài: "A, trễ rồi, tôi không làm phiền anh nữa đâu."
Thấy cô đứng lên thì anh vội vàng níu cánh tay cô lại, thờ ơ nói:
"Muộn dậy rồi, cô còn đi đâu? Ngủ lại đây đi."
"Hả?"- Phụng Cơ mở to mắt nhìn anh, rồi mất tự nhiên mà rút tay về, cô lui ra sau vài bước kiêng dè nhìn Trịnh Vỹ Thần: "Trịnh tổng, anh... anh không phải là muốn..."
Trịnh Vỹ Thần biết tỏng cái vế sau trong lời cô nói, anh thong thả gác tay lên thành sofa, cười nguy hiểm nhìn cô, sau cùng lại hỏi một câu không liên quan: "Tôi hỏi cô một câu, cô có phải là bạn gái anh hai tôi, hay cô có thích anh ấy không?"
"Tôi thích anh ấy."- Phụng Cơ bắm bụng nói ra mấy chữ này, ai bảo ngay từ đầu cô tự nhận là bạn gái của Trịnh Vỹ Khang, giờ lại phủ nhận thì khác gì giấu đầu lòi đuôi, hiện giờ thứ cô cần là dưỡng thương thật tốt rồi tính sau.
Trịnh Vỹ Thần nhếch môi, giễu cợt: "Phụ nữ các cô ai cũng ngu muội và bị mù vậy hết hả?"- Anh muốn nói là: sao một người hội đủ ưu điểm như tôi lại chẳng ai thèm ngó?
"Hả..."
"Đi đi đi."- Trịnh Vỹ Thần bực bội xua tay.
Phụng Cơ xoay người quay ra cửa, Trịnh Vỹ Thần này tính tình không khác gì con nít, cái logic của anh cô cũng vất vả lắm mới theo kịp, xem ra cô còn phải hao phí tâm sức dài dài rồi.
Phụng Cơ vừa đi, Trịnh Vỹ Thần lấy điện thoại gọi cho Ngô Thành: "Cậu dẫn theo vài người tới Low Go Go đợi tôi."
Bên kia là tiếng gào thảm thương của Ngô Thành: "Không phải chứ Trịnh nhị thiếu gia? Bây giờ đã là 10 giờ rồi đó..."
Trịnh Vỹ Thần bực bội: "Cậu là đàn ông, ra đường khuya cậu sợ có thai hả? Tôi không vui, kéo theo vài anh em đi chung đi, hôm nay tới sáng."
"Hả?"
Low Go Go chính là một vũ trường do một thế lực lớn đầu tư, chỉ những người làm hoặc khách quen mới biết nơi này do Kim Điêu Môn mở ra, ở đây đặc biệt ở chỗ chỉ cần là nữ giới bước vào thì đều phải đeo mặt nạ che mắt lại. Đây là nơi vô cùng phức tạp, ở đây chỉ cần có tiền là có thể tận hưởng thiên đường của hạnh phúc, nhưng mặt sau của cái vẻ bình thường ấy thì Low Go Go tụ tập rất nhiều con nghiện đủ thể loại, nghiện ma túy, nghiện rượu, một khi đã lên cơn nghiện mà không có tiền thì họ phải trở thành những con búp bê thỏa sức cho người dẫn đầu điều khiển.
Mà người dẫn đầu ở đây không ai khác chính là thiếu chủ Nguyễn Long Phụng Cơ. Ở Kim Điêu Môn, ngoài chủ thượng Nguyễn Long Tuyết ra thì người bọn thuộc hạ sợ nhất là Phụng tỷ, chủ thượng ít khi lộ diện hay thậm chí là vài tháng mới xuất hiện một lần, toàn bộ trên dưới Kim Điêu Môn đều xem Phụng tỷ là người dẫn dầu mà trung thành nghe theo. Lại nói, thậm chí có người mới vào không biết còn tưởng chủ thượng không tồn tại. Nhưng chắc chắn họ không biết, Phụng tỷ mà họ nghĩ rằng uy quyền kia lại phải cung kính theo sự chỉ dẫn của người dẫn dầu thật sự, thật ra thiếu chủ mà bọn thuộc hạ vẫn dựa dẫm cũng chỉ là một con rối mặc cho Nguyễn Long Tuyết tùy ý điều khiển thôi.
Xoảng! Một chai bia va vào tường và vỡ ra, người đàn ông có vẻ bề ngoài bặm trợn hung hăn, Evan đối với loại tình huống này cũng thập phần lo sợ, ông trời ơi, cái thây mập của thằng đó cũng đủ làm cậu chết ngạt rồi, cậu không biết đánh nhau, nếu ở đây có máy tính thì cậu sẽ thi triển tài năng, nhưng động võ thì hãy chuẩn bị một cỗ quan tài thượng hạng dùm cậu.
Evan bước lên, can đảm nói: "Anh, anh Bold, chẳng hay có chuyện gì mà khiến đại ca như anh phải đích thân đến đây vậy."
Bold đầy cao ngạo, dùng nửa con mắt nhìn Evan: "Mày là thằng nào?"
Evan cười nhạt, tự giới thiệu: "Em là thuộc hạ của Phụng tỷ."
Bold làm ra vẻ kinh ngạc, gã tháo kính đi đến trước mặt Evan, nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi hắt xì một cái khiến nước bọt dính đầy mặt cậu còn gã ta thì được thuộc hạ đưa khăn giấy cho lau miệng.
Bold khinh miệt nhìn Evan: "Một con chó của Nguyễn Long Phụng Cơ như mày cũng có tư cách hỏi chuyện tao? Gọi thiếu chủ hay hữu thượng của tụi bây ra đây đón tiếp lão tử."
Một vài thuộc hạ Kim Điêu Môn đứng sau Evan bất bình bước lên, Evan ra tay ngăn lại, thừa lúc Bold không để ý, cậu quay qua nói với một thuộc hạ: "Ra ngoài gọi cho Phụng tỷ đi."
"Anh Evan, không phải anh không biết, giờ này Phụng tỷ đã ngủ rồi, ai dám phá giấc ngủ của chị ấy thì sẽ không yên ổn được đâu."- Người đó khó xử nói, cho gan cậu cũng không dám phá Phụng tỷ. Ở Kim Điêu Môn ai cũng biết, cấm kỵ đầu tiên của Phụng tỷ là không ai được làm phiền chị ấy lúc chị ấy đang... ngủ.
Mà ai cũng biết, ngoài chủ thượng ra thì còm có một người có đủ gan dạ để động tới điều cấm kỵ đó, người đó không ai khác chính là hữu thượng - Phụng Nhã. Chỉ có điều thiếu chủ và hữu thượng trước giờ bất hòa, lần cầu cứu này chỉ là hên xui.
"Cậu gọi cho hữu thượng đi, gã Bold này không dễ đối phó đâu."- Evan nói.
Thuộc hạ gật đầu rồi rời đi gọi điện. Evan cố gắng kìm nén cơn buồn nôn trong người, gã Bold này tởm lợn thật, nước dãi thối hơn phân nữa. Nhưng Evan biết, Bold không dễ chọc tí nào, gã là trùm cho vay nặng lại ở xã hội đen, có thế lực lớn nên ngay cả chủ thượng cũng tránh né không trực tiếp xung đột với gã, chỉ là hôm nay không biết có chuyện gì khiến cái tên khốn này đến đây.
"Anh Bold, không biết chúng em đã đắt tội gì với anh?"
Bold khinh bỉ cười: "Tao đến đây tính sổ với người của Kim Điêu Môn bọn bây, hôm nay nếu không giải quyết nhanh gọn thì tao thề sẽ lật tung Kim Điêu Môn này lên."
Evan nói: "Nhưng cũng phải cho bọn em biết lý do chứ anh Bold?"
Blod cười khẩy, gã ta nhìn về phía thuộc hạ của mình, người đó hiểu ý bước lên thúc vào bụng của cậu một cái thật mạnh. Evan đau đớn khụy gối xuống, người đó là tiếp tục giáng thêm mấy đạp khiến máu trong miệng cậu trào ra. Mấy thuộc hạ khác của Kim Điêu Môn thấy vậy thì đồng loạt bước lên, một người trong bọn họ gan dạ nói: "Đánh thuộc hạ của Phụng tỷ ông sẽ không có kết quả tốt đâu."
Bold nhìn người kia rồi ra lệnh chi thuộc hạ của mình: "Người của Kim Điêu Môn đều không được dạy dỗ vậy sao? Đã vậy thì bọn bây, lật tung cái Low Go Go này đi."
"Dạ!"- Mấy thuộc hạ của Bold đi ra bên ngoài, ngay lặp tức tiếng đổ vỡ vang lên cùng với âm thanh la hét của khách hàng.
Trịnh Vỹ Thần và Ngô Thành cùng một số người khác vừa đến cửa quán bar thì bị mấy người vừa chạy ra dọa hết hồn, Trịnh Vỹ Thần gọi một nhân viên bảo vệ lại hỏi: "Anh bạn, bộ tháng bảy tới rồi sao mà mấy người kia chạy như đi giật cô hồn vậy?"
"Trịnh Tổng, lão Bold đột nhiên đến gây sự, gã ta cho người đập phá đồ đạt trong quán, bây giờ ngài đừng vào đó."
Trịnh Vỹ Thần nói: "Cái gì mà không nên vào, tôi mà phải sợ cái loại đó sao?"
"Nhưng Bold..."
"Nghiêm!"- Trịnh Vỹ Thần nghiêm nghị hô, người bảo vệ đó bị dọa đến đứng cứng đơ tại chỗ.
"Đằng sau, quay!"
Người bảo vệ quay lại theo lệnh, Trịnh Vỹ Thần giơ chân đạp vào mông cậu ta một cái, cậu ta lảo đảo về phía trước vài bước rồi chạy luôn
Ngô Thành đứng kế bên lên tiếng: "Vỹ Thần à, hay là về đi..."
Trịnh Vỹ Thần quay qua nhìn Ngô Thành khiến cậu im bặt, hai tay âm thầm che mông lại.
Sau đó cả đám người Trịnh Vỹ Thần bước vào quán. Bên trong quả thật là tứ tung lên hết, cũng may là con một căn phòng trên tầng hai là chưa hấn gì, lại nói đến căn phòng này được lắp bằng kính nên có thể nhìn ra ngoài, ở đây có thể nhìn thấy trong một căn phòng khác, một đám người đang đánh nhau, gã đàn ông hung hăn kia hẳn là Bold rồi.
Bên ngoài, thuộc hạ cả gã cũng tích cực đập phá đồ đạc. Khi đám lính đó lên định đập đồ trong căn phòng của Trịnh Vỹ Thần thì Ngô Thành bước lên nói với họ vài câu, bọn họ liền dè dặt nhìn sang Trịnh Vỹ Thần rồi quay đi.
Trong phút chốc, Low Go Go trở thành bình đia không hơn không kém.
"Vỹ Thần, đại ca của tôi ơi, gã Bold đó vốn nổi tiếng là chó điên cắn bậy mà, cậu đâu phải không biết, hay là chúng ta về đi, ở đây một lúc nữa bị vạ lây cho coi."- bt khổ sở, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi nhìn qua Trịnh Vỹ Thần.
Anh lườm cậu một cái rồi nói: "Tôi từng nghe phía sau Low Go Go này có một thế lực lớn che chở, có lần ở đây xảy ra án mạng nhưng không hiểu sao cảnh sát lại kết thành tự sát, rõ ràng thế lực kia đang ở trong bóng tối thao túng toàn bộ Low Go Go này."
Ngô Thành ngồi xuống đối diện anh: "Đùa sao?"- Ngô Thành quay sang căn phòng kia, chỉ vào Evan đang gục ngã dưới đất: "Cái thế lực lớn mà cậu nói đang quỳ dưới chân Bold kìa, trong bộ dáng cậu ta đi, thảm hết chỗ nói chưa kìa, lão đại của tôi, chổ này nguy hiểm lắm, không phải chổ cậu chơi được đâu."
Trịnh Vỹ Thần khinh thường, giễu cợt nói: "Cậu thì biết cái gì, nhìn bộ dạng người đang quỳ dưới đất kia cũng đủ biết cậu ấy chỉ là lính thôi, người mạnh thật sự vẫn chưa xuất hiện mà, nếu biết rốt cuộc là ai đang nấp ở phía sau, vậy chúng ra sẽ hiểu vì sao cảnh sát không dám đụng tới chỗ này."
"Cậu biết mấy chuyện này làm gì, dù sao thì thân phận của cậu bây giờ cũng không phải người trong quân đội..."
"Kìa giám đốc..."- Một người ngồi cạnh Ngô Thành phát hiện ra sắc mặt Trịnh Vỹ Thần bắt đầu khó coi thì nhẹ giọng nhắc nhở. Ngô Thành cũng biết mình lỡ lời liền xùy xòa nói: "Được rồi, được rồi, ai bảo tôi là bạn cậu chứ, chết thì chết vậy, dù sao tôi cũng có mua bảo hiểm ở công ty, nếu có mệnh hệ gì cũng không lo thiệt thòi."
"Anh im đi, giải thích gì nữa, mọi chuyện rõ rành rành ra đấy rồi, nếu em mà còn tin anh thì em là con ngốc. Trịnh Vỹ Khang, em lúc nào cũng nghĩ đến anh, vì anh, vì anh em thậm chí ngay cả cãi lời cha cũng định làm, vậy mà bây giờ anh lại bênh vực người phụ nữ khác, anh làm em quá thất vọng."
Trịnh Vỹ Khang khổ sở níu cô lại: "Nghe anh giải thích đi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu..."
"Tránh xa em ra đi, Trịnh Vỹ Khang, em ghét anh."
"Tiểu Quyên!"
Trương Ánh Quyên ra sức đẩy Trịnh Vỹ Khang ra rồi leo lên một chiếc taxi đi mất.
----oo----
"Ngồi xuống đi!"- Trịnh Vỹ Thần nhìn cô, ngắn gọn nói.
Phụng Cơ ngồi xuống ghế sofa nhìn anh, ở đây bây giờ chỉ còn lại hai người, cô ngồi một chỗ còn anh đứng một chỗ, không ai nói với ai lời nào, cảm giác thật là đè nén.
Trịnh Vỹ Thần đang loay hoay tìm kiếm gì đó, cuối cùng lấy từ ngăn kéo ra một hộp thuốc tiến về phía cô, không nói một lời ngồi xếp bằng xuống đất, sau đó cầm tay cô lên lau sạch máu nãy giờ vẫn còn chảy ra, được một lúc Trịnh Vỹ Thần đột ngột ngẩn đầu nhìn cô, lại đụng phải ánh nhìn chăm chú của Phụng Cơ.
Cả hai cứ như thế nhìn nhau được một lúc thì Phụng Cơ cúi đầu làm ra vẻ rất e thẹn, Trịnh Vỹ Thần nhoẻn miệng cười rồi nói: "Chịu đựng một chút, sẽ đau đó."
Nói rồi anh rắc một loại bột màu đỏ lên vết thương trên tay cô, Phụng Cơ nghiến răng chặt lại, cũng chẳng là cơn đau gì to tát, so với mấy lần làm nhiệm vụ bị thương thì lần này với cô cũng như gãi ngứa, có điều là cô phải đóng vai một yểu điệu cô nương, hiền thục trong sáng, đã đóng thì phải nhập vai.
"Hiếm có cô gái nào dám đứng trước mặt Trương Ánh Quyên mà công khai mình là bạn gái của Trịnh Vỹ Khang như cô lắm, rất can đảm."- Trịnh Vỹ Thần đột ngột nói.
Phụng Cơ hỏi: "Chẳng phải Trương Ánh Quyên là vị hôn thê của anh sao? Tôi đâu phải là bạn gái anh, sao cô ấy lại phẫn nộ vậy chứ?"
Trịnh Vỹ Thần ngẩn đầu nhìn cô, khóe môi hiện lên nụ cười không đứng đắn: "Nếu cô thật sự là bạn gái tôi thì tốt rồi."- Thấy vẻ mặt cô hơi khó hiểu, anh tiếp tục nói với giọng ỉu xìu hơn hẳn: "Cũng không cần phải vô duyên bị đánh một cái như vậy."
Trịnh Vỹ Thần hình như rất có kinh nghiệm băng bó vết thương, anh băng vừa nhanh lại vô cùng gọn gàng, thoát chốc tay cô đã băng bó xong. Trịnh Vỹ Thần đứng lên ngồi cạnh cô, lấy một miếng bông gòn chấm vào một dung dịch rồi định thoa lên mặt cô, Phụng Cơ khéo léo xoay mặt đi chỗ khác thì bị tay anh xoay mặt lại, Trịnh Vỹ Thần nhẹ nhàng chấm thuốc vào vết đỏ trên gương mặt Phụng Cơ...
Thoa thuốc cho bớt đỏ mặt ai ngờ anh càng thoa thì mặt Phụng Cơ càng đỏ. Trịnh Vỹ Thần cười nói: "Nếu cô tiếp tục đỏ mặt như vậy thì chắc tôi sẽ không đủ thuốc mà thoa giúp đâu."
Phụng Cơ thầm cắn răng, chết tiệt thật sao cô đỏ mặt chứ? Cái này đâu có giả được bởi vì đâu có ai "gặng" cho mặt đỏ được.
Trịnh Vỹ Thần cười: "Cô đừng có kỳ vọng gì vô Trịnh Vỹ Khang, anh ta là hoa đã có chủ rồi. Cả cái nhà này chỉ có tôi là không có ai theo, hay cô theo tôi đi."
Phụng Cơ thẹn thùng quay mặt chỗ khác, cô cố gắng ra vẻ lúng túng rồi hỏi: "Trương Ánh Quyên kia là vợ sắp cưới của anh mà..."
Trịnh Vỹ Thần gác tay lên thành sofa, chiếc áo sơ mi khéo léo che đi cơ thể rắn chắc, anh nhìn cô, từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười không đứng đắn kia: "Chuyện của chúng tôi rất phức tạp, Trương Ánh Quyên bề ngoài là vợ sắp cưới của tôi nhưng thực tế lại là thanh mai trúc mã của Trịnh Vỹ Khang, có nói cô cũng không hiểu đâu, cô đụng tới ai thì đụng nhưng đừng có đụng tới anh hai tôi, nếu không thì con cọp cái đó không tha cho cô đâu."
"Tôi không biết..."
"Không sao không sao, dù gì thì tôi cũng là người làm việc tốt mà, à cô tên gì, gì ấy nhỉ?"
Phụng Cơ cảm thấy con người này cũng không quá khó tiếp cận, cô cũng hơi buông lỏng hơn: "À, tôi tên Cơ Cơ."
"Co Co?"- Trịnh Vỹ Thần nheo mày nhìn cô.
"... là Cơ Cơ."- Người này bộ ngay cả chức năng phát âm cũng có vấn đề? Trịnh Vỹ Thần cười xòa: "Gì thì gì vậy, dù sao thì lai lịch của cô tôi sẽ về công ty xem lại. Nói thật, tôi thấy rất hứng thú với cô, cảm giác này y như khi nãy, tôi với một tên sát thủ đối đầu, thật sảng khoái."
Phụng Cơ nghiến răng, nhớ tới vết thương ở chân mình, thầm mắng: Sảng khoái con khỉ, biến thái thì có.
Nhưng cô vẫn sợ hãi nói: "Sát, sát thủ?"
Trịnh Vỹ Thần gật đầu: "Là một sát thủ rất lợi hại, chỉ cần vung tay vù vù là ra cả tá dao, cũng không hiểu cái chiêu thức đó cô ta học ở đâu ra, hại người."
Phụng Cơ mỉm cười không nói gì, cô nhìn lên đồng hồ rồi chuyển đề tài: "A, trễ rồi, tôi không làm phiền anh nữa đâu."
Thấy cô đứng lên thì anh vội vàng níu cánh tay cô lại, thờ ơ nói:
"Muộn dậy rồi, cô còn đi đâu? Ngủ lại đây đi."
"Hả?"- Phụng Cơ mở to mắt nhìn anh, rồi mất tự nhiên mà rút tay về, cô lui ra sau vài bước kiêng dè nhìn Trịnh Vỹ Thần: "Trịnh tổng, anh... anh không phải là muốn..."
Trịnh Vỹ Thần biết tỏng cái vế sau trong lời cô nói, anh thong thả gác tay lên thành sofa, cười nguy hiểm nhìn cô, sau cùng lại hỏi một câu không liên quan: "Tôi hỏi cô một câu, cô có phải là bạn gái anh hai tôi, hay cô có thích anh ấy không?"
"Tôi thích anh ấy."- Phụng Cơ bắm bụng nói ra mấy chữ này, ai bảo ngay từ đầu cô tự nhận là bạn gái của Trịnh Vỹ Khang, giờ lại phủ nhận thì khác gì giấu đầu lòi đuôi, hiện giờ thứ cô cần là dưỡng thương thật tốt rồi tính sau.
Trịnh Vỹ Thần nhếch môi, giễu cợt: "Phụ nữ các cô ai cũng ngu muội và bị mù vậy hết hả?"- Anh muốn nói là: sao một người hội đủ ưu điểm như tôi lại chẳng ai thèm ngó?
"Hả..."
"Đi đi đi."- Trịnh Vỹ Thần bực bội xua tay.
Phụng Cơ xoay người quay ra cửa, Trịnh Vỹ Thần này tính tình không khác gì con nít, cái logic của anh cô cũng vất vả lắm mới theo kịp, xem ra cô còn phải hao phí tâm sức dài dài rồi.
Phụng Cơ vừa đi, Trịnh Vỹ Thần lấy điện thoại gọi cho Ngô Thành: "Cậu dẫn theo vài người tới Low Go Go đợi tôi."
Bên kia là tiếng gào thảm thương của Ngô Thành: "Không phải chứ Trịnh nhị thiếu gia? Bây giờ đã là 10 giờ rồi đó..."
Trịnh Vỹ Thần bực bội: "Cậu là đàn ông, ra đường khuya cậu sợ có thai hả? Tôi không vui, kéo theo vài anh em đi chung đi, hôm nay tới sáng."
"Hả?"
Low Go Go chính là một vũ trường do một thế lực lớn đầu tư, chỉ những người làm hoặc khách quen mới biết nơi này do Kim Điêu Môn mở ra, ở đây đặc biệt ở chỗ chỉ cần là nữ giới bước vào thì đều phải đeo mặt nạ che mắt lại. Đây là nơi vô cùng phức tạp, ở đây chỉ cần có tiền là có thể tận hưởng thiên đường của hạnh phúc, nhưng mặt sau của cái vẻ bình thường ấy thì Low Go Go tụ tập rất nhiều con nghiện đủ thể loại, nghiện ma túy, nghiện rượu, một khi đã lên cơn nghiện mà không có tiền thì họ phải trở thành những con búp bê thỏa sức cho người dẫn đầu điều khiển.
Mà người dẫn đầu ở đây không ai khác chính là thiếu chủ Nguyễn Long Phụng Cơ. Ở Kim Điêu Môn, ngoài chủ thượng Nguyễn Long Tuyết ra thì người bọn thuộc hạ sợ nhất là Phụng tỷ, chủ thượng ít khi lộ diện hay thậm chí là vài tháng mới xuất hiện một lần, toàn bộ trên dưới Kim Điêu Môn đều xem Phụng tỷ là người dẫn dầu mà trung thành nghe theo. Lại nói, thậm chí có người mới vào không biết còn tưởng chủ thượng không tồn tại. Nhưng chắc chắn họ không biết, Phụng tỷ mà họ nghĩ rằng uy quyền kia lại phải cung kính theo sự chỉ dẫn của người dẫn dầu thật sự, thật ra thiếu chủ mà bọn thuộc hạ vẫn dựa dẫm cũng chỉ là một con rối mặc cho Nguyễn Long Tuyết tùy ý điều khiển thôi.
Xoảng! Một chai bia va vào tường và vỡ ra, người đàn ông có vẻ bề ngoài bặm trợn hung hăn, Evan đối với loại tình huống này cũng thập phần lo sợ, ông trời ơi, cái thây mập của thằng đó cũng đủ làm cậu chết ngạt rồi, cậu không biết đánh nhau, nếu ở đây có máy tính thì cậu sẽ thi triển tài năng, nhưng động võ thì hãy chuẩn bị một cỗ quan tài thượng hạng dùm cậu.
Evan bước lên, can đảm nói: "Anh, anh Bold, chẳng hay có chuyện gì mà khiến đại ca như anh phải đích thân đến đây vậy."
Bold đầy cao ngạo, dùng nửa con mắt nhìn Evan: "Mày là thằng nào?"
Evan cười nhạt, tự giới thiệu: "Em là thuộc hạ của Phụng tỷ."
Bold làm ra vẻ kinh ngạc, gã tháo kính đi đến trước mặt Evan, nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi hắt xì một cái khiến nước bọt dính đầy mặt cậu còn gã ta thì được thuộc hạ đưa khăn giấy cho lau miệng.
Bold khinh miệt nhìn Evan: "Một con chó của Nguyễn Long Phụng Cơ như mày cũng có tư cách hỏi chuyện tao? Gọi thiếu chủ hay hữu thượng của tụi bây ra đây đón tiếp lão tử."
Một vài thuộc hạ Kim Điêu Môn đứng sau Evan bất bình bước lên, Evan ra tay ngăn lại, thừa lúc Bold không để ý, cậu quay qua nói với một thuộc hạ: "Ra ngoài gọi cho Phụng tỷ đi."
"Anh Evan, không phải anh không biết, giờ này Phụng tỷ đã ngủ rồi, ai dám phá giấc ngủ của chị ấy thì sẽ không yên ổn được đâu."- Người đó khó xử nói, cho gan cậu cũng không dám phá Phụng tỷ. Ở Kim Điêu Môn ai cũng biết, cấm kỵ đầu tiên của Phụng tỷ là không ai được làm phiền chị ấy lúc chị ấy đang... ngủ.
Mà ai cũng biết, ngoài chủ thượng ra thì còm có một người có đủ gan dạ để động tới điều cấm kỵ đó, người đó không ai khác chính là hữu thượng - Phụng Nhã. Chỉ có điều thiếu chủ và hữu thượng trước giờ bất hòa, lần cầu cứu này chỉ là hên xui.
"Cậu gọi cho hữu thượng đi, gã Bold này không dễ đối phó đâu."- Evan nói.
Thuộc hạ gật đầu rồi rời đi gọi điện. Evan cố gắng kìm nén cơn buồn nôn trong người, gã Bold này tởm lợn thật, nước dãi thối hơn phân nữa. Nhưng Evan biết, Bold không dễ chọc tí nào, gã là trùm cho vay nặng lại ở xã hội đen, có thế lực lớn nên ngay cả chủ thượng cũng tránh né không trực tiếp xung đột với gã, chỉ là hôm nay không biết có chuyện gì khiến cái tên khốn này đến đây.
"Anh Bold, không biết chúng em đã đắt tội gì với anh?"
Bold khinh bỉ cười: "Tao đến đây tính sổ với người của Kim Điêu Môn bọn bây, hôm nay nếu không giải quyết nhanh gọn thì tao thề sẽ lật tung Kim Điêu Môn này lên."
Evan nói: "Nhưng cũng phải cho bọn em biết lý do chứ anh Bold?"
Blod cười khẩy, gã ta nhìn về phía thuộc hạ của mình, người đó hiểu ý bước lên thúc vào bụng của cậu một cái thật mạnh. Evan đau đớn khụy gối xuống, người đó là tiếp tục giáng thêm mấy đạp khiến máu trong miệng cậu trào ra. Mấy thuộc hạ khác của Kim Điêu Môn thấy vậy thì đồng loạt bước lên, một người trong bọn họ gan dạ nói: "Đánh thuộc hạ của Phụng tỷ ông sẽ không có kết quả tốt đâu."
Bold nhìn người kia rồi ra lệnh chi thuộc hạ của mình: "Người của Kim Điêu Môn đều không được dạy dỗ vậy sao? Đã vậy thì bọn bây, lật tung cái Low Go Go này đi."
"Dạ!"- Mấy thuộc hạ của Bold đi ra bên ngoài, ngay lặp tức tiếng đổ vỡ vang lên cùng với âm thanh la hét của khách hàng.
Trịnh Vỹ Thần và Ngô Thành cùng một số người khác vừa đến cửa quán bar thì bị mấy người vừa chạy ra dọa hết hồn, Trịnh Vỹ Thần gọi một nhân viên bảo vệ lại hỏi: "Anh bạn, bộ tháng bảy tới rồi sao mà mấy người kia chạy như đi giật cô hồn vậy?"
"Trịnh Tổng, lão Bold đột nhiên đến gây sự, gã ta cho người đập phá đồ đạt trong quán, bây giờ ngài đừng vào đó."
Trịnh Vỹ Thần nói: "Cái gì mà không nên vào, tôi mà phải sợ cái loại đó sao?"
"Nhưng Bold..."
"Nghiêm!"- Trịnh Vỹ Thần nghiêm nghị hô, người bảo vệ đó bị dọa đến đứng cứng đơ tại chỗ.
"Đằng sau, quay!"
Người bảo vệ quay lại theo lệnh, Trịnh Vỹ Thần giơ chân đạp vào mông cậu ta một cái, cậu ta lảo đảo về phía trước vài bước rồi chạy luôn
Ngô Thành đứng kế bên lên tiếng: "Vỹ Thần à, hay là về đi..."
Trịnh Vỹ Thần quay qua nhìn Ngô Thành khiến cậu im bặt, hai tay âm thầm che mông lại.
Sau đó cả đám người Trịnh Vỹ Thần bước vào quán. Bên trong quả thật là tứ tung lên hết, cũng may là con một căn phòng trên tầng hai là chưa hấn gì, lại nói đến căn phòng này được lắp bằng kính nên có thể nhìn ra ngoài, ở đây có thể nhìn thấy trong một căn phòng khác, một đám người đang đánh nhau, gã đàn ông hung hăn kia hẳn là Bold rồi.
Bên ngoài, thuộc hạ cả gã cũng tích cực đập phá đồ đạc. Khi đám lính đó lên định đập đồ trong căn phòng của Trịnh Vỹ Thần thì Ngô Thành bước lên nói với họ vài câu, bọn họ liền dè dặt nhìn sang Trịnh Vỹ Thần rồi quay đi.
Trong phút chốc, Low Go Go trở thành bình đia không hơn không kém.
"Vỹ Thần, đại ca của tôi ơi, gã Bold đó vốn nổi tiếng là chó điên cắn bậy mà, cậu đâu phải không biết, hay là chúng ta về đi, ở đây một lúc nữa bị vạ lây cho coi."- bt khổ sở, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi nhìn qua Trịnh Vỹ Thần.
Anh lườm cậu một cái rồi nói: "Tôi từng nghe phía sau Low Go Go này có một thế lực lớn che chở, có lần ở đây xảy ra án mạng nhưng không hiểu sao cảnh sát lại kết thành tự sát, rõ ràng thế lực kia đang ở trong bóng tối thao túng toàn bộ Low Go Go này."
Ngô Thành ngồi xuống đối diện anh: "Đùa sao?"- Ngô Thành quay sang căn phòng kia, chỉ vào Evan đang gục ngã dưới đất: "Cái thế lực lớn mà cậu nói đang quỳ dưới chân Bold kìa, trong bộ dáng cậu ta đi, thảm hết chỗ nói chưa kìa, lão đại của tôi, chổ này nguy hiểm lắm, không phải chổ cậu chơi được đâu."
Trịnh Vỹ Thần khinh thường, giễu cợt nói: "Cậu thì biết cái gì, nhìn bộ dạng người đang quỳ dưới đất kia cũng đủ biết cậu ấy chỉ là lính thôi, người mạnh thật sự vẫn chưa xuất hiện mà, nếu biết rốt cuộc là ai đang nấp ở phía sau, vậy chúng ra sẽ hiểu vì sao cảnh sát không dám đụng tới chỗ này."
"Cậu biết mấy chuyện này làm gì, dù sao thì thân phận của cậu bây giờ cũng không phải người trong quân đội..."
"Kìa giám đốc..."- Một người ngồi cạnh Ngô Thành phát hiện ra sắc mặt Trịnh Vỹ Thần bắt đầu khó coi thì nhẹ giọng nhắc nhở. Ngô Thành cũng biết mình lỡ lời liền xùy xòa nói: "Được rồi, được rồi, ai bảo tôi là bạn cậu chứ, chết thì chết vậy, dù sao tôi cũng có mua bảo hiểm ở công ty, nếu có mệnh hệ gì cũng không lo thiệt thòi."
Danh sách chương