Khoảnh khắc kia, dường như có một con dao vô hình đâm thẳng vào tim Lộ Mã Lực, vết sẹo sớm đã khép miệng tựa hồ lại bắt đầu chảy máu ào ào.
“Cậu sao lại biến thành như vậy?” Cậu trai sáng sủa rực rỡ như ánh mặt trời trong trí nhớ bây giờ lại có thể không chút do dự tự tay cắm dao vào người đã từng yêu, đây là Cao Khang Hoa gã biết ư? Cao Khang Hoa nghe xong nghi vấn của Lộ Mã Lực, rốt cuộc ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Lộ Mã Lực, tuyệt vọng trong đôi mắt kia như mực đọng, bao phủ lấy người khác.
“Cao Khang Hoa trong trí nhớ của ngươi không phải đã chết rồi sao? Ta là ai có liên quan gì đến ngươi chứ?”
“Đã chết…” Đào lại ký ức đã qua bao tháng năm, Lộ Mã Lực vẫn như cũ cố sức nhớ về tình cảnh ngày đó.
Khi ấy gã đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, mặc dù trong nhà có rất nhiều lợi thế, nhưng một thằng oắt mới ra đời sao lại không chịu vài lần thất bại chứ?
Bản thân không có nhiều kinh nghiệm, bị người lừa tiếp nhận một hạng mục mà dòng vốn đã đứt đoạn. Dù đã nhờ vả những người làm trong ngân hàng nhưng cũng không thể quay vòng. Gã nóng ruột vô cùng, liên tiếp mấy ngày không có lòng dạ nuốt cơm. Tình ư yêu ư, cũng nhạt dần. Cao Khang Hoa thấy mình lâu rồi không liên lạc với hắn liền tức giận chạy tới chất vấn mình.
Lúc đó mình đã phản ứng như thế nào ấy nhỉ? Hình như là cáu giận mắng Cao Khang Hoa.
Sau đó, không hiểu tại sao có một khoản tiền chuyển vào tài khoản của mình, toàn bộ khó khăn đều được giải quyết dễ dàng. Sau khi buông gánh nặng xuống, gã mua cá nướng Khang Hoa thích ăn nhất đến ký túc xã đi tìm người yêu đã lạnh nhạt một thời gian.
Có tin, nhưng là tin Cao Khang Hoa đã nghỉ học. Sau đó, gã qua lời nhiều người nghe được tin Cao Khang Hoa ấy thế mà đến hộp đêm làm phục vụ.
Gã không tin, tự mình đến hộp đêm, liền tậm mắt chứng kiến Cao Khang Hoa cùng một tên đàn ông béo ị ám muội ôm nhau, Lộ Mã Lực liền lặng lẽ nhìn, sau đó xoay người rời đi.
Sau đó nữa, gã không còn dồn tâm dồn sức đi nghe ngóng tin tức của Khang Hoa. Chỉ là về sau, nghe được Lộ Dao dùng loại giọng điệu vô cùng ác độc nói Cao Khang Hoa đã ốm chết, cũng ám chỉ gã – ông anh này tốt nhất nên đi kiểm tra một chút đi. Gã không nói gì cả, chỉ một mình chạy đến quán bar uống rượu một đêm.
Gã nghĩ khi đó vì sao gã không đi qua, túm Cao Khang Hoa ra khỏi lòng tên đàn ông kia, lớn tiếng chất vấn. Vì sao Cao Khang Hoa phải nghỉ học đi làm công việc thấp hèn kia… Biết đâu… biết đâu nếu lúc đó mình đi lên, Khang Hoa sẽ không phải chết…
Lộ Mã Lực đạp vỏ chai trước mặt, trước mắt dường như lại hiện lên tình cảnh buổi chiều hôm đó.
“Anh Lộ, lạc thú của đồ cổ, chính là giữa một đống vật tầm thường phát hiện ra bảo vật bị phủ bụi…” Thế nhưng cậu trai có đôi mắt to, loé lên ánh tự tin kia đã mất rồi. Nghìn vạn câu hỏi và tiếc nuối trong lòng đều theo việc người kia mất đi mà xuống mồ…
Đoạn tình yêu say đắm lúc trẻ này liền không bệnh mà chết như vậy. Còn lại dường như chỉ có trái tim bất cần đời và quan hệ anh em như đi trên phiến băng mỏng.
Nhớ lại khi tập đoàn vừa thành lập, bởi vì là công ty cổ phần của dòng họ. Lộ Dao cực lực muốn tranh giành làm khống cổ. Gã liền thay đổi tất cả thành viên hội đồng quản trị, đổi tên tập đoàn thành tập đoàn Khang Hoa, cũng cười nói với em gái, “Khang Hoa” là phạm vi một số người vĩnh viễn không thể bước vào. Một lời hai nghĩa thành công khiến quan hệ anh em đã tới ranh giới thuỷ hoả bất dung lại bước nhanh lên một bước.
Thế nhưng bây giờ người vốn phải chết lại xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa là một bộ dạng khổ đại cừu thâm.
Cao Khang Hoa cũng không phản ứng Lộ Mã Lực, chờ khi bình tĩnh lại liền ôm bụng nhọc nhằn đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài cửa.
Lộ Mã Lực không ngăn cản hắn.
Có một số thứ chỉ khi vỡ vụn mới có thể hiện ra đầy đủ sự quý báu của nó. Thật giống như món đồ cổ, chôn sâu dưới đất, mặc dù sứt mẻ, loang lổ vết gỉ sét, lại vô giá. Nếu vật này vẹn toàn mới tinh, vậy không đáng một đồng.
Cao Khang Hoa chết rồi sống lại chính là như thế, nếu đã chết, chính là khiến tận người ta đau đớn tận đáy lòng; nhưng còn sống, thì lại chính là bằng chứng cho sự trẻ người non dạ, sự cuồng dại của mình. Sau khi bản thân thoả mãn, có thể giống như ném một chiếc giày cũ rách nát, tuỳ tiện vứt nó ra sau đầu.
Cứ vậy đi, đủ loại chuyện cũ trước kia, đều theo một dao kia chấm dứt. Lộ Mã Lực đã nghĩ như vậy.
“Cậu sao lại biến thành như vậy?” Cậu trai sáng sủa rực rỡ như ánh mặt trời trong trí nhớ bây giờ lại có thể không chút do dự tự tay cắm dao vào người đã từng yêu, đây là Cao Khang Hoa gã biết ư? Cao Khang Hoa nghe xong nghi vấn của Lộ Mã Lực, rốt cuộc ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Lộ Mã Lực, tuyệt vọng trong đôi mắt kia như mực đọng, bao phủ lấy người khác.
“Cao Khang Hoa trong trí nhớ của ngươi không phải đã chết rồi sao? Ta là ai có liên quan gì đến ngươi chứ?”
“Đã chết…” Đào lại ký ức đã qua bao tháng năm, Lộ Mã Lực vẫn như cũ cố sức nhớ về tình cảnh ngày đó.
Khi ấy gã đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, mặc dù trong nhà có rất nhiều lợi thế, nhưng một thằng oắt mới ra đời sao lại không chịu vài lần thất bại chứ?
Bản thân không có nhiều kinh nghiệm, bị người lừa tiếp nhận một hạng mục mà dòng vốn đã đứt đoạn. Dù đã nhờ vả những người làm trong ngân hàng nhưng cũng không thể quay vòng. Gã nóng ruột vô cùng, liên tiếp mấy ngày không có lòng dạ nuốt cơm. Tình ư yêu ư, cũng nhạt dần. Cao Khang Hoa thấy mình lâu rồi không liên lạc với hắn liền tức giận chạy tới chất vấn mình.
Lúc đó mình đã phản ứng như thế nào ấy nhỉ? Hình như là cáu giận mắng Cao Khang Hoa.
Sau đó, không hiểu tại sao có một khoản tiền chuyển vào tài khoản của mình, toàn bộ khó khăn đều được giải quyết dễ dàng. Sau khi buông gánh nặng xuống, gã mua cá nướng Khang Hoa thích ăn nhất đến ký túc xã đi tìm người yêu đã lạnh nhạt một thời gian.
Có tin, nhưng là tin Cao Khang Hoa đã nghỉ học. Sau đó, gã qua lời nhiều người nghe được tin Cao Khang Hoa ấy thế mà đến hộp đêm làm phục vụ.
Gã không tin, tự mình đến hộp đêm, liền tậm mắt chứng kiến Cao Khang Hoa cùng một tên đàn ông béo ị ám muội ôm nhau, Lộ Mã Lực liền lặng lẽ nhìn, sau đó xoay người rời đi.
Sau đó nữa, gã không còn dồn tâm dồn sức đi nghe ngóng tin tức của Khang Hoa. Chỉ là về sau, nghe được Lộ Dao dùng loại giọng điệu vô cùng ác độc nói Cao Khang Hoa đã ốm chết, cũng ám chỉ gã – ông anh này tốt nhất nên đi kiểm tra một chút đi. Gã không nói gì cả, chỉ một mình chạy đến quán bar uống rượu một đêm.
Gã nghĩ khi đó vì sao gã không đi qua, túm Cao Khang Hoa ra khỏi lòng tên đàn ông kia, lớn tiếng chất vấn. Vì sao Cao Khang Hoa phải nghỉ học đi làm công việc thấp hèn kia… Biết đâu… biết đâu nếu lúc đó mình đi lên, Khang Hoa sẽ không phải chết…
Lộ Mã Lực đạp vỏ chai trước mặt, trước mắt dường như lại hiện lên tình cảnh buổi chiều hôm đó.
“Anh Lộ, lạc thú của đồ cổ, chính là giữa một đống vật tầm thường phát hiện ra bảo vật bị phủ bụi…” Thế nhưng cậu trai có đôi mắt to, loé lên ánh tự tin kia đã mất rồi. Nghìn vạn câu hỏi và tiếc nuối trong lòng đều theo việc người kia mất đi mà xuống mồ…
Đoạn tình yêu say đắm lúc trẻ này liền không bệnh mà chết như vậy. Còn lại dường như chỉ có trái tim bất cần đời và quan hệ anh em như đi trên phiến băng mỏng.
Nhớ lại khi tập đoàn vừa thành lập, bởi vì là công ty cổ phần của dòng họ. Lộ Dao cực lực muốn tranh giành làm khống cổ. Gã liền thay đổi tất cả thành viên hội đồng quản trị, đổi tên tập đoàn thành tập đoàn Khang Hoa, cũng cười nói với em gái, “Khang Hoa” là phạm vi một số người vĩnh viễn không thể bước vào. Một lời hai nghĩa thành công khiến quan hệ anh em đã tới ranh giới thuỷ hoả bất dung lại bước nhanh lên một bước.
Thế nhưng bây giờ người vốn phải chết lại xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa là một bộ dạng khổ đại cừu thâm.
Cao Khang Hoa cũng không phản ứng Lộ Mã Lực, chờ khi bình tĩnh lại liền ôm bụng nhọc nhằn đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài cửa.
Lộ Mã Lực không ngăn cản hắn.
Có một số thứ chỉ khi vỡ vụn mới có thể hiện ra đầy đủ sự quý báu của nó. Thật giống như món đồ cổ, chôn sâu dưới đất, mặc dù sứt mẻ, loang lổ vết gỉ sét, lại vô giá. Nếu vật này vẹn toàn mới tinh, vậy không đáng một đồng.
Cao Khang Hoa chết rồi sống lại chính là như thế, nếu đã chết, chính là khiến tận người ta đau đớn tận đáy lòng; nhưng còn sống, thì lại chính là bằng chứng cho sự trẻ người non dạ, sự cuồng dại của mình. Sau khi bản thân thoả mãn, có thể giống như ném một chiếc giày cũ rách nát, tuỳ tiện vứt nó ra sau đầu.
Cứ vậy đi, đủ loại chuyện cũ trước kia, đều theo một dao kia chấm dứt. Lộ Mã Lực đã nghĩ như vậy.
Danh sách chương