Bị Khương Vệ hỏi ngược lại, Hàn Vệ ngừng một lát, sầm mặt hỏi: “Lữ Phong Bình nhìn thấy ở đâu?”
Khương Vệ đem chuyện chứng kiến ảnh chụp trên blog của bạn học kể từ đầu tới đuôi. Hàn Dục cau mày, hơi hừ lạnh.
“Em không tin tôi?”
Người rõ ràng phải ở Đức lại xuất hiện ở dưới tháp Eiffel tại Paris, ôm gái đẹp thế mà lại lẻ thẳng khí hùng nói, em không tin tôi.
Cái khí thế này quá mịa nó chấn động!
Khương Vệ méo miệng, giống như dê dữ vồ sói, vung hai nắm đấm nhào qua, không đầu không đuôi đánh Hàn Dục. Đáng tiếc không đánh được mấy cái đã bị Hàn Dục dễ dàng đặt trên giường, tay không dùng được thì dùng chân đá, góc độ không chuẩn đá không tới, liền lấy ngón chân cào cào, cậu muốn cho Hàn Dục biết, mình không phải dễ bắt nạt!
Hàn Dục nhìn thân thể thanh niên phía dưới trừng mắt, mặt đỏ bừng, má phồng lên, không để ý ngủ đến tóc tai bù xù, khoé mắt còn có mấy hạt gỉ mắt, vẫn như cụ có vẻ sạch sẽ ngon miệng. Vì vậy cũng không nhịn nữa đem cơ thể nặng nề đè lên thanh niên không ngừng giãy giụa.
“Trước để tôi chính miệng nói, không phải cái gì cũng không nói cho em!”
Nghe nghe, mịa nó đây là lời người nói sao? Khương Vệ nộ hoả công tâm, há cái miệng đầy răng nhọn cắn một ngụm vào cằm Hàn Dục, sức mạnh kia giống như rùa đói.
Hàn Dục bị cắn đến kêu lên “Ai nha”!
“Ai… ai nha, em… em nhả ra cho tôi!” Khương Vệ cắn càng thêm dùng sức, nước dãi chảy trên khuôn mặt tròn của Hàn Dục.
Cuối cùng Hàn Dục không kêu nữa, thò tay vặn lỗ tai Khương Vệ, ông chủ đanh đá lúc này đau đến nhả ra.
“Em xem điểm tiến bộ của em đấy!” Hàn Dục xoa cằm dính đầy nước của mình, lại dùng sức nhéo mặt Khương Vệ một cái.
“Ta không tiến bộ… ta thấy bức ảnh kia rất khó chịu!” Vành mắt Khương Vệ dần ẩm ướt.
Thấy Khương Vệ co người lại trên giường, nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Hàn Dục không xoa mặt mình nữa, thanh âm cũng ôn hoà rất nhiều: “Tôi ở trên máy bay đến trạm trung chuyển Bắc Kinh thì gặp Lộ Dao, nhận được tin nhắn của một khách hàng, bảo tôi lập tức đi Paris xử lý một chuyện nan giải, Lộ Dao vừa vặn có thể giúp được nhiều, cho nên liền làm phiền bảo cô ấy đi Paris với tôi một chuyến, tôi rất áy náy, mới mời cô ấy ăn bữa cơm, khi đi ngang qua tháp, liền chụp bức ảnh, đơn giản vậy thôi.”
Dăm ba câu liền giải thích rõ ràng, nhưng một chuỗi chuyện đơn giản như vậy xâu lại với nhau bao giờ cũng lộ ra điều không đơn giản.
“Sao lại khéo như vậy… Lộ Dao với anh… Lộ Dao với anh…” Lời đến miệng lại không thành câu, mơ hồ lo lắng những điều trong lời mình nói ra, biến thành sự thật.
Hàn Dục vì mình một đêm từ Paris bay về, trong lòng Khương Vệ cũng có chút cảm động. Nhưng những ngọt ngào kia vẫn không đủ để che giấu bất an tận sâu trong lòng.
Nâng tay nhéo khuôn mặt ươn ướt của Khương Vệ, Hàn Dục ôn nhu nói: “Tôi chỉ thích đứa ngốc thôi, phụ nữ quá thông minh tôi không cần.”
Chóp mũi cao thẳng của Hàn Dục được ánh nắng chiếu làm nổi lên một tầng tia sáng, thấy thế nào cũng vô cùng anh tuấn, lời nói chua xót, giống như bị ánh mặt trời làm dịu đi, lên men thành hương vị ngọt ngào.
Mặt Khương Vệ thoáng cái đỏ bừng: “Em… em mới không thích anh ý… không đúng, anh mới là đứa ngốc ấy!”
Bên kia Hàn Dục đã cười ngã xuống giường, đột nhiên nghiêm túc nói: “Em họ Lữ Phong Bình là sao?”
Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã qua hai tiếng đồng hồ.
Tra hỏi xong sự kiện “các cô em”, sau khi chứng minh Khương Vệ không có tà tâm cũng không có gan làm, Hàn Dục tỏ ý rời khỏi Tổ quốc lâu như vậy, có chút đói.
Bèn đè lên ông chủ mình, bổ sung thêm hương vị quê nhà.
Ông chủ mấy đêm nay chưa từng nghỉ ngơi tốt, đến cuối cùng liền hơi lòng có thừa mà lực không đủ, nhưng vừa nghĩ đến người ta phong trần mệt mỏi trở về gấp, lại càng cảm thấy có lỗi với Hàn Dục.
“Chúng ta nghỉ chút đi, em… em mấy ngày nữa sẽ xong visa du lịch, đến lúc đó đi gặp anh… chúng ta lại…”
Hàn Dục đem Khương Vệ nửa ấn ở đầu giường, nghe được lời ấy lập tức dừng động tác, thở hổn hển nói: “Cái gì?”
“Qua vài ngày, em có thể ra nước ngoài…”
Chỉ là Hàn Dục nghe xong lời này, lại không vui mừng như điên giống Khương Vệ nghĩ, trái lại mang theo một tia lo nghĩ. Y tiện tay xé tờ giấy ở đầu giường, giúp Khương Vệ lau chất lỏng dinh dính trên người.
“Hộ chiếu lúc nào xong?”
“Lữ Phong Bình giúp em làm, hẳn là hai ngày nữa. Sao vậy? Em đi không tiện ư? Có phải Lộ Dao…”
Hàn Dục nhịn không được vung tay lên: “Liên quan gì đến cô ta! Chỉ là… tôi hy vọng em có thể đi chậm vài ngày, giúp tôi làm một chuyện?”
Khương Vệ không chút do dự nói: “Được!”
Hàn Dục nghe xong trong lòng ấm áp, cúi đầu mút bộ ngực đẫm mồ hôi của Khương Vệ một chút: “Ngay cả hỏi cũng không hỏi đã nói được. Ngộ nhỡ tôi bảo em giết người em cũng đi sao?”
Khương Vệ chớp chớp đôi mắt tròn xoe của mình nói: “Anh sẽ không.”
Bởi vì phải đuổi kịp máy bay, hai người ôm nhau nói chuyện một chút, rồi Hàn Dục phải đứng dậy mặc quần áo cho kịp máy bay.
Trước khi đi vẫn như cũ ân cần bảo Khương Vệ ngoan ngoãn, đừng có thấy người ta sắp đặt xem mắt trá hình vẫn ngốc nghếch đi đến. Có điều trong lòng Khương Vệ có hơi kỳ quái, lúc trước phản ứng của Hàn Dục đối với Lộ Mã Lực rất mạnh, lần này y lại một chữ cũng không nhắc tới. Giống như chuyện ngoài ý muốn trong toilet kia chỉ quá lắm là việc nhỏ không đáng kể.
Việc này khiến Khương Vệ thầm thở phào, bằng không những hành động xấu xa bỉ ổi trong toilet kia của Lộ Mã Lực, cậu còn không biết nên nói với Hàn Dục thế nào.
Hàn Dục không để cậu theo mình đến sân bay, chỉ bảo Khương Vệ chờ điện thoại của mình, khi càn thiết sẽ gọi điện bảo cậu làm như thế nào.
Khương Vệ mặc kệ, tốt xấu trên đường đi sân bay cũng có thể ở cùng một khoảng thời gian mà!
Hàn Dục cau mày bảo cậu nhanh đi làm đi. Cũng nói cho dù là công ty nhà mình cũng không thể quá lười biếng, có vô số ánh mắt đang âm thầm nhìn, đánh giá người kế thừa công ty tương lai đấy. Uy quyền của người cầm lái không phải một sớm một chiều là lập nên. Đối với bản thân dễ dãi, sao lãnh đạo được người khác? Khương Vệ gật đầu, bắt đầu rửa mặt định bụng đi làm, khí thế đê mê lúc trước rơi xuống ngàn trượng, tự tin lại tăng vọt lên. Hàn Dục làm việc cho tới giờ đều đúng cả, rất ít lời, lại lập tức khiến mình có phương hướng tiến lên.
Cậu là một người theo thuyết vô thần, cho nên không cần Thượng Đế hay Bồ Tát chỉ điểm sai lầm, Hàn Dục so với mấy vị thần tiên cao cao tại thượng kia lại càng gần gũi hơn, thanh niên có cái mũi cao thẳng này chính là tín ngưỡng của cậu.
Sau khi Hàn Dục cất bước, Khương Vệ lái xe tới công ty, vừa tới cổng công ty, liền thấy cha mình đang dẫn thư ký tài xế vội vàng đi ra.
Khương Vệ vô tội ngẩng đầu, trong lòng đang rất không vững dạ, để ông bố tóm được thế này còn sống sao? Lập tức rụt cổ chờ cha quở mắng.
Không nghĩ tới lão Khương chỉ hướng cậu vung tay, lớn tiếng nói: “Mau! Mày đi theo cha tới bệnh viện, Lộ Mã Lực đã xảy ra chuyện.”
Khương Vệ đem chuyện chứng kiến ảnh chụp trên blog của bạn học kể từ đầu tới đuôi. Hàn Dục cau mày, hơi hừ lạnh.
“Em không tin tôi?”
Người rõ ràng phải ở Đức lại xuất hiện ở dưới tháp Eiffel tại Paris, ôm gái đẹp thế mà lại lẻ thẳng khí hùng nói, em không tin tôi.
Cái khí thế này quá mịa nó chấn động!
Khương Vệ méo miệng, giống như dê dữ vồ sói, vung hai nắm đấm nhào qua, không đầu không đuôi đánh Hàn Dục. Đáng tiếc không đánh được mấy cái đã bị Hàn Dục dễ dàng đặt trên giường, tay không dùng được thì dùng chân đá, góc độ không chuẩn đá không tới, liền lấy ngón chân cào cào, cậu muốn cho Hàn Dục biết, mình không phải dễ bắt nạt!
Hàn Dục nhìn thân thể thanh niên phía dưới trừng mắt, mặt đỏ bừng, má phồng lên, không để ý ngủ đến tóc tai bù xù, khoé mắt còn có mấy hạt gỉ mắt, vẫn như cụ có vẻ sạch sẽ ngon miệng. Vì vậy cũng không nhịn nữa đem cơ thể nặng nề đè lên thanh niên không ngừng giãy giụa.
“Trước để tôi chính miệng nói, không phải cái gì cũng không nói cho em!”
Nghe nghe, mịa nó đây là lời người nói sao? Khương Vệ nộ hoả công tâm, há cái miệng đầy răng nhọn cắn một ngụm vào cằm Hàn Dục, sức mạnh kia giống như rùa đói.
Hàn Dục bị cắn đến kêu lên “Ai nha”!
“Ai… ai nha, em… em nhả ra cho tôi!” Khương Vệ cắn càng thêm dùng sức, nước dãi chảy trên khuôn mặt tròn của Hàn Dục.
Cuối cùng Hàn Dục không kêu nữa, thò tay vặn lỗ tai Khương Vệ, ông chủ đanh đá lúc này đau đến nhả ra.
“Em xem điểm tiến bộ của em đấy!” Hàn Dục xoa cằm dính đầy nước của mình, lại dùng sức nhéo mặt Khương Vệ một cái.
“Ta không tiến bộ… ta thấy bức ảnh kia rất khó chịu!” Vành mắt Khương Vệ dần ẩm ướt.
Thấy Khương Vệ co người lại trên giường, nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Hàn Dục không xoa mặt mình nữa, thanh âm cũng ôn hoà rất nhiều: “Tôi ở trên máy bay đến trạm trung chuyển Bắc Kinh thì gặp Lộ Dao, nhận được tin nhắn của một khách hàng, bảo tôi lập tức đi Paris xử lý một chuyện nan giải, Lộ Dao vừa vặn có thể giúp được nhiều, cho nên liền làm phiền bảo cô ấy đi Paris với tôi một chuyến, tôi rất áy náy, mới mời cô ấy ăn bữa cơm, khi đi ngang qua tháp, liền chụp bức ảnh, đơn giản vậy thôi.”
Dăm ba câu liền giải thích rõ ràng, nhưng một chuỗi chuyện đơn giản như vậy xâu lại với nhau bao giờ cũng lộ ra điều không đơn giản.
“Sao lại khéo như vậy… Lộ Dao với anh… Lộ Dao với anh…” Lời đến miệng lại không thành câu, mơ hồ lo lắng những điều trong lời mình nói ra, biến thành sự thật.
Hàn Dục vì mình một đêm từ Paris bay về, trong lòng Khương Vệ cũng có chút cảm động. Nhưng những ngọt ngào kia vẫn không đủ để che giấu bất an tận sâu trong lòng.
Nâng tay nhéo khuôn mặt ươn ướt của Khương Vệ, Hàn Dục ôn nhu nói: “Tôi chỉ thích đứa ngốc thôi, phụ nữ quá thông minh tôi không cần.”
Chóp mũi cao thẳng của Hàn Dục được ánh nắng chiếu làm nổi lên một tầng tia sáng, thấy thế nào cũng vô cùng anh tuấn, lời nói chua xót, giống như bị ánh mặt trời làm dịu đi, lên men thành hương vị ngọt ngào.
Mặt Khương Vệ thoáng cái đỏ bừng: “Em… em mới không thích anh ý… không đúng, anh mới là đứa ngốc ấy!”
Bên kia Hàn Dục đã cười ngã xuống giường, đột nhiên nghiêm túc nói: “Em họ Lữ Phong Bình là sao?”
Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã qua hai tiếng đồng hồ.
Tra hỏi xong sự kiện “các cô em”, sau khi chứng minh Khương Vệ không có tà tâm cũng không có gan làm, Hàn Dục tỏ ý rời khỏi Tổ quốc lâu như vậy, có chút đói.
Bèn đè lên ông chủ mình, bổ sung thêm hương vị quê nhà.
Ông chủ mấy đêm nay chưa từng nghỉ ngơi tốt, đến cuối cùng liền hơi lòng có thừa mà lực không đủ, nhưng vừa nghĩ đến người ta phong trần mệt mỏi trở về gấp, lại càng cảm thấy có lỗi với Hàn Dục.
“Chúng ta nghỉ chút đi, em… em mấy ngày nữa sẽ xong visa du lịch, đến lúc đó đi gặp anh… chúng ta lại…”
Hàn Dục đem Khương Vệ nửa ấn ở đầu giường, nghe được lời ấy lập tức dừng động tác, thở hổn hển nói: “Cái gì?”
“Qua vài ngày, em có thể ra nước ngoài…”
Chỉ là Hàn Dục nghe xong lời này, lại không vui mừng như điên giống Khương Vệ nghĩ, trái lại mang theo một tia lo nghĩ. Y tiện tay xé tờ giấy ở đầu giường, giúp Khương Vệ lau chất lỏng dinh dính trên người.
“Hộ chiếu lúc nào xong?”
“Lữ Phong Bình giúp em làm, hẳn là hai ngày nữa. Sao vậy? Em đi không tiện ư? Có phải Lộ Dao…”
Hàn Dục nhịn không được vung tay lên: “Liên quan gì đến cô ta! Chỉ là… tôi hy vọng em có thể đi chậm vài ngày, giúp tôi làm một chuyện?”
Khương Vệ không chút do dự nói: “Được!”
Hàn Dục nghe xong trong lòng ấm áp, cúi đầu mút bộ ngực đẫm mồ hôi của Khương Vệ một chút: “Ngay cả hỏi cũng không hỏi đã nói được. Ngộ nhỡ tôi bảo em giết người em cũng đi sao?”
Khương Vệ chớp chớp đôi mắt tròn xoe của mình nói: “Anh sẽ không.”
Bởi vì phải đuổi kịp máy bay, hai người ôm nhau nói chuyện một chút, rồi Hàn Dục phải đứng dậy mặc quần áo cho kịp máy bay.
Trước khi đi vẫn như cũ ân cần bảo Khương Vệ ngoan ngoãn, đừng có thấy người ta sắp đặt xem mắt trá hình vẫn ngốc nghếch đi đến. Có điều trong lòng Khương Vệ có hơi kỳ quái, lúc trước phản ứng của Hàn Dục đối với Lộ Mã Lực rất mạnh, lần này y lại một chữ cũng không nhắc tới. Giống như chuyện ngoài ý muốn trong toilet kia chỉ quá lắm là việc nhỏ không đáng kể.
Việc này khiến Khương Vệ thầm thở phào, bằng không những hành động xấu xa bỉ ổi trong toilet kia của Lộ Mã Lực, cậu còn không biết nên nói với Hàn Dục thế nào.
Hàn Dục không để cậu theo mình đến sân bay, chỉ bảo Khương Vệ chờ điện thoại của mình, khi càn thiết sẽ gọi điện bảo cậu làm như thế nào.
Khương Vệ mặc kệ, tốt xấu trên đường đi sân bay cũng có thể ở cùng một khoảng thời gian mà!
Hàn Dục cau mày bảo cậu nhanh đi làm đi. Cũng nói cho dù là công ty nhà mình cũng không thể quá lười biếng, có vô số ánh mắt đang âm thầm nhìn, đánh giá người kế thừa công ty tương lai đấy. Uy quyền của người cầm lái không phải một sớm một chiều là lập nên. Đối với bản thân dễ dãi, sao lãnh đạo được người khác? Khương Vệ gật đầu, bắt đầu rửa mặt định bụng đi làm, khí thế đê mê lúc trước rơi xuống ngàn trượng, tự tin lại tăng vọt lên. Hàn Dục làm việc cho tới giờ đều đúng cả, rất ít lời, lại lập tức khiến mình có phương hướng tiến lên.
Cậu là một người theo thuyết vô thần, cho nên không cần Thượng Đế hay Bồ Tát chỉ điểm sai lầm, Hàn Dục so với mấy vị thần tiên cao cao tại thượng kia lại càng gần gũi hơn, thanh niên có cái mũi cao thẳng này chính là tín ngưỡng của cậu.
Sau khi Hàn Dục cất bước, Khương Vệ lái xe tới công ty, vừa tới cổng công ty, liền thấy cha mình đang dẫn thư ký tài xế vội vàng đi ra.
Khương Vệ vô tội ngẩng đầu, trong lòng đang rất không vững dạ, để ông bố tóm được thế này còn sống sao? Lập tức rụt cổ chờ cha quở mắng.
Không nghĩ tới lão Khương chỉ hướng cậu vung tay, lớn tiếng nói: “Mau! Mày đi theo cha tới bệnh viện, Lộ Mã Lực đã xảy ra chuyện.”
Danh sách chương