Lộ Mã Lực cho cậu một xấp tiền, mặc dù đến hơn 1000 tệ, thế nhưng ra ngoài vẫn như muối bỏ bể. Sau khi đến Cáp Nhĩ Tân, Khương Vệ tuỳ tiện tìm một khách sạn để ở lại. Một đêm 20 tệ.
Ban ngày cậu đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm việc, cuối cùng làm bán thời gian ở một quán mì thịt bò trên núi. Gần quán mì là một trường trung học, khi đến trưa thì chật cứng khách, mà làm công bưng bê 2 tiếng buổi trưa cũng chỉ có 15 tệ.
Chủ quán thấy Khương Vệ trắng trẻo đáng yêu, dù trên người mặc quần áo vỉa hè giá rẻ, nhưng nhìn giống như sinh viên mới tốt nghiệp, may mà chứng minh thư của Khương Vệ không mất theo cái ví, thuận thân mang theo, chủ quán xem qua chứng minh thư của Khương Vệ liền mướn cậu.
15 tệ, trong mắt Khương Vệ trước kia, ngay cả uống một tách cà phê cũng không đủ. Nhưng hiện tại 15 tệ chính là tiền cơm một ngày. Sáng hai đồng bánh quẩy sữa đậu này, trưa bận đến không biết đói, nên cơm trưa và cơm tối hợp thành một bữa, tìm một quán cơm nhỏ, ăn một đĩa nhỏ dạ dày heo hun tương, thêm một chén cơm đầy, cũng 10 đồng. Ngâm cơm vào nước rồi ăn, là có thể chống đói.
Cứ vậy tính tiếp, mỗi ngày dư có vài đồng.
Lần này Khương Vệ chạy trốn chả mang theo gì nên phải sống cuộc sống thiếu thốn vừa du ngoạn vừa làm thuê. Tự mình trải qua mới biết được, thiếu thốn đến mức có thể vắt ra ba cân huyết lệ. Khương Vệ cân nhắc, thật sự không thể thì sau này ngủ ở trạm xe lửa, là có thể giảm phí ngủ lại. Đến lúc đó xem như bắt đầu có lời.
Cuộc sống thắt lưng buộc bụng giống như vậy, trước kia không phải chưa từng có. Chỉ có điều khi đó, dù là gạt tiền cha mẹ cũng được, vẫn có thể ngửi được mùi gà trong quán KFC, nuốt nuốt nước bọt chảy ra cũng tốt, đều vô cùng có tinh thần.
Nhưng bây giờ mục tiêu đời người sụp đổ, nhìn lại nửa đời trước, chính là cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ.
Lưu đày bản thân đến miền bắc Trung Quốc, phiền não cũng không vứt lại thành phố được, chuyện Khương Vệ làm nhiều nhất trong một ngày chính là ngồi ven đường nhìn dòng người qua lại, mờ mịt không biết làm cái gì.
2 tiếng buổi trưa là lúc bận rộn nhất trong ngày. Đối mặt mới một đám choai choai gào khóc đòi ăn, trong lỗ tai đầy tiếng thúc giục, tất cả đều là “sao mì của tôi chưa có vậy”.
Mỗi trưa khi bưng cái mâm xếp chồng 5 bát mì thịt bò chạy lên chạy xuống, hai đùi lắc lư giống như sợi mì. Tuy là như thế, Khương Vẫn vẫn có khoảnh khắc hoảng hốt, mình ở nơi này làm gì đây? Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, dưới chân đã vấp vào nhau, cả người và 5 bát mì nóng đều bay đi.
Khuôn mặt trắng trẻo tẩm trong nước mì nóng hổi, bỏng đến mức Khương Vệ gào khóc.
Người làm bán thời gian lập tức biến thành nhân vật tiêu điểm của quán. Khuôn mặt đầy mì kia, khiến mấy khách hàng xung quanh đứng dậy tút thẳng.
Đúng lúc này, có người kinh ngạc thốt lên: “Tổng giám đốc Khương?”
Khương Vệ lau mặt nhìn qua, chỉ thấy ở bàn bên có một người khách nam, đang kinh ngạc không chắc nhìn mình.
Người này quen quen, nhưng Khương Vệ lại không nhớ ra là ai, láng máng nhớ là nhân viên mua vật tư hay là nhân viên kiểm tra hàng trong công ty, đại loại thế.
Không đợi cậu nhớ ra. Chủ quán đã chạy tới, cau mày bảo Khương Vệ mau mau thu dọn mì trên mặt đất. Lúc Khương Vệ cầm cây lau nhà, dư quang nơi khoé mắt dường như bay đến người đàn ông đã đi ra cửa quán, đang lấy di động ra kia.
Giờ buôn bán cao điểm buổi trưa qua đi, chủ quản khéo léo bày tỏ với Khương Vệ, tiền năm bát mì này mặc dù sẽ không yêu cầu bồi thường, nhưng tiền nước vẫn phải có. Lương hôm nay có thể sẽ không trả.
Khương Vệ gật gật đầu, cân nhắc tiền cơm hôm nay của mình phải rút lại rồi, mặt dày lén lấy một bát canh thịt ở dưới, rồi ra cổng mua 2 cái bánh tráng, một tệ liền đối phó được với bữa trưa và bữa tối.
Khi cậu ra đến cửa quán, phát hiện người nọ còn đang đứng đó, ông ta nói với Khương Vệ: “Tổng giám đốc Khương, chủ tịch Khương bảo ngài gọi điện cho ông ấy.”
Khương Vệ cúi đầu, không phản ứng ông ta, tiếp tục đi về phía trước.
Người nọ cũng không đuổi theo, chỉ bổ sung thêm một câu: “Chủ tịch Khương bảo tôi nói với ngài, con trai không chịu tranh giành cũng chẳng thể không thừa nhận, không thì cực khổ nuôi lớn nhiều năm như vậy, tiền kia cũng đủ mua biệt thự xa hoa, không thể phí hoài!”
Buổi tối lúc trở lại quán trọ, phát hiện ba công nhân cùng phòng với mình đã ngủ. Tiếng ngáy rung trời, khiến người khác không thể vào giấc.
Khương Vệ trằn trọc, cuối cùng nhịn không được đứng dậy, chạy đến trước quán trọ, do dự hồi lâu, vẫn gọi điện cho mẹ.
“Con chạy đi đâu đó? Mọi người khắp trái đất đang tìm con đấy!” Nghe được tiếng mẹ lo lắng, Khương Vệ thấy vành mắt nóng lên, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Không đợi cậu nói xong, tiếng trong điện thoại đã biến thành giọng nam trầm thấp: “Khương Vệ, em đang ở đâu?”
Khương Vệ thoáng cái ngắt điện thoại. Giọng nói truyền đến từ đầu kia… là Hàn Dục? Sao y lại ở cùng với mẹ mình? Tâm phiền ý loạn quay về giường. Mấy ngày đi lưu đày này của mình, sau khi nghe được tiếng Hàn Dục lập tức trở nên không có ý nghĩa. Y không phải nên hưởng tuần trăng mặt với Lộ Dao ư? Giả mù sa mưa chạy đến chỗ mẹ cậu làm gì? Không phải mình còn giá trị gì khác chớ?
Nghe ba tiếng ngáy trầm bổng, Khương Vệ một đêm không nhắm mắt.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Khương Vệ mở đôi mắt đầy tơ máu, cầm chai nước khoáng cùng bàn chải, kem đánh răng vào phòng rửa mặt công cộng. Dù chán nản thế nào đi nữa, vệ sinh vẫn không thể thiếu. Tiểu Khương đã dưỡng thành thói quen tốt, thì thời gian cũng không thể sửa.
Phòng rửa mặt có 3 vòi nước, khách trong quán trọ sáng sớm đều đến đây rửa mặt. Hàng dài xếp chờ trên hành lang. Đến phiên Khương Vệ, mặt còn chưa nhấp ướt, người đã bị vị phía sau lách lên.
“Nhường đi, tôi sắp đến giờ rồi.” Người đàn ông trung niên trọc đầu phía sau dùng tay hất Khương Vệ sang một bên, rồi vô cùng thản nhiên rửa cái đầu trọc của gã.
Khương Vệ vốn không ngủ ngon thì trong lòng cáu kỉnh, đợi hồi lâu lại bị người dùng vai hất ra, cơn tức đầy mình lập tức không đè nén được nữa. Cậu vươn tay đẩy tên trọc kia.
“Cái anh này, làm cái gì vậy hả! Đến phiên anh chưa?”
Đẩy xong lại ân hận, vừa nãy không thấy được chính diện. Chờ khi vị này quay đầu lại mới phát hiện, dưới vạt áo rộng mở của vị đại ca này chi chít hình xăm, đang xông về phía Khương Vệ đau đến nhe răng.
“…. Có điều tôi cũng không phải rất vội, anh cứ rửa trước đi!”
Nhưng đầu trọc cũng mặc kệ, vừa nhìn đã biết là loại ngang ngược, gã thấy trong mắt Khương Vệ lộ vẻ khiếp sợ, liền bắt đầu hung hăng càn quấy.
Ném bàn chải trong tay, túm lấy áo Khương Vệ, trợn mắt!
“Mịa nó, tao gội đầu, mày đẩy tao làm gì? Vòi nước kia đập vào đầu tao đấy, biết không!”
Khương Vệ luôn miệng nói xin lỗi, nhưng vị kia cũng rõ ràng vừa dậy nên khó chịu, cư nhiên vung tay lên toan dạy cho Khương Vệ một bài học.
Chỉ chốc nữa cái tát sẽ quét đến. Nhưng, cánh tay tên trọc đầu lại bị người khác giữ chặt lấy.
Khương Vệ sợ không nhẹ, run run môi nhìn.
Vị đồng chí dám làm việc nghĩa, có cái mũi thẳng tắp kia, đang hung ác trừng mình.
Ban ngày cậu đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm việc, cuối cùng làm bán thời gian ở một quán mì thịt bò trên núi. Gần quán mì là một trường trung học, khi đến trưa thì chật cứng khách, mà làm công bưng bê 2 tiếng buổi trưa cũng chỉ có 15 tệ.
Chủ quán thấy Khương Vệ trắng trẻo đáng yêu, dù trên người mặc quần áo vỉa hè giá rẻ, nhưng nhìn giống như sinh viên mới tốt nghiệp, may mà chứng minh thư của Khương Vệ không mất theo cái ví, thuận thân mang theo, chủ quán xem qua chứng minh thư của Khương Vệ liền mướn cậu.
15 tệ, trong mắt Khương Vệ trước kia, ngay cả uống một tách cà phê cũng không đủ. Nhưng hiện tại 15 tệ chính là tiền cơm một ngày. Sáng hai đồng bánh quẩy sữa đậu này, trưa bận đến không biết đói, nên cơm trưa và cơm tối hợp thành một bữa, tìm một quán cơm nhỏ, ăn một đĩa nhỏ dạ dày heo hun tương, thêm một chén cơm đầy, cũng 10 đồng. Ngâm cơm vào nước rồi ăn, là có thể chống đói.
Cứ vậy tính tiếp, mỗi ngày dư có vài đồng.
Lần này Khương Vệ chạy trốn chả mang theo gì nên phải sống cuộc sống thiếu thốn vừa du ngoạn vừa làm thuê. Tự mình trải qua mới biết được, thiếu thốn đến mức có thể vắt ra ba cân huyết lệ. Khương Vệ cân nhắc, thật sự không thể thì sau này ngủ ở trạm xe lửa, là có thể giảm phí ngủ lại. Đến lúc đó xem như bắt đầu có lời.
Cuộc sống thắt lưng buộc bụng giống như vậy, trước kia không phải chưa từng có. Chỉ có điều khi đó, dù là gạt tiền cha mẹ cũng được, vẫn có thể ngửi được mùi gà trong quán KFC, nuốt nuốt nước bọt chảy ra cũng tốt, đều vô cùng có tinh thần.
Nhưng bây giờ mục tiêu đời người sụp đổ, nhìn lại nửa đời trước, chính là cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ.
Lưu đày bản thân đến miền bắc Trung Quốc, phiền não cũng không vứt lại thành phố được, chuyện Khương Vệ làm nhiều nhất trong một ngày chính là ngồi ven đường nhìn dòng người qua lại, mờ mịt không biết làm cái gì.
2 tiếng buổi trưa là lúc bận rộn nhất trong ngày. Đối mặt mới một đám choai choai gào khóc đòi ăn, trong lỗ tai đầy tiếng thúc giục, tất cả đều là “sao mì của tôi chưa có vậy”.
Mỗi trưa khi bưng cái mâm xếp chồng 5 bát mì thịt bò chạy lên chạy xuống, hai đùi lắc lư giống như sợi mì. Tuy là như thế, Khương Vẫn vẫn có khoảnh khắc hoảng hốt, mình ở nơi này làm gì đây? Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, dưới chân đã vấp vào nhau, cả người và 5 bát mì nóng đều bay đi.
Khuôn mặt trắng trẻo tẩm trong nước mì nóng hổi, bỏng đến mức Khương Vệ gào khóc.
Người làm bán thời gian lập tức biến thành nhân vật tiêu điểm của quán. Khuôn mặt đầy mì kia, khiến mấy khách hàng xung quanh đứng dậy tút thẳng.
Đúng lúc này, có người kinh ngạc thốt lên: “Tổng giám đốc Khương?”
Khương Vệ lau mặt nhìn qua, chỉ thấy ở bàn bên có một người khách nam, đang kinh ngạc không chắc nhìn mình.
Người này quen quen, nhưng Khương Vệ lại không nhớ ra là ai, láng máng nhớ là nhân viên mua vật tư hay là nhân viên kiểm tra hàng trong công ty, đại loại thế.
Không đợi cậu nhớ ra. Chủ quán đã chạy tới, cau mày bảo Khương Vệ mau mau thu dọn mì trên mặt đất. Lúc Khương Vệ cầm cây lau nhà, dư quang nơi khoé mắt dường như bay đến người đàn ông đã đi ra cửa quán, đang lấy di động ra kia.
Giờ buôn bán cao điểm buổi trưa qua đi, chủ quản khéo léo bày tỏ với Khương Vệ, tiền năm bát mì này mặc dù sẽ không yêu cầu bồi thường, nhưng tiền nước vẫn phải có. Lương hôm nay có thể sẽ không trả.
Khương Vệ gật gật đầu, cân nhắc tiền cơm hôm nay của mình phải rút lại rồi, mặt dày lén lấy một bát canh thịt ở dưới, rồi ra cổng mua 2 cái bánh tráng, một tệ liền đối phó được với bữa trưa và bữa tối.
Khi cậu ra đến cửa quán, phát hiện người nọ còn đang đứng đó, ông ta nói với Khương Vệ: “Tổng giám đốc Khương, chủ tịch Khương bảo ngài gọi điện cho ông ấy.”
Khương Vệ cúi đầu, không phản ứng ông ta, tiếp tục đi về phía trước.
Người nọ cũng không đuổi theo, chỉ bổ sung thêm một câu: “Chủ tịch Khương bảo tôi nói với ngài, con trai không chịu tranh giành cũng chẳng thể không thừa nhận, không thì cực khổ nuôi lớn nhiều năm như vậy, tiền kia cũng đủ mua biệt thự xa hoa, không thể phí hoài!”
Buổi tối lúc trở lại quán trọ, phát hiện ba công nhân cùng phòng với mình đã ngủ. Tiếng ngáy rung trời, khiến người khác không thể vào giấc.
Khương Vệ trằn trọc, cuối cùng nhịn không được đứng dậy, chạy đến trước quán trọ, do dự hồi lâu, vẫn gọi điện cho mẹ.
“Con chạy đi đâu đó? Mọi người khắp trái đất đang tìm con đấy!” Nghe được tiếng mẹ lo lắng, Khương Vệ thấy vành mắt nóng lên, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Không đợi cậu nói xong, tiếng trong điện thoại đã biến thành giọng nam trầm thấp: “Khương Vệ, em đang ở đâu?”
Khương Vệ thoáng cái ngắt điện thoại. Giọng nói truyền đến từ đầu kia… là Hàn Dục? Sao y lại ở cùng với mẹ mình? Tâm phiền ý loạn quay về giường. Mấy ngày đi lưu đày này của mình, sau khi nghe được tiếng Hàn Dục lập tức trở nên không có ý nghĩa. Y không phải nên hưởng tuần trăng mặt với Lộ Dao ư? Giả mù sa mưa chạy đến chỗ mẹ cậu làm gì? Không phải mình còn giá trị gì khác chớ?
Nghe ba tiếng ngáy trầm bổng, Khương Vệ một đêm không nhắm mắt.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Khương Vệ mở đôi mắt đầy tơ máu, cầm chai nước khoáng cùng bàn chải, kem đánh răng vào phòng rửa mặt công cộng. Dù chán nản thế nào đi nữa, vệ sinh vẫn không thể thiếu. Tiểu Khương đã dưỡng thành thói quen tốt, thì thời gian cũng không thể sửa.
Phòng rửa mặt có 3 vòi nước, khách trong quán trọ sáng sớm đều đến đây rửa mặt. Hàng dài xếp chờ trên hành lang. Đến phiên Khương Vệ, mặt còn chưa nhấp ướt, người đã bị vị phía sau lách lên.
“Nhường đi, tôi sắp đến giờ rồi.” Người đàn ông trung niên trọc đầu phía sau dùng tay hất Khương Vệ sang một bên, rồi vô cùng thản nhiên rửa cái đầu trọc của gã.
Khương Vệ vốn không ngủ ngon thì trong lòng cáu kỉnh, đợi hồi lâu lại bị người dùng vai hất ra, cơn tức đầy mình lập tức không đè nén được nữa. Cậu vươn tay đẩy tên trọc kia.
“Cái anh này, làm cái gì vậy hả! Đến phiên anh chưa?”
Đẩy xong lại ân hận, vừa nãy không thấy được chính diện. Chờ khi vị này quay đầu lại mới phát hiện, dưới vạt áo rộng mở của vị đại ca này chi chít hình xăm, đang xông về phía Khương Vệ đau đến nhe răng.
“…. Có điều tôi cũng không phải rất vội, anh cứ rửa trước đi!”
Nhưng đầu trọc cũng mặc kệ, vừa nhìn đã biết là loại ngang ngược, gã thấy trong mắt Khương Vệ lộ vẻ khiếp sợ, liền bắt đầu hung hăng càn quấy.
Ném bàn chải trong tay, túm lấy áo Khương Vệ, trợn mắt!
“Mịa nó, tao gội đầu, mày đẩy tao làm gì? Vòi nước kia đập vào đầu tao đấy, biết không!”
Khương Vệ luôn miệng nói xin lỗi, nhưng vị kia cũng rõ ràng vừa dậy nên khó chịu, cư nhiên vung tay lên toan dạy cho Khương Vệ một bài học.
Chỉ chốc nữa cái tát sẽ quét đến. Nhưng, cánh tay tên trọc đầu lại bị người khác giữ chặt lấy.
Khương Vệ sợ không nhẹ, run run môi nhìn.
Vị đồng chí dám làm việc nghĩa, có cái mũi thẳng tắp kia, đang hung ác trừng mình.
Danh sách chương