Khỉ Quả cảm thấy hoàn toàn lãng phí, chỗ này còn có thể dựng lều nướng thịt ngoài trời, sau này kẻ có tiền thì vào hậu viện, kẻ không có tiền thì ra tiền viện.Về phần xe ngựa, bên cạnh tường thành kia không phải còn một khoảng đất trống lớn đấy à? Cổ đại không có cách nói chiếm dụng chỗ để xe, càng không lo chuyện bị phạt đỗ xe trái phép.Đến lúc đó hẵng nói, tiến vào gian bếp phía sau, trong sân nhỏ vắng vẻ đã có mấy người đứng sẵn ở đó, hẳn là người nhà của Cổ thúc, một phụ nhân trông khoảng ba mươi tuổi đang nghiên cứu một cái xe.Khỉ Quả nhìn qua, phát hiện đây là một chiếc xe đẩy tay được chế tác tinh xảo, tuy làm bằng gỗ nhưng chỗ cần dùng đến sắt thì không hề tiết kiệm, hoàn toàn không cần lo đến chuyện không cẩn thận cháy xe.

Loại xe này nhìn qua thì trông càng giống loại xe bán thịt nướng thường thấy ở nông thôn.Loại xe đó thường được cải tạo lại từ xe ba bánh, chỉ là loại này thì phải dựa vào đẩy tay, hoặc có thể dùng lừa để kéo.Lại nhìn chỗ nướng thịt, một cái là giá nướng, một cái khay sắt, xung quanh là gỗ bọc sắt nên không lo bị bắt lửa."Nhưng mà các ngươi nhóm lửa thử trước, ta đi lấy nguyên liệu tẩm ướp, không biết có thịt gà rau củ các loại không?""Đã chuẩn bị xong hết rồi." Cổ Lâu biết tiểu thư tới nhất định sẽ muốn dùng thử, cho nên ông đã chuẩn bị đủ loại thịt thà rau củ rồi.Khỉ Quả gật đầu, đi thẳng vào trong bếp chuẩn bị gia vị thịt nướng, bao gồm nước xốt và gia vị rắc mà cô đã nghiên cứu trước đó.Các thành phần chính là muối, đường, mì chính, ớt, linh thảo, hoa mộc lan, quế, quảng hoắc hương, trầm hương, chỉ xác, cam quýt, thì là, cam thảo, nhục đậu khấu, tam nại, tử thảo, bạch quả… cùng với một số vị thuốc đông y.Lẽ ra nên thêm chất cải thiện thịt, chất điều vị, chiết xuất nấm men, chiết xuất cây anh túc*, v.v.

Nhưng hiển nhiên không có những thứ này, mà cũng không làm ra được, cho nên cô chỉ gọi người đi chuẩn bị những hương liệu và mấy vị thuốc đông y.* 罂粟提取物等Chuẩn bị xong nguyên liệu ướp và gia vị rắc, cô còn chế biến tương ớt rồi thêm một số gia vị vào, dù sao thì tương ớt cho món thịt nướng cũng khác với loại bạn thường ăn, ngoài bột ớt ra thì tương ớt cũng rất quan trọng đối với món thịt nướng, đặc biệt là các loại rau tươi không muối chua.Sau đó bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thịt thì có thịt gà, thịt dê, thịt lợn, thịt bò, chưa kể đến rau cũng có rất nhiều loại.“Tiểu thư, việc này để ta làm cho, sao có thể để cô làm được.” Người nói chuyện là thê tử của Cố thúc, Triệu thị.Lúc Khỉ Quả làm gia vị thì bà không tới xem mà đứng cách xa vì tị hiềm, nhưng thấy cô chuẩn bị thái thịt thì vội vàng đi lên hỗ trợ.“Ta cũng tới.” Bạch Miểu cũng giống như Triệu thị, lúc trước tránh đi, hiện tại tiến lên.Khỉ Quả không nói gì, chỉ đạo họ chặt gà, cánh, đùi gà, chân gà, thăn ức gà, mề, xương sụn, thịt dê thái miếng, thịt lợn và thịt bò thái lát, sau đó thái lát khoai tây và lõi bắp cải, nấm và các loại rau khác, còn có màn thầu, bánh chẻo, sủi cảo, cuộn vắt mì...Xiên gỗ đã được chuẩn bị sẵn, thịt cần ướp, rau có thể xiên trực tiếp.Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn than củi, Khỉ Quả lấy màn thầu và rau củ ra trước, Bạch Miểu và Triệu thị cũng mang ra một ít, cả gia vị rắc nữa.Thật ra Khỉ Quả không cần dạy nướng thịt, dù sao người dân nơi này thường xuyên phải nướng thịt dã ngoại, hơn nữa còn là nướng nguyên con, cho nên cô chỉ việc làm gia vị thôi.Sau khi hỏi kỹ một chút về kỹ thuật, Triệu thị đã tiếp nhận công việc nướng thịt, bà làm đầu bếp quanh năm nên rất hiểu biết về độ sống chín của thực phẩm.

Trong khi bà nướng thịt thì Khỉ Quả ở bên kia làm bánh kếp.Trứng gà thêm loại rau dưa có thể ăn sống, chỗ đáng tiếc là không có tương ớt ngọt, nơi này mặc dù đã có cà chua nhưng hiện tại không phải mùa..Ăn một ít rau, sau đó là xiên thịt nướng, rõ ràng mọi người đều biết ăn cay, ngoại trừ Cổ Thịnh, con trưởng của Cổ Lâu không giỏi ăn cay ra thì những người khác vừa ăn là thích.Rõ ràng bị cay đến xuýt xoa nhưng vẫn không nhịn được mà ăn thêm mấy miếng.

Cổ Lâu cầm một vò rượu lên uống cạn: "Sảng khoái, loại thịt nướng này làm đồ nhắm rượu đúng là không chê vào đâu được.”“Cái bánh kếp này cũng ngon, làm xong lấy giấy dầu bọc lại là có thể cầm đi.” Triệu thị rất thích bánh kếp, bà không thích ăn rau diếp sống, nhưng kẹp như thế này làm rau diếp chín tái, phối hợp tương ớt ăn nóng rất ngon."Có tương ớt ngọt còn ngon hơn, cái này vẫn cay quá.” Khỉ Quả cười nói.“Tiểu thư, tương ớt ngọt là gì vậy?” Triệu thị nghe xong vội vàng hỏi, sau đó mới ý thức được mình hỏi chuyện không nên hỏi: “Thật xin lỗi tiểu thư.”"Không có gì, thật ra mấy việc này ta đều phải dạy để Triệu thẩm còn giúp ta, dù sao không phải lúc nào ta cũng có thể tự làm." Ý Khỉ Quả chính là cô muốn phủi tay làm bà chủ.“Không được đâu tiểu thư, nhà chúng ta còn chưa biết tương lai ra sao, cô vẫn nên giữ công thức cho bản thân thì hơn.” Triệu thị chưa kịp nói gì, Cổ Lâu đã lên tiếng.“Đúng vậy tiểu thư.” Triệu thị gật đầu theo.“Không sao, trước mắt chỉ có ta mới có loại ớt này, cho dù người khác có biết thì cũng không thể làm ra được.” Khỉ Quả lại không hề để ý, cho dù về sau cô trồng ra cây ớt thì cũng không phải loại ớt có năng lượng thuộc tính hỏa thế này.Nhưng nghĩ đến năng lượng thuộc tính hỏa, cô cảm thấy cần phải hỏi đại phu xem người mang laoij thể chất gì không ăn được cái này, đến lúc xảy ra chuyện thì sẽ rất phiền phức.Người nào ăn được người nào không ăn được tiện cho tuyên truyền, nhưng mà cô biết chắc người thể hàn ăn vào chắc chắn không tồi.Đến chạng vạng, Khỉ Quả lại nấu lẩu, bàn ăn lẩu vẫn chưa làm xong nhưng có thể dùng bếp lò nấu canh cổ đổng bình thường, chỉ là khác với canh cổ đổng ở chỗ lẩu có sốt chấm và ớt.Sau khi ăn xong, mọi người đều nói lẩu ngon hơ canh cổ đổng, ngay cả Cổ Thịnh không giỏi ăn cay cũng đã ăn rất nhiều.


Đặc biệt là thịt dê, ngày thường mọi người cho rằng thịt dê ăn ngon, không có mùi hôi như bình thường.Như thế, Khỉ Quả đã sắp xếp xong chuyện bày quầy hàng, việc này giao cho Triệu thẩm, Cổ Linh Nhân và Cổ Mậu.Về phần Cổ Thịnh, tuy thân là nô tịch nhưng trên người hắn có sự thanh cao của người đọc sách, cũng may hắn còn biết tự hiểu lấy mình, để hắn làm tiên sinh phòng thu chi cũng không thành vấn đề.Ngoài ra Khỉ Quả còn dạy Triệu thị cách dùng hạnh nhân để khử mùi hôi của sữa và cách làm sữa chua, đây đều là những thứ cô học được sau khi tận thế xảy ra, dù sao cô cũng được coi như thành viên đảng ăn hàng, ngoại trừ đồ chua cay, đồ ăn vặt và đồ uống linh tính ra thì cô cũng thích đồ ngọt nữa.Sau khi tận thế ổn định, cô muốn ăn thì chỉ có thể tự lăn vào bếp, còn hiện tại thì không cần.Ngày bày hàng đã được định ra vào ba ngày sau.

Ba ngày sau ở hoa lâu diễn ra hoạt động tuyển hoa khôi, rất là náo nhiệt.广木香 Quảng hoắc hương: hay ngắn gọn là hoắc hương (tên khoa học: Pogostemon cablin (Blanco) Benth), là loài thực vật thuộc chi Pogostemon, họ Bạc hà.

Cây có thể cao đến 0,75m, hoa màu trắng hồng nhạt.

Trong y học, hoắc hương là một vị thuốc có tác dụng giải cảm, dùng trong các trường hợp ăn không tiêu, đầy bụng, nôn, tiêu chảy.

Ngoài ra, tinh dầu hoắc hương còn được dùng trong kĩ nghệ pha chế nước hoa, pha chế nước uống.


(nguồn: Wikipedia, Medigo)枳壳 chỉ xác: (Fructus Citri Aurantii) là quả bánh tẻ của cây cam (hái lúc gần chín), ngoài ra nguồn dược liệu còn được lấy từ cây thuộc chi Citrus họ cam Rutaceae.

Chỉ xác quả được hái khi gần chín (quả bánh tẻ), quả to nên thường phải bổ đôi để phơi cho chóng khô.

Chỉ là tên cây, xác tức còn cả vỏ và xơ vì do quả được bổ đôi phơi khô nên làm ruột quả bị quắt lại.

Theo Đông y, Chỉ xác có vị đắng, tính hàn, quy vào kinh Vị, Tỳ.


Tác dụng: Phá khí đờm tiêu tích.

Công dụng: Chữa ngực trướng đau do khí trệ, khó tiêu do đờm trệ.

(Nguồn: Medigo)三奈 tam nại: cái này mình không tìm ra nên để nguyên tên hán việt, bạn nào biết thì bảo mình với紫草 tử thảo: mình search thấy tên tiếng việt là ‘cây hoa chuông’, có tên tiếng anh thôi, là ‘Comfrey’, là một loại cây thảo dược thường được sử dụng làm nước súc miệng cho các bệnh về nướu và viêm họng.

Comfrey cũng có thể được áp dụng cho da để điều trị loét, vết thương, viêm khớp, vết bầm tím, viêm khớp dạng thấp, bệnh gút và gãy xương.

Tuy nhiên do hàm lượng chất độc có thể gây hại cho gan nên không nên nuốt.白果 bạch quả: Bạch quả có tên gọi khác là ngân hạnh, áp cước tử hay công tôn thụ, thuộc họ Bạch quả (Ginkgoaceae).

Cây có nguồn gốc từ Trung Quốc và thường được trồng ở Trung Quốc, Hàn Quốc hoặc Nhật Bản.


Ở Việt Nam, cây bạch quả chỉ mọc rải rác ở một số tỉnh miền Bắc.

Theo tài liệu cổ, bạch quả khí ôn, vị ngọt, hơi đắng.

Quả ăn chín ích khí, ích phổi, tiêu đờm, trừ được hen còn ăn sống giúp hạ được đờm, giúp tỉnh rượu, tiêu độc và sát trùng.

Tuy nhiên, không nên ăn nhiều vì có thể gây đầy hơi khó chịu.

Trong y học dân gian, loại cây này được dùng để trị giun, điều trị viêm phế quản, viêm mũi mạn tính, viêm khớp và phù.手抓饼bánh kếp là kiểu bánh bột chiên cuộn nhân mặn, thường là thịt trứng và rau sống..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện