Cửa tolet nam mở ra, Hồ Như Thủy không hề kiêng dè mà bước vào bên trong, cô nhìn thấy "cô gái lao công" trong lời nói của mấy người kia đang cặm cụi làm việc, Hồ Như Thủy bật cười khinh bỉ nhìn xung quanh: "Hôi quá đi, người ở đây cũng hôi kinh khủng. Không hiểu sao Trịnh nhị thiếu gia lại ngồi ở đây cả buổi sáng nhỉ?"

Phụng Cơ không trả lời, cũng không quay lưng lại nhưng đố ai thấy được nét cười lạnh lẽo ở khóe môi cô. Xem ra để tiếp cận Trịnh Vỹ Thần cô phải trở thành cái bia để mấy người háo sắc này gây sự.

Hồ Như Thủy bước tới vài bước, ngạo mạn nói: "Người kia, quay lại đây."

Phụng Cơ chậm rãi quay lại, Hồ Như Thủy có chút ngạc nhiên bởi vẻ đẹp mà chính cô ta cũng không thể phủ nhận của cô gái này, tuy có chút lem luốc nhưng tuyệt đối là mỹ nhân. Chả trách suốt lúc cô ta trong thang máy cứ nghe lời thiên hạ bàn tán, nào là mỹ nhân khuynh thành xứng đôi với hoàng tử đào hoa.

"Đừng tưởng có cái mặt tốt thì có thể leo lên giường làm Trịnh nhị phu nhân, tôi nói cho cô biết, cô phải tránh xa Vỹ Thần ra."- Hồ Như Thủy trừng mắt, hung hăng nói.

Phụng Cơ mỉm cười: "Vị tiểu thư này, cô chạy đến đây để đe dọa tôi sao? Cô lấy tư cách gì chứ?"

Hồ Như Thủy cười khẩy: "Hạng người thấp hèn như cô cũng đòi bàn về tư cách với tôi sao?"

"Ý cô là, cô không có tư cách để nói?"

"Cô!"- Hồ Như Thủy tức giận trước sự xuyên tạc của Phụng Cơ, trước giờ cô ta chỉ nhịn một mình Trịnh Vỹ Thần, hôm nay không lý nào lại nhịn một con nhỏ lao công thấp hèn. Hồ Như Thủy tức tối vung tay, hướng gương mặt xinh đẹp của Phụng Cơ giáng xuống.

"A!"- Tiếng hét phát ra thật thảm thiết, nước mắt bắt đầu tuôn ra vì cơn đau kinh khủng truyền đến, nhưng không phải của Phụng Cơ mà là của Hồ Như Thủy. Cổ tay cô ta bị Phụng Cơ giữ lại, cô khéo léo điểm nhẹ vào huyệt đạo của Hồ Như Thủy khiến cô ta đau đớn la lên, dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn người trước mặt.

"Đừng trước mặt tôi động tay động chân, nếu không thì cô sẽ rất khó coi."- Phụng Cơ lạnh lẽo nói ra từng chữ.

Hồ Như Thủy kinh hãi nhìn Phụng Cơ, bây giờ ngay cả một lời cô ta cũng không dám nói, sao sao cô gái này lại đáng sợ như vậy?

"Cơ Cơ ơi, Cơ Cơ à!"

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Trúc Diễm, Phụng Cơ khẩn trương nhìn về phía cửa rồi khẽ nhếch môi, cũng hay, vừa đúng lúc. Cô kéo Hồ Như Thủy rồi bước lui về phía sau, đang lúc cô ta ngu người thì đã thấy hai tay mình đưa lên sau đó là cô gái kia đã ngã vào xô nước lớn, đúng lúc này Trúc Diễm bước vào.

"Cơ Cơ sao vậy, Cơ Cơ?"- Trúc Diễm chạy nhanh đến đỡ Phụng Cơ đứng lên, đầu tóc cô bây giờ đã ướt sũng cả, đến bây giờ Hồ Như Thủy mới biết mình đang bị người kia lợi dụng.

Trúc Diễm quả thật phản ứng rất đúng với kịch bạn của cô đề ra, cô nàng quay qua Hồ Như Thủy: "Cô ghen tức nên mới làm như vậy, cô thật bỉ ổi mà, ngoài mặt thì giả vờ cao quý nhưng không ngờ lại tiểu nhân như vậy."

Hồ Như Thủy phát hoảng, chối bay chối biến: "Gì chứ, tôi, tôi không làm gì hết."

"Làm gì hay không thì cô nói với Trịnh tổng đi."- Trúc Diễm kéo tay Phụng Cơ đi về phía cửa.

"Không được!"- Hồ Như Thủy như điên mà bước lên kéo tay Trúc Diễm lại, nhưng vì sàn nhà còn ướt nên Trúc Diễm bị trợt chân mà ngã nhào về phía sau đập đầu lên tường kéo theo Phụng Cơ té xuống đất, lần này là té thật nên đau thật luôn.

"Cô điên rồi sao?"

-------------

Trong phòng làm việc, Trịnh Vỹ Thần nghiêm túc nhìn ba người trước mắt, sau khi họp xong thì anh nghe Gary báo lại là Hồ Như Thủy gây chuyện ở tolet, Trịnh Vỹ Thần lập tức đến nơi xem thì anh thấy ở đó y như là một bãi chiến trường toàn là bại binh.

"Một người bị ngã vào thùng nước một người bị đập trúng đầu, Hồ Như Thủy cô đến đây gây rối cái gì chứ?"- Trịnh Vỹ Thần quả nhiên đúng theo dự đoán của cô, anh hướng mũi dùi về Hồ Như Thủy đầu tiên.

Hồ Như Thủy oan ức nhìn anh: "Vỹ Thần, em không có làm gì mà..."

"Không làm gì sao lại vào tolet nam? Cô cũng thích ngắm mấy tình huống trong đó à?"- Trịnh Vỹ Thần quyết không tha, hỏi tới.

"Em, em nghe nói anh ở đó nên mới đi tìm anh, cô ta bị ngã là do cô ta tự làm thế, Vỹ Thần em không có đẩy ai hết."- Hồ Như Thủy mếu máo.

Trúc Diễm trừng mắt: "Nói láo, cô rõ ràng là ghen tị với Cơ Cơ vì cô ấy đươc Trịnh tổng chú ý tới, nên mới dằn mặt cô ấy. Tôi tận mắt nhìn thấy cô đẩy Cơ Cơ."

"Tôi rõ ràng không làm gì cô ta hết, tôi còn bị cô ta đánh bây giờ tay vẫn còn đau đây này."- Hồ Như Thủy quay sang chối tới cùng, cô ta không biết càng làm vậy thì Trịnh Vỹ Thần càng chán ghét và Phụng Cơ nhân danh người bị hại càng... hài lòng.

"Đủ rồi, đủ rồi!"- Trịnh Vỹ Thần lên tiếng, anh hỏi Hồ Như Thủy: "Cô bị đánh? Đánh ở đâu?"

"Là ở tay, anh xem này."- Hồ Như Thủy thấy anh quan tâm thì mừng thầm bước lên vài bước đưa cánh tay ra, nhưng cánh tay cô ta vẫn là làn da trắng mịn được bao bọc kỹ lưỡng kia, hoàn toàn không có lấy một vết trầy xước.

"Sao, sao lại thế này?"- Hồ Như Thủy hoàn toàn không hiểu, rõ là bây giờ tay cô ta vẫn còn rất đau, sao lại không có vết thương?

Phụng Cơ thầm cười khẩyy, cô không có ngốc mà để lại vết thương tố cáo chính mình. Khi nãy cô đã điểm vào huyệt

Huyệt Kiên tỉnh ở vai trái cô Hồ Như Thủy. Chắc hẳn là bây giờ tay cô ta đau hơn là bại liệt, hoàn toàn mất cảm giác.

Trịnh Vỹ Thần thở dài, đột nhiên chỉ vào Phụng Cơ: "Cơ Cơ, em nói đi!"

Phụng Cơ mím môi, cúi đầu như đang rất áp lực, cô chần chừ một lúc rồi nói: "Tôi, tôi không có gì để nói cả, ai đúng ai sai thì một người thông minh như Trịnh tổng sẽ biết."

Trịnh Vỹ Thần nheo mắt nhìn cô một lúc như đang ngẫm nghĩ gì đó rồi lại trở về bộ dáng vô hại quay sang nhìn Gary hỏi: "Tôi thông minh lắm sao?"

Gary cố nhìn cười gật đầu: "Dạ!"

Trịnh Vỹ Thần nhìn Phụng Cơ, hay thật đấy, nếu anh thông minh thì sẽ không tự động để cô lùa toàn bộ rắc rối lên người mình rồi, một câu trả lời kia người bình thường nghe chắc là sẽ cho rằng cô rất nhân nhượng nhút nhát không dám chỉ tội Hồ Như Thủy nhưng Trịnh Vỹ Thần lại nhận ra ý nghĩa thứ hai của câu trả lời này là: Thử nhìn bộ dạng bây giờ của tôi đi, có giống người hại người ta không? Trịnh Vỹ Thần khẽ thở dài nhìn Hồ Như Thủy: "Như Thủy, kể từ bây giờ cô không được bước vào Trịnh thị, càng không được tiếp cận Cơ Cơ trong vòng bán kính 100m."

"Không phải chứ? Em có ý kiến."- Hồ Như Thủy giơ tay kháng nghị.

Trịnh Vỹ Thần chống tay lên bàn, nguy hiểm nhìn cô ta: "Có ý kiến cũng không đến lượt cô nói, đừng tưởng cô đã nói gì với mẹ tôi thì tôi không biết." - Hôm nay suốt buổi họp, Trịnh Phần luôn đặt ra những câu hỏi về kinh doanh cho anh, liên tiếp liên tiếp có câu hỏi đặt ra khiến Trịnh Vỹ Thần mệt mỏi vô cùng, có mù thì cũng nhận ra mẹ hiền đã tức giận.

"Em..."

"Ngậm miệng lại và đi ra ngoài."

"Nhưng mà..."

"Nghiêm!"

Hồ Như Thủy bị tiếng quát của Trịnh Vỹ Thần làm giật mình, lặp tức đứng nghiêm không dám nhúc nhích.

"Đằng sau quay! Bước điều bước! "- Trịnh Vỹ Thần nghiêm nghị hô, từng chữ một đều khiến Hồ Như Thủy làm theo, nhanh chóng rời khỏi. Thôi thì có chuyện gì thì tính toán sau, tạm thời đừng làm Vỹ Thần giận trước đã, qua chuyện ngày hôm nay cô ta cũng biết cô gái tên Cơ Cơ này không đơn giản, nhưng thì sao, Hồ Như Thủy tuyệt không cho bất kỳ ai tiếp cận người cô ta thích.

Trịnh Vỹ Thần quay qua nói với Trúc Diễm: "Sau này nếu có gặp cô ta thì cứ đuổi thẳng đi, mỗi lần như vậy, tăng lương."

Trúc Diễm liền sáng mắt, gật đầu vài ba cái: "Dạ, dạ, à nếu không còn gì tôi ra ngoài trước đây, cảm ơn Trịnh tổng."

Thế là giải quyết hết, chỉ còn một mình Phụng Cơ đứng giữa trung tâm căn phòng lớn, Trịnh Vỹ Thần lại lơ cô thấy rõ, hoàn toàn không ngó ngàng tới cô mà cúi đầu lật mấy xấp hồ sơ xem.

Phụng Cơ chậm rãi quay lại, đi những bước chân thật khẽ, cô nên rời khỏi thì sẽ tốt hơn, dù sao cũng bị Hồ Như Thủy phá nát kế hoạch rồi.

"Đi đâu đó?"- Trịnh Vỹ Thần ngẩn đầu, nhìn cái điệu bộ rón rén của cô từ đầu tới cuối, khi tay Phụng Cơ vừa chạm vào tay nắm cửa thì anh lên tiếng.

Phụng Cơ quay lại: "Đi làm việc."

"Nhìn em đi, cả người toàn là nước lau sàn nhà, trong y như là cái con vừa mới bước dưới ao lên vậy, nghỉ nửa ngày đi."- Thấy cô không nói gì, anh lên tiếng: "Còn đứng đó làm gì, qua đây lấy giấy nghỉ phép."

Chần chừ một lúc, cũng tốt nghĩ một ngày rồi từ từ nghĩ cách tìm tung tích của Khóa Kim Cương. Với lại khi nãy Evan có gọi điện thông báo sòng bạc 17 có người dám giao dịch hàng cấm, cô còn phải tới xem sao.

Phụng Cơ bước tới vài bước nhưng chân đột nhiên đau đến không còn sức lực, chẳng mấy chốc cô đã ngã xuống đất. Trịnh Vỹ Thần nhíu mày đi tới đỡ cô, nhìn chân cô đã bị bầm tím lên, anh thở dài, lại bị thương.

"Chắc, chắc khi nãy bị Hồ tiểu thư đẩy ngã..."- Phụng Cơ lí nhí, xoa chân, nãy giờ cô cũng thấy đau nhưng sau đột nhiên lại đau đến mức ngã như vậy? Mất mặt quá.

"Tôi đưa em về!"- Trịnh Vỹ Thần định bế Phụng Cơ lên.

Cô vội nói: "Không cần, cả người tôi toàn nước bẩn..."

Trịnh Vỹ Thần không trả lời chỉ là cánh tay mạnh mẽ ôm lấy lưng Phụng Cơ, chẳng mấy chốc cô đã nằm gọn trong lòng anh. Dường như có ma lực, cô đang áp mặt vào lồng ngực rắn chắc, có thể cảm nhận được nhịp đập của tim anh, ngẩn đầu sẽ nhìn thấy yết hầu nam tính cùng gương mặt góc cạnh điển trai. Cảm giác được bế, không tệ...

Trịnh Vỹ Thần đi ra cửa, không quên để lại lời nhắn với Gary đang kinh ngạc đứng phía sau: "Cuộc hẹn với giám đốc Vương cô dời lại ngày mai đi."

Bế cô đến cửa, Phụng Cơ thấy anh dừng lại không đi tiếp, cô ngẩn đầu thì phát hiện Trịnh Vỹ Thần đang nhìn chăm chăm mình rồi lại nhìn cửa.

Cô hiểu ý, giơ tay mở cửa ra nhưng dường như Trịnh Vỹ Thần vẫn không có ý định bước tiếp, hơn nữa vẻ mặt anh còn có chút khẩn trương. Đúng, Trịnh Vỹ Thần khẩn trương vì người đang đứng phía sau cánh cửa là Trịnh Phần. Bà lạnh lùng nhìn Phụng Cơ rồi nói với Trịnh Vỹ Thần: "Bỏ cô ta xuống và đi vào làm việc ngay."

"Mẹ..."

"Mau lên!"- Trịnh Phần ngắt lời anh.

Trịnh Vỹ Thần mím môi, một câu cũng không nói, trực tiếp lướt qua người Trịnh Phần đi thẳng vào thang máy.

"Con..."- Trịnh Phần nhìn theo anh, thằng con trai bất hiếu này vì một cô gái mà bỏ bê công việc ở công ty, hôm nay lại còn dám chính thức chống đối lại bà, lộng hành, ngày càng loạn rồi.

Đặt Phụng Cơ vào ghế lái phụ, Trịnh Vỹ Thần nhanh chóng ngồi vào ghế lái chính, chạy xe khỏi gara trong hàng trăm ánh mắt tò mò của người xung quanh. Sau khi rời khỏi Trịnh thị, Trịnh Vỹ Thần một câu cũng không nói, chỉ tập trung lái xe, chả biết bây giờ anh đang giận, hay đang hối hận vì đã vì cô mà cãi lời mẹ mình. Phụng Cơ rất hiếm khi bắt chuyện với ai, nhưng cuối cùng cô cũng phải lên tiếng: "Anh cãi lời bà ấy, nhất định bà ấy sẽ rất tức giận, dự án thành lập công ty riêng của anh có thể sẽ không thực hiện được nữa."

Trịnh Vỹ Thần bật cười: "Hóa ra em còn nhớ đến dự án đó của tôi."

"Dĩ nhiên rồi, anh mau quay về xin lỗi bà ấy, biết đâu còn kịp."- Phụng Cơ lúc này rất thật lòng mà nói những lời này, ít ra chính cô cũng hơi giật mình khi có thể nói ra câu này.

Trịnh Vỹ Thần điềm nhiên hỏi: "Tôi về còn em thì sao?"

"Cứ thả tôi ở trạm xe buýt phía trước là được."- Phụng Cơ vẫn thường đi chuyến xe buýt của trạm này.

Trịnh Vỹ Thần không trả lời, vẫn cho xe chạy với vận tốc đều đều. Chẳng bao lâu đã tới trạm xe buýt mà Phụng Cơ chỉ định, nhưng anh lại không hề dừng lại mà chạy thẳng đi, từ đầu tới cuối một cái thắng xe cũng không có.

"Nè, chạy qua rồi... sao anh không dừng lại?"- Phụng Cơ nhìn trạm xe buýt bị bỏ lại phía sau rồi quay qua nhắc nhở Trịnh Vỹ Thần.

Anh thở dài trông có vẻ mệt mỏi, không nhìn cô mà thản nhiên nói: "Làm sao tôi có thể để em dừng lại ở đây chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện