Vừa dứt lời, A Liên đã thấy Du Tĩnh Đức dùng tư thế không quá thoải mái chạy vọt theo hướng bến tàu, kêu dừng cũng không chịu dừng.
Du Tĩnh Đức đứng ở nơi đó một lúc lâu, cả người cứng ngắc, vừa động một cái, suýt nữa ngã lăn ra đất. Cậu vừa lảo đảo một cái liền lăn tròn một vòng, không biết đụng phải bao nhiêu người, đầu óc gần như người điên, người qua đường gần như chỉ nhìn thấy một gương mặt vặn vẹo đến mức gần như hỏng mất vụt qua ngay trước mắt.
Tư lệnh đi.
Tư lệnh đi.
Tư lệnh đi.
Du Tĩnh Đức không nhịn được, nghĩ muốn hét lên, trước mắt một mảnh mơ hồ, trong lòng lại phải kiềm chế sự thống khổ, hận bản thân, hận đến mức chỉ muốn đập một cái vào đầu mà chết đi.
Cuối cùng cũng tới bến tàu, sắc trời ảm đạm, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh vịnh trống rỗng đắm chìm trong sắc trời mờ tối.
Thuyền đã rời khỏi.
Du Tĩnh Đức tuyệt vọng mà cố chấp nhìn ra ngoài biển, từng bước từng bước đi ra bờ biển.
“Tư lệnh…”
“Tư lệnh còn chưa đi xa, mình vẫn còn có thể đuổi theo…”
Lúc này, bên cạnh có một con chó hoang to đùng chạy ra, cắn chặt lấy ống quần của cậu, Du Tĩnh Đức ngây người, thất hồn lạc phách nhìn nó, cười “Bỏ ra, tao phải đi tìm tư lệnh, không có lệnh của tư lệnh, tao sẽ, tao sẽ…”
Chó hoang không hiểu, chỉ gầm gừ một tiếng, ánh mắt to đen trợn trừng nhìn cậu, miệng cố chấp cắn ống quần cậu không chịu nhả ra.
Khóe miệng của Du Tĩnh Đức khẽ nhếch, nụ cười không khác gì đang khóc.
Cậu nhìn con chó, giống như người bị mê sảng, khẽ lầm bầm “Tao thích tư lệnh, tao dám thích tư lệnh, tao rõ ràng không nên…”
Giọt nước lạnh như băng rơi xuống, con chó nhìn cậu một cái, dùng sức cắn ống quần cậu kéo trở về.
Du Tĩnh Đức nhíu chặt hai hàng lông mày, gương mặt gần như ướt sũng.
“Tao làm sao có thể đần như vậy, tao làm cho tư lệnh bị thương tổn, tư lệnh đi, ngài là bị tao ép phải đi, rõ ràng ngài đã cho tao thật nhiều cơ hội, tại sao tao… tại sao…”
Không nói thành lời, Du Tĩnh Đức nghẹn ngào che mặt lại.
“Tư lệnh cũng không cần tao nữa, tại sao tao lại có thể, tại sao lại có thể nói đi nói lại nhiều lần với tư lệnh những lời như vậy, không nên nói tao chỉ muốn báo ân, đều là mượn cớ, tao chỉ là không muốn rời khỏi ngài, nhưng tại sao ta lại có thể nói ra những lời đó, đồ ngu, tao tại sao lại đần như vậy…”
“Tư lệnh…”
“Gâu gâu grừ!”
Chú chó hoang bỗng nhiên kêu mấy tiếng, ngay sau đó có một cậu bé bành bạch bành bạch chạy tới, bế con chó lên.
“Di? Ca ca, ngươi có sao không?” Cậu bé nhìn cậu đầy hiếu kỳ, trên tay lại không ngừng vuốt ve chú chó, khiến nó phát ra từng thanh âm rên rỉ thoải mái “Ca ca, bộ dạng của ca ca bây giờ thật giống với đại hoàng nhà em lúc trước nga.”
Cậu bé tự nhiên nhớ lại “Em nhớ lúc em nhặt đại hoàng nó đang núp ở dưới chân cầu, cả người bẩn thỉu, người ta nói nó là một chú chó bị chủ nhân vứt bỏ, thật đáng thương.”
“Chú chó bị chủ nhân vứt bỏ?” Du Tĩnh Đức ngây ngốc lập lại câu nói của cậu bé.
Cậu bé dùng sức gật đầu một cái “Đúng vậy, nó bị vứt bỏ, nhưng mà em đưa nó về nhà, đại hoàng nhà em bây giờ có một cuộc sống rất tốt, cho nên, ca ca đừng khóc nữa, sau này sẽ có người khác nhặt ca ca về nhà.”
Đại hoàng phối hợp với cậu bé gâu gâu và tiếng.
“Có người?” Du Tĩnh Đức thống khổ nhắm lại hai mắt, hai tay nắm chặt thành hình quả đấm “Trừ ngài, sẽ không còn ai khác.”
Cậu bé đầy mặt đồng tình “Như vậy a, vậy ca ca chờ một chút, có lẽ người kia sắp đến. Nhìn ca ca lúc này, có thể nói còn thảm hơn cả đại hoàng hồi đó nhiều lắm!”
Du Tĩnh Đức gần như đau khổ không chịu nổi nữa, ngồi bệt xuống đất, cả người co thành một đoàn.
“Không có cơ hội, cũng không còn cơ hội nữa…”
Cậu bé khổ não gãi đầu một cái, lại nhìn nhìn sắc trời, quả thực cũng không còn sớm, cậu bé không thể làm gì khác, đành xin lỗi, nói “Ca ca, em phải về rồi, ca ca chờ thêm một chút đi, có thể người mà ca ca chờ sẽ lập tức đến tìm ca ca đó, tóm lại, đừng chạy xuống biển, thật sự quá nguy hiểm.”
Sau khi cậu bé rời đi, Du Tĩnh Đức co quắp trên nền đất, giống như người bị tâm thần không ngừng lặp đi lặp lại cái tên Cố Thanh Nhượng.
Cậu đã biết là do cậu ngu ngốc, cậu hối hận, tự mình đánh mình, cũng có thể cậu chấp nhận sự thật là tư lệnh đã rời đi.
Trên cuộc đời này, cũng sẽ không có thêm một Cố Thanh Nhượng thứ hai nào nữa.
Có thể, bởi vì trong lòng cậu sợ hãi cùng với cảm giác tội lỗi, lừa mình dối người, đẩy tư lệnh mỗi lúc một xa.
Du Tĩnh Đức lại nhớ tới lần đầu tiên cậu nhìn thấy tư lệnh.
Cậu không quên được khi đó trái tim cậu đập rộn lên.
Giống như, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó, cả ngày lẫn đêm, đồng cam cộng khổ, cậu không tự chủ được mà ghen tị với tất cả những nữ nhân có thể đến gần Cố Thanh Nhượng, hận không thể thời thời khắc khắc được ở bên tư lệnh, cái này, chẳng lẽ không được gọi là yêu sao? Du Tĩnh Đức ngốc lăng, lại lầm bầm rì rầm “Du Tĩnh Đức, mày đã sớm yêu tư lệnh.”
Nhưng cậu đã từng có cơ hội lưỡng tình tương duyệt, lại bị sự ngu xuẩn của mình phá hủy cả hai.
Báo ân?
Thế nào lại là ân tình, bất quá chỉ bởi vì cảm giác tội lỗi, tự nghĩ rằng mình không xứng với tư lệnh, nhưng lại không muốn rời khỏi ngài nên mượn cớ mà thôi.
A Liên khó khăn lắm mới tìm thấy Du Tĩnh Đức, vừa thở hồng hộc, vừa lau mồ hôi, nói với cậu “Cậu, cậu chạy nhanh như vậy làm gì…”
Du Tĩnh Đức cúi đầu không nói lời nào, A Liên lại cảm thấy cậu đáng thương.
“Được rồi, đừng thành cái bộ dáng này nữa, để tôi xem hình như tư lệnh bảo tôi đưa cho cậu cái gì.”
Du Tĩnh Đức chợt ngẩng đầu lên, lập tức tiến đến nắm lấy cánh tay A Liên “Đâu, thứ gì!”
“Buông tay, buông tay, để tôi tìm đã.”
Du Tĩnh Đức vội vàng buông tay ra, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn A Liên, A Liên tìm một lúc mới lôi ra một cái túi nhỏ đưa cho cậu. Du Tĩnh Đức run rẩy nhận lấy, cả người run lẩy bẩy gần như cầm không được, nhưng cậu vẫn dè dặt mở cái túi ra.
Rồi sau đó, cả người cậu cứng đờ, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Bên trong là một cục tiền giấy, đầy ắp, đủ cho cậu cả đời áo cơm không lo.
Tiếp theo đó, cậu nhìn bên trên cục tiền có một hàng chữ —
Tự thu xếp ổn thỏa.
Du Tĩnh Đức đứng ở nơi đó một lúc lâu, cả người cứng ngắc, vừa động một cái, suýt nữa ngã lăn ra đất. Cậu vừa lảo đảo một cái liền lăn tròn một vòng, không biết đụng phải bao nhiêu người, đầu óc gần như người điên, người qua đường gần như chỉ nhìn thấy một gương mặt vặn vẹo đến mức gần như hỏng mất vụt qua ngay trước mắt.
Tư lệnh đi.
Tư lệnh đi.
Tư lệnh đi.
Du Tĩnh Đức không nhịn được, nghĩ muốn hét lên, trước mắt một mảnh mơ hồ, trong lòng lại phải kiềm chế sự thống khổ, hận bản thân, hận đến mức chỉ muốn đập một cái vào đầu mà chết đi.
Cuối cùng cũng tới bến tàu, sắc trời ảm đạm, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh vịnh trống rỗng đắm chìm trong sắc trời mờ tối.
Thuyền đã rời khỏi.
Du Tĩnh Đức tuyệt vọng mà cố chấp nhìn ra ngoài biển, từng bước từng bước đi ra bờ biển.
“Tư lệnh…”
“Tư lệnh còn chưa đi xa, mình vẫn còn có thể đuổi theo…”
Lúc này, bên cạnh có một con chó hoang to đùng chạy ra, cắn chặt lấy ống quần của cậu, Du Tĩnh Đức ngây người, thất hồn lạc phách nhìn nó, cười “Bỏ ra, tao phải đi tìm tư lệnh, không có lệnh của tư lệnh, tao sẽ, tao sẽ…”
Chó hoang không hiểu, chỉ gầm gừ một tiếng, ánh mắt to đen trợn trừng nhìn cậu, miệng cố chấp cắn ống quần cậu không chịu nhả ra.
Khóe miệng của Du Tĩnh Đức khẽ nhếch, nụ cười không khác gì đang khóc.
Cậu nhìn con chó, giống như người bị mê sảng, khẽ lầm bầm “Tao thích tư lệnh, tao dám thích tư lệnh, tao rõ ràng không nên…”
Giọt nước lạnh như băng rơi xuống, con chó nhìn cậu một cái, dùng sức cắn ống quần cậu kéo trở về.
Du Tĩnh Đức nhíu chặt hai hàng lông mày, gương mặt gần như ướt sũng.
“Tao làm sao có thể đần như vậy, tao làm cho tư lệnh bị thương tổn, tư lệnh đi, ngài là bị tao ép phải đi, rõ ràng ngài đã cho tao thật nhiều cơ hội, tại sao tao… tại sao…”
Không nói thành lời, Du Tĩnh Đức nghẹn ngào che mặt lại.
“Tư lệnh cũng không cần tao nữa, tại sao tao lại có thể, tại sao lại có thể nói đi nói lại nhiều lần với tư lệnh những lời như vậy, không nên nói tao chỉ muốn báo ân, đều là mượn cớ, tao chỉ là không muốn rời khỏi ngài, nhưng tại sao ta lại có thể nói ra những lời đó, đồ ngu, tao tại sao lại đần như vậy…”
“Tư lệnh…”
“Gâu gâu grừ!”
Chú chó hoang bỗng nhiên kêu mấy tiếng, ngay sau đó có một cậu bé bành bạch bành bạch chạy tới, bế con chó lên.
“Di? Ca ca, ngươi có sao không?” Cậu bé nhìn cậu đầy hiếu kỳ, trên tay lại không ngừng vuốt ve chú chó, khiến nó phát ra từng thanh âm rên rỉ thoải mái “Ca ca, bộ dạng của ca ca bây giờ thật giống với đại hoàng nhà em lúc trước nga.”
Cậu bé tự nhiên nhớ lại “Em nhớ lúc em nhặt đại hoàng nó đang núp ở dưới chân cầu, cả người bẩn thỉu, người ta nói nó là một chú chó bị chủ nhân vứt bỏ, thật đáng thương.”
“Chú chó bị chủ nhân vứt bỏ?” Du Tĩnh Đức ngây ngốc lập lại câu nói của cậu bé.
Cậu bé dùng sức gật đầu một cái “Đúng vậy, nó bị vứt bỏ, nhưng mà em đưa nó về nhà, đại hoàng nhà em bây giờ có một cuộc sống rất tốt, cho nên, ca ca đừng khóc nữa, sau này sẽ có người khác nhặt ca ca về nhà.”
Đại hoàng phối hợp với cậu bé gâu gâu và tiếng.
“Có người?” Du Tĩnh Đức thống khổ nhắm lại hai mắt, hai tay nắm chặt thành hình quả đấm “Trừ ngài, sẽ không còn ai khác.”
Cậu bé đầy mặt đồng tình “Như vậy a, vậy ca ca chờ một chút, có lẽ người kia sắp đến. Nhìn ca ca lúc này, có thể nói còn thảm hơn cả đại hoàng hồi đó nhiều lắm!”
Du Tĩnh Đức gần như đau khổ không chịu nổi nữa, ngồi bệt xuống đất, cả người co thành một đoàn.
“Không có cơ hội, cũng không còn cơ hội nữa…”
Cậu bé khổ não gãi đầu một cái, lại nhìn nhìn sắc trời, quả thực cũng không còn sớm, cậu bé không thể làm gì khác, đành xin lỗi, nói “Ca ca, em phải về rồi, ca ca chờ thêm một chút đi, có thể người mà ca ca chờ sẽ lập tức đến tìm ca ca đó, tóm lại, đừng chạy xuống biển, thật sự quá nguy hiểm.”
Sau khi cậu bé rời đi, Du Tĩnh Đức co quắp trên nền đất, giống như người bị tâm thần không ngừng lặp đi lặp lại cái tên Cố Thanh Nhượng.
Cậu đã biết là do cậu ngu ngốc, cậu hối hận, tự mình đánh mình, cũng có thể cậu chấp nhận sự thật là tư lệnh đã rời đi.
Trên cuộc đời này, cũng sẽ không có thêm một Cố Thanh Nhượng thứ hai nào nữa.
Có thể, bởi vì trong lòng cậu sợ hãi cùng với cảm giác tội lỗi, lừa mình dối người, đẩy tư lệnh mỗi lúc một xa.
Du Tĩnh Đức lại nhớ tới lần đầu tiên cậu nhìn thấy tư lệnh.
Cậu không quên được khi đó trái tim cậu đập rộn lên.
Giống như, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó, cả ngày lẫn đêm, đồng cam cộng khổ, cậu không tự chủ được mà ghen tị với tất cả những nữ nhân có thể đến gần Cố Thanh Nhượng, hận không thể thời thời khắc khắc được ở bên tư lệnh, cái này, chẳng lẽ không được gọi là yêu sao? Du Tĩnh Đức ngốc lăng, lại lầm bầm rì rầm “Du Tĩnh Đức, mày đã sớm yêu tư lệnh.”
Nhưng cậu đã từng có cơ hội lưỡng tình tương duyệt, lại bị sự ngu xuẩn của mình phá hủy cả hai.
Báo ân?
Thế nào lại là ân tình, bất quá chỉ bởi vì cảm giác tội lỗi, tự nghĩ rằng mình không xứng với tư lệnh, nhưng lại không muốn rời khỏi ngài nên mượn cớ mà thôi.
A Liên khó khăn lắm mới tìm thấy Du Tĩnh Đức, vừa thở hồng hộc, vừa lau mồ hôi, nói với cậu “Cậu, cậu chạy nhanh như vậy làm gì…”
Du Tĩnh Đức cúi đầu không nói lời nào, A Liên lại cảm thấy cậu đáng thương.
“Được rồi, đừng thành cái bộ dáng này nữa, để tôi xem hình như tư lệnh bảo tôi đưa cho cậu cái gì.”
Du Tĩnh Đức chợt ngẩng đầu lên, lập tức tiến đến nắm lấy cánh tay A Liên “Đâu, thứ gì!”
“Buông tay, buông tay, để tôi tìm đã.”
Du Tĩnh Đức vội vàng buông tay ra, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn A Liên, A Liên tìm một lúc mới lôi ra một cái túi nhỏ đưa cho cậu. Du Tĩnh Đức run rẩy nhận lấy, cả người run lẩy bẩy gần như cầm không được, nhưng cậu vẫn dè dặt mở cái túi ra.
Rồi sau đó, cả người cậu cứng đờ, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Bên trong là một cục tiền giấy, đầy ắp, đủ cho cậu cả đời áo cơm không lo.
Tiếp theo đó, cậu nhìn bên trên cục tiền có một hàng chữ —
Tự thu xếp ổn thỏa.
Danh sách chương