Editor: Mặt trăng nhỏ

Sau khi hai người cơm nước xong, Từ Luyến lập tức chuẩn bị chuyện nghiệm thu buổi chiều. Trương Quả Nhi ngồi một mình dưới tầng, nhấc bút lên lại thả xuống.

Trong nội tâm cô có ngàn vạn câu cảm tưởng muốn biểu đạt, nhưng lúc đặt bút lại không biết viết từ đâu.

Cứ như vậy mấy lần, cô bé cũng vì chuyện hôm nay viết xuống một câu tổng kết.

"Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng không thể hiện được mọi mặt cuộc sống."

Hướng Trường Không tối qua không về nhà, cũng không thể để mẹ anh tự làm cơm trưa, thời gian nghỉ vừa tới, anh đã nhanh chóng trở về nhà. Lúc trước Hướng Trường Không đã gọi cho mẹ nói trong tủ lạnh có bánh quy Hướng Noãn để lại, bà có thể ăn tạm một chút. Nhưng cũng không thể để cả sáng và trưa đều ăn thứ này, anh trực tiếp tới cửa hàng Tiểu Sao dưới tầng mua ba món mặn, một món canh chạy lên nhà.

Ông Thục Lệ tựa trên sô pha, phơi nắng nhắm mắt dưỡng thần. Trên bàn có một hộp bánh quy, bà chỉ ăn hai miếng, có thể là do không thích đồ ăn vặt ngọt.

"Mẹ, con về, chúng ta ăn cơm trước đi."

Hướng Trường Không đem đồ ăn bày lên bàn, gọi mẹ ăn cơm. Ông Thục Lệ mở to mắt, nhìn anh không chớm.

Từ khi mẹ sinh bệnh, bà không cùng họ nói chuyện nữa, biểu cảm cũng giống nhau luôn trống không, tựa hồ mọi cảm xúc đối với thế giới đều biến mất. Giờ khắc này, Hướng Trường Không lại cảm thấy ánh mắt bà rơi trên người mình, mang theo xem xét cùng chất vấn.

Đây là lần đầu tiên anh qua đêm ở bên ngoài.

Hướng Trường Không để bát đũa trong tay sang một bên, ánh mắt cũng đi theo động tác nhìn về bàn ăn: "À… tối qua có quá nhiều đơn hàng, con đi giao xong đã đến khuya, liền trực tiếp ngủ lại công ty"

Ông Thục Lệ nhìn anh một hồi, đi đến cạnh bàn, cần lấy đũa ăn cơm.

Dùng xong bữa trưa, bà lại quay về ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hướng Trường Không đem hộp đồ ăn chồng lên nhau ném vào thùng rác, lại đổi một cái túi rác khác. Đồ ăn không còn lại bao nhiêu, anh thấy không đủ cho bữa tối, lại tiến vào phòng bếp xào chút đồ. Ban đêm mẹ chỉ cần hâm lại là có thể ăn.

Chuẩn bị xong mọi thứ đã ba giờ, Hướng Trường Không nhìn thoáng Ông Thục Lệ, nói với bà: "Mẹ, con đi làm, buổi tối người ngủ sớm một chút."

Ông Thục Lệ lại mở to mắt nhìn anh, Hướng Trường Không vậy mà thoáng cái đã hiểu ánh mắt không cảm xúc này.

Anh bỗng nhiên thẹn đến hoảng: "Con, con tối nay sẽ về nhà"

Lúc ra khỏi nhà, anh chạy xe điện nhanh hơn bình thường, muốn để gió lạnh hạ nhiệt tâm trạng như thiêu đốt của mình.

Anh rất muốn biết hiện tại Từ Luyến thế nào, đang làm gì. Hướng Trường Không có thể đi công viên Tinh Quang tìm cô, hoặc là gọi điện thoại cho cô. Anh có số điện thoại

Nhưng anh lại chậm chạp không liên lạc, chỉ cần như thế, anh còn ôm lấy chút chờ mong vào may mắn --- cô thật ra cũng không chán ghét chuyện đêm qua.

Từ Luyến bận rộn cả buồi chiều, cuối cùng cũng đem chuyện đơn hàng làm xong, hiện tại chỉ cần đóng gói hai trăm hộp quà là có thể giao hàng. Cô cùng Trương Quả Nhi làm đến sáu rưỡi mới đóng cửa hàng về nhà.

Thời điểm cô rời đi sáng nay, xe điện Hướng Trường Không còn dừng ở cửa tiểu khu, lúc này chiếc xe điện kia đã không thấy. Cô đặc biệt nhìn thoáng qua nơi đó, mới đem xe tiến vào hầm gửi.

Mở cửa nhà, giữa cửa  đặt một đôi dép lê chỉnh tề, là hôm qua Hướng Trường Không dùng. Cô nở nụ cười, thay dép đi vào.

Hôm nay cô cũng đi làm muộn, sáng sớm ngủ quên không đi chạy bộ không cần phải nói, đến bữa sáng cũng vội vội vàng vàng. Cô nhớ rõ lúc đi, bàn ăn phòng bếp đều bừa bộn, nhưng bây giờ, được thu dọn đến không nhuốm bụi trần.

A...Hướng Trường Không sao có thể đáng yêu như thế.

Cô đi đến phòng ngủ nhìn một chút, chăn cũng được xếp gọn gàng, trong nhà vệ sinh, chữ cô lưu lại trên gưỡng cũng bị anh lau sạch. Hướng Trường Không không chỉ lau sạch son, còn đem gương của cô chùi đến sáng bóng đến mức bling bling lóe sáng.

Từ Luyến vừa liếc mắt đã nhìn thấy nụ cười của mình trong gương.

Cô sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn mình mấy giây. Trước kia cô chưa hề biết, chỉ cần nhớ tới một người cũng có thể bật cười không hay.

Cô nhớ tới nhiệt tình tối qua, cùng cơ bắp tráng kiện trên người anh, hôm qua bọn họ đều động tình, nhưng chỉ cần cô kêu đau, anh vẫn sẽ dừng lại, ôn nhu trấn an.

Anh ở bên tai cô trầm thấp thở dốc giống như lời tâm tình động lòng người, khiến đau đớn đều trở nên trầm mê.

…..Từ Luyến phát hiện một việc mình không biết trước đây, hóa ra cô cũng là một người… có dục vọng?

Cô lấy điện thoại, tìm được giới thiệu của Trương Quả Nhi, mở vòng bạn bè của cô bé ra.

Người này tên là Kha Kha mua hộ, mấy bài đăng trên vòng bạn bè không đặc biệt đa dạng, nhưng cái hộp nhỏ 001 kia quả thật có. Cô lưu hình ảnh lại, gửi tin nhắn: “Xin chào, xin hỏi cái này còn hàng không?”

Kha Kha mua hộ: Xin chào, còn hàng nha, là có sẵn ở trong nước, ngày mai có thể giao hàng luôn.

Kha Kha mua hộ: Xin hỏi bạn muốn mua mấy hộp? Từ Luyến nghĩ nghĩ trả lời: “Cô còn bao nhiêu hộp? Toàn bộ gửi hết cho tôi đi?”

Kha Kha mua hộ bên kia an tĩnh một hồi, mới trả lời: “Được rồi, cô để lại địa chỉ cùng số điện thoại nha”

Từ Luyến đem số điện thoại cùng địa chỉ gửi qua, lại hỏi: “Lúc nào có thể giao hàng đến?”

Kha Kha mua hộ: Chúng ta đều ở thành phố A, ngày mai liền giao hàng, ngày kia có thể nhận được.

Từ Luyến tính toán một chút, ngày kia là thứ năm, cô vừa vặn đóng cửa hàng.

Cô mở Wechat, bật tính năng thêm bạn, sau đó lựa chọn thêm số điện thoại người nhận. Kéo danh sách xuống một chút, Từ Luyến tại cột X ngừng lại.

Hướng Trường Không

Cô có chút nhếch miệng, ấn thêm icon máy tính.

Hướng Trường Không buổi tối vẫn luôn bận rộn, thời gian ăn một bữa cơm cũng không có. Nhưng kiểu bận rộn này làm anh tạm thời quên đi Từ Luyến. Sau khi trời tối, anh tìm khe hở, đứng tại ven đường định ăn cơm. Cùng lúc thấy Wechat có lời mời kết bạn.

Đối phương dùng hình đại diện là nến thơm, tên là MONSTER

Là Từ Luyến.

Hơi thở Hướng Trường Không vô thức trì trệ, nhìn chằm chằm điện thoại.

Anh trốn tránh một ngày không liên lạc với cô, nhưng Từ Luyến vẫn chủ động tới tìm. Đây chính là phong cách của cô, Từ Luyến luôn là người chủ động.

Chuyện tối qua là do anh không đúng, mặc kệ Từ Luyến tìm anh là muốn mắng hay muốn đánh, anh cũng không có nửa câu oán hận.

Anh đem tên cô đổi thành “Từ Luyến”, sau đó đồng ý kết bạn.

Từ Luyến rất nhanh đã gửi tin đến.

Từ Luyến: Hướng Trường Không?

Hướng Trường Không: Đúng vậy

Từ Luyến: Hôm qua không phải anh đã đồng ý đến dạy tôi nấu ăn sao? Thứ năm này tôi đóng cửa tiệm, anh rảnh không?

Hướng Trường Không:.....Hả?

Lời Editor: Sau Hàng một hộp huyền thoại, giờ chúng ta đã có thêm Từ Luyến n+1 hộp rồi ^^ Đúng là phong cách chị đại nhà ta luôn!

Chương sau đã có trên FB Mặt trăng nhỏ r nha mn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện