Mang thai thực sự không phải chuyện nhẹ nhàng gì. Đến khi sinh mệnh nhỏ trong bụng lớn chừng năm tháng, chúng tôi đã có thể biết được nó là một cô bé xinh đẹp rồi. Nhưng cùng với đó là vụ nghén không ngưng nghỉ, cùng với cơ thể toát mồ hôi trộm.

Cuối tuần, Châu Kim Trạch đưa tôi đến bệnh viện khám thai, vẫn là nữ bác sĩ tóc vàng hiền hậu dẫn tôi vào trong phòng, dặn dò Châu Kim Trạch chờ ở bên ngoài là được.

“Cũng có phải phụ nữ đâu, tránh làm gì chứ.” Châu Kim Trạch hậm hực ngồi xuống.

Tôi khẽ cười với hắn ta, cánh cửa trước mặt đóng lại không chút do dự.

“Nói tình trạng dạo này của anh trước đi.” Nữ bác sĩ tóc vàng đỡ tôi lên chiếc sofa mềm, kiên nhẫn chuẩn bị ghi chép.

“Lợm giọng, buồn nôn, không muốn ăn, mất ngủ nghiêm trọng, người thì rất hay tự nhiên toát mồ hôi trộm…”

“Chờ đã.” Nữ bác sĩ ngắt lời tôi, “Lợm giọng buồn nôn chán ăn là triệu chứng của nghén, nhưng mà mất ngủ nghiêm trọng với tự nhiên toát mồ hôi trộm, thế này rõ ràng là do sức khỏe anh yếu và suy nhược thần kinh nhẹ mà.”

Cô liếc ra ngoài cửa vẻ nghiền ngẫm rồi hỏi tiếp: “Anh đã nói với chồng anh chưa?”

Tôi hắng giọng đáp: “Chưa, tôi với anh ta ngủ riêng.”

“Ngủ riêng sao? Tướng ngủ của anh ta không tốt, sợ bất cẩn đạp phải anh à?” Trông nữ bác sĩ rất ngạc nhiên.

Đúng thật, nếu gặp phải một ông chồng tướng ngủ xấu, khi ngủ rất có khả năng sẽ làm ra một số hành động vô ý thức rồi ảnh hưởng đến người đang mang thai, nhưng tôi với hắn ta ngủ riêng không phải vì nguyên nhân này.

“Không phải vì chuyện này, do tôi chủ động yêu cầu.” Tôi cười đáp, “Bởi vì tôi chuẩn bị sau khi sinh con xong sẽ ly hôn với anh ta.”

Nữ bác sĩ tóc vàng xinh đẹp dịu dàng rõ ràng rất bất ngờ vì câu nói này, cô ấy chờ bình tĩnh lại rồi mới nói: “Ly hôn? Vì sao hai người lại muốn ly hôn?? Trông anh ấy tốt với anh lắm mà, lần nào cũng đều đích thân đưa anh đến khám thai. Hơn nữa nếu như muốn ly hôn thì vì sao không nhân lúc cái thai còn nhỏ mà phá đi, như thế sẽ không…”

Tôi biết cô ấy nói vậy là có ý gì.

Nhân lúc cái thai còn nhỏ có thể phá đi, tránh sau này ly hôn rồi để lại một mối ràng buộc, bất tiện cho cả hai bên.

Hơn nữa nữ bác sĩ này cũng có một cậu em song tính, cô ấy hiểu rõ cơ thể của người song tính nhất, cho dù tôi mang đầy đủ cơ quan của phụ nữ nhưng các bộ phận giới tính nam vẫn chiếm đại đa số, 95% người song tính, cả đời chỉ có thể sinh con một lần, thế nên cơ hội duy nhất để mang thai là vô cùng quý giá.

Nhưng tôi cảm thấy, nếu sinh mệnh trong bụng này đã sắp chào đời rồi, tôi có quyền cho nó cơ hội được sinh ra.

Tôi không tin Chúa, tôi chỉ tin vào lựa chọn của chính mình. Lựa chọn của tôi tất nhiên là luôn đúng.

– Trừ vụ chọn chồng.

Nữ bác sĩ lắp bắp hỏi: “Các anh đã thương lượng chuyện ly hôn chưa?”

“Không, là quyết định đơn phương của tôi, thế nên mong cô hãy giữ bí mật cho tôi.” Tôi chớp mắt với cô ấy.

Nữ bác sĩ nhìn tôi một lúc lâu đầy bất lực, thấy tôi vẫn kiên quyết nên đành thở khẽ một hơi rồi nói, đành vậy.

Khám thai không mất nhiều thời gian lắm, chỉ nửa tiếng sau là tôi đã ra khỏi phòng khám rồi. Châu Kim Trạch đứng dậy đỡ lấy tôi, dặn người đi theo đưa tôi lên xe về nhà trước, xem ra hắn ta vẫn còn một số chuyện cần hỏi bác sĩ.

Tôi lén đánh mắt với nữ bác sĩ, tầm mắt giao nhau giữa không trung, cô ấy gật đầu với tôi một cái thật khẽ.

Thế là tôi hài lòng rời khỏi đó.

Tôi ngồi vào ghế sau, trên ghế để đầy mấy loại mứt hoa quả chua chua ngọt ngọt, đây là những thứ chuẩn bị cho tôi theo lời dặn của bác sĩ.

Tôi tiện tay nhón một quả mơ khô lên cho vào miệng, chờ lớp đường bên ngoài tan đi, sau đó không phải vị chua đặc biệt của mơ, mà là vị tanh đặc biệt khiến người ta buồn nôn, hệt như anh đào lần trước tôi ăn.

Có điều lần này tôi phản ứng không mạnh như lần trước nữa, tôi chỉ bình thản rút một tờ giấy ăn nhè thịt quả đã cắn ra, gói lại, sau đó quăng ra ngoài cửa sổ xe.

Sắc trời dần tối đi rồi. Tôi cảm nhận luồng hơi lạnh đang ồ ạt thốc vào cửa sổ xe.

Mùa đông sắp đến rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện