Editor: Mặt trăng nhỏ

Đây là lần đầu tiên Từ Luyến đi xem buổi hòa nhạc, không khí tại đây sôi động hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Những giai điệu bị lãng quên trong kí ức dần trở nên sinh động, toàn bộ biển người trong khán đài đều đồng thanh hát không ngừng. Giờ thì Từ Luyến đã thật sự hiểu cái gì gọi là tình yêu thuở ban đầu như Trương Quả Nhi nói.

Ngụy Nhất Thành là fan cuồng Pumpkin, toàn bộ âm nhạc của họ tựa hồ như lấp kín cả thời thanh xuân của hắn.

Từ Luyến nhìn Ngụy Nhất Thành đang ca hát bên cạnh mình, hắn không có khác biệt gì với hàng ngàn hàng vạn người xem buổi hòa nhạc hôm nay, nhưng có lẽ hắn đã từng có cơ hội đứng trên sân khấu kia.

Buổi hòa nhạc kết thúc sau hơn 2 giờ, tất cả mọi người từ trên sân khấu đến dưới sân khấu đều mệt hết sức. Ngụy Nhất Thần còn chưa bình tĩnh lại, nên Từ Luyến rất kiên trì muốn tự mình lái xe về.

Trên đường đi, Ngụy Nhất Thần vẫn nói mãi không ngừng bên cạnh cô, hắn còn lấy điện thoại ra xem lại video mình quay trong buổi hòa nhạc. Từ Luyến đều chuyên tâm lái xe, tuyệt nhiên không hề đáp lại hắn. Nhưng Ngụy Nhất Thần người này tự mình cũng có thể chơi đến 10 phần vui vẻ.

Mấy chủ đề trên Weibo toàn bộ đều là Pumpkin. Ngụy Nhất Thần ngồi cạnh ghế lái xoát xoát xem Weibo, oán trách một tiếng: " Hả? Hôm nay Phong Kính cũng đi xem buổi hòa nhạc này. Tớ sẽ đi xem bộ phim tiếp theo để ủng hộ cho anh ta." Ngụy Nhất Thần lẩm bẩm một mình, lại nhìn Từ Luyến hỏi "Cậu biết Phong Kính không?"

Từ Luyến nói: "Biết a, minh tinh điện ảnh dáng dấp còn thật đẹp trai."

"Cậu lại khen người đàn ông khác đẹp?"

"Lại có vấn đề gì?"

"Không có gì, tớ quyết định bộ phim tiếp theo của anh ta tớ không đi xem nữa."

Từ Luyến: "..."

Kiểu ủng hộ của cậu cũng quá rẻ tiền đi.

Ngụy Nhất Thần tắt Weibo, nhìn đường phố ngoài cửa sổ: "Cậu đây là đang trực tiếp lái xe về nhà sao?"

"Đúng rồi."

"..." Ngụy Nhất Thần mấp máy môi, lại gần Từ Luyến, cố ý đè thấp giọng nói, có chút dụ dỗ: "Chúng ta còn phải đi ăn tiệc."

"Quá muộn rồi, tớ không ăn."

"Nếu vậy…. Chúng ta đi làm chuyện khác."

Giọng nói của Ngụy Nhất Thần vốn dĩ đã vô cùng gợi cảm, lúc hắn tận lực thể hiện bộ dáng này, đại bộ phận chị em đều không thể giữ được liêm sỉ.

Ngụy Nhất Thần nói câu này xong, không khí trong xe lập tức thay đổi, Từ Luyến quay đầu lại, Ngụy Nhất Thần vô cùng tha thiết chờ đợi phản ứng của cô.

Từ Luyến: "Cút."

Ngụy Nhất Thần: "..."

Đem xe lái về đến tiểu khu nhà mình, Từ Luyến liền trả lại ghế lái cho Ngụy Nhất Thần. Trước khi đi, cô còn gõ gõ cửa sổ xe, khom lưng nói cùng Ngụy Nhất Thần: "Cậu lái xe nhớ cẩn thận một chút, tớ gặp qua người uống rượu thấy say chứ chưa thấy qua ai nghe nhạc mà say cả. 

Ngụy Nhất Thần: "..."

Ngụy Nhất Thần hướng Từ Luyến cười ha ha hai tiếng, thắt dây an toàn rồi lái xe đi.

Lúc hắn về đến nhà đã gần 11 giờ, vốn nghĩ cả nhà đã ngủ hết rồi, không ngờ vừa mở cửa đi vào liền bị cha của hắn bắt được.

Ngụy Chấn Đình mặc đồ ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa thì nhìn đồng hồ một cái, nhíu mày trách móc Ngụy Nhất Thần: "Mày lại chạy đến….." Lời còn chưa nói xong, ông liền bị trang điểm trên mặt Ngụy Nhất Thần dọa sợ "Mày biến mặt mình thành cái bộ dạng quỷ gì!"

Ngụy Nhất Thần không chút để ý tới phản ứng của ông, thậm chí còn có chút cao hứng cười cười:" Cha thấy sao? Con cố ý trang điểm đấy. Đi xem buổi hòa nhạc thì phải ăn mặc phù hợp chút."

Ngụy Nhất Thần không nói thì Ngụy Chấn Đình cũng biết hắn đi tham gia cái buổi hòa nhạc gì đó, ông càng giận không chịu được:" Ta đã nói bao nhiêu lần, không cho phép mày làm Rock n'Roll, mày cố tình không nghe có phải không?"

“Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì mà lớn tiếng như vậy.”  Mẹ Ngụy từ trên tầng đi xuống, trông thấy cách ăn mặc của con trai mình, hơi sửng sốt một chút, “Con trai à, con trang điểm thế này là…..”

Ngụy Nhất Thần cười cười đi đến cạnh, thân mật ôm chầm vai bà: “Cũng không tệ lắm đúng không mẹ? Lần sau con lại dạy người cách trang điểm này.” Nói xong, hắn buông mẹ Ngụy ra, trực tiếp đi lên phòng mình.

“Mày quay lại cho ta! Càng ngày ta càng không dạy được mày!” Ngụy Chấn Đình đứng tại phòng khách mà hét to, Ngụy Nhất Thần làm như mắt điếc tai ngơ, bước chân đều không có dừng lại.

Đóng lại cửa phòng, nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn biến mất. Dưới tầng còn truyền đến tiếng mắng của Ngụy Chấn Đình, Ngụy Nhất Thần đi đến máy phát nhạc, cho một đĩa nhạc của Pumpkin vào, sau đó đem âm thanh mở đến mức lớn nhất.

Tiếng guitar nhẹ nhàng vui vẻ lập tức phát ra, kết hợp cùng nhịp trống mạnh mẽ cùng tiếng bass dồn dập tràn ngập cả căn phòng. Ngụy Nhất Thần nâng lên hai tay mình, một tay bấm dây một tay gảy dây. Theo âm thanh tiết tấu này, không khí guitar bao trùm cả không gian.

Mỗi một động tác của hắn đều rất chuẩn, mười phần đúng chỗ, phối hợp với âm hưởng bên trong âm nhạc, thật sự kích thích như âm thanh ảo giác.

Sau khi khúc nhạc dạo sôi động kết thúc, Ngụy Nhất Thần dựa theo âm thanh bên trong đĩa nhạc mà hát lên.

“Người hỏi tôi tương lai mộng ước

Đây là điều vô cùng cấm kỵ

Có đồ vật tôi không dám chạm vào

Giống như quả mơ đầu cành chua xót

Cắn một miếng đã phải nhíu mày ….”

Đây là bài hát “Thanh mai” nổi tiếng của Pumpkin, cũng là bài hát mở màn buổi hòa nhạc hôm nay, khúc dạo nhạc vừa phát đã làm người nghe xao xuyến. Khơi gợi toàn bộ sự phấn khích của người xem.

Thời điểm hát bài hát này, các thành viên chỉ độ 19 tuổi, đều đang là  những chàng thiếu niên ngây ngô. Ngụy Nhất Thần đã từng xem qua buổi phỏng phấn của Pumpkin, người chủ trì hỏi Ray bài hát này có ý nghĩa gì, Ray trả lời, thanh mai vừa chua xót lại vừa tươi đẹp giống như tình yêu mà cũng giống như mộng tưởng.

“Nó lại ở trên đấy nổi điên làm cái gì!” Cho dù biệt thự Ngụy gia lúc thiết kế trang trí đều rất chú trọng tới cách âm, nhưng trong phòng âm nhạc của Ngụy Nhất Thần hiệu quả không tốt lắm. Ngụy Chấn Đình nhíu chặt lông mày đi lên tầng, một cước liền đá tới cửa phòng Ngụy Nhất Thần: “Ta thấy đầu óc mày thật sự có vấn đề! Có biết mấy giờ rồi không?”

Mẹ Ngụy đuổi theo sau khuyên ông: “Đừng tức giận đừng tức giận, ông tức giận lại đổ bệnh, con trai cũng không tới thăm ông.”

Ngụy Chấn Đình: “...”

Tôi nghe bà khuyên càng tức được không.

“.. Đợi cho cây mơ dần dần dần đỏ

Chua cùng ngọt tại đầu lưỡi tôi giao hòa

Khi đó tôi đưa tay là có thể chạm đến trời hồng”

Ngụy Nhất Thần đắm mình trong chính âm nhạc. thắng đến khi đem ca khúc sôi trào nhiệt huyết toàn bộ hát xong, mới nằm lên giường lớn của mình, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Mặt tường đối diện với giường của hắn  treo một chiếc guitar, một chiếc guitar gãy nát.

Đã mười năm trôi qua, sự tình năm đó vẫn còn nguyên vẹn trong kí ức của Ngụy Nhất Thần. Năm đó, cha của hắn đập gãy chiếc guitar tuyệt vời nhất cũng là đập gãy mộng tưởng cả đời hắn. Năm đó, Pumpkin tuyên bố chính thức tan rã, từ đây tạm biệt giới âm nhạc….

May mà toàn bộ âm nhạc của bọn họ đều vẫn còn lưu lại trên thế giới này.

Ngụy Nhất Thần lại một lần nữa mua guitar, sau đó lại chị cha của hắn ném gãy. Đến lúc cha Ngụy ném tới chiếc guitar thứ ba thì Ngụy Nhất Thần đã học xong kỹ năng mới ---Guitar không khí.

Chiếc guitar này, cha của hắn rốt cuộc không có cách nào ném gãy được nữa.

Ngụy Chấn Đình còn đang đạp cửa ở bên ngoài, Ngụy Nhất Thần đứng dậy tắt máy nghe nhạc đi, cầm lấy khăn mặt đi vào phòng tắm.

m nhạc dừng lại, Ngụy Chấn Đình thu chân, sửa sang lại y phục của mình, đối với mẹ Ngụy nói: “Ngày mai mời bác sĩ đến xem con trai bà đi, phải kiểm tra lại thật kỹ đầu óc của nó.

Mẹ Ngụy:"..."

Từ khi Ngụy Nhất Thần biểu lộ yêu thích Rock n'Roll, hai cha con bọn họ đều là cãi nhau không ngừng. Bà ở giữa hòa giải nhưng hai người kia tính tình cố chấp như nhau, ai cũng không lùi bước.

"Ai" Bà lắc đầu, đi theo Ngụy Chấn Đình trở về phòng.

Đêm nay là một đêm không ngủ với rất nhiều fan hâm mộ Pumpkin, nhưng đối với Hướng Trường Không mà nói, đêm nay cũng không có gì đặc biệt. Nghĩ đến sáng mai  phải đi làm sớm, anh còn đi ngủ sớm hơn bình thường cả nửa giờ.

Ca sáng sớm bắt đầu từ sáu giờ, Hướng Trường Không 4:30 đã rời giường, tới phòng bếp xào một ít rau chua, nấu một nồi cháo thịt nạc. Tự mình ăn điểm tâm trước, sau đó để lại giấy nhắn cho mẹ, rồi mới ra ngoài đi làm.

Sáng sớm đơn đặt hàng không nhiều bằng giữa trưa và tối nhưng vẫn có rất nhiều khách hàng chọn món. Hướng Trường Không đến tiệm ăn nhanh lấy đồ rồi lái xe điện đến tiểu khu nhỏ cạnh công viên Tinh Quang.

Bởi vì tiểu khu này không có cho xe điện đi vào, Hướng Trường Không đến cửa, liền dừng xe điện một bên, đi tìm bảo vệ nhờ mở cửa.

Lúc này mới bảy giờ sáng, bảo vệ mở ra cửa sổ phòng trực ban, vẻ mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn: "Nhân viên giao đồ ăn nhanh, mới sớm như vậy đã đi làm à?"

"Ừm" Hướng Trường Không trả lời qua, không nhiều lời thêm.

Bảo vệ nhìn tới xe điện, đối với anh nói: "Cậu đem cái xe điện dời đến bên kia đi, đừng cản trở đến người khác ra vào."

Chỗ Hướng Trường Không đang để xe điện kia sẽ không cản trở bất cứ ai ra vào, nhưng anh vẫn là đi lại, đem xe điện xê dịch một chút. Anh biết người bảo vệ này bất quá là muốn làm khó mình.

Lúc anh lần đầu tới tiểu khu này giao đồ, cũng gặp phải vị bảo vệ kia. Bởi vì không rõ địa chỉ cụ thể của khách hàng, Hướng Trường Không liền hỏi thăm tòa 9 ở nơi nào. Người bảo vệ kia cũng không lập tức nói cho anh biết, mà hỏi anh có thuốc lá hay không.

Thật ra một điếu thuốc cũng không phải điều gì to tát, nhưng Hướng Trường Không không hút thuốc, tất nhiên cũng không mang theo thuốc trên người. Vị bảo vệ kia lại cho rằng anh keo kiệt, đến một điếu thuốc cũng không đưa, cho nên liền chỉ đại một tòa nhà.

Cái tiểu khu này cũng tương đối rộng lớn, tổng cổng có 16 tòa nhà. Bởi vì xe điện không được đi vào bên trong, Hướng Trường Không chỉ còn cách dựa vào chính mình, thời gian giao đồ ăn thật sự rất cấp bách. Cũng may, anh rất nhanh liền phát hiện không đúng, tự mình tìm được vị trí tòa nhà.

Hiện nay anh đã sớm đem sơ đồ mười sáu tòa nhà nhớ kĩ, đương nhiên vị bảo vệ kia cũng nhớ kỹ Hướng Trường Không.

Lúc đi qua tòa nhà số 12, anh nhìn thấy một thân quần áo thể thao màu xám đang từ bên trong đi ra. Trên cổ cô có vắt chiếc khăn lông màu trắng, bím tóc đuôi ngựa sau lưng vì động tác chạy chậm mà đung đưa trái phải không ngừng.

Là Từ Luyến.

Hướng Trường Không không nghĩ tới có thể gặp Từ Luyến ở chỗ này, nhất thời sửng sốt. Anh đưa đồ ăn nhanh cho Từ Luyến rất nhiều lần, nhưng đều là giao tới cửa hàng, chưa từng nghĩ cô lại ở tiểu khu này. 

Từ Luyến lúc chạy bộ sáng sớm với Từ Luyến anh gặp ở cửa hàng có chút không giống nhau. Có lẽ bởi vì không trang điểm, khí chất cả người cô nhu hòa đi không ít. Hướng Trường Không không nhìn Từ Luyến không quá lâu, anh rất nhanh thu lại tầm mắt của mình, thẳng hướng cô mà đi qua.

Cho đến khi Từ Luyến chạy sang đường khác, tay cầm túi đồ ăn nhanh của Hướng Trường Không mới buông lỏng một chút.

Anh biết mình rất chú ý tới Từ Luyến, sớm đã vượt qua quan hệ với khách quen bình thường, nhưng cũng chỉ có thế thôi. Hướng Trường Không hiểu rõ, mình chỉ là một người giao thức ăn nhanh.

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người tết nguyên tiêu vui vẻ nha! Nhớ ăn chè trôi nước^^

#banlatttu #ngontinh #tuluyentruongkhong

Lời Editor: Mãi mới thấy anh nhà được xuất hiện TT mà vẫn không nói được câu nào

P/s: huhu tớ chờ mãi mà không ai bình chọn cho truyện =(((

Tớ sẽ cố gắng hơn nữa để ra chương mới mỗi ngày.

Cảm ơn mn đã ủng hộ tớ ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện