Vương Động đương nhiên là người tốt, nhưng Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá lại chưa bao giờ cảm nhận được cái ý tốt thầm kín ấy của Vương Động
Quý Lưu Vân đã già khú rồi, Vương Động sao có thể trơ mắt nhìn ông ta đau khổ, cô đơn đến già được cơ chứ? Ngộ nhỡ đến lúc đó không có ai lo việc ma chay cho Quý Lưu Vân thì sao đây? Thế thì tội lắm.
Vương Động là người tốt bụng, nên để những việc như vậy không xảy ra, hắn đã lo sẵn việc ma chay cho Quý giáo chủ trước.
Những việc đại nhân đại nghĩa như thế này đúng là đã lay động cả cửu trùng, người bình thường đương nhiên không hiểu được.
Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá liếc nhìn thi thể của lão giáo chủ, trong lòng cũng không có cảm giác gì.
Bọn họ đã đoán được việc lão giáo chủ thoái vị thì sớm muộn gì cũng chết.
Bao nhiêu năm nay, làm gì có vị giáo chủ nào trong Ma Giáo được chết yên lành chứ.
Hơn nữa hai người bọn họ không phải là thủ hạ của Quý Lưu Vân, do không thân quen nên cũng chẳng có cảm giác gì!
Nếu không thì Vương Động cũng chẳng đặc biệt đề bạt hai người họ.
Dù sao Quý Lưu Vân cũng là giáo chủ đời trước, tin lão ta chết cuối cùng cũng phải công bố, thi thể cũng phải xử lý, Dương Bất Quá hỏi: "Giáo chủ, lão giáo... Thi thể của Quý Lưu Vân phải xử lý như nào? An táng hay là...."
Vương Động lấy một quyển sách quý ra từ chiếc hộp trên đầu giường của lão giáo chủ.
"Phong Vân Quyết"
Đây là thần công trấn giáo của Phong Vân Thần Giáo, Vương Động đã để mắt đến nó từ lâu rồi.
Tiếc là bây giờ hắn lại chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Vương Động nhìn thi thể của Quý Lưu Vân một lần cuối rồi bước ra ngoài.
"Quý giáo chủ đã lao lực cả đời vì Thần Giáo, đúng là vất vả quá rồi, sao ta nỡ để ông ta chết rồi còn phải ở lại Thần Giáo chịu khổ chứ?"
"Vậy thì chôn cất ở đâu?"
"Vứt xuống hồ Thiên Thanh cho cá ăn!"
Vương Động đột nhiên dừng bước, vỗ vào đầu mình một cái, giọng điệu thoáng vẻ ưu phiền: "Không được, bổn tọa sai rồi, sai quá rồi, sai hoàn toàn rồi! Là một người tốt thì sao lại làm ra những việc như thế được? Hành động làm ô nhiễm môi trường, nhất là ô nhiễm nước sông như thế, bổn tọa tuyệt đối không thể làm được. Thôi, cứ vứt lên núi cho sói ăn đi!"
Đối với người muốn giết mình, Vương Động sẽ không có một chút nhân từ nào.
Cái tính hẹp hòi đó, một khi đã hình thành thì khó mà thay đổi được.
Dù sao thì Vương Động cũng đã lăn lộn ở Ma Giáo bao nhiêu năm nay, muốn trở lại làm một người tốt thì không vội được, phải từ từ.
Từ Thất Dạ không nói gì, hắn là kiểu thích khách điển hình, là vua của màn đêm, là kiểu người ác độc không thích nói nhiều.
Dương Bất Quá thì không nhìn được nữa, hắn lên tiếng: "Giáo chủ, làm như vậy sẽ đắc tội với phe phái của lão giáo chủ, nếu bọn họ làm lớn chuyện lên thì phiền toái lắm, hay là..."
Vương Động lạnh lùng lên tiếng, cắt đứt lời nói của Dương Bất Quá.
"Cứ để bọn họ làm loạn, bổn tọa tay cầm đao, bọn họ lại có cái mạng, cứ chơi một ván cho vui cũng được!"
Vương Động bắt đầu bành trướng rồi.
Có được hệ thống, khi rút thăm lại nhận được Lôi Đế Bất Diệt Kinh, sao hắn lại không bành trướng cho được.
Hắn đã có công pháp tu tiên, cầm tới thế giới võ hiệp để đè đầu kẻ khác, không bành trướng thì không hợp lý.
Nhưng với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết online của Vương Động ở kiếp trước, nếu hệ thống này và Lôi Đế Bất Diệt Kinh đã xuất hiện, vậy thì thế giới này không chỉ đơn giản là thế giới võ hiệp.
Hắn suy nghĩ thật kỹ, bao nhiêu năm nay, bản thân hắn chưa từng ra khỏi Vân Châu, chỉ làm mưa làm gió ở trong một vùng bé nhỏ này.
Vân Châu chỉ là một châu trong tám mươi chín châu của nước Vạn Khánh.
Mà nước Vạn Khánh lại thuộc lãnh thổThiên Sơn.
Ở lãnh thổ Thiên Sơn, những quốc gia giống nước Vạn Khánh lại nhiều vô số kể.
Trước đây hắn chỉ tiếp xúc với võ giả, chưa từng gặp những tu chân giả tu tiên, thế nên mới cảm thấy có lẽ đây là thế giới võ hiệp.
Thật ra thế giới này hơn xa tưởng tượng của Vương Động.
Nhờ có sự xuất hiện của hệ thống, Vương Động phát hiện mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Bởi vì mình là người trong võ lâm, nên chỉ có thể tiếp xúc với những người trong võ lâm mà thôi.
Người ở trình độ nào thì tiếp xúc với người ở trình độ đó.
Vật họp theo loài!
Biết đâu tới khi hắn luyện thành Lôi Đế Bất Diệt Kinh, có được sức mạnh đè bẹp những võ giả Tiên Thiên thì đám tu tiên trong truyền thuyết sẽ chủ động xuất hiện thì sao.
Đúng là đáng mong đợi!
Trong lòng Vương Động sục sôi.
[Thông báo nhiệm vụ: giết chết người tốt chín kiếp Lâm Xung ở huyện Thái An, thời hạn nhiệm vụ một tháng, thưởng 1000 điểm ma đầu!]
[Đã là một đại ma đầu, không giết người vô tội thì không xứng với ba chữ đại ma đầu, giết người lương thiện chính là cách thể hiện bản sắc của ma đầu.]
Ánh mắt của Vương Động khựng lại, khóe miệng nhếch lên, nhiệm vụ này đã chạm đến giới hạn luôn tồn tại sâu trong lòng hắn.
Người mà bản thân muốn giết, không ai cản được.
Người mà bản thân không muốn giết, có ép thì cũng không làm!
Muốn mình giết người vô tội ư?
Lại còn giết một người lương thiện đến chín kiếp.
Không có cửa đâu, nằm mơ đi!
Ta là người tốt, cái hệ thống chó má này đang muốn ăn đòn à!
Nhưng người tốt chín kiếp ư?
Lẽ nào ở thế giới này còn tồn tại luân hồi sao?
Vương Động càng ngày càng tin rằng đây không phải thế giới võ hiệp, nhất định là thế giới tiên hiệp rồi.
Trở về thiên điện, Vương Động không để ý tới nhiệm vụ do hệ thống đưa ra mà bắt đầu bế quan tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh.
Nội công trước đây mà hắn tu luyện tên là "Ngân Nguyệt Thần Công", cũng coi như công pháp hàng đầu.
Chỉ thua tuyệt học trấn giáo "Phong Vân Quyết" của Phong Vân Thần Giáo có một chút thôi.
Dùng chân khí Ngân Nguyệt làm điểm dẫn, Vương Động bắt đầu tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh.
Tầng thứ nhất của Lôi Đế Bất Diệt Kinh rất đơn giản, chỉ cần tu luyện ra chân khí Lôi Đế là được.
Đơn giản thế nào?
Một ngày, hai ngày, ba ngày......
Vương Động vừa kế vị chức giáo chủ đã bế quan một tháng.
Trong giáo bắt đầu có lời đồn, có người nói giáo chủ đã bị tẩu hỏa nhập ma, biết bao nhiêu lời đồn được truyền ra ngoài.
Đây không phải lời đồn vô căn cứ mà là có bằng chứng hẳn hoi.
Vương Động kế nhiệm chức giáo chủ, đương nhiên sẽ tu luyện tuyệt học Phong Vân Quyết.
Từ một loại nội công này chuyển sang luyện một loại nội công khác không phải chuyện đùa, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Nếu như Vương Động thật sự bị tẩu hỏa nhập ma...
Rất nhiều người bắt đầu nảy sinh ý đồ.
Vương Động làm giáo chủ không phải dựa vào danh tiếng, không phải được mọi người đề cử, mà là dùng bạo lực để trấn áp tất cả mọi người.
Nếu Vương Động xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ có người nổi dậy, thể hiện khí phách không bị khuất phục trước uy quyền của bọn mình.
Một ngày nọ, Phong Ma Cẩu Vương Lâm Kiệt đã dẫn theo ba vị trưởng lão đến trước điện của Vương Động.
"Giáo chủ, thuộc hạ có việc cần bẩm báo."
Trong điện không có động tĩnh gì.
"Giáo chủ, thuộc hạ có việc cần bẩm báo! Môn chủ của Huyền Kiếm Môn Vương Thiên Lâm đến cửa bái phỏng."
Vẫn không có động tĩnh gì.
"Giáo chủ? Giáo chủ?"
"Chuyện gì thế này?"
"Không được, giáo chủ có chuyện rồi, mau vào xem thử." Một vị trưởng lão căng thẳng thấy rõ.
Trong ánh mắt của hắn đầy vẻ quan tâm và lo lắng, giọng điệu càng sốt ruột hơn.
"Bốp~ Ầm~~" Cửa điện bị vị trưởng lão này đánh mở.
Sau đó vị trưởng lão này xung phong đi trước, xông vào bên trong.
Bốp! Vị trưởng lão này vừa bước một chân vào trong điện đã bị một luồng lực lớn đánh bay ra, vẽ ra một đường vòng cung cực đẹp giữa không trung, sau đó miệng lại phun đầy máu, tạo nên một hình cung đỏ rực hệt như một bức họa tuyệt mỹ, đẹp không sao tả xiết.
"Triệu trưởng lão!!" Mọi người đều kinh hô.
Cả đám đều khiếp sợ, từ khoảng cách như vậy mà đã đánh Triệu trưởng lão bay đi xa như thế, võ công của giáo chủ rõ ràng đã tiến thêm một bậc, không hề thua kém lão giáo chủ khi chưa bị thương một chút nào.
Cẩu Vương Lâm Kiệt hơi cúi đầu, đứng bên ngoài điện.
Hai vị trưởng lão còn lại đứng sau Lâm Kiệt, đầu cúi càng thấp hơn, không dám thở mạnh.
"Không phải bổn tọa đã dặn rồi sao, trong thời gian ta bế quan, bất kỳ ai cũng không được làm phiền!" Một giọng nói trầm thấp mà sắc bén truyền ra.
"Giáo chủ, môn chủ của Huyền Kiếm Môn là Vương Thiên Lâm đích thân đến, muốn gặp giáo chủ." Cẩu Vương Lâm Kiệt cúi thấp đầu nói.
Trong đại điện, Vương Động đang khoanh chân ngồi đã mở mắt ra.
Vương Thiên Lâm tới?
Tên này tới làm gì?
Vương Động đứng dậy, bước ra khỏi đại điện, liếc nhìn Lâm Kiệt và hai vị trưởng lão, ánh mắt sáng như đuốc.
Ba người đều không dám ngẩng đầu lên.
"Sau này nhớ kỹ, trong thời gian bổn tọa bế quan, đừng nói là Vương Thiên Lâm, ngay cả Thiên Vương lão tử tới cũng không gặp! Trừ khi bọn họ dám tấn công, chính thức khai chiến với Phong Vân Thần Giáo!"
"Tuân lệnh giáo chủ, thuộc hạ nhớ rõ!"
Vương Động cất bước rời đi, hắn không thèm để ý chuyện đám người này có mưu đồ gì, có phải cố ý thăm dò mình hay không. Những chuyện đó đều không quan trọng! Bởi vì hắn đã bành trướng rồi. Trong một tháng bế quan tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh, Vương Động đã có sự đột phá, bây giờ chiến lực đã tăng thêm một tầng.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế không thực tế nào cũng chỉ là giấy mỏng, chọc nhẹ là thủng.
Quảng trường Yển Nguyệt trước cửa Phong Vân Thần Giáo.
Một nam nhân mặc áo trắng chống kiếm xuống, vạt áo bay phấp phới trong gió.
Đây là môn chủ của Huyền Kiếm Môn, Vương Thiên Lâm.
Thân như huyền thiết, nhân kiếm hợp nhất.
Ở đây có sát khí....
Quý Lưu Vân đã già khú rồi, Vương Động sao có thể trơ mắt nhìn ông ta đau khổ, cô đơn đến già được cơ chứ? Ngộ nhỡ đến lúc đó không có ai lo việc ma chay cho Quý Lưu Vân thì sao đây? Thế thì tội lắm.
Vương Động là người tốt bụng, nên để những việc như vậy không xảy ra, hắn đã lo sẵn việc ma chay cho Quý giáo chủ trước.
Những việc đại nhân đại nghĩa như thế này đúng là đã lay động cả cửu trùng, người bình thường đương nhiên không hiểu được.
Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá liếc nhìn thi thể của lão giáo chủ, trong lòng cũng không có cảm giác gì.
Bọn họ đã đoán được việc lão giáo chủ thoái vị thì sớm muộn gì cũng chết.
Bao nhiêu năm nay, làm gì có vị giáo chủ nào trong Ma Giáo được chết yên lành chứ.
Hơn nữa hai người bọn họ không phải là thủ hạ của Quý Lưu Vân, do không thân quen nên cũng chẳng có cảm giác gì!
Nếu không thì Vương Động cũng chẳng đặc biệt đề bạt hai người họ.
Dù sao Quý Lưu Vân cũng là giáo chủ đời trước, tin lão ta chết cuối cùng cũng phải công bố, thi thể cũng phải xử lý, Dương Bất Quá hỏi: "Giáo chủ, lão giáo... Thi thể của Quý Lưu Vân phải xử lý như nào? An táng hay là...."
Vương Động lấy một quyển sách quý ra từ chiếc hộp trên đầu giường của lão giáo chủ.
"Phong Vân Quyết"
Đây là thần công trấn giáo của Phong Vân Thần Giáo, Vương Động đã để mắt đến nó từ lâu rồi.
Tiếc là bây giờ hắn lại chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Vương Động nhìn thi thể của Quý Lưu Vân một lần cuối rồi bước ra ngoài.
"Quý giáo chủ đã lao lực cả đời vì Thần Giáo, đúng là vất vả quá rồi, sao ta nỡ để ông ta chết rồi còn phải ở lại Thần Giáo chịu khổ chứ?"
"Vậy thì chôn cất ở đâu?"
"Vứt xuống hồ Thiên Thanh cho cá ăn!"
Vương Động đột nhiên dừng bước, vỗ vào đầu mình một cái, giọng điệu thoáng vẻ ưu phiền: "Không được, bổn tọa sai rồi, sai quá rồi, sai hoàn toàn rồi! Là một người tốt thì sao lại làm ra những việc như thế được? Hành động làm ô nhiễm môi trường, nhất là ô nhiễm nước sông như thế, bổn tọa tuyệt đối không thể làm được. Thôi, cứ vứt lên núi cho sói ăn đi!"
Đối với người muốn giết mình, Vương Động sẽ không có một chút nhân từ nào.
Cái tính hẹp hòi đó, một khi đã hình thành thì khó mà thay đổi được.
Dù sao thì Vương Động cũng đã lăn lộn ở Ma Giáo bao nhiêu năm nay, muốn trở lại làm một người tốt thì không vội được, phải từ từ.
Từ Thất Dạ không nói gì, hắn là kiểu thích khách điển hình, là vua của màn đêm, là kiểu người ác độc không thích nói nhiều.
Dương Bất Quá thì không nhìn được nữa, hắn lên tiếng: "Giáo chủ, làm như vậy sẽ đắc tội với phe phái của lão giáo chủ, nếu bọn họ làm lớn chuyện lên thì phiền toái lắm, hay là..."
Vương Động lạnh lùng lên tiếng, cắt đứt lời nói của Dương Bất Quá.
"Cứ để bọn họ làm loạn, bổn tọa tay cầm đao, bọn họ lại có cái mạng, cứ chơi một ván cho vui cũng được!"
Vương Động bắt đầu bành trướng rồi.
Có được hệ thống, khi rút thăm lại nhận được Lôi Đế Bất Diệt Kinh, sao hắn lại không bành trướng cho được.
Hắn đã có công pháp tu tiên, cầm tới thế giới võ hiệp để đè đầu kẻ khác, không bành trướng thì không hợp lý.
Nhưng với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết online của Vương Động ở kiếp trước, nếu hệ thống này và Lôi Đế Bất Diệt Kinh đã xuất hiện, vậy thì thế giới này không chỉ đơn giản là thế giới võ hiệp.
Hắn suy nghĩ thật kỹ, bao nhiêu năm nay, bản thân hắn chưa từng ra khỏi Vân Châu, chỉ làm mưa làm gió ở trong một vùng bé nhỏ này.
Vân Châu chỉ là một châu trong tám mươi chín châu của nước Vạn Khánh.
Mà nước Vạn Khánh lại thuộc lãnh thổThiên Sơn.
Ở lãnh thổ Thiên Sơn, những quốc gia giống nước Vạn Khánh lại nhiều vô số kể.
Trước đây hắn chỉ tiếp xúc với võ giả, chưa từng gặp những tu chân giả tu tiên, thế nên mới cảm thấy có lẽ đây là thế giới võ hiệp.
Thật ra thế giới này hơn xa tưởng tượng của Vương Động.
Nhờ có sự xuất hiện của hệ thống, Vương Động phát hiện mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Bởi vì mình là người trong võ lâm, nên chỉ có thể tiếp xúc với những người trong võ lâm mà thôi.
Người ở trình độ nào thì tiếp xúc với người ở trình độ đó.
Vật họp theo loài!
Biết đâu tới khi hắn luyện thành Lôi Đế Bất Diệt Kinh, có được sức mạnh đè bẹp những võ giả Tiên Thiên thì đám tu tiên trong truyền thuyết sẽ chủ động xuất hiện thì sao.
Đúng là đáng mong đợi!
Trong lòng Vương Động sục sôi.
[Thông báo nhiệm vụ: giết chết người tốt chín kiếp Lâm Xung ở huyện Thái An, thời hạn nhiệm vụ một tháng, thưởng 1000 điểm ma đầu!]
[Đã là một đại ma đầu, không giết người vô tội thì không xứng với ba chữ đại ma đầu, giết người lương thiện chính là cách thể hiện bản sắc của ma đầu.]
Ánh mắt của Vương Động khựng lại, khóe miệng nhếch lên, nhiệm vụ này đã chạm đến giới hạn luôn tồn tại sâu trong lòng hắn.
Người mà bản thân muốn giết, không ai cản được.
Người mà bản thân không muốn giết, có ép thì cũng không làm!
Muốn mình giết người vô tội ư?
Lại còn giết một người lương thiện đến chín kiếp.
Không có cửa đâu, nằm mơ đi!
Ta là người tốt, cái hệ thống chó má này đang muốn ăn đòn à!
Nhưng người tốt chín kiếp ư?
Lẽ nào ở thế giới này còn tồn tại luân hồi sao?
Vương Động càng ngày càng tin rằng đây không phải thế giới võ hiệp, nhất định là thế giới tiên hiệp rồi.
Trở về thiên điện, Vương Động không để ý tới nhiệm vụ do hệ thống đưa ra mà bắt đầu bế quan tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh.
Nội công trước đây mà hắn tu luyện tên là "Ngân Nguyệt Thần Công", cũng coi như công pháp hàng đầu.
Chỉ thua tuyệt học trấn giáo "Phong Vân Quyết" của Phong Vân Thần Giáo có một chút thôi.
Dùng chân khí Ngân Nguyệt làm điểm dẫn, Vương Động bắt đầu tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh.
Tầng thứ nhất của Lôi Đế Bất Diệt Kinh rất đơn giản, chỉ cần tu luyện ra chân khí Lôi Đế là được.
Đơn giản thế nào?
Một ngày, hai ngày, ba ngày......
Vương Động vừa kế vị chức giáo chủ đã bế quan một tháng.
Trong giáo bắt đầu có lời đồn, có người nói giáo chủ đã bị tẩu hỏa nhập ma, biết bao nhiêu lời đồn được truyền ra ngoài.
Đây không phải lời đồn vô căn cứ mà là có bằng chứng hẳn hoi.
Vương Động kế nhiệm chức giáo chủ, đương nhiên sẽ tu luyện tuyệt học Phong Vân Quyết.
Từ một loại nội công này chuyển sang luyện một loại nội công khác không phải chuyện đùa, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Nếu như Vương Động thật sự bị tẩu hỏa nhập ma...
Rất nhiều người bắt đầu nảy sinh ý đồ.
Vương Động làm giáo chủ không phải dựa vào danh tiếng, không phải được mọi người đề cử, mà là dùng bạo lực để trấn áp tất cả mọi người.
Nếu Vương Động xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ có người nổi dậy, thể hiện khí phách không bị khuất phục trước uy quyền của bọn mình.
Một ngày nọ, Phong Ma Cẩu Vương Lâm Kiệt đã dẫn theo ba vị trưởng lão đến trước điện của Vương Động.
"Giáo chủ, thuộc hạ có việc cần bẩm báo."
Trong điện không có động tĩnh gì.
"Giáo chủ, thuộc hạ có việc cần bẩm báo! Môn chủ của Huyền Kiếm Môn Vương Thiên Lâm đến cửa bái phỏng."
Vẫn không có động tĩnh gì.
"Giáo chủ? Giáo chủ?"
"Chuyện gì thế này?"
"Không được, giáo chủ có chuyện rồi, mau vào xem thử." Một vị trưởng lão căng thẳng thấy rõ.
Trong ánh mắt của hắn đầy vẻ quan tâm và lo lắng, giọng điệu càng sốt ruột hơn.
"Bốp~ Ầm~~" Cửa điện bị vị trưởng lão này đánh mở.
Sau đó vị trưởng lão này xung phong đi trước, xông vào bên trong.
Bốp! Vị trưởng lão này vừa bước một chân vào trong điện đã bị một luồng lực lớn đánh bay ra, vẽ ra một đường vòng cung cực đẹp giữa không trung, sau đó miệng lại phun đầy máu, tạo nên một hình cung đỏ rực hệt như một bức họa tuyệt mỹ, đẹp không sao tả xiết.
"Triệu trưởng lão!!" Mọi người đều kinh hô.
Cả đám đều khiếp sợ, từ khoảng cách như vậy mà đã đánh Triệu trưởng lão bay đi xa như thế, võ công của giáo chủ rõ ràng đã tiến thêm một bậc, không hề thua kém lão giáo chủ khi chưa bị thương một chút nào.
Cẩu Vương Lâm Kiệt hơi cúi đầu, đứng bên ngoài điện.
Hai vị trưởng lão còn lại đứng sau Lâm Kiệt, đầu cúi càng thấp hơn, không dám thở mạnh.
"Không phải bổn tọa đã dặn rồi sao, trong thời gian ta bế quan, bất kỳ ai cũng không được làm phiền!" Một giọng nói trầm thấp mà sắc bén truyền ra.
"Giáo chủ, môn chủ của Huyền Kiếm Môn là Vương Thiên Lâm đích thân đến, muốn gặp giáo chủ." Cẩu Vương Lâm Kiệt cúi thấp đầu nói.
Trong đại điện, Vương Động đang khoanh chân ngồi đã mở mắt ra.
Vương Thiên Lâm tới?
Tên này tới làm gì?
Vương Động đứng dậy, bước ra khỏi đại điện, liếc nhìn Lâm Kiệt và hai vị trưởng lão, ánh mắt sáng như đuốc.
Ba người đều không dám ngẩng đầu lên.
"Sau này nhớ kỹ, trong thời gian bổn tọa bế quan, đừng nói là Vương Thiên Lâm, ngay cả Thiên Vương lão tử tới cũng không gặp! Trừ khi bọn họ dám tấn công, chính thức khai chiến với Phong Vân Thần Giáo!"
"Tuân lệnh giáo chủ, thuộc hạ nhớ rõ!"
Vương Động cất bước rời đi, hắn không thèm để ý chuyện đám người này có mưu đồ gì, có phải cố ý thăm dò mình hay không. Những chuyện đó đều không quan trọng! Bởi vì hắn đã bành trướng rồi. Trong một tháng bế quan tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh, Vương Động đã có sự đột phá, bây giờ chiến lực đã tăng thêm một tầng.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế không thực tế nào cũng chỉ là giấy mỏng, chọc nhẹ là thủng.
Quảng trường Yển Nguyệt trước cửa Phong Vân Thần Giáo.
Một nam nhân mặc áo trắng chống kiếm xuống, vạt áo bay phấp phới trong gió.
Đây là môn chủ của Huyền Kiếm Môn, Vương Thiên Lâm.
Thân như huyền thiết, nhân kiếm hợp nhất.
Ở đây có sát khí....
Danh sách chương