“Tiểu thư, cô không thể rời khỏi.”
Phụng Cơ chán nản đi vào bên trong, đã ba ngày nay ngay cả ra khỏi cổng lớn cũng không ra được, Trịnh Vỹ Thần lấy cớ là giữ an toàn gì đó liền không cho cô ra khỏi tòa dinh thự này. Dạo gần đây Trịnh Vỹ Thần đi Anh dự buổi họp lớn, vốn muốn dẫn cô đi theo nhưng Phụng Cơ nói dối là mình không được khỏe để ở lại, Trịnh Vỹ Thần cũng không ép buộc cô, chỉ là dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt nói rõ là Phụng Cơ không được rời khỏi Mimosa này nửa bước.
Với khả năng của mấy tên tép riêu canh cửa này thì còn lâu mới cản nổi cô, nhưng Phụng Cơ chỉ lo nếu cô động thủ sẽ khiến anh không vui vì vậy đành an phận ngồi ở trong phòng khách. Mấy ngày sống ở đây cô để ý rất kỹ, tòa dinh thự này tên là Mimosa, người làm ở đây đều rất có quy củ, ai làm việc của người nấy nên khá là yên ắng. Cả một tòa nhà lớn như vậy thế mà yên ắng đến đáng sợ, ngay cả tinh thần được mài dũa như Phụng Cơ cũng có đôi lúc bị dọa ớn lạnh.
Bất quá ngày hôm nay không hẳn là nhàm chán, đến giữa trưa Evan gọi điện cho Phụng Cơ, vừa nghe giọng cô thì tên nhãi đó liền nói một tràng cảm tạ trời phật, nói mấy ngày nay muốn gọi cho cô đều là Trịnh Vỹ Thần bắt máy khiến cả đám ai cũng lo lắng không thôi.
Kỳ thật điện thoại mấy ngày nay đều bị Trịnh Vỹ Thần tịch thu, cô thật sự không biết mình giống tù nhân hay là tình nhân của anh.
Evan nhanh chóng báo cáo tóm gọn tình hình hiện giờ của Kim Điêu Môn, cậu bảo cô tạm thời vẫn là nên lánh đi bởi vì tổ chức gần đây rất phức tạp.
“Người của tổ chức King trên đường đem vài người tới tặng cho chủ thượng thì bị giết thảm, Du Ba vì chuyện này mà nổi cơn tá hỏa cho rằng chủ thượng không muốn nhận phần lễ vật làm hòa này nên đã ra tay.”
Chuyện này thì Phụng Cơ biết, Du Ba chính là người đứng đầu tổ chức King, một thế lực khá lớn ở Ý. Tổ chức King này đối với Kim Điêu Môn bao lâu nay luôn đối đầu, cho đến dạo thời gian gần đây tình thế xoay chuyển, King ngỏ ý làm hòa nên có nói trước là đem một vài mỹ nhân sang để làm quà tặng thể hiện thành ý.
Lần này thuộc hạ của King giữa đường bị giết, mà khốn khiếp nhất lại là theo lời tên duy nhất được sống sót thì kẻ đã giết mấy người đó tự xưng là người của Kim Điêu Môn, không muốn nhận phần lễ vật này và tuyên bố sẽ không đội trời chung với King. Du Ba nghe được liền càng tức giận, vào thời điểm này con gái vàng bạc của ông ta đột nhiên mất tích, ông ta lại càng khẳng định là Kim Điêu Môn muốn gây hấn.
Phụng Cơ xoay xoay ly nước ấm trong tay, không khỏi cảm thán: “Chiêu này thật lợi hại, con gái ông ta mất tích ở đâu?”
“Ai mà biết, nhưng Phụng tỷ tạm thời cứ dưỡng thương đi, Kim Điêu Môn bây giờ loạn lắm, đến giờ vẫn chưa tóm được kẻ đã làm nội gián báo tin cho cảnh sát biết khiến chị gặp nguy hiểm nữa. Vì vậy bên ngoài thì bị ly gián bên trong lại có nội gián, cực kỳ hỗn độn.”
Phụng Cơ cũng âm ừ cho có, cùng Evan tán gẫu một lúc đã bốn giờ chiều. Cô bắt đầu suy nghĩ về vụ việc lần này, kẻ nào đã ly gián sự hòa hợp của cả hai tổ chức? Kẻ đó được lợi gì trong chuyện này? Con gái Du Ba bị bắt có phải cùng một kẻ làm không? Aiz, không được, không nghĩ nữa vậy. Cái đầu cô cứ đau âm ỉ thật khó chịu, vừa leo lên giường bất quá chưa thấy buồn ngủ đã nghe điện thoại inh ỏi, thấy dãy số lạ trên bàn hình Phụng Cơ lạnh giọng trả lời: “Tôi là Phụng Cơ đây.”
“Cô Phụng Cơ phải không ạ, tôi gọi đến từ quán bar Night. Cậu Trịnh hiện giờ đang say rượu chỗ này, cô có thể đến đưa cậu ấy về không?”
Say rượu? Chẳng phải đang đi công tác sao, sao lại say rượu trong quán bar được. Nhưng đối với cái bản tính tùy tiện của Trịnh Vỹ Thần thì cũng rất khó nói…
“Tôi muốn nghe giọng anh ấy.”- Phụng Cơ đề cao cảnh giác yêu cầu, có điều truyền đến chỉ là âm thanh say rượu nhựa nhựa, cô cũng không thể phân biệt được là thật hay giả. Nhưng vì mấy ngày nay không được ra ngoài nên nhất thời cũng không xem trọng mấy chuyện cỏn con này, cô dập điện thoại thay một bộ đồ rồi định đi ra khỏi cửa. Một vài người nghe Phụng Cơ kể xong thì họ cũng lấy làm nghi ngờ đòi đi theo. Phụng Cơ cũng không cản, muốn theo thì theo vậy.
Đến quán bar Night, Phụng Cơ nhờ một nhân viên phục vụ dẫn đường, đi theo sau cô là hai tên vệ sĩ, đến căn phòng số 301 thì bất ngờ ở phía sau một đám mấy người xông lên đánh ngất hai tên vệ sĩ kia, Phụng Cơ lúc kịp phản ứng thì bị đẩy mạnh một cái khiến cô ngã nhào vào bên trong phòng, cánh cửa phòng cũng theo đó mà đóng mạnh lại.
Phụng Cơ vội vàng đập cửa nhưng đã bị khóa bên ngoài, cô nhìn xung quanh căn phòng ngoài trừ giường ngủ ra thì không còn gì khác, ngay cả cái cửa sổ cũng không có. Phụng Cơ nghiến răng thầm mắng bản thân sao lại cả tin như vậy, cô lui ra sau vài bước định lấy chớn để đạp cửa nhưng cuối cùng bước chân lại loạng choạng không có sức lực. Phụng Cơ ngã xuống đất, đầu óc quay mòng mòng, cô mới để ý hương thơm từ đèn tinh dầu phát ra phía xa có điểm bất thường.
Sau đó cửa mở, cô nhìn thấy hai tên đàn ông bặm trợn bước vào, một trong số đó nhanh chóng cởi quần áo trên người bước về phía cô. Đối với hai kẻ khỏa thân kia, Phụng Cơ lại cảm thấy rất kỳ lạ…
Khi bàn tay dơ bản của họ vừa chạm đến tay cô thì liền bị Phụng Cơ nhanh tay hơn mà bẻ quặt ngón tay của họ khiến hai gã đó kêu la inh ỏi rồi liền hất tay cô ra, một người còn lại tát mạnh vào mặt Phụng Cơ.
Một cái tát mạnh khiến Phụng Cơ cơ hồ đã tỉnh táo lại được đôi chút, cô lau máu vừa chảy ra nơi khóe miệng sau đó lảo đão đứng lên, nhìn hai người kia cười khinh bỉ: “Lên một lược đi.”
“Ái chà, mày còn mạnh miệng được như vậy sao, ông đây phải hành hạ mày một trận thì mầy mới phục tùng à?”- Một tên quát lớn sau đó bước lên vung đôi tay mập mạp muốn đánh cô, Phụng Cơ giơ tay kịp thời giữ chặt bàn tay của gã ta, một tay khác túm lấy cổ gã, đồng thời vung chân lên hướng hạ bộ của gã đá thật mạnh.
Chỉ thấy đũng quần của gã chảy ra một màu đỏ tươi, Phụng Cơ ngày càng không nhìn rõ, đôi chân lão đảo lùi ra sau nhìn gã ta ôm hạ bộ của mình khụy xuống đau đớn gào thét.
Cả người cô càng lúc càng nóng bừng, một cảm giác khao khát xa lạ truyền tới, đầu óc cứ kêu lên ong ong, một lúc lại nhìn thấy tận hai ba tên đàn ông xông vào. Cô muốn đánh bọn họ một trận nhưng vô dụng, hương thơm đó hít càng nhiều thì càng khiến bản thân nóng lên.
Phụng Cơ nằm trên mặt đất, cô đã sớm không thể nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, bên tai vang lên tiếng cười dâm loạn của một đám rẻ mạc xung quanh. Bọn chúng tới gần, ngày càng gần…
Phụng Cơ cố gắng húc chân thật mạnh vào bụng một tên khiến hắn ngã lăn ra đất sau đó tức giận nắm lấy tóc Phụng Cơ cho cô một bạt tai,sau đó đá mạnh khiến cô lăn vài vòng nằm sấp trên đất. Chưa chịu dừng lại, gã ta ngồi lên người cô khiến Phụng Cơ không thể cử động, một tay khác thô bạo xé rách chiếc áo sơ mi cô đang mặc.
“Mẹ mầy, ông dùng lưỡi lam rạch nát lưng mầy xem mầy còn hung hăng được nữa không, chờ khi bọn anh em của tao chơi mầy xong rồi tao sẽ rạch luôn cái bản mặt của mầy.”
Gã đó cầm lưỡi lam bén nhọn lên, chậm rãi vẽ một đường thật sâu từ bã vai trái của Phụng Cơ đi xuống, lực đạo cố gắng tăng lên khiến Phụng Cơ đau đớn, sắc mặt cô méo mó, máu chảy ra thấm đẫm tấm lưng mịn màng.
Thấy con mồi khổ sở, đám đàn ông kia lại thoải mái cười đùa.
Cánh cửa phía xa chậm rãi mở ra, một nam tử có dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân bước vào, ánh mắt đau lòng đặt lên người cô gái đang bị tra tấn phía xa: “Các người dừng tay đi.”
Đám người đó bây giờ tựa như dã thú mất hết tính người, chỉ biết làm theo bản năng để có thể đạt được khoái cảm khi hành hạ người khác, hoàn toàn không nghe lời của nam tử kia vừa nói.
Thấy vậy y ta sốt ruột hét lớn: “Tôi bảo các người dừng tay.”
Cuối cùng tên kia hài lòng nhìn một đường thẳng khoảng một gang tay chạy xéo từ vai xuống lưng, đường gạch màu đỏ, máu sớm đã chảy ra rất nhiều, nghe nam tử kia hét lớn mới bực bội ném lưỡi lam xuống đất sẳng giọng: “A Khiết, mầy đừng có đứng đây cản trở bọn tao chơi gái, đi tìm đàn ông của mầy đi.”
“Các người…”
“Tiểu Khiết, qua đây.”- Trịnh Vỹ Khang từ bao giờ đã đứng sau lưng Mộc Khiết, hắn không vui ra lệnh, Mộc Khiết không còn cách nào khác liền làm theo, trước khi đi còn thương xót quay lại nhìn cô gái đang bị dày vò kia.
“Khang, anh không nhất thiết phải độc ác như vậy.”- Mộc Khiết kéo cánh tay của Trịnh Vỹ Khang hạ giọng năng nỉ, dù gì thì đối với một cô gái làn da và vẻ bề ngoài chắc chắn rất quan trong nhưng hơn hết vẫn là sự trong trắng của bản thân. Vừa nãy một đám đàn ông lực lưỡng xúm lại hành hạ một cô gái yếu đuối, thật không ra thể thống gì.
Thật quá đáng sợ, người của Trịnh gia đều đáng sợ như vậy sao?
Trịnh Vỹ Khang dừng bước, lên tiếng không vui: “Tiểu Khiết, nếu về sau em còn tự ý hành động gây cản trở việc tốt của anh, thì anh nhất định sẽ trừng trị em giống như cô ta.”
Mộc Khiết thấy Trịnh Vỹ Khang đang tức giận, lập tức thức thời không dám phản bác mà theo chân anh rời khỏi.
“Thế nào em gái, em có thích anh chạm vào em như vậy không?”- Bàn tay dơ bẩn của gã đàn ông cố tình bỡn cợt chạy khắp cơ thể Phụng Cơ, cô trúng xuân dược chỉ cảm thấy một cảm giác rất xa lạ, tuy rằng bản thân lại vô thức mong chờ thứ gì đó nhưng vẫn cứng miệng, thều thào: “Mầy đụng tới một nơi tao liền cảm thấy nơi đó giống như bị phân bôi vào. Kinh tởm!”
Gã đó nghe vậy liền tức giận chửi cái gì đó cô nghe không rõ, chỉ là sau đó cả người cô bị lật mạnh lại, gã đó toan xé luôn vật áo phía trước của cô.
Cánh cửa bị một lực mạnh mang theo sự lo lắng trực tiếp dập sập, khoảng hơn chục người bước vào nhanh chóng áp chế bọn đàn ông với loại thân thủ mèo cào kia một cách dễ dàng. Trịnh Vỹ Thần đứng ngay giữa đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại dừng trên người sống dở chết dở nằm phía xa, chỉ trong nháy mắt vẻ ngông cuồng nhàn nhã cố hữu biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lẽo đến cực điểm. Hắn gấp gáp bước tới đỡ Phụng Cơ ngồi dậy, để cô vô lực tựa vào ngực hắn, lúc này lại phát hiện ra phía sau tấm lưng trần chằng chịt các vết thương, Trịnh Vỹ Thần nghiến răng dứt khoát cởi áo khoác của mình phủ lên người cô.
Mà đám người vừa rồi còn hung hăng muốn khi dễ Phụng Cơ giờ đã bị khẩu súng đang chĩa vào nguyệt thái dương của mình dọa sợ chết khiếp liền quỳ xuống đất van xin tha mạng.
“Ai ra lệnh cho mấy người?”- Đôi đồng tử lạnh băng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của từng người một, gằn từng tiếng.
Bọn chúng cứ ấp úng, tôi tôi mãi chẳng dám nói. Trịnh Vỹ Thần đã vì máu trên người cô đổ ra không ngừng mà căn bản không còn kiên nhẫn chờ bọn họ ấp úng, anh đứng lên đỡ lấy Phụng Cơ đi ra phía cửa chuẩn bị rời khỏi, tàn nhẫn ra lệnh: “Một người cũng không được giết, đem bọn họ chặt thành từng khúc cho mấy con Bạch Hổ dưới hầm ăn.”
“Đừng mà, đừng mà…tôi nói, là…là Trịnh Phần, Trịnh phu nhân và Trịnh Vỹ Khang bảo chúng tôi làm… họ nói tốt nhất là thủ tiêu luôn cô gái kia…chúng tôi chỉ làm theo lệnh, xin tha mạng…làm ơn tha cho chúng tôi.”- Tên đó vừa nghe vậy sắc mắt khiếp sợ tái mét, liên tục dập đầu xuống đất kêu la.
Bộ âu phục sang trọng càng tôn lên một loại tàn nhẫn ngày càng lan tỏa nơi hắn, bên môi cũng đượm ý cười lạnh, không để lại một lời nào, thuộc hạ phía sau hiểu ý không nói nhiều lời trực tiếp rút dao ra.
Từ trong quán bar, một mùi máu tanh nồng cùng với tiếng hét kinh dị vang ra...
Sau đó…trừ hương vị tanh tanh của máu thì tất thảy lại trở về yên tĩnh.
Trịnh Vỹ Thần bế Phụng Cơ trở về Mimosa để cô lên chiếc giường lớn. Vương quản gia thấy Phụng Cơ thành ra bộ dáng này cũng tá hỏa tâm tình vội vàng chạy đi lấy hộp thuốc đem đến.
Phụng Cơ vô thức dùng hai tay bám chặt lấy cổ Trịnh Vỹ Thần, cọ cọ má vào ngực anh.
“Vỹ Thần, em nóng quá, khó chịu quá.”
Toàn thân Phụng Cơ rung rẫy, luốn nhiệt khó chịu trừ chân xông lên đỉnh đầu, vô thức áp sát vào người anh như muốn tìm một chút cảm giác gì đó. Vương quản gia một bên thấy vậy liền nói.
“Tiểu thư cô ấy…”
“Tất cả cút ra ngoài.”- Trịnh Vỹ Thần một bên giữ lấy thân hình như nam châm cứ dính sát vào mình kia, sắc mặt khổ sở là thế nhưng lúc quay lại phía thủ hạ của mình thì lại lạnh như băng.
Mọi người đi ra ngoài, thú thật luôn là lâu rồi họ chưa thấy Trịnh tổng nóng giận như vậy nha. Vừa trở về không nhìn thấy Phụng Cơ anh liền truy hỏi gắt gao, ngay cả Vương quản gia cũng không biết cô đã đi đâu còn bị Trịnh Vỹ Thần trách phạt khi. Cũng may mắn là thuộc hạ quan sát camera kịp thời phát hiện Phụng Cơ đi lúc đi ra ngoài thì đã có gặp qua người gác cổng nói vài câu, nhờ vậy mà mới biết cô đã đi đến Night.
Trịnh Vỹ Thần một bụng đầy tức giận, không thèm quan tâm tới cô gái đang kêu than khó chịu trong lòng, hắn đứng lên xoay ngược người cô lại, không chút nương tay mà sát trùng vết thương trên lưng cô.
“Đau….a”- Phụng Cơ chịu cơn tê rát bất giác hít một hơi lạnh.
Trịnh Vỹ Thần thở dài, lực đạo chữa trị vết thương cũng giảm nhẹ đi. Vừa nghĩ tới nếu hắn tới trễ thêm một chút nữa thì cô đã bị lăng nhục trong tay đám súc vật kia, đáy mắt anh chuyển sang lạnh lẽo kinh người.
“Ừm…Vỹ Thần…a…” - Động tác nhẹ nhàng của Trịnh Vỹ Thần kết hợp với xuân được ở trong cơ thể khiến Phụng Cơ vô thức lí nhí kêu, cảm giác cứ như trong người có ngàn vạn con rết bò qua bò lại, khó chịu vô cùng. Chỉ một chút động chạm này căn bản không đủ.
Trịnh Vỹ Thần nở nụ cười tà tứ, ánh mắt, nụ cười cả giọng nói đều mang một vẻ mê hoặc: “Bảo bối em còn kêu nữa anh sẽ không nhẫn nhịn nữa đâu.”
Lời của Trịnh Vỹ Thần vẫn khiến một chút lý trí còn lại của Phụng Cơ nghe thấy, cô cắn môi quyết không dám kêu nữa. Lúc này Trịnh Vỹ Thần cúi mặt xuống hôn lên làn da trên lưng cô.
“A!”- Cuối cùng Phụng Cơ cũng không nhịn được kêu lên.
Trịnh Vỹ Thần đạt được mưu kế, ngẩn đầu nở nụ cười: “Em lại kiêu rồi, câu dẫn anh sao?”
Trịnh Vỹ Thần lật người cô lại, không để Phụng Cơ thích nghi liền áp môi mình xuống môi cô mà hôn. Nụ hôn từ ôn nhu dần chuyển thành nụ hôn vừa dài vừa nóng bỏng, ngón tay của Trịnh Vỹ Thần trên cằm cô thoáng dùng sức, làm cô hé miệng ra, đầu lười anh lại nhanh chóng tiến vào truy đuổi cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn sau đó là gắt gao mút lấy. Một cảm giác quen thuộc rất nhanh ập tới hạ bộ của anh, Trịnh Vỹ Thần ngẩn đầu nhìn gương mặt mơ mơ hồ hồ thực đáng yêu dưới thân.
Anh khẽ liếm đôi môi của mình: “Mùi vị thật tuyệt, đúng không?”
Đôi môi đỏ mọng của Phụng Cơ khẽ thở dốc, cô lắc đầu: “Không, không biết…”
Cô cảm thấy thật khó chịu, có rất nhiều chỗ trong cần phải lắp đầy. Trịnh Vỹ Thần lại cúi đầu xuống hôn cô một lần nữa, lần này so với lần trước còn kịch liệt hơn vài phần, Phụng Cơ nhắm nghiền hai mắt, dần phối hợp với anh cho tới khi cô cảm thấy không khí trong phổi mình cơ hồ sắp bị hút cạn anh mới buông tha cho đôi môi nhỏ bé sau đó liền hướng xuống trước ngực cô, một tay anh du ngoạn khắp người cô, lướt qua nơi nào liền đem quần áo nơi đó trút xuống, tựa như trêu chọc mà xoa nắn, một tay khác vuốt ve hai nụ hồng sớm đã thức tỉnh kia, không nhịn được liền ngậm một bên.
“Không cần….a…không cần….”- Cả người Phụng Cơ run rẫy, ý thức đã sớm phiêu diêu theo từng động tác của Trịnh Vỹ Thần, cô chỉ cảm thấy cả người mình nóng bừng, không ngừng gào thét muốn lắp đầy. Cho đến khi bàn tay của anh phủ lên vuốt ve nơi tư mật đã sớm ẩm ướt kia, Phụng Cơ mới kinh hãi nhận ra hoàn cảnh xung quanh, cô vô lực chỉ có thể tựa như cự tuyệt mà cũng tựa như rên rỉ thì thào.
Hài lòng nhìn thân thể cô run rẫy, hai đỉnh màu hồng trước ngực tựa như vừa được tưới nước mà toát lên vẻ mê người. Trịnh Vỹ Thần giơ tay vuốt nhẹ từ gương mặt xuống cổ của cô, bàn tay anh đi tới đâu Phụng Cơ cứ co cảm giác nơi có vừa nhóm lên một ngọn lửa kì dị khiến cô không khỏi ngâm nga.
“Cơ Cơ, em đúng là bảo vật.”- Giọng nói của anh mang theo một tia khao khát dục vọng không hề che dấu, Trịnh Vỹ Thần cúi người hôn một đường xuống chiếc eo thoncủa Phụng Cơ sau đó là hai bên đùi trắng nõn, Phụng Cơ vô thức theo bản năng khép hai chân lại, Trịnh Vỹ Thần bật cười ngẩng đầu nhìn cô: “Cơ Cơ, đừng sợ, mở chân ra.”
Trịnh Vỹ Thần dùng tay tách chân cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn ngắm nơi tư mật thần bí kia.
Phụng Cơ bị nhìn đến mất tự nhiên, muốn giơ tay che lại thì bị anh gạt tay ra, Trịnh Vỹ Thần nâng khóe môi: “Không cần xấu hổ, để anh nếm thử hương vị của em.”
Nói rồi hắn cúi đầu xuống hôn nhẹ hoa tâm đã ẩm ướt kia.
“A….Vỹ Thần…anh…anh dám trêu chọc em…” - Phụng Cơ chỉ cảm thấy máu toàn thân dường như đổ dồn về một nơi nào đó. Cô khó chịu vùng giẫy, Trịnh Vỹ Thần lại mặc kệ cô phản kháng, đầu lưỡi anh luồn vào bên trong không ngừn liếm mút tạo ra những âm thanh xấu hổ.
“A…Vỹ Thần…em…khó chịu quá…”
“Khó chịu thế nào?”- Trịnh Vỹ Thần hôn nhẹ lên đôi môi của cô, giọng nói tựa như một loại rượu ngon, du dương quyến rũ.
“Ưm…em…không biết…”- Phụng Cơ lắc đầu. Trịnh Vỹ Thần không nhanh không chậm dùng ngón tay đâm vào hoa nguyệt của cô, Phụng Cơ kêu lên một tiếng, vô thức cong người, cảm giác này cực kì khó chịu, anh muốn giày vò cô tới khi nào đây…
“Là như vậy phải không?”- Trịnh Vỹ Thần nằm nghiêng một bên nhìn gương mặt vì kích tình đã nhuốm một màu hồng đáng yêu của Phụng Cơ, chỉ vừa nghĩ đến đám súc vật kia cũng muốn nhìn thấy bộ dáng mê người này của cô, Trịnh Vỹ Thần liền xuất hiện một cơn giận vô cớ, ngón tay ở bên dưới ra vào càng kịch liệt hơn.
“Cơ Cơ, suýt chút nữa em làm gãy ngón tay anh rồi.”- Cảm giác bên trong thật khích chặt như vậy khiến anh càng thích thú, nhìn bộ dáng bị tác dụng của thuốc trở nên thật khổ sở của cô anh cũng không đành lòng. Trịnh Vỹ Thần rút ngón tay ra, anh đứng lên trực tiếp đem quần áo trên người mình trút xuống. Nhẫn nhịn lâu như vậy, cự long trong người cũng khổ sỡ không ít rồi, vốn chỉ là muốn cô mau chóng thích nghi nào ngờ lại tự làm khổ mình. Trịnh Vỹ Thần lần nữa tách hai chân Phụng Cơ ra, dùng sức đem dục vọng đã sớm sưng to của mình đẩy vào bên trong thân thể cô.
“A…Cơ Cơ…thật chặt.”- Cái cảm giác chặt chẽ bên trong không khỏi khiến anh hít một hơi thật sâu: “Anh phát điên mất.”
“A...đừng nói…đau…”- Phụng Cơ xấu hổ đến mực chỉ muốn dùng tay che mặt lại.
Trịnh Vỹ Thần bên trong người cô ra vào thật mạnh, không khó cảm nhận được dị vật ngăn cản bên trong, anh thúc mạnh eo lưng trực tiếp đem bức tường ngăn cánh phá vỡ. Phụng Cơ hét lên chói tai, vô thức vùng vẫy, nước mắt liền giống như những chuỗi hạt trân châu mà rơi xuống.
“Đau, đau quá…Vỹ Thần…mau…dừng lại…”
“Ngoan, thả lỏng, sẽ hết đau.”- Trịnh Vỹ Thần cố gắng điều chỉnh nhịp độ chậm hơn, anh cúi người thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt của cô, sau đó lại tiến đế đôi môi nhỏ cùng môi lưỡi cô dây dưa. Một lúc sau nhận ra cô đã thích nghi đủ rồi, Trịnh Vỹ Thần cũng không muốn nhẫn nhịn tiếp tục, động tác ngày càng mạnh mẽ, bàn tay phủ lên hai quả đồi mềm mại xoa nắn.
Sau một lúc hắn rút khỏi thân thể cô mà không hề báo trước, Phụng Cơ mở mắt, không hiểu sao lại có chút mất mác. Ngay sau đó, cả người cô bị lật ngược lại, Trịnh Vỹ Thần từ phía sau đâm vào ngày càng sâu hơn, Phụng Cơ kêu lên một tiếng nức nở. Từ phía sau lại nghe giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ của anh: “Cơ Cơ, gọi tên anh.”
Cả người Phụng Cơ lắc lư theo chuyển động của anh, giọng nói đứt quãng: “Vỹ…Thần…VỸ Thần…”
“Nói yêu anh.”- Trịnh Vỹ Thần phía sau lại tiếp tục ra lệnh.
“Em…yêu…anh.”
“Cơ Cơ, tiểu yêu tinh này.”- Động tác ngày càng mạnh mẽ, cho đến rất lâu sau đó cô chỉ kịp nghe tiếng gầm nhẹ của anh sau đó cả cơ thể như bị một luồn nước ấm xâm chiếm, cô ngất đi, thân thể vô lực tùy ý cho Trịnh Vỹ Thần sắp đặt. Anh lấy khăn giấy chậm rãi lau xung quanh hoa tâm giúp cô, sau đó lại cúi người hôn lên môi cô thật sâu cuối cùng mới thỏa mãn ôm tiểu mỹ nhân trong lòng chìm vào giấc ngủ.
Phụng Cơ chán nản đi vào bên trong, đã ba ngày nay ngay cả ra khỏi cổng lớn cũng không ra được, Trịnh Vỹ Thần lấy cớ là giữ an toàn gì đó liền không cho cô ra khỏi tòa dinh thự này. Dạo gần đây Trịnh Vỹ Thần đi Anh dự buổi họp lớn, vốn muốn dẫn cô đi theo nhưng Phụng Cơ nói dối là mình không được khỏe để ở lại, Trịnh Vỹ Thần cũng không ép buộc cô, chỉ là dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt nói rõ là Phụng Cơ không được rời khỏi Mimosa này nửa bước.
Với khả năng của mấy tên tép riêu canh cửa này thì còn lâu mới cản nổi cô, nhưng Phụng Cơ chỉ lo nếu cô động thủ sẽ khiến anh không vui vì vậy đành an phận ngồi ở trong phòng khách. Mấy ngày sống ở đây cô để ý rất kỹ, tòa dinh thự này tên là Mimosa, người làm ở đây đều rất có quy củ, ai làm việc của người nấy nên khá là yên ắng. Cả một tòa nhà lớn như vậy thế mà yên ắng đến đáng sợ, ngay cả tinh thần được mài dũa như Phụng Cơ cũng có đôi lúc bị dọa ớn lạnh.
Bất quá ngày hôm nay không hẳn là nhàm chán, đến giữa trưa Evan gọi điện cho Phụng Cơ, vừa nghe giọng cô thì tên nhãi đó liền nói một tràng cảm tạ trời phật, nói mấy ngày nay muốn gọi cho cô đều là Trịnh Vỹ Thần bắt máy khiến cả đám ai cũng lo lắng không thôi.
Kỳ thật điện thoại mấy ngày nay đều bị Trịnh Vỹ Thần tịch thu, cô thật sự không biết mình giống tù nhân hay là tình nhân của anh.
Evan nhanh chóng báo cáo tóm gọn tình hình hiện giờ của Kim Điêu Môn, cậu bảo cô tạm thời vẫn là nên lánh đi bởi vì tổ chức gần đây rất phức tạp.
“Người của tổ chức King trên đường đem vài người tới tặng cho chủ thượng thì bị giết thảm, Du Ba vì chuyện này mà nổi cơn tá hỏa cho rằng chủ thượng không muốn nhận phần lễ vật làm hòa này nên đã ra tay.”
Chuyện này thì Phụng Cơ biết, Du Ba chính là người đứng đầu tổ chức King, một thế lực khá lớn ở Ý. Tổ chức King này đối với Kim Điêu Môn bao lâu nay luôn đối đầu, cho đến dạo thời gian gần đây tình thế xoay chuyển, King ngỏ ý làm hòa nên có nói trước là đem một vài mỹ nhân sang để làm quà tặng thể hiện thành ý.
Lần này thuộc hạ của King giữa đường bị giết, mà khốn khiếp nhất lại là theo lời tên duy nhất được sống sót thì kẻ đã giết mấy người đó tự xưng là người của Kim Điêu Môn, không muốn nhận phần lễ vật này và tuyên bố sẽ không đội trời chung với King. Du Ba nghe được liền càng tức giận, vào thời điểm này con gái vàng bạc của ông ta đột nhiên mất tích, ông ta lại càng khẳng định là Kim Điêu Môn muốn gây hấn.
Phụng Cơ xoay xoay ly nước ấm trong tay, không khỏi cảm thán: “Chiêu này thật lợi hại, con gái ông ta mất tích ở đâu?”
“Ai mà biết, nhưng Phụng tỷ tạm thời cứ dưỡng thương đi, Kim Điêu Môn bây giờ loạn lắm, đến giờ vẫn chưa tóm được kẻ đã làm nội gián báo tin cho cảnh sát biết khiến chị gặp nguy hiểm nữa. Vì vậy bên ngoài thì bị ly gián bên trong lại có nội gián, cực kỳ hỗn độn.”
Phụng Cơ cũng âm ừ cho có, cùng Evan tán gẫu một lúc đã bốn giờ chiều. Cô bắt đầu suy nghĩ về vụ việc lần này, kẻ nào đã ly gián sự hòa hợp của cả hai tổ chức? Kẻ đó được lợi gì trong chuyện này? Con gái Du Ba bị bắt có phải cùng một kẻ làm không? Aiz, không được, không nghĩ nữa vậy. Cái đầu cô cứ đau âm ỉ thật khó chịu, vừa leo lên giường bất quá chưa thấy buồn ngủ đã nghe điện thoại inh ỏi, thấy dãy số lạ trên bàn hình Phụng Cơ lạnh giọng trả lời: “Tôi là Phụng Cơ đây.”
“Cô Phụng Cơ phải không ạ, tôi gọi đến từ quán bar Night. Cậu Trịnh hiện giờ đang say rượu chỗ này, cô có thể đến đưa cậu ấy về không?”
Say rượu? Chẳng phải đang đi công tác sao, sao lại say rượu trong quán bar được. Nhưng đối với cái bản tính tùy tiện của Trịnh Vỹ Thần thì cũng rất khó nói…
“Tôi muốn nghe giọng anh ấy.”- Phụng Cơ đề cao cảnh giác yêu cầu, có điều truyền đến chỉ là âm thanh say rượu nhựa nhựa, cô cũng không thể phân biệt được là thật hay giả. Nhưng vì mấy ngày nay không được ra ngoài nên nhất thời cũng không xem trọng mấy chuyện cỏn con này, cô dập điện thoại thay một bộ đồ rồi định đi ra khỏi cửa. Một vài người nghe Phụng Cơ kể xong thì họ cũng lấy làm nghi ngờ đòi đi theo. Phụng Cơ cũng không cản, muốn theo thì theo vậy.
Đến quán bar Night, Phụng Cơ nhờ một nhân viên phục vụ dẫn đường, đi theo sau cô là hai tên vệ sĩ, đến căn phòng số 301 thì bất ngờ ở phía sau một đám mấy người xông lên đánh ngất hai tên vệ sĩ kia, Phụng Cơ lúc kịp phản ứng thì bị đẩy mạnh một cái khiến cô ngã nhào vào bên trong phòng, cánh cửa phòng cũng theo đó mà đóng mạnh lại.
Phụng Cơ vội vàng đập cửa nhưng đã bị khóa bên ngoài, cô nhìn xung quanh căn phòng ngoài trừ giường ngủ ra thì không còn gì khác, ngay cả cái cửa sổ cũng không có. Phụng Cơ nghiến răng thầm mắng bản thân sao lại cả tin như vậy, cô lui ra sau vài bước định lấy chớn để đạp cửa nhưng cuối cùng bước chân lại loạng choạng không có sức lực. Phụng Cơ ngã xuống đất, đầu óc quay mòng mòng, cô mới để ý hương thơm từ đèn tinh dầu phát ra phía xa có điểm bất thường.
Sau đó cửa mở, cô nhìn thấy hai tên đàn ông bặm trợn bước vào, một trong số đó nhanh chóng cởi quần áo trên người bước về phía cô. Đối với hai kẻ khỏa thân kia, Phụng Cơ lại cảm thấy rất kỳ lạ…
Khi bàn tay dơ bản của họ vừa chạm đến tay cô thì liền bị Phụng Cơ nhanh tay hơn mà bẻ quặt ngón tay của họ khiến hai gã đó kêu la inh ỏi rồi liền hất tay cô ra, một người còn lại tát mạnh vào mặt Phụng Cơ.
Một cái tát mạnh khiến Phụng Cơ cơ hồ đã tỉnh táo lại được đôi chút, cô lau máu vừa chảy ra nơi khóe miệng sau đó lảo đão đứng lên, nhìn hai người kia cười khinh bỉ: “Lên một lược đi.”
“Ái chà, mày còn mạnh miệng được như vậy sao, ông đây phải hành hạ mày một trận thì mầy mới phục tùng à?”- Một tên quát lớn sau đó bước lên vung đôi tay mập mạp muốn đánh cô, Phụng Cơ giơ tay kịp thời giữ chặt bàn tay của gã ta, một tay khác túm lấy cổ gã, đồng thời vung chân lên hướng hạ bộ của gã đá thật mạnh.
Chỉ thấy đũng quần của gã chảy ra một màu đỏ tươi, Phụng Cơ ngày càng không nhìn rõ, đôi chân lão đảo lùi ra sau nhìn gã ta ôm hạ bộ của mình khụy xuống đau đớn gào thét.
Cả người cô càng lúc càng nóng bừng, một cảm giác khao khát xa lạ truyền tới, đầu óc cứ kêu lên ong ong, một lúc lại nhìn thấy tận hai ba tên đàn ông xông vào. Cô muốn đánh bọn họ một trận nhưng vô dụng, hương thơm đó hít càng nhiều thì càng khiến bản thân nóng lên.
Phụng Cơ nằm trên mặt đất, cô đã sớm không thể nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, bên tai vang lên tiếng cười dâm loạn của một đám rẻ mạc xung quanh. Bọn chúng tới gần, ngày càng gần…
Phụng Cơ cố gắng húc chân thật mạnh vào bụng một tên khiến hắn ngã lăn ra đất sau đó tức giận nắm lấy tóc Phụng Cơ cho cô một bạt tai,sau đó đá mạnh khiến cô lăn vài vòng nằm sấp trên đất. Chưa chịu dừng lại, gã ta ngồi lên người cô khiến Phụng Cơ không thể cử động, một tay khác thô bạo xé rách chiếc áo sơ mi cô đang mặc.
“Mẹ mầy, ông dùng lưỡi lam rạch nát lưng mầy xem mầy còn hung hăng được nữa không, chờ khi bọn anh em của tao chơi mầy xong rồi tao sẽ rạch luôn cái bản mặt của mầy.”
Gã đó cầm lưỡi lam bén nhọn lên, chậm rãi vẽ một đường thật sâu từ bã vai trái của Phụng Cơ đi xuống, lực đạo cố gắng tăng lên khiến Phụng Cơ đau đớn, sắc mặt cô méo mó, máu chảy ra thấm đẫm tấm lưng mịn màng.
Thấy con mồi khổ sở, đám đàn ông kia lại thoải mái cười đùa.
Cánh cửa phía xa chậm rãi mở ra, một nam tử có dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân bước vào, ánh mắt đau lòng đặt lên người cô gái đang bị tra tấn phía xa: “Các người dừng tay đi.”
Đám người đó bây giờ tựa như dã thú mất hết tính người, chỉ biết làm theo bản năng để có thể đạt được khoái cảm khi hành hạ người khác, hoàn toàn không nghe lời của nam tử kia vừa nói.
Thấy vậy y ta sốt ruột hét lớn: “Tôi bảo các người dừng tay.”
Cuối cùng tên kia hài lòng nhìn một đường thẳng khoảng một gang tay chạy xéo từ vai xuống lưng, đường gạch màu đỏ, máu sớm đã chảy ra rất nhiều, nghe nam tử kia hét lớn mới bực bội ném lưỡi lam xuống đất sẳng giọng: “A Khiết, mầy đừng có đứng đây cản trở bọn tao chơi gái, đi tìm đàn ông của mầy đi.”
“Các người…”
“Tiểu Khiết, qua đây.”- Trịnh Vỹ Khang từ bao giờ đã đứng sau lưng Mộc Khiết, hắn không vui ra lệnh, Mộc Khiết không còn cách nào khác liền làm theo, trước khi đi còn thương xót quay lại nhìn cô gái đang bị dày vò kia.
“Khang, anh không nhất thiết phải độc ác như vậy.”- Mộc Khiết kéo cánh tay của Trịnh Vỹ Khang hạ giọng năng nỉ, dù gì thì đối với một cô gái làn da và vẻ bề ngoài chắc chắn rất quan trong nhưng hơn hết vẫn là sự trong trắng của bản thân. Vừa nãy một đám đàn ông lực lưỡng xúm lại hành hạ một cô gái yếu đuối, thật không ra thể thống gì.
Thật quá đáng sợ, người của Trịnh gia đều đáng sợ như vậy sao?
Trịnh Vỹ Khang dừng bước, lên tiếng không vui: “Tiểu Khiết, nếu về sau em còn tự ý hành động gây cản trở việc tốt của anh, thì anh nhất định sẽ trừng trị em giống như cô ta.”
Mộc Khiết thấy Trịnh Vỹ Khang đang tức giận, lập tức thức thời không dám phản bác mà theo chân anh rời khỏi.
“Thế nào em gái, em có thích anh chạm vào em như vậy không?”- Bàn tay dơ bẩn của gã đàn ông cố tình bỡn cợt chạy khắp cơ thể Phụng Cơ, cô trúng xuân dược chỉ cảm thấy một cảm giác rất xa lạ, tuy rằng bản thân lại vô thức mong chờ thứ gì đó nhưng vẫn cứng miệng, thều thào: “Mầy đụng tới một nơi tao liền cảm thấy nơi đó giống như bị phân bôi vào. Kinh tởm!”
Gã đó nghe vậy liền tức giận chửi cái gì đó cô nghe không rõ, chỉ là sau đó cả người cô bị lật mạnh lại, gã đó toan xé luôn vật áo phía trước của cô.
Cánh cửa bị một lực mạnh mang theo sự lo lắng trực tiếp dập sập, khoảng hơn chục người bước vào nhanh chóng áp chế bọn đàn ông với loại thân thủ mèo cào kia một cách dễ dàng. Trịnh Vỹ Thần đứng ngay giữa đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại dừng trên người sống dở chết dở nằm phía xa, chỉ trong nháy mắt vẻ ngông cuồng nhàn nhã cố hữu biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lẽo đến cực điểm. Hắn gấp gáp bước tới đỡ Phụng Cơ ngồi dậy, để cô vô lực tựa vào ngực hắn, lúc này lại phát hiện ra phía sau tấm lưng trần chằng chịt các vết thương, Trịnh Vỹ Thần nghiến răng dứt khoát cởi áo khoác của mình phủ lên người cô.
Mà đám người vừa rồi còn hung hăng muốn khi dễ Phụng Cơ giờ đã bị khẩu súng đang chĩa vào nguyệt thái dương của mình dọa sợ chết khiếp liền quỳ xuống đất van xin tha mạng.
“Ai ra lệnh cho mấy người?”- Đôi đồng tử lạnh băng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của từng người một, gằn từng tiếng.
Bọn chúng cứ ấp úng, tôi tôi mãi chẳng dám nói. Trịnh Vỹ Thần đã vì máu trên người cô đổ ra không ngừng mà căn bản không còn kiên nhẫn chờ bọn họ ấp úng, anh đứng lên đỡ lấy Phụng Cơ đi ra phía cửa chuẩn bị rời khỏi, tàn nhẫn ra lệnh: “Một người cũng không được giết, đem bọn họ chặt thành từng khúc cho mấy con Bạch Hổ dưới hầm ăn.”
“Đừng mà, đừng mà…tôi nói, là…là Trịnh Phần, Trịnh phu nhân và Trịnh Vỹ Khang bảo chúng tôi làm… họ nói tốt nhất là thủ tiêu luôn cô gái kia…chúng tôi chỉ làm theo lệnh, xin tha mạng…làm ơn tha cho chúng tôi.”- Tên đó vừa nghe vậy sắc mắt khiếp sợ tái mét, liên tục dập đầu xuống đất kêu la.
Bộ âu phục sang trọng càng tôn lên một loại tàn nhẫn ngày càng lan tỏa nơi hắn, bên môi cũng đượm ý cười lạnh, không để lại một lời nào, thuộc hạ phía sau hiểu ý không nói nhiều lời trực tiếp rút dao ra.
Từ trong quán bar, một mùi máu tanh nồng cùng với tiếng hét kinh dị vang ra...
Sau đó…trừ hương vị tanh tanh của máu thì tất thảy lại trở về yên tĩnh.
Trịnh Vỹ Thần bế Phụng Cơ trở về Mimosa để cô lên chiếc giường lớn. Vương quản gia thấy Phụng Cơ thành ra bộ dáng này cũng tá hỏa tâm tình vội vàng chạy đi lấy hộp thuốc đem đến.
Phụng Cơ vô thức dùng hai tay bám chặt lấy cổ Trịnh Vỹ Thần, cọ cọ má vào ngực anh.
“Vỹ Thần, em nóng quá, khó chịu quá.”
Toàn thân Phụng Cơ rung rẫy, luốn nhiệt khó chịu trừ chân xông lên đỉnh đầu, vô thức áp sát vào người anh như muốn tìm một chút cảm giác gì đó. Vương quản gia một bên thấy vậy liền nói.
“Tiểu thư cô ấy…”
“Tất cả cút ra ngoài.”- Trịnh Vỹ Thần một bên giữ lấy thân hình như nam châm cứ dính sát vào mình kia, sắc mặt khổ sở là thế nhưng lúc quay lại phía thủ hạ của mình thì lại lạnh như băng.
Mọi người đi ra ngoài, thú thật luôn là lâu rồi họ chưa thấy Trịnh tổng nóng giận như vậy nha. Vừa trở về không nhìn thấy Phụng Cơ anh liền truy hỏi gắt gao, ngay cả Vương quản gia cũng không biết cô đã đi đâu còn bị Trịnh Vỹ Thần trách phạt khi. Cũng may mắn là thuộc hạ quan sát camera kịp thời phát hiện Phụng Cơ đi lúc đi ra ngoài thì đã có gặp qua người gác cổng nói vài câu, nhờ vậy mà mới biết cô đã đi đến Night.
Trịnh Vỹ Thần một bụng đầy tức giận, không thèm quan tâm tới cô gái đang kêu than khó chịu trong lòng, hắn đứng lên xoay ngược người cô lại, không chút nương tay mà sát trùng vết thương trên lưng cô.
“Đau….a”- Phụng Cơ chịu cơn tê rát bất giác hít một hơi lạnh.
Trịnh Vỹ Thần thở dài, lực đạo chữa trị vết thương cũng giảm nhẹ đi. Vừa nghĩ tới nếu hắn tới trễ thêm một chút nữa thì cô đã bị lăng nhục trong tay đám súc vật kia, đáy mắt anh chuyển sang lạnh lẽo kinh người.
“Ừm…Vỹ Thần…a…” - Động tác nhẹ nhàng của Trịnh Vỹ Thần kết hợp với xuân được ở trong cơ thể khiến Phụng Cơ vô thức lí nhí kêu, cảm giác cứ như trong người có ngàn vạn con rết bò qua bò lại, khó chịu vô cùng. Chỉ một chút động chạm này căn bản không đủ.
Trịnh Vỹ Thần nở nụ cười tà tứ, ánh mắt, nụ cười cả giọng nói đều mang một vẻ mê hoặc: “Bảo bối em còn kêu nữa anh sẽ không nhẫn nhịn nữa đâu.”
Lời của Trịnh Vỹ Thần vẫn khiến một chút lý trí còn lại của Phụng Cơ nghe thấy, cô cắn môi quyết không dám kêu nữa. Lúc này Trịnh Vỹ Thần cúi mặt xuống hôn lên làn da trên lưng cô.
“A!”- Cuối cùng Phụng Cơ cũng không nhịn được kêu lên.
Trịnh Vỹ Thần đạt được mưu kế, ngẩn đầu nở nụ cười: “Em lại kiêu rồi, câu dẫn anh sao?”
Trịnh Vỹ Thần lật người cô lại, không để Phụng Cơ thích nghi liền áp môi mình xuống môi cô mà hôn. Nụ hôn từ ôn nhu dần chuyển thành nụ hôn vừa dài vừa nóng bỏng, ngón tay của Trịnh Vỹ Thần trên cằm cô thoáng dùng sức, làm cô hé miệng ra, đầu lười anh lại nhanh chóng tiến vào truy đuổi cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn sau đó là gắt gao mút lấy. Một cảm giác quen thuộc rất nhanh ập tới hạ bộ của anh, Trịnh Vỹ Thần ngẩn đầu nhìn gương mặt mơ mơ hồ hồ thực đáng yêu dưới thân.
Anh khẽ liếm đôi môi của mình: “Mùi vị thật tuyệt, đúng không?”
Đôi môi đỏ mọng của Phụng Cơ khẽ thở dốc, cô lắc đầu: “Không, không biết…”
Cô cảm thấy thật khó chịu, có rất nhiều chỗ trong cần phải lắp đầy. Trịnh Vỹ Thần lại cúi đầu xuống hôn cô một lần nữa, lần này so với lần trước còn kịch liệt hơn vài phần, Phụng Cơ nhắm nghiền hai mắt, dần phối hợp với anh cho tới khi cô cảm thấy không khí trong phổi mình cơ hồ sắp bị hút cạn anh mới buông tha cho đôi môi nhỏ bé sau đó liền hướng xuống trước ngực cô, một tay anh du ngoạn khắp người cô, lướt qua nơi nào liền đem quần áo nơi đó trút xuống, tựa như trêu chọc mà xoa nắn, một tay khác vuốt ve hai nụ hồng sớm đã thức tỉnh kia, không nhịn được liền ngậm một bên.
“Không cần….a…không cần….”- Cả người Phụng Cơ run rẫy, ý thức đã sớm phiêu diêu theo từng động tác của Trịnh Vỹ Thần, cô chỉ cảm thấy cả người mình nóng bừng, không ngừng gào thét muốn lắp đầy. Cho đến khi bàn tay của anh phủ lên vuốt ve nơi tư mật đã sớm ẩm ướt kia, Phụng Cơ mới kinh hãi nhận ra hoàn cảnh xung quanh, cô vô lực chỉ có thể tựa như cự tuyệt mà cũng tựa như rên rỉ thì thào.
Hài lòng nhìn thân thể cô run rẫy, hai đỉnh màu hồng trước ngực tựa như vừa được tưới nước mà toát lên vẻ mê người. Trịnh Vỹ Thần giơ tay vuốt nhẹ từ gương mặt xuống cổ của cô, bàn tay anh đi tới đâu Phụng Cơ cứ co cảm giác nơi có vừa nhóm lên một ngọn lửa kì dị khiến cô không khỏi ngâm nga.
“Cơ Cơ, em đúng là bảo vật.”- Giọng nói của anh mang theo một tia khao khát dục vọng không hề che dấu, Trịnh Vỹ Thần cúi người hôn một đường xuống chiếc eo thoncủa Phụng Cơ sau đó là hai bên đùi trắng nõn, Phụng Cơ vô thức theo bản năng khép hai chân lại, Trịnh Vỹ Thần bật cười ngẩng đầu nhìn cô: “Cơ Cơ, đừng sợ, mở chân ra.”
Trịnh Vỹ Thần dùng tay tách chân cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn ngắm nơi tư mật thần bí kia.
Phụng Cơ bị nhìn đến mất tự nhiên, muốn giơ tay che lại thì bị anh gạt tay ra, Trịnh Vỹ Thần nâng khóe môi: “Không cần xấu hổ, để anh nếm thử hương vị của em.”
Nói rồi hắn cúi đầu xuống hôn nhẹ hoa tâm đã ẩm ướt kia.
“A….Vỹ Thần…anh…anh dám trêu chọc em…” - Phụng Cơ chỉ cảm thấy máu toàn thân dường như đổ dồn về một nơi nào đó. Cô khó chịu vùng giẫy, Trịnh Vỹ Thần lại mặc kệ cô phản kháng, đầu lưỡi anh luồn vào bên trong không ngừn liếm mút tạo ra những âm thanh xấu hổ.
“A…Vỹ Thần…em…khó chịu quá…”
“Khó chịu thế nào?”- Trịnh Vỹ Thần hôn nhẹ lên đôi môi của cô, giọng nói tựa như một loại rượu ngon, du dương quyến rũ.
“Ưm…em…không biết…”- Phụng Cơ lắc đầu. Trịnh Vỹ Thần không nhanh không chậm dùng ngón tay đâm vào hoa nguyệt của cô, Phụng Cơ kêu lên một tiếng, vô thức cong người, cảm giác này cực kì khó chịu, anh muốn giày vò cô tới khi nào đây…
“Là như vậy phải không?”- Trịnh Vỹ Thần nằm nghiêng một bên nhìn gương mặt vì kích tình đã nhuốm một màu hồng đáng yêu của Phụng Cơ, chỉ vừa nghĩ đến đám súc vật kia cũng muốn nhìn thấy bộ dáng mê người này của cô, Trịnh Vỹ Thần liền xuất hiện một cơn giận vô cớ, ngón tay ở bên dưới ra vào càng kịch liệt hơn.
“Cơ Cơ, suýt chút nữa em làm gãy ngón tay anh rồi.”- Cảm giác bên trong thật khích chặt như vậy khiến anh càng thích thú, nhìn bộ dáng bị tác dụng của thuốc trở nên thật khổ sở của cô anh cũng không đành lòng. Trịnh Vỹ Thần rút ngón tay ra, anh đứng lên trực tiếp đem quần áo trên người mình trút xuống. Nhẫn nhịn lâu như vậy, cự long trong người cũng khổ sỡ không ít rồi, vốn chỉ là muốn cô mau chóng thích nghi nào ngờ lại tự làm khổ mình. Trịnh Vỹ Thần lần nữa tách hai chân Phụng Cơ ra, dùng sức đem dục vọng đã sớm sưng to của mình đẩy vào bên trong thân thể cô.
“A…Cơ Cơ…thật chặt.”- Cái cảm giác chặt chẽ bên trong không khỏi khiến anh hít một hơi thật sâu: “Anh phát điên mất.”
“A...đừng nói…đau…”- Phụng Cơ xấu hổ đến mực chỉ muốn dùng tay che mặt lại.
Trịnh Vỹ Thần bên trong người cô ra vào thật mạnh, không khó cảm nhận được dị vật ngăn cản bên trong, anh thúc mạnh eo lưng trực tiếp đem bức tường ngăn cánh phá vỡ. Phụng Cơ hét lên chói tai, vô thức vùng vẫy, nước mắt liền giống như những chuỗi hạt trân châu mà rơi xuống.
“Đau, đau quá…Vỹ Thần…mau…dừng lại…”
“Ngoan, thả lỏng, sẽ hết đau.”- Trịnh Vỹ Thần cố gắng điều chỉnh nhịp độ chậm hơn, anh cúi người thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt của cô, sau đó lại tiến đế đôi môi nhỏ cùng môi lưỡi cô dây dưa. Một lúc sau nhận ra cô đã thích nghi đủ rồi, Trịnh Vỹ Thần cũng không muốn nhẫn nhịn tiếp tục, động tác ngày càng mạnh mẽ, bàn tay phủ lên hai quả đồi mềm mại xoa nắn.
Sau một lúc hắn rút khỏi thân thể cô mà không hề báo trước, Phụng Cơ mở mắt, không hiểu sao lại có chút mất mác. Ngay sau đó, cả người cô bị lật ngược lại, Trịnh Vỹ Thần từ phía sau đâm vào ngày càng sâu hơn, Phụng Cơ kêu lên một tiếng nức nở. Từ phía sau lại nghe giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ của anh: “Cơ Cơ, gọi tên anh.”
Cả người Phụng Cơ lắc lư theo chuyển động của anh, giọng nói đứt quãng: “Vỹ…Thần…VỸ Thần…”
“Nói yêu anh.”- Trịnh Vỹ Thần phía sau lại tiếp tục ra lệnh.
“Em…yêu…anh.”
“Cơ Cơ, tiểu yêu tinh này.”- Động tác ngày càng mạnh mẽ, cho đến rất lâu sau đó cô chỉ kịp nghe tiếng gầm nhẹ của anh sau đó cả cơ thể như bị một luồn nước ấm xâm chiếm, cô ngất đi, thân thể vô lực tùy ý cho Trịnh Vỹ Thần sắp đặt. Anh lấy khăn giấy chậm rãi lau xung quanh hoa tâm giúp cô, sau đó lại cúi người hôn lên môi cô thật sâu cuối cùng mới thỏa mãn ôm tiểu mỹ nhân trong lòng chìm vào giấc ngủ.
Danh sách chương