Đây là bờ của một con sông nhỏ.

Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ở trước mắt mình,nàng ngơ ngẩn không nói một lời,cứ thế mà nhìn khuôn mặt ở trước mắt mình,đó là một khuôn mặt hình chữ D,mũi cao,môi mõng,nhìn vào rất là đẹp mắt.chủ nhân khuôn mặt này không phải ai xa lạ,mà chính là nhân vật chính của chúng ta Huỳnh Trấn Thiên.

Còn lý do tại sao lại có tình cảnh như bây giờ,thì phải kể đến vài phút trước,Mỹ Linh đang trên đường đi đến Thiên Hữu Thành,thì vô tình phát hiện ra con sông này,nữ nhân vốn ưa thích sạch sẽ,thế là nàng quyết định dừng lại ở đây,để mà rửa ráy cho Huỳnh Trấn Thiên,sau khi rửa mặt cho hắn,thì nàng mới phát hiện ra,diện mạo của hắn,so với suy nghĩ của nàng thì khác xa hoàn toàn,và đó chính là nguyên nhân dẫn đến tình cảnh như hiện tại

Đang lúc Mỹ Linh thơ thẩn,nhìn chằm chằm vào Huỳnh Trấn Thiên,thì trong đầu nàng vang lên một giọng nói già nua"Mỹ Linh cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi,ngươi có bị thương ở đâu không?thiếu chủ Hắc Ám Ma Điện đâu?"

Mỹ Linh nghe thấy giọng nói già nua kia,thì hốt hoảng tỉnh táo lại,nàng không cần nhìn cũng biết đó là ai,bởi vì khi ở Diệu Âm Môn,nàng đã nói chuyện với người này rất nhiều lần rồi,nàng suy nghĩ một lát,sau đó lấy một miếng vãi,bịt kín mặt của Huỳnh Trấn Thiên lại,nàng cũng không biết tại sao mình lại phải làm như vậy nữa,bây giờ thì nàng đã biết hắn là đồ giả mạo,đây cũng là cơ hội tốt để vạch trần hắn,kết thúc mối hôn sự ép buộc giữa hắn và nàng,nhưng nàng lại không làm thế,chắc có lẽ nàng không muốn hắn bại lộ thân phận và tiếp tục làm vị hôn phu của mình chăng.

Vù..........một tia sáng từ phía xa xa bay đến,rất nhanh nó đã xuất hiện ở trước mặt Mỹ Linh 20m và để lộ ra một lão bà tu vi Tạo Đan Cảnh sơ kỳ,đây chính là lão bà đã từng xuất hiện ở chương trước.

Mỹ Linh nhìn thấy lão bà kia,thì khóc than nói"Hoa bà bà huhu,sao bây giờ người mới đến,hức hức có biết con xém chút nữa là bị giết rồi không,ô ô ô"

Lão bà tên Hoa kia nghe vậy thì cười khổ nói"Xin lỗi Mỹ Linh ah,ngoan nào đừng khóc nữa,mấy lần trước là do bọn ta đi theo bảo vệ ngươi,nên mới có thể xuất hiện ngay lập tức được,lần này là do bị vướng vào một số phiền toái,cho nên mới không đến kịp được,thông cảm ah,à mà thiếu chủ của Hắc Ám Ma Điện đâu rồi?ai nằm ở đằng kia vậy?"

Mỹ Linh nghe thấy lão bà tên hoa hỏi đến Huỳnh Trấn Thiên thì giật mình,nàng suy nghĩ một lát,sau đó năn nỉ nói"Hắn đang bị thương ở đằng kia kìa,Hoa bà bà cứu hắn đi được không?nhờ có hắn mà con mới thoát chết được đó"

Lão bà tên Hoa nghe vậy thì Ồ lên một tiếng kinh ngạc,thật không ngờ Mỹ Linh thoát chết được là nhờ vào Huỳnh Trấn Thiên,nếu thật như vậy thì vị thiếu chủ của Hắc Ám Ma Điện này cũng không đơn giản như mấy vị lão tổ trong tông nói ah,nghĩ vậy lão giơ tay ra định tháo tấm vãi bịt mặt Huỳnh Trấn Thiên xuống,muốn xem thử rốt cuộc diện mạo của vị thiếu chủ này như thế nào? Mỹ Linh thấy vậy thì cả kinh vội giữ tay của lão bà tên Hoa lại,nàng lo sợ nói"Hoa bà bà đừng tháo tấm vãi xuống được không,ta xin người đấy..mm,mặt của hắn xấu lắm,ta không muốn người ngoài nhìn thấy diện mạo xấu xí của chồng tương lai đâu ah"

Lão bà tên hoa nghe thấy những lời này của Mỹ Linh thì kinh ngạc há hốc mồm miệng,rõ ràng khi xuất phát nàng còn nhất quyết không chịu lấy thiếu chủ của Hắc Ám Ma Điện mà ah,sao bây giờ lại gọi một tiếng chồng tương lai nghe ngọt ngào thế chứ,chẳng lẽ hai đứa trên đường đi đã gạo nấu thành cơm,mà không thể nào ah,thời gian ở đâu mà xxx chứ thật là kỳ lạ.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi,nhưng nếu Mỹ Linh đã cầu xin không tháo tấm vãi kia ra,thì bà ta cũng không tiện làm trái,dù sao đó cũng là vị hôn phu của Mỹ Linh ah,hơn nữa thân phận lại có chỗ đặt thù nữa,vì thế không tháo cũng tốt.

Bà lão tên Hoa nhìn lướt qua thân thể của Huỳnh Trấn Thiên,sau đó thở phào nhẹ nhõm nói"Mỹ Linh ngươi không cần quá lo lắng,thiếu chủ của Hắc Ám Ma Điện chỉ là kiệt sức cho nên mới ngất xỉu thôi,có lẽ một lát nữa hắn sẽ tỉnh dậy,không có gì đáng ngại cả"

Mỹ Linh nghe vậy cũng thở phào một hơi,sau đó nàng kể lại những chuyện mình đã gặp cho lão bà tên Hoa nghe.

Lão bà tên Hoa nghe Mỹ Linh kể lại thì bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào Huỳnh Trấn Thiên,cuối cùng lão kéo theo hai người Mỹ Linh và Huỳnh Trấn Thiên bay nhanh đi về hướng Thiên Hữu Thành,sự kiện cũng tại đây tạm thời kết thúc.

......................←_←→_→.....................

Tối hôm đó.

Huỳnh Trấn Thiên từ từ mở con mắt của mình ra,suy nghĩ một lát sau đó hắn giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh,hắn thấy được mình đang ở một căn phòng xoa hoa lộng lẫy,thấy vậy hắn cười khổ nhìn xuống áo quần mà mình đang mặc,cuối cùng hắn thở dài một hơi nói"Xem ra đã bị bại lộ rồi ah,ta biết sớm muộn gì thì ngày này cũng đến mà,aizzz nhưng hơi sớm so với dự tính nha"

Nói xong hắn lấy tay,sầu não đặt lên đầu mình,sau một lát hắn đột nhiên quái dị kêu lên"Không đúng ah,nếu bị bại lộ rồi,thì sao ta lại còn đeo mặt nạ vậy chứ?hơn nữa nếu bại lộ rồi,thì đúng ra bây giờ ta phải bị hung sư vấn tội ah,sao có thể còn nằm ở trong một căn phòng xoa hoa như thế này được?chẳng lẽ còn chưa bị bại lộ?"

Nghĩ vậy Huỳnh Trấn Thiên gỡ mặt nạ quỷ trên mặt mình xuống,hắn chăm chú nhìn vào nó như là đang giám định một món bảo vậy,một lát sau hắn kỳ quái nói"Rõ ràng đã bị bại lộ rồi ah,thật kỳ quái,chẳng lẽ có người giấu diếm giúp ta,không muốn ta bị bại lộ thân phận,nhưng ai lại làm vậy ah"

Đang lúc Huỳnh Trấn Thiên sầu tư suy nghĩ,thì đột nhiên như có cảm ứng gì đó,hắn nhanh chóng đeo chiếc mặt nạ quỷ đang cầm trên tay lên mặt,sau đó nhắm mắt lại nằm ngửa xuống giường,như thể là trước giờ hắn chưa bao giờ thức dậy vậy.

Két..........cửa phòng mở ra,một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn bước vào,đó không ai khác mà chính là vị hôn thuê của thiếu chủ Hắc Ám Ma Điện Mỹ Linh.

Mỹ Linh trên tay cầm một bát thuốc nóng,nàng từ từ tiến gần đến giường của Huỳnh Trấn Thiên,đến nơi nàng nhẹ nhàng đặt bát thuốc nóng xuống đầu giường của hắn,sau đó giơ tay định tháo mặt nạ của hắn ra.

Huỳnh Trấn Thiên tuy là đã nhắm mắt,nhưng không có nghĩa là hắn không biết mọi chuyện diễn ra ở ngoài này,hắn thầm suy tính trong lòng"Chẳng lẽ nàng ta chính là người đã giúp ta giấu diếm thân phận,cũng hợp lý ah,bởi vì khi ta ngất,thì chỉ có mình nàng ta là ở đấy thôi,vì vậy không có gì lạ,khi nàng ta phát hiện ra thân phận của ta,rồi giúp ta giấu diếm thân phận cả,nhưng tại sao nàng ta lại phải giúp ta giấu diếm thân phận ah"

Trong lúc Huỳnh Trấn Thiên dang trầm tư suy nghĩ,thì rốt cuộc Mỹ Linh cũng đã tháo chiếc mặt nạ quỷ ra khỏi mặt hắn,nàng sờ sờ mặt mặt hắn vài cái rồi nói"Thật không ngờ ah,ngươi lừa người thật giỏi,ta cứ tưởng bộ dạng của ngươi sẽ rất xấu xí chứ,ai ngờ đâu bộ mặt của ngươi lại giống thụ như vậy(WTF),nếu ngươi là thụ thì ta không lo vấn đề làm hôn sự với ngươi ah,dù gì ngươi cũng đâu phải nam nhân thật sự đâu chứ"(😰😰😨😨😨😱😱😱😱 WTF)

Huỳnh Trấn Thiên nghe thấy Mỹ Linh nói vậy,thì đầu nổi gân xanh,quát lớn ở trong lòng,hắn thầm nghĩ"Con mẹ nó,ta đẹp trai,anh tuấn,soái ca như vầy,mà ngươi dám bảo ta là thụ à,thụ nào mà lại soái như vậy chứ,có cần ta vạch quần ra cho ngươi thấy phong thái đàn ông của ta không hả???"nghĩ thì nghĩ vậy thôi,nhưng hắn cũng vẫn cứ nằm im giả vờ như chưa tỉnh,bởi vì nếu bây giờ mà tỉnh lại,thì tình cảnh sẽ rất xấu hổ ah.

Mỹ Linh thì lại không biết Huỳnh Trấn Thiên đã tỉnh lại,nàng thấy hắn đầu nổi gân xanh,thì tưởng do hắn suy yếu quá độ mà bị như vậy,nàng lúng túng nói"Ngươi chắc mệt lắm rồi ah,để ta bón thuốc cho ngươi uống,thuốc này là do chính Hoa bà bà nấu đấy,nghe nói tăng cường thể trạng rất tốt,yên tâm mà uống đi"nói xong nàng nhanh chóng vạch miệng của Huỳnh Trấn Thiên ra,sau đó vội vàng múc một muỗng thuốc đổ vào miệng hắn.

Kết quả là"Áaaaaa.....nóng quá,ngươi có bị khùng không hả,sao không thổi rồi hễ bón cho ta uống,..."

Chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo,có khi nào là một câu chuyện tình đầy màu sắc sẽ diễn ra,muốn biết thì đón đọc chương sau đi nhá...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện