Buổi sáng chủ nhật, Phụng Cơ thức dậy rất sớm, cô thay y phục rồi ra ngoài, từ phòng bước ra đã phát hiện có điều lạ thường. Trước giờ trong căn nhà này cấm kỵ nhất là mùi thức ăn, nhưng bây giờ không khí truyền đến hương thơm của thịt nướng và cả căn nhà mờ mờ khói. Phụng Cơ từ từ bước đến nhà bếp, suýt chút nữa cô đã bị cảnh trước mắt làm ngạc nhiên đến bật ngửa.
Trịnh Vỹ Thần vậy mà đeo cái tạp dề đứng cạnh bếp ga, tay cầm đồ gắp trở thịt nướng. Thấy Phụng Cơ vào, anh chỉ nhìn sơ qua một lúc rồi tiếp tục chuyên chú làm việc.
Phụng Cơ vừa tức giận vừa có chút buồn cười, Trịnh Vỹ Thần bây giờ rất ngộ nghĩnh, chiếc tạp dề đeo lên người anh cứ như hoàn toàn không ăn khớp gì với cơ thể cao lớn, anh mặc chiếc áo sơ mi xanh đơn giản, nhìn từ phía sau Phụng Cơ mới nhận ra... Trịnh Vỹ Thần rất gầy, dù chiều có chiều cao nhưng trông dáng của anh không thể gọi là cường tráng bởi vì anh hơi gầy.
“Sáng sớm tôi thức dậy, định kéo em đi tập thể dục mà gọi mãi em chẳng tỉnh lại, tôi đành đi một mình. Tôi có thắc mắc này, em là sát thủ hàng đầu được huấn luyện kiểu gì mà tôi vào phòng em em cũng ngủ say như chết, may là em gặp tôi, nếu gặp sắc lang thì em toi đời rồi.”
Phụng Cơ bước đến ngồi xuống bàn ăn, cô chưa truy cứu chuyện anh tự động nấu ăn trong nhà cô, anh đã lên án cô? Khoan đã...
“Anh, sao anh có thể vào phòng của tôi?”
Trịnh Vỹ Thần hơi ngừng tay, nhìn cô: “Sao tôi không thể?”
“Trịnh Vỹ Thần, anh có biết chữ lịch sự viết ra sao không vậy?”- Phụng Cơ gắt giọng.
Trái với sự khẩn trương của cô, ngữ khí của anh ngược lại vô cùng nhẹ nhàng hỏi lại: “Viết thế nào?”
“Anh!”
“Tôi làm sao?”
Phụng Cơ giơ tay rót ly nước uống, cô ực hết ly nước mới bình tĩnh lại. Dường như lúc nói chuyện với Trịnh Vỹ Thần thì người trước giờ rất ít khi tức giận như cô lại rất thường xuyên muốn đôi co bởi mấy chuyện gì đâu.
Trịnh Vỹ Thần nhìn bộ dáng của cô thì mỉm cười, quay lại đặt một đĩa thức ăn lên bàn, Phụng Cơ định kéo dĩa lại thì Trịnh Vỹ Thần lên tiếng: “Không phải của em, đem vào cho Trương Luyến Tâm đi.”
Phụng Cơ mở to mắt nhìn anh: “Tôi? Sao tôi phải đem cho cô ta? Tôi cứ ăn đấy, anh làm gì tôi?”
Trịnh Vỹ Thần gật đầu quay người tiếp tục nướng thịt, Phụng Cơ hài lòng ghim miếng thịt, vừa đưa lên miệng thì Trịnh Vỹ Thần đã tứ tốn nói một câu khiến cô đứng hình.
“Phần ăn của Trương Luyến Tâm tôi đặc biệt thêm chút thảo dược an thần vào...”
Keng! Phụng Cơ đặt mạnh muỗn xuống, cô bước tới giơ tay định kéo anh thì...
“Vết thương của tôi mới khép miệng lại.”
Phụng Cơ đơ mất hai giây rồi từ từ thu tay lại, cô hậm hực mang đĩa thịt nướng kia đến cho Trương Luyến Tâm.
Trịnh Vỹ Thần chậm rãi nở nụ cười thích thú.
Trước giờ đều là cô sai Evan làm mấy chuyện này, hôm nay Trịnh Vỹ Thần dựa vào cái gì mà ra lệnh sai lại cô chứ? Nhắc đến Evan mới nhớ, cô phải gọi cho cậu ta nói cho cậu ta biết là không cần mang thức ăn sáng lên. Evan vừa nghe thấy vậy liền nói: “Phụng tỷ, vậy mai có cần đem không?”
Phụng Cơ lưỡng lự một chút rồi nói: “Về sau không cần đem nữa.”
Phụng Cơ tắt máy, bỏ điện thoại vào túi, bàn tay bấm mật khẩu mở cửa phòng. Bên trong, Trương Luyến Tâm ngồi trước bảnh vẽ, cô ta cầm cọ khéo léo tô lên những đường nét ngoằng nghèo khó nhìn. Phụng Cơ đặt đồ ăn xuống một cái bàn rồi không nhìn tới cô ta mà rời khỏi.
Trở lại nhà bếp, thịt nướng đã được dọn ra bàn tươm tất. Trịnh Vỹ Thần ngồi vào bàn dăng thong thả ăn, cô cũng rất tự nhiên cùng dùng bữa. Cô vô cùng thắc mắc, Trịnh Vỹ Thần là đàn ông sao lại nấu ăn ngon vậy? Thật là, thôi đi... có luật nào là đàn ông phải nấu ăn dở đâu. Như cô đây, chả biết nấu ăn là gì.
Buổi ăn sáng rất yên tĩnh, cả hai đều giữ nguyên tắc lúc ăn không nói. Cho đến lúc dùng xong đồ ăn, Trịnh Vỹ Thần đặt trước mặt cô một ly nước ép.
“Hôm nay anh có dự định gì?”
Trịnh Vỹ Thần mỉm cười: “Chủ nhật cũng không có gì làm.”
Phụng Cơ im lặng không nói thêm, bởi lẽ hôm nay cô cũng không có việc làm, xem ra bây giờ cô được hưởng một ngày cúi tuần rất nhàn nhã. Mà sở thích lúc nhàn nhã của Trịnh Vỹ Thần rất chất, anh thích đi tập bắn súng.
Ha ha, Trịnh Vỹ Thần kéo Phụng Cơ đi cùng, cô không ham, bình thường ở Kim Điêu Môn đã mặc định luyện tập bắn là hình phạt rất khổ sở cho tất cả mọi người, hiếm khi chủ nhật rảnh rỗi dù không muốn nhưng cứ bị Trịnh Vỹ Thần kéo đến câu lạc bộ.
Trịnh Vỹ Thần gặp một vài người bạn ngoại quốc, anh nói với họ vài câu chào hỏi, Phụng Cơ đợi ở phía xa, chỉ thấy mấy người bạn của anh nhìn về phía cô gật đầu, cô cũng gật đầu chào lại như một phép lịch sự.
Nhìn Trịnh Vỹ Thần bật cười sảng khoái với mấy người bạn kia khiến Phụng Cơ nhớ đến lúc cô ở Trịnh Thị thường xuyên nghe câu nói: Chủ tịch lúc cười lên thì bất kỳ ai cũng tim đập tay run.
Quả nhiên không sai, tuy không đến mức tim đập tay run nhưng Phụng Cơ phải công nhận lúc cười rộ Trịnh Vỹ Thần đặc biệt cuốn hút.
Hàn huyên vài câu, Trịnh Vỹ Thần bước về phía cô: “Xin lỗi, gặp mấy người quen nên nói chuyện hơi lâu.”
Khắp câu lạc bộ thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ súng nhỏ, đây là khu thể thao lớn nhất Paris, bước vào đây có thể thoải mái vận động những môn yêu thích như leo núi đá giả, bắn súng, Bolling... nơi này có rất nhiều người ra vào nên muốn đến phải xếp hàng đợi, nhưng Trịnh Vỹ Thần lại là thành viên cấp kim cương ở đây, có thể ra vào thoải mái.
Trịnh Vỹ Thần đeo bao tay rồi cầm súng giả lên, anh thấy cô không hề có ý định tham gia thì bước lên kéo lấy tay cô.
“Tôi không chơi trò này.”
Trịnh Vỹ Thần nâng mắt nhìn cô rồi lấy một đôi bao tay sau đó cầm bàn tay nhỏ của cô lên đích thân đeo vào.
Phụng Cơ nhìn anh chằm chằm.
Trịnh Vỹ Thần nói: “Đừng lúc nào cũng cứng nhắc như vậy, em chỉ mới hai mươi tuổi thôi, tôi cũng vậy, chúng ta bằng tuổi nên đều là người trẻ, phải thoái mái nhìn nhận và hưởng thụ thật nhiều thứ, vậy mới không lãng phí.”
“Thật vô vị.”- Phụng Cơ rút tay về, nhàn nhạt nói.
Trịnh Vỹ Thần nhíu mày ngó cô, không nói một lời kéo cô ra sân. Lúc này một cô nhân viên trẻ tuổi của câu lạc bộ, bước đến, cô ta nhìn Trịnh Vỹ Thần đỏ mặt nói: “Chào anh...”
Phụng Cơ quan sát cô gái đó rồi làm như không để ý mà nhìn chổ khác, nhìn bộ dáng e thẹn của cô ta kìa, bộ là thiếu nữ mới lớn sao? Sao lại chỉ chào Trịnh Vỹ Thần mà không chào cô chứ, rõ ràng cô đứng ở đây cơ mà...
“Đang bận, đi chổ khác chơi đi.”- Trịnh Vỹ Thần chăm chú lắp ráp súng, thờ ơ nói.
Phụng Cơ nhìn anh, làm tốt lắm. Cô nhoẻn miệng cười thầm, ơ mà sao mình lại khen anh ta cơ chứ?
Cô gái nhân viên kia bước tới gần hơn nữa, cố gắng gây sự chú ý với Trịnh Vỹ Thần, cô ấy nói: “Thưa anh, câu lạc bộ hiện đang có Event, một cặp tình nhân đến cùng nhau bắn bể trái tim đỏ được làm bằng cao su cao cấp kia trong vòng 30 giây sẽ được nhận một phần qua tùy chọn.”
Trịnh Vỹ Thần cuối cùng cũng ngẩn đầu nhìn cô nhân viên khiến trái tim của cô ta đập hết công suất. Nhưng ngay sau đó ánh mắt anh lại chuyển sang phía một trái tim được treo lơ lửng trên không trung cách họ một vị trí khá xa, vừa nhìn đã biết nó đuợc làm bằng vật liệu cao cấp, mà đạn ở đây lại làm bằng nhựa, 30s bắn bể trái tim đó là chuyện hơi bị khó...
Trừ khi động tác lắp đạn nhanh đến mức chuyên nghiệp, mà điều này Trịnh Vỹ Thần rất tự tin... về Cơ Cơ.
Cô là sát thủ, bắn súng chắc chắn không tệ.
Cô nhân viên đó thấy Trịnh Vỹ Thần bắt đầu chú ý thì bước lên một bước đứng sát anh, nhẹ nhàng nói: “Nếu như anh muốn tham gia nhưng không có người chơi cùng, em rất sẵn lòng chơi cùng anh đấy.”
Trịnh Vỹ Thần hơi khó chịu lui ra sau, anh mắt lơ đãng nhìn qua Phụng Cơ như muốn quan sát vẻ mặt của cô, nhưng hơi đáng tiếc, Phụng Cơ hoàn toàn không để ý.
“Cô loạn thị hả, ai nói tôi không có người chơi, đúng không Cơ Cơ...”- Quay sang nhìn cô cười lấy lòng.
Phụng Cơ cười nhạt: “Thì đúng, nhưng cô gái này căn bản nãy giờ không biết tôi hiện diện ở đây, quan sát rất tệ.”
Ngụ ý: Lần sau muốn quyến rũ đàn ông thì nên quan sát xem bên cạnh họ có phụ nữ đi cùng không, nếu không sẽ có ngày bị người ta bứt hết tóc trên đầu xuống đấy.
Cô gái kia hiểu rõ ám chỉ của Phụng Cơ liền ấm ức rời đi. Không phải cô ấy không để ý tới Phụng Cơ nhưng rõ ràng là cô ấy thấy cô không hề để tâm gì tới nên mới bạo gan như vậy...
Thì ra cô luôn chú ý từng chi tiết một... thật đáng sợ.
Trịnh Vỹ Thần quay sang nhìn cô: “Thử không?”- Anh hất mặt về phía trái tim to lớn ở đó.
“Trẻ con quá.”- Phụng Cơ không lạnh không nhạt nói, sau đó thêm vào một câu: “Nhưng thử xem.”
Cả hai người đồng thời nâng súng cùng bắn về phía trái tim đỏ trên không trung kia, không ngoài dự đoán, quả thật nó rất khó vỡ.
Người xung quanh thấy náo nhiệt liền vây quanh xem, một số người bỏ luôn súng của mình để chạy lại xem người nào đủ khả năng bắn bể kỷ lục của câu lạc bộ này.
Phụng Cơ quơ tay lấy đạn, thành thạo ráp vào sau đó tiếp tục giơ súng lên bắn. Những tiếng bụp bụp từ súng nhựa phát ra, liên tiếp những mũi tên hình viên đạn bay về phía trai tim, nhưng đó không bể.
30s giờ chỉ còn lại 10s, người canh giờ bắt đầu đếm ngược...
Ở giây cuối cùng, bụp lớn một tiếng, trái tim bị vỡ ra, kim tuyến trong đó rơi xuống tạo nên khung cảnh lung linh.
“Bể rồi, bề rồi...”
Tiếng cười thoải mái đắc chí vang lên, Trịnh Vỹ Thần không thể tin được Phụng Cơ đang bật cười ha hả nhảy lên vì phấn khích. Nụ cười đó rất rạng rỡ, hoàn toàn không phải như thường lệ một cách máy móc, Trịnh Vỹ Thần nhất thời có chút mất tự chủ bước tới gần cô...
Anh đứng bên cạnh Phụng Cơ dường như sợ chỉ cần mình bước lên thì ngay lặp tức sẽ phá vỡ một kì quan hiếm thấy. Một Phụng Cơ lạnh lùng luôn cố tỏ ra bình tĩnh lại thật sự bật cười chỉ vì thắng một trò chơi trẻ con?
Phụng Cơ quay lại liền bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, cô không hề để ý tơi hình tượng, kéo tay anh: “Đi lựa quà.”
Anh bị cô kéo đến bên cái tủ kính chứa đầy mấy món đồ trưng bày, như gấu bông hay khung ảnh. Phụng Cơ nhìn đi nhìn lại rồi chỉ bĩu môi, thu lại nụ cười hiếm có, chỉ còn lại sự thất vọng. Đang lúc Trịnh Vỹ Thần không biết tại sao thì nghe cô hỏi một nhân viên.
“Thật là, không có cái gì ăn được à?”
Anh chàng nhân viên nhìn qua Trịnh Vỹ Thần rồi lại nhìn cô lắc đầu: “Phần quà chỉ có gấu bông, quà lưu niệm thôi.”
Phụng Cơ quay lưng rời đi, thật là, quà lưu niệm lấy làm gì chứ? Cô lại không phải loại con gái thích mơ mộng, lại chẳng có ai để nhớ tới thì lấy quà lưu niệm làm quái gì.
Trịnh Vỹ Thần quay qua người nhân viên, anh cúi đầu nhìn một loạt món quà trong tủ kính...
“Tôi lấy cái này.”
Trịnh Vỹ Thần vậy mà đeo cái tạp dề đứng cạnh bếp ga, tay cầm đồ gắp trở thịt nướng. Thấy Phụng Cơ vào, anh chỉ nhìn sơ qua một lúc rồi tiếp tục chuyên chú làm việc.
Phụng Cơ vừa tức giận vừa có chút buồn cười, Trịnh Vỹ Thần bây giờ rất ngộ nghĩnh, chiếc tạp dề đeo lên người anh cứ như hoàn toàn không ăn khớp gì với cơ thể cao lớn, anh mặc chiếc áo sơ mi xanh đơn giản, nhìn từ phía sau Phụng Cơ mới nhận ra... Trịnh Vỹ Thần rất gầy, dù chiều có chiều cao nhưng trông dáng của anh không thể gọi là cường tráng bởi vì anh hơi gầy.
“Sáng sớm tôi thức dậy, định kéo em đi tập thể dục mà gọi mãi em chẳng tỉnh lại, tôi đành đi một mình. Tôi có thắc mắc này, em là sát thủ hàng đầu được huấn luyện kiểu gì mà tôi vào phòng em em cũng ngủ say như chết, may là em gặp tôi, nếu gặp sắc lang thì em toi đời rồi.”
Phụng Cơ bước đến ngồi xuống bàn ăn, cô chưa truy cứu chuyện anh tự động nấu ăn trong nhà cô, anh đã lên án cô? Khoan đã...
“Anh, sao anh có thể vào phòng của tôi?”
Trịnh Vỹ Thần hơi ngừng tay, nhìn cô: “Sao tôi không thể?”
“Trịnh Vỹ Thần, anh có biết chữ lịch sự viết ra sao không vậy?”- Phụng Cơ gắt giọng.
Trái với sự khẩn trương của cô, ngữ khí của anh ngược lại vô cùng nhẹ nhàng hỏi lại: “Viết thế nào?”
“Anh!”
“Tôi làm sao?”
Phụng Cơ giơ tay rót ly nước uống, cô ực hết ly nước mới bình tĩnh lại. Dường như lúc nói chuyện với Trịnh Vỹ Thần thì người trước giờ rất ít khi tức giận như cô lại rất thường xuyên muốn đôi co bởi mấy chuyện gì đâu.
Trịnh Vỹ Thần nhìn bộ dáng của cô thì mỉm cười, quay lại đặt một đĩa thức ăn lên bàn, Phụng Cơ định kéo dĩa lại thì Trịnh Vỹ Thần lên tiếng: “Không phải của em, đem vào cho Trương Luyến Tâm đi.”
Phụng Cơ mở to mắt nhìn anh: “Tôi? Sao tôi phải đem cho cô ta? Tôi cứ ăn đấy, anh làm gì tôi?”
Trịnh Vỹ Thần gật đầu quay người tiếp tục nướng thịt, Phụng Cơ hài lòng ghim miếng thịt, vừa đưa lên miệng thì Trịnh Vỹ Thần đã tứ tốn nói một câu khiến cô đứng hình.
“Phần ăn của Trương Luyến Tâm tôi đặc biệt thêm chút thảo dược an thần vào...”
Keng! Phụng Cơ đặt mạnh muỗn xuống, cô bước tới giơ tay định kéo anh thì...
“Vết thương của tôi mới khép miệng lại.”
Phụng Cơ đơ mất hai giây rồi từ từ thu tay lại, cô hậm hực mang đĩa thịt nướng kia đến cho Trương Luyến Tâm.
Trịnh Vỹ Thần chậm rãi nở nụ cười thích thú.
Trước giờ đều là cô sai Evan làm mấy chuyện này, hôm nay Trịnh Vỹ Thần dựa vào cái gì mà ra lệnh sai lại cô chứ? Nhắc đến Evan mới nhớ, cô phải gọi cho cậu ta nói cho cậu ta biết là không cần mang thức ăn sáng lên. Evan vừa nghe thấy vậy liền nói: “Phụng tỷ, vậy mai có cần đem không?”
Phụng Cơ lưỡng lự một chút rồi nói: “Về sau không cần đem nữa.”
Phụng Cơ tắt máy, bỏ điện thoại vào túi, bàn tay bấm mật khẩu mở cửa phòng. Bên trong, Trương Luyến Tâm ngồi trước bảnh vẽ, cô ta cầm cọ khéo léo tô lên những đường nét ngoằng nghèo khó nhìn. Phụng Cơ đặt đồ ăn xuống một cái bàn rồi không nhìn tới cô ta mà rời khỏi.
Trở lại nhà bếp, thịt nướng đã được dọn ra bàn tươm tất. Trịnh Vỹ Thần ngồi vào bàn dăng thong thả ăn, cô cũng rất tự nhiên cùng dùng bữa. Cô vô cùng thắc mắc, Trịnh Vỹ Thần là đàn ông sao lại nấu ăn ngon vậy? Thật là, thôi đi... có luật nào là đàn ông phải nấu ăn dở đâu. Như cô đây, chả biết nấu ăn là gì.
Buổi ăn sáng rất yên tĩnh, cả hai đều giữ nguyên tắc lúc ăn không nói. Cho đến lúc dùng xong đồ ăn, Trịnh Vỹ Thần đặt trước mặt cô một ly nước ép.
“Hôm nay anh có dự định gì?”
Trịnh Vỹ Thần mỉm cười: “Chủ nhật cũng không có gì làm.”
Phụng Cơ im lặng không nói thêm, bởi lẽ hôm nay cô cũng không có việc làm, xem ra bây giờ cô được hưởng một ngày cúi tuần rất nhàn nhã. Mà sở thích lúc nhàn nhã của Trịnh Vỹ Thần rất chất, anh thích đi tập bắn súng.
Ha ha, Trịnh Vỹ Thần kéo Phụng Cơ đi cùng, cô không ham, bình thường ở Kim Điêu Môn đã mặc định luyện tập bắn là hình phạt rất khổ sở cho tất cả mọi người, hiếm khi chủ nhật rảnh rỗi dù không muốn nhưng cứ bị Trịnh Vỹ Thần kéo đến câu lạc bộ.
Trịnh Vỹ Thần gặp một vài người bạn ngoại quốc, anh nói với họ vài câu chào hỏi, Phụng Cơ đợi ở phía xa, chỉ thấy mấy người bạn của anh nhìn về phía cô gật đầu, cô cũng gật đầu chào lại như một phép lịch sự.
Nhìn Trịnh Vỹ Thần bật cười sảng khoái với mấy người bạn kia khiến Phụng Cơ nhớ đến lúc cô ở Trịnh Thị thường xuyên nghe câu nói: Chủ tịch lúc cười lên thì bất kỳ ai cũng tim đập tay run.
Quả nhiên không sai, tuy không đến mức tim đập tay run nhưng Phụng Cơ phải công nhận lúc cười rộ Trịnh Vỹ Thần đặc biệt cuốn hút.
Hàn huyên vài câu, Trịnh Vỹ Thần bước về phía cô: “Xin lỗi, gặp mấy người quen nên nói chuyện hơi lâu.”
Khắp câu lạc bộ thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ súng nhỏ, đây là khu thể thao lớn nhất Paris, bước vào đây có thể thoải mái vận động những môn yêu thích như leo núi đá giả, bắn súng, Bolling... nơi này có rất nhiều người ra vào nên muốn đến phải xếp hàng đợi, nhưng Trịnh Vỹ Thần lại là thành viên cấp kim cương ở đây, có thể ra vào thoải mái.
Trịnh Vỹ Thần đeo bao tay rồi cầm súng giả lên, anh thấy cô không hề có ý định tham gia thì bước lên kéo lấy tay cô.
“Tôi không chơi trò này.”
Trịnh Vỹ Thần nâng mắt nhìn cô rồi lấy một đôi bao tay sau đó cầm bàn tay nhỏ của cô lên đích thân đeo vào.
Phụng Cơ nhìn anh chằm chằm.
Trịnh Vỹ Thần nói: “Đừng lúc nào cũng cứng nhắc như vậy, em chỉ mới hai mươi tuổi thôi, tôi cũng vậy, chúng ta bằng tuổi nên đều là người trẻ, phải thoái mái nhìn nhận và hưởng thụ thật nhiều thứ, vậy mới không lãng phí.”
“Thật vô vị.”- Phụng Cơ rút tay về, nhàn nhạt nói.
Trịnh Vỹ Thần nhíu mày ngó cô, không nói một lời kéo cô ra sân. Lúc này một cô nhân viên trẻ tuổi của câu lạc bộ, bước đến, cô ta nhìn Trịnh Vỹ Thần đỏ mặt nói: “Chào anh...”
Phụng Cơ quan sát cô gái đó rồi làm như không để ý mà nhìn chổ khác, nhìn bộ dáng e thẹn của cô ta kìa, bộ là thiếu nữ mới lớn sao? Sao lại chỉ chào Trịnh Vỹ Thần mà không chào cô chứ, rõ ràng cô đứng ở đây cơ mà...
“Đang bận, đi chổ khác chơi đi.”- Trịnh Vỹ Thần chăm chú lắp ráp súng, thờ ơ nói.
Phụng Cơ nhìn anh, làm tốt lắm. Cô nhoẻn miệng cười thầm, ơ mà sao mình lại khen anh ta cơ chứ?
Cô gái nhân viên kia bước tới gần hơn nữa, cố gắng gây sự chú ý với Trịnh Vỹ Thần, cô ấy nói: “Thưa anh, câu lạc bộ hiện đang có Event, một cặp tình nhân đến cùng nhau bắn bể trái tim đỏ được làm bằng cao su cao cấp kia trong vòng 30 giây sẽ được nhận một phần qua tùy chọn.”
Trịnh Vỹ Thần cuối cùng cũng ngẩn đầu nhìn cô nhân viên khiến trái tim của cô ta đập hết công suất. Nhưng ngay sau đó ánh mắt anh lại chuyển sang phía một trái tim được treo lơ lửng trên không trung cách họ một vị trí khá xa, vừa nhìn đã biết nó đuợc làm bằng vật liệu cao cấp, mà đạn ở đây lại làm bằng nhựa, 30s bắn bể trái tim đó là chuyện hơi bị khó...
Trừ khi động tác lắp đạn nhanh đến mức chuyên nghiệp, mà điều này Trịnh Vỹ Thần rất tự tin... về Cơ Cơ.
Cô là sát thủ, bắn súng chắc chắn không tệ.
Cô nhân viên đó thấy Trịnh Vỹ Thần bắt đầu chú ý thì bước lên một bước đứng sát anh, nhẹ nhàng nói: “Nếu như anh muốn tham gia nhưng không có người chơi cùng, em rất sẵn lòng chơi cùng anh đấy.”
Trịnh Vỹ Thần hơi khó chịu lui ra sau, anh mắt lơ đãng nhìn qua Phụng Cơ như muốn quan sát vẻ mặt của cô, nhưng hơi đáng tiếc, Phụng Cơ hoàn toàn không để ý.
“Cô loạn thị hả, ai nói tôi không có người chơi, đúng không Cơ Cơ...”- Quay sang nhìn cô cười lấy lòng.
Phụng Cơ cười nhạt: “Thì đúng, nhưng cô gái này căn bản nãy giờ không biết tôi hiện diện ở đây, quan sát rất tệ.”
Ngụ ý: Lần sau muốn quyến rũ đàn ông thì nên quan sát xem bên cạnh họ có phụ nữ đi cùng không, nếu không sẽ có ngày bị người ta bứt hết tóc trên đầu xuống đấy.
Cô gái kia hiểu rõ ám chỉ của Phụng Cơ liền ấm ức rời đi. Không phải cô ấy không để ý tới Phụng Cơ nhưng rõ ràng là cô ấy thấy cô không hề để tâm gì tới nên mới bạo gan như vậy...
Thì ra cô luôn chú ý từng chi tiết một... thật đáng sợ.
Trịnh Vỹ Thần quay sang nhìn cô: “Thử không?”- Anh hất mặt về phía trái tim to lớn ở đó.
“Trẻ con quá.”- Phụng Cơ không lạnh không nhạt nói, sau đó thêm vào một câu: “Nhưng thử xem.”
Cả hai người đồng thời nâng súng cùng bắn về phía trái tim đỏ trên không trung kia, không ngoài dự đoán, quả thật nó rất khó vỡ.
Người xung quanh thấy náo nhiệt liền vây quanh xem, một số người bỏ luôn súng của mình để chạy lại xem người nào đủ khả năng bắn bể kỷ lục của câu lạc bộ này.
Phụng Cơ quơ tay lấy đạn, thành thạo ráp vào sau đó tiếp tục giơ súng lên bắn. Những tiếng bụp bụp từ súng nhựa phát ra, liên tiếp những mũi tên hình viên đạn bay về phía trai tim, nhưng đó không bể.
30s giờ chỉ còn lại 10s, người canh giờ bắt đầu đếm ngược...
Ở giây cuối cùng, bụp lớn một tiếng, trái tim bị vỡ ra, kim tuyến trong đó rơi xuống tạo nên khung cảnh lung linh.
“Bể rồi, bề rồi...”
Tiếng cười thoải mái đắc chí vang lên, Trịnh Vỹ Thần không thể tin được Phụng Cơ đang bật cười ha hả nhảy lên vì phấn khích. Nụ cười đó rất rạng rỡ, hoàn toàn không phải như thường lệ một cách máy móc, Trịnh Vỹ Thần nhất thời có chút mất tự chủ bước tới gần cô...
Anh đứng bên cạnh Phụng Cơ dường như sợ chỉ cần mình bước lên thì ngay lặp tức sẽ phá vỡ một kì quan hiếm thấy. Một Phụng Cơ lạnh lùng luôn cố tỏ ra bình tĩnh lại thật sự bật cười chỉ vì thắng một trò chơi trẻ con?
Phụng Cơ quay lại liền bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, cô không hề để ý tơi hình tượng, kéo tay anh: “Đi lựa quà.”
Anh bị cô kéo đến bên cái tủ kính chứa đầy mấy món đồ trưng bày, như gấu bông hay khung ảnh. Phụng Cơ nhìn đi nhìn lại rồi chỉ bĩu môi, thu lại nụ cười hiếm có, chỉ còn lại sự thất vọng. Đang lúc Trịnh Vỹ Thần không biết tại sao thì nghe cô hỏi một nhân viên.
“Thật là, không có cái gì ăn được à?”
Anh chàng nhân viên nhìn qua Trịnh Vỹ Thần rồi lại nhìn cô lắc đầu: “Phần quà chỉ có gấu bông, quà lưu niệm thôi.”
Phụng Cơ quay lưng rời đi, thật là, quà lưu niệm lấy làm gì chứ? Cô lại không phải loại con gái thích mơ mộng, lại chẳng có ai để nhớ tới thì lấy quà lưu niệm làm quái gì.
Trịnh Vỹ Thần quay qua người nhân viên, anh cúi đầu nhìn một loạt món quà trong tủ kính...
“Tôi lấy cái này.”
Danh sách chương