“Được rồi, không sao, ta sẽ đi tìm cửa hàng khác.” Chàng trai không tức giận hay lo lắng, ngược lại rất hiểu ý, không hề ép buộc.“Cảm ơn đã thông cảm.” Khỉ Quả không ngờ đối phương lại dễ nói chuyện như vậy, nhất thời cảm thấy người thanh niên này dễ nhìn hơn nhiều.Cái gì cần nói cũng đã nói xong, mà ánh mắt của hai cô nương bên kia đã sắp phun ra lửa đến nơi, Khỉ Quả chỉ chào tạm biệt rồi rời đi, trên đường trở về, cô tùy tiện hỏi thăm danh tính của chàng trai nọ."Người kia họ Nguyên, tên Chân, ba năm trước mới đến phủ Vĩnh Định chúng ta, thân phận lai lịch không rõ ràng, chỉ biết là hắn trông khá tuấn tú, hơn nữa tài hoa hơn người, trên người mang theo khí thế của người bề trên, rất được các cô nương với nàng dâu nhỏ ưa thích, thậm chí còn có không ít tiểu thư khuê các đến đó mua đồ.Thật không ngờ, Mã Hiểu đúng là biết không ít, xem ra rất có thiên phú về mặt này, Khỉ Quả cảm thấy sau này có thể tiếp tục bồi dưỡng cho hắn.Cô chỉ thuận miệng hỏi một chút thế thôi chứ không để ý nhiều, tinh thần lực của người nọ dao động nhẹ nhàng, chứng tỏ hắn là một người ngay thẳng rõ ràng, cho nên mới có thể trực tiếp nói thẳng mà không phải thăm dò.Lúc trở về, cô còn ghé qua hiệu vải bảo ông chủ cho tú nương đến nhà lấy số đo để may quần áo.

Thứ cần phải mua vẫn còn nhiều, chẳng hạn như màn giường linh tinh, trước đó mới chỉ mua chăn đệm thôi.Nhà vải này nằm ngay bên cạnh cửa hàng của Khỉ Quả, chủ quán là một nàng dâu tầm hai mươi tuổi, Hoàng Vương thị, mọi người thường gọi nàng là Hoàng gia tẩu tử.(Không phải cô này tên là Hoàng Vương đâu nhé, cô này họ Vương, lấy chồng họ Hoàng thì thêm họ của chồng vào trước họ mình.)Trên mặt Hoàng gia tẩu tử vẫn luôn mang theo nụ cười, không giống người trong cửa hàng của cô, trong ánh mắt mang theo sự giả dối, ánh mắt lúc nhìn người khác cứ như đang tuần tra, như là đang đánh giá giá trị của đối phương.Nghe nói có mối lớn đến cửa, nàng hô vào phía trong một tiếng, có một cô gái đi ra ngoài.

Hoàng gia tẩu tử dặn dò cô ấy trông cửa hàng, cô gái nghe lời, gọi nàng là tẩu tử, hẳn là cô em gái nhà chồng của nàng.


Mà nàng thì gọi mấy tú nương trong hậu viện đi theo Khỉ Quả.Về đến Nhạc trạch, Khỉ Quả để cho tú nương lấy số đo của mọi người, tuy rằng nha hoàn bà tử trong nhà đều biết may vá nhưng để cho bọn họ tự làm thì chậm quá, mà giờ chỗ này của cô cái gì cũng thiếu, vấn đề nào có thể giải quyết bằng tiền thì không gọi là vấn đề, cô cũng không quan tâm chút chuyện này.Mà Hoàng gia tẩu tử thì tự mình đo cho Khỉ Quả và Kỳ Hạc, sau khi đo Khỉ Quả xong, nàng ấy đưa cho cô một cuốn sách tranh.

Thì ra sau khi sách giấy không còn đắt đỏ như trước, đại đa số các cửa hàng đều dùng loại sách tranh này vẽ mẫu, thuận tiện cho khách hàng lựa chọn kiểu dáng.Đương nhiên những mẫu trong đây đều có điểm đặc sắc so với những mẫu thông thường, sản phẩm làm ra còn phải xem vào tay nghề của từng cửa hàng.Ví dụ như trên tập tranh của hàng vải này đưa ra có nhiều hoa văn và kiểu dáng quần áo khác nhau, nhưng hoa văn được thêu trên quần áo thường do khách hàng yêu cầu hoặc tú nương tự mình chọn màu.Ngoài ra, còn có một cuốn sách đặc biệt, được làm từ nhiều loại vải khác nhau được cắt theo cùng một kích cỡ để khách hàng có thể cảm nhận được chất lượng vải.

Mỗi loại vải được ngăn cách bằng một tờ giấy trắng, bên trên có ghi tên vải, chất liệu, giá cả, màu sắc để khách hàng có thể thuận tiện lựa chọn.Trước không nói đến loại vải, chỉ nhìn kiểu dáng trang phục trên sách thôi Khỉ Quả đã thấy vui rồi.

Không ngờ bên trong bao hàm các kiểu dáng cổ phục từ trước đến nay, không khác trang phục qua các triều đại Hoa Quốc cổ đại là bao.Bởi vì bản thân Khỉ Quả yêu thích cổ phục nên từng có nghiên cứu qua, so ra thì trang phụ hiện tại cũng không kém bao nhiêu, có chăng là triều đại không đúng thôi.Cũng không phải, các triều đại trong sử sách tuy có một số tương đồng với Hoa Quốc cổ đại nhưng lịch sử thì không đúng, hướng phát triển của nơi này ngay từ đầu đã khác với trái đất.

Đúng rồi, chờ khi nào có thời gian thì cô phải sưu tầm một ít truyện thần thoại dân gian xem xem có phải cũng giống nhau không mới được.Khỉ Quả lựa chọn vài loại kiểu dáng, chẳng hạn như áo đối khâm nửa ngực, váy giáo linh, áo khoác ngoài, ngoài những kiểu này ra thì còn đặt một bộ trang phục kiểu nữ hiệp giống như tiểu long nữ, vừa phóng khoáng hoạt bát lại tiện hành động.Trên thực tế, trang phục cổ đại thường bao gồm phần trên và phần dưới, phần trên thường rất dài, dài đến đầu gối cũng không có gì lạ, dùng đai lưng thắt lại, thoạt nhìn như mặc hai lớp váy.

Mà nếu thay váy thành quần thì không khác trang phục nữ hiệp là bao.Tuy nhiên ở thời cổ đại, trừ khi để tang, nếu không thì rất ít khi mặc một cây trắng từ trên xuống dưới, tuy rằng Khỉ Quả thích màu trắng nhưng cô không phải chỉ thích mỗi màu này, mà có thể chọn màu đỏ nhạt, tím nhạt hoặc là xanh lam nhạt.


Cô còn dặn tú nương dùng vải sa may áo lót, không cần thêm hoa văn.Về phần Kỳ Hạc, cô chọn loại trang phục thư sinh thường mặc, màu thiên thanh, hóa văn lá trúc.

Ngoại trừ thường phục ra thì cô còn cho người làm thêm mấy bộ trang phục màu đen, chờ khi nào Kỳ Hạc tốt lên thì sẽ dạy cho hắn thể thuật và kỹ thuật cận chiến.Người hầu cũng có thường phục, kiểu dáng giống nhau.

Khỉ Quả chọn vài loại, nhưng mà hoa văn là do cô tự vẽ ra.

Kiếp trước tiểu đội của cô dùng hoa văn ngọn lửa, lấy nguyên mẫu từ dị năng hệ hỏa của cô, mà hiện tại cô có dị năng hệ băng, đơn giản liễn vẽ hoa tuyết.Đương nhiên, những hoa văn này chỉ thêu trên cổ áo và tay áo, như vậy coi như xong.


Tiếp theo là giày cùng với các loại màn giường màn che trong phòng, rồi thì vỏ chăn vỏ đệm cũng đặt một ít, ít ít nhiều nhiều cũng khoảng năm mươi lượng.Hai mươi lượng tiền đặt cọc đã thanh toán xong, Hoàng gia tẩu tử dẫn theo người rời khỏi, ngày mai có thể giao màn giường, cái khác còn cần một chút thời gian.Trong khoảng thời gian này, nồi sắt mua về đã được đặt xong, đụng cụ nhà bếp cũng đã chuẩn bị đầy đủ, Chu thẩm Vương thẩm bận bịu chuyện bếp núc, Bạch thẩm mang theo hai chị em Mai Đóa Lan Đóa đi mua đồ ăn và đồ gia vị.Mà lúc này, Tiền tú tài cũng đã trở lại: ‘Tiểu thư.”"A, Tiền quản gia về rồi đấy à, mẫu thân ngươi thu xếp thế nào rồi?”"Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm, đại phu đã kê thuốc cho mẫu thân ta rồi, đại phu nói chỉ cần uống xong mấy lần thuốc là bệnh tĩnh sẽ chuyển biến tốt đẹp, còn phải cảm ơn số tiền của tiểu thư."Tiền tú tài là một đứa con có hiếu, phụ thân mất sớm, hắn do một tay mẫu thân nuôi lớn, kết quả không đợi hắn công thành danh toại thì mẫu thân hắn đã ngã bệnh, hắn còn thi công danh để mà làm gì, cho nên hắn mới tự bán thân lấy tiền chữa bệnh cho mẫu thân hắn.Cũng may bệnh của mẫu thân hắn không phải bệnh nan y, chỉ là cần dùng thuốc đắt tiền mà thôi.

Chỉ cần có đủ tiền là có thể chữa được, hơn nữa hiện tại cho dù nhập nô tịch thì chỉ cần hết kỳ hạn là lại có thể đi thi công danh, hắn tuyệt đối không hối hận.Nhưng mà không có nhiều quan viên cần thuê nô bộc, nhiều lắm là thuê một ít tên sai vặt làm việc nặng, căn bản không có ai sẽ bỏ nhiều tiền như thế để thuê một tên tú tài trói gà không chặt như hắn.

Nếu như là trước kia, một trăm lương có thể mua được mấy tên thanh niên khỏe mạnh.Cho nên hắn vẫn không ‘bán thân’ thành công, thấy tình hình của mẫu thân ngày càng kém đi, hắn càng thêm lo lắng, trùng hợp gặp được Khỉ Quả, cho nên hắn rất biết ơn cô."Vậy thì tốt, đây là công việc của ngươi, tự ngươi xem đi, thuận tiện viết thông tin của ngươi ra đây, dựa theo cái này mà viết.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện