Editor: Mặt Trăng Nhỏ
Hai ngày tiếp theo, Hướng Trường Không đều không nhận được đơn đặt hàng của Từ Luyến, anh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời có một loại cảm xúc không rõ trong lòng mình.
Dù không gặp Từ Luyến, nhưng anh lại thấy Ngụy Nhất Thần.
Anh không rõ tên người đàn ông này, nhưng đã gặp ở cửa hàng Từ Luyến ba lần. Hướng Trường Không nhận ra được người này.
Vẫn là áo khoác da cùng bông tai đen dễ thấy trên tai. Anh ta đang ngồi cùng một cô gái trẻ tuổi trong quán cà phê.
Hướng Trường Không đến đây lấy đồ ăn. Quán cà phê này anh chưa từng vào nhưng vẫn biết đây là thánh địa xem mắt. Mỗi lần tới anh đều có thể nhìn thấy bên trong rất nhiều cặp nam nữ.
Anh nhìn về phía Ngụy Nhất Thần, hơi híp mắt. Anh ta cũng tới đây xem mắt sao? Anh ta không phải….bạn trai của Từ Luyến ư? Ngụy Nhất Thần đúng là đi xem mắt. Lần trước hắn chạy ra nước ngoài khiến cha Ngụy tức giận không nhẹ. Hắn vốn muốn chờ chuyện êm đẹp mới trở về, nhưng vì Từ Luyến mà phải quay lại sớm hơn. Ngụy Nhất Thần vừa về nước, từ trên xuống dưới nhà họ Ngụy đều bật chế độ nhìn chằm chằm. Ngoại trừ mấy ngày mới về ra, hắn gần như không có cửa đi đâu.
Ngồi đối diện Ngụy Nhất Thần là Nhiếp Lôi. Con gái chú Nhiếp.
Khách quan mà nói, Nhiếp Lôi đúng là cô gái ưu tú. Vẻ ngoài xinh đẹp cùng trình độ xuất sắc, lúc cùng cô nói chuyện có thể nhận ra cô có tư tưởng và tính cách độc lập riêng mình. Ngụy Nhất Thần rất thưởng thức các cô gái như vậy. Nhưng không có ý nghĩ gì.
Trên thế giới này con gái ưu tú có hàng vạn người, hắn không phải ai cũng thích.
"Đúng rồi, lần trước chú Ngụy nói anh bị bệnh. Hiện tại đã đỡ hơn chưa?" Nhiếp Lôi uống một ngụm cà phê, nhìn Ngụy Nhất Thần ở đối diện.
Ngụy Nhất Thần cười nói: "Cô thông minh như vậy, hẳn sẽ không tin tưởng lời cha tôi nói?"
Nhiếp Lôi ngoắc ngoắc môi, không trả lời.
Ngụy Nhất Thần nói: "Điều kiện cô tốt như vậy, nếu thật sự muốn tìm bạn trai, chắc chắn sẽ được. Tôi không muốn lãng phí thời gian của cô, kỳ thật tôi đã có người trong lòng, nên lần trước hẹn gặp tôi mới không đến"
Nhiếp Lôi cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, Ngụy Nhất Thần đã lớn như vậy, có người mình thích là bình thường, cô cũng là vì người nhà ép, mới ôm tâm tư hoàn thành nhiệm vụ tới đây.
Cô đã nghe nhiều lời đồn về Ngụy Nhất Thần, đều là chuyện không tốt, nhưng ngược lại rất hấp dẫn. Có thể bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô luôn quy quy củ củ. Cho nên khi gặp người tự do như anh, mới cảm thấy hiếu kì.
Nhưng người ta đã nói trong lòng có người khác, cô cũng không muốn lãng phí thời gian của mình: "Tôi đã rõ, lát nữa sẽ nói với cha hai chúng ta không hợp."
Ngụy Nhất Thần cười với cô:
"Cảm ơn"
Nhiếp Lôi nhìn lông mày cùng khóe miệng của anh dưới ánh mặt trời, nói: "Anh còn cười với tôi, nói không chừng tôi sẽ đổi ý"
Ngụy Nhất Thần: "..."
Rời quán cà phê, Ngụy Nhất Thần nhân cơ hội không bị giám sát, đi công viên Tinh Quang tìm Từ Luyến. Lúc này Từ Luyến chỉ còn một chút việc là kết thúc đơn hàng, hai ngày nay cũng coi như nhàn rỗi hơn một chút.
Thời điểm Ngụy Nhất Thần tới, cô đang chăm sóc hoa cỏ trong tiệm. Từ lần trước hoa cẩm chướng bị vỡ, cô chăm sóc càng thêm cẩn thận. Sợ mình không chú ý liền đẩy nó tới cái chết.
Từ phía sau Ngụy Nhất Thần rón rén lại gần định dọa Từ Luyến một trận. Ai ngờ vừa giang hai tay, cô đã giơ cái xẻng quay lại: “Làm cái gì?”
“...” Ngụy Nhất Thần dùng hai tay vẽ một đường cong lớn, giả bộ như vừa duỗi lưng “Không có làm gì cả, hoạt động gân cốt một cái thôi.”
Từ Luyến nói: “Cần tớ giúp cậu giãn không?”
“Không cần….” Hắn từ sau Từ Luyến đi đến trước quầy thu tiền, cười nhìn cô “Tối nay rảnh không? Tớ mời cậu ăn cơm”
Từ Luyến giương mắt nhìn hắn “Hôm nay là chủ nhật, khắp nơi đều là người, không đi”
“...Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai cậu còn ra ngoài được sao?” Lần này Ngụy Nhất Thần yên ổn như vậy, cô mới suy nghĩ đã hiểu người nhà bên kia đang thu thập cậu ta.
Ngụy Nhất Thần cười châm chọc một tiếng: “A, tớ muốn đi đâu, ai có thể cản sao?”
Từ Luyến nhìn phía sau hắn, nói: “Bên ngoài có hai người áo đen, là đến tìm cậu à?”
Ngụy Nhất Thần quay đầu lại, nhíu nhíu mày. Đây là vệ sĩ cha hắn thuê, phụ trách giám sát, không nghĩ tới họ còn theo đến đây.
Xe máy của hắn đều không thể nhanh hơn bơn họ.
“Chờ tớ giải quyết việc trong nhà xong, sẽ đến dẫn cậu ra ngoài chơi” Ngụy Nhất Thần cúi đầu nói với Từ Luyến. Rồi nhét hai tay vào túi quần jeans mới đi ra ngoài.
Trương Quả Nhi ở trong quyển vở nhỏ của mình đau lòng một hồi, sau đó lại từ trong ba lô lấy ra một chiếc hộp đỏ đưa cho tl: “Bà chủ, cái này tặng cho chị”
Từ Luyến nghiêng đầu nhìn qua, thấy bên trên hộp đỏ có chữ số Ả Rập màu trắng nổi bật 0.01
Cô trầm mặc nhìn Trương Quả Nhi , cô bé không nhịn được nói: “Đây là bạn em đi du lịch ở Nhật mang tượng đất đặc biệt”
Tượng đất đặc biệt
“Cậu ấy còn nói cái này siêu mỏng, chỉ có 0.01 li”
(Đoạn này t tìm với tra mãi mà không hiểu tác giả nói gì….. nhưng mạnh dạn đoán là BCS Nhật siêu mỏng chỉ 0.01 li)
Từ Luyến: “...”
Trương Quả Nhi xấu hổ nhìn cô: “Em vẫn là bảo bảo, loại đồ vật này không dùng được, liền tặng lại cho chị luôn”
“...Chị cũng không dùng” Từ Luyến để lại câu nói này, đi đến phòng làm việc tầng hai. Trương Quả Nhi nhếch miệng, chạy đến phòng nghỉ, đem đồ nhét vào túi xách tl.
Sau khi Từ Luyến tan làm về nhà, vừa mở túi xách đã nhìn thấy hộp nhỏ màu đỏ nằm trên cùng.
Cô trầm mặc một lát, bình tĩnh đem hộp đẩy sang một bên, lấy chìa khóa mở cửa.
Ăn đơn giản một bát mì sợi nấu, Từ Luyến bắt đầu công việc ở nhà, chuẩn bị làm hộp quà. Bởi vì cô không thuê nhân viên khác, cho nên từ chế tác nến thơm đến hộp quà đóng gói đều là tự mình làm.
Nhà máy đã gửi đến hai trăm bộ hộp, mỗi cái đi kèm cùng một túi cầm tay. Từ Luyến cùng Trương Quả Nhi ở cửa hàng làm một hồi, cũng mang theo một ít về nhà. Bộ hộp quà này gồm hai cây nến thơm hoa cỏ cùng một khối thạch cao, lại thêm hai phần sáp nến tổ ong. Từ Luyến một hơi đóng góp ba mươi bộ, mới dừng tay nhìn thời gian.
Vậy mà đã 11:30
Lúc tối ăn bát mì sợi kia căn bản không no, ý trí Từ Luyến nói với mình giờ mà ăn sẽ béo phì, nhưng tay vẫn không ý thức vươn tới điện thoại mở app đồ ăn ngoài.
Lúc này có lẽ còn có người giao hàng nhỉ?
App đồ ăn ngoài giới thiệu với cô một số đồ ăn khuya, Từ Luyến nhìn một vòng, đặt hai mươi xiên đồ nướng. Cô không tiếp tục viết ghi chú nữa, Hướng Trường Không đã nói đều là do hệ thống tự chọn, cô liền không thêm.
Hôm nay Hướng Trường Không trực ca đêm,nhìn thấy đơn hàng của Từ Luyến bị hệ thống phân tới, tay anh hơi chậm lại. Vốn cho rằng buổi trưa không nhận của cô, đã an toàn, không nghĩ tới, đã trễ như vậy mà Từ Luyến còn đặt đồ ăn nhanh.
Anh nhìn thoáng qua, cô chọn một nhà hàng đồ nướng gần đây, mà còn chọn tất cả đều là thịt.
….Đã trễ như vậy còn ăn đồ dầu mỡ
Anh cất điện thoại, lái xe điện đến quán đồ nướng lấy đồ ăn. Hai ngày này anh vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, đặc biệt là lúc giao đồ giờ cao điểm, Hướng Trường Không luôn luôn lo lắng đơn hàng của Từ Luyến được đặt tới, anh nên làm gì.
Chỉ cần anh còn đưa đồ ăn ngoài, chỉ cần Từ Luyến còn đặt đồ, anh vĩnh viễn không có khả năng trốn tránh cô.
Người có vấn đề là anh, là anh cần điều chỉnh tâm tình của mình.
Lấy xong đồ ăn của tl, Hướng Trường Không dựa theo địa chỉ đến tiểu khu của cô. Anh đã giao đồ cho Từ Luyến rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên đưa đến nhà cô.
Trong đêm, bảo vệ tiểu khu kiểm tra càng nghiêm ngặt, thấy là người giao hàng quen thuộc mới cho phép vào trong. Lại nói, Từ Luyến ở tiểu khu này, an ninh không tệ. Anh đã giao đồ tới rất nhiều tiểu khu, có nơi đem người gác cổng trẻ thành người trung niên, mà tiểu khu của Từ Luyến đại bộ phận bảo vệ đều là quân nhân xuất ngũ.
Ở những nơi thể này, chí ít cảm giác an toàn sẽ nhiều hơn một chút.
Từ Luyến ở tòa nhà 8, đây là tòa nhà khá tốt trong cư xá, không chỉ vị trí ở giữa mà còn là một tầng hai hộ gia đình. Cả tám tòa nhà chỉ có sáu tầng, Từ Luyến ở tầng thứ tư. lúc Hướng Trường Không qua cửa khóa, vừa vặn có gia đình trở về, anh liền đi theo vào chung.
Các gia đình đi cùng thang máy nhìn anh một chút, nói: “Đã mười hai giờ rồi, còn có người đặt đồ ăn ngoài sao? Các cậu cũng thật vất vả.”
Hướng Trường Không nở nụ cười nói: “Chúng tôi là chia ca, đưa đồ ăn đêm chỉ làm tới ba giờ sáng”
“Chậc” Người kia cảm thán một tiếng, ở tầng ba ra khỏi thang máy. Hướng Trường Không một mình lên tới tầng bốn, bên tay phải chính là phòng 402.
Dù trên đường đến anh đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng lúc chân chính đứng trước cửa nhà tl, Hướng Trường Không vẫn là không khống chế nổi tâm tình. Anh hít một hơi thật sâu, nhấn chuông cửa.
Từ Luyến rất nhanh đi tới mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài là Hướng Trường Không , cô sửng sốt một chút, nói: “Là anh, Hướng Trường Không ”
Từ Luyến tại ghi chú viết rất nhiều “Hướng Trường Không ”, Hướng Trường Không biết cô nhớ tên mình, nhưng khi Từ Luyến nói ra, lòng anh lại cuồng loạn. Cô chỉ cần gọi tên anh một chút, đã có thể trêu chọn thần kinh toàn thân anh, dễ dàng như thế.
“Ừm, đúng rồi, xin chào, đồ ăn ngoài của cô đến” Hướng Trường Không khẽ mím môi, đem thức ăn đưa tới.
“Cảm ơn” Từ Luyến nhận đồ, nhưng không lập tức đi vào, cô nhìn Hướng Trường Không , hỏi anh: “Muộn như vậy anh còn đưa đồ ăn sao?”
Hướng Trường Không hơi buông thõng mắt: “Ừm, hôm nay tôi trực ca đêm, mười hai giờ mới tan làm”
“Thì ra là thế” Từ Luyến một tay nhấc đồ ăn ngoài, một tay chống cửa, cứ như vậy nhìn ra ngoài một hồi lại nhìn Hướng Trường Không một hồi: “Anh có muốn vào trong ngồi một chút?”
“Không không không” ngữ khí Hướng Trường Không rõ ràng nóng nảy, “Công ty của chúng tôi có quy định riêng, lúc đưa đồ ăn tuyệt đối không thể vào nhà khách hàng”
Từ Luyến lấy điện thoại trong túi, trên mình hình hiện thời gian vừa vặn từ 23:59 chuyển tới 00:00
Cô đưa màn hình cho Hướng Trường Không xem, nói với anh: “Hiện tại anh tan làm”
Tác giả có lời muốn nói:
Các bằng hữu, ngày mai mười giờ sáng đăng nhập V, lúc đó sẽ có ba chương mới, mọi người nhớ đến xem a~~
Lời Editor: Mn ơi mn à, dạo này wattpad lỗi quá t đăng truyện hơi khó khăn. Hôm nào không có chương mới mn lên FB tìm Mặt trăng nhỏ nha~~~