Nghe hắn nói như vậy, Tống Tân Đồng kề sát lại cây đào, quả nhiên một chỗ hở trên cành nhìn thấy một nụ hoa sắc ửng đỏ, mừng rỡ nói: “Ai, thực sự nở hoa rồi.”

“Trời bây giờ rất lạnh mà nó lại vươn ra, cho rằng mình là hoa mai sao?” Tống Tân Đồng cúi đầu nhìn về phía một cành khác, khi cúi đầu để lộ ra một vùng cổ trắng nõn.

Lục Vân Khai cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy cái gáy trắng nõn của Tống Tân Đồng, không tự nhiên nhắm mắt lại, lui ra phía ven đường.

“Ai, Lục phu tử ngươi nói…” Tống Tân Đồng vừa nói vừa giẫm lên một hòn đá bên cạnh tàng cây, đột nhiên dưới chân trượt một cái, cả người trượt sang bên cạnh, “A…”

Lục Vân Khai vội vàng vươn tay đỡ Tống Tân Đồng, nhẹ nhàng nâng hông của nàng lên rồi liền mang người rời khỏi hòn đá, dừng ở ven đường bằng phẳng.

Tống Tân Đồng chỉ cảm thấy giữa lúc trời đất quay cuồng thì được người đỡ, lúc lấy lại tinh thần thì eo đã bị Lục Vân Khai ôm lấy.

Thân thể gần gũi, Lục Vân Khai ngửi thấy một cỗ mùi thơm dịu của mai vàng, chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, sau đó hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Tống Tân Đồng nhìn dưới cằm của Lục Vân Khai, đáy lòng không hiểu sao nảy lên, sau đó nhảy ra khỏi vòng tay Lục Vân Khai: “Ta không sao.”

Lục Vân Khai nhìn bàn tay mình, bên trên còn có chút dư ôn nhàn nhạt, như vùng mềm mại giữa bàn tay vẫn còn.

Tuổi đã một xấp dày rồi mà vẫn bị trượt té, còn có thể được một người trẻ tuổi như người ta cứu, Tống Tân Đồng cảm thấy rất xấu hổ, vuốt vuốt sợi tóc bên tai, cúi đầu nói: “Đa tạ Lục phu tử, ta ra ngoài đã lâu, cần phải trở về.”

Lục Vân Khai giật giật ngón tay, đưa tay đã ôm nàng giấu sau người, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ: “Tống cô nương đi thong thả.”

Tống Tân Đồng cúi đầu đi ngang qua người Lục Vân Khai, lại lần nữa ngửi hương u lan nhàn nhạt thơm ngát, bên tai không khỏi đỏ lên, trên mặt không hiểu sao cũng có chút nóng, so với lúc trước còn có vẻ hơi hoang mang, chôn đầu liền đi về nhà.

Đi xa rồi không nhịn được quay đầu lại nhìn nhìn, phát hiện Lục Vân Khai đã đi về hướng học đường, thân ảnh màu trắng thon dài đón gió tới, nhìn qua vô cùng cao ngất.

Tống Tân Đồng vỗ vỗ hai má có chút nóng của mình, lại nghĩ đến chuyện lúc trước, mặt mày giật giật, chắc nàng không phải là…

‘Bịch bịch bịch’, tim đập không ngừng.

Tống Tân Đồng cảm giác mình nhất định là hóng gió bị thổi cho ngốc rồi cho nên mới nghĩ ngợi lung tung.

Nhất định là như vậy, Tống Tân Đồng âm thầm tự thôi miên chính mình, sau đó bước nhanh trở về nhà.

Vương thị mở cửa cho nàng tò mò hỏi: “Cô nương, xem hí xong về sớm như vậy?”

“Ta không thích xem hí lắm nên về trước.” Tống Tân Đồng đi vào trong vài bước thì dừng lại nói: “Đại Nha mang theo Tiểu Nguyệt các nàng còn đang xem hát, hẳn là buổi trưa mới về.”

Vương thị gật đầu tỏ vẻ đã biết, đi theo sau hai bước nói: “Sao hai má cô nương đỏ như vậy? Bị gió lạnh thổi sao? Trong nồi còn nấu chút trà gừng, nô tỳ bưng một bát qua đây cho người.”

“Không cần, chính là đi thấy nóng mà thôi.” Tống Tân Đồng bước nhanh về nội viện, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào chính mình trên gương đồng, mặt như hoa đào, diễm lệ động lòng người.

Môi Tống Tân Đồng mấp áy, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở bên suối, có phải lúc đó Lục Vân Khai cũng nhìn thấy đôi má hồng hồng khả nghi này của nàng? Lại nghĩ đến một mạt cười nhạt như có như không của Lục Vân Khai kia, tổng cảm thấy giống như mình bị đùa giỡn?

Chẳng lẽ hắn cho là mình cố ý?

Không nên, Lục Vân Khai cũng không giống như loại người như vậy, một thư sinh nho nhã yếu ớt, cả ngày chỉ biết đọc sách dạy học cho người thì nơi nào suy nghĩ nhiều như vậy?

Tống Tân Đồng đã vô thức xem nhẹ chuyện lúc trước Lục Vân Khai lấy về bồn ớt từ Lĩnh Nam thành, nếu thật chỉ là một con mọt sách chỉ biết đọc sách thì làm sao tìm được mấy vật này nọ ngoài phiên chứ?

Tống Tân Đồng nghĩ đến dấu vết thật dài trên mặt Lục Vân Khai, còn có vài nét rất nhỏ bên cạnh, chỉ sợ hắn cũng muốn đi xem hát, nhưng lại không thích người khác dùng ánh mắt đồng tình thương tiếc nhìn hắn, nghĩ đến đây, Tống Tân Đồng lại đặc biệt đau lòng cho hắn, không biết nguyên do.

Người như Lục Vân Khai, tuy khuôn mặt có tổn hại nhưng hoàn cảnh gia đình tốt đẹp, vẫn có rất nhiều người nguyện ý gả qua, hơn nữa lúc Lục Vân Khai đối đãi với người khác rất ôn hòa, nghĩ đến cũng là lương nhân.

Tống Tân Đồng vừa nghĩ như vậy lại cảm thấy không có mặt mũi gặp người.

Ai, hắn có phải lương nhân hay không cũng không có quan hệ với nàng, quăng tám cây sào tới cũng không có quan hệ, đứng xa xa mà nhìn cũng được.

Xem tới trưa, người Tạ gia với Hà gia cùng nhau qua đây, liền xem như bắt đầu năm nay Tống Tân Đồng mời khách.

Ăn xong bữa trưa, Hà Bạch Vân lại dẫn cặp song sinh đi xem hát, Tạ thúc với Hà nhị nhị thúc, Tạ Nghĩa bọn họ thì sau khi nghe Đại Nha biết đi săn thì không ức chế được hưng phấn dưới đáy lòng, toàn bộ đều đi ra sau núi.

Mà Tạ thẩm với Hà nhị thẩm mấy nữ nhân thì ở lại, ngồi trong phòng khách đánh bài với Tống Tân Đồng.

Hà nhị thẩm sờ bài nói: “Tân Đồng, ngươi với Bạch Vân nhà ta lớn như nhau, nhưng tính khí Bạch Vân vẫn giống như một tiểu cô nương vậy, dáng vẻ như ngươi vậy mới trầm ổn a.”

Mười bốn mười lăm tuổi còn không phải tiểu cô nương sao? Linh hồn già đã hai mươi mấy tuổi Tống Tân Đồng âm thầm châm chọc, bỏ bài xuống nói: “Bạch Vân có Đông tử ca bọn họ thương yêu cho nên không cần lo lắng những chuyện khác mà.”

“Nói cũng phải, chính bị chiều hư rồi.” Hà nhị thẩm nói.

Tạ thẩm cười cươi, “Bạch Vân nhà ngươi hiện tại là nhỏ nhất, tất nhiên được sủng ái.”

“Ai, chờ nàng gả đi là tốt rồi, ta cũng không bận tâm nữa.”

“Chờ tức phụ Đông tử sinh đứa nhỏ xong ngươi vẫn phải bận tâm đâu.” Tạ thẩm nhìn bụng của Vạn Hồng bên cạnh, “Tháng tư sẽ sinh đi?”

Vạn Hồng sờ sờ bụng, “Đúng vậy, khoảng cuối tháng tư đầu tháng năm.”

Thật đúng là tốt, ngươi sắp ôm cháu trai rồi.” Trong giọng nói Tạ thẩm là sự hâm mộ không ngừng.

“Đại Nghĩa thành thân cũng sắp hơn một tháng, đánh giá chờ không lâu nữa cũng nên có tin vui rồi.” Hà nhị thẩm nói.

Tạ thẩm nhìn nhìn mấy người tức phụ, tôn tức phụ đại phòng Hà gia bên cạnh đang nói chuyện, cười cười: “Hi vọng có thể được ôm cháu trai sớm một chút.”

Tống Tân Đồng nhìn về phía tức phụ của Đại Nghĩa, thấy trên mặt nàng hơi xấu hổ cúi đầu, sau đó lại nhìn Tạ thẩm ra bài, cao giọng cười nói: “Ha, thẩm, ta hồ!”

“Ôi, sao ta lại mang bài tốt đánh cho ngươi đâu.” Tạ thẩm hối hận không kịp, “Ôi, quả thật là không thể phân tâm.”

“Ha ha ha, thẩm mau đưa tiền.” Tống Tân Đồng nói xong, sau đó nhìn về phía tức phụ Đại Nghĩa, vừa lúc chạm phải ý cười cảm kích của nàng, cũng cười lại.

Buổi trưa đánh bài một chút đã trôi qua.

Trời sắp tối, Đại Nha dẫn một đám đại gia về, trong tay mỗi người đều xách một hai con gà rừng, trên mặt là ý cười không tan: “Lần sau còn đi nữa.”

“Cái kỹ thuật kia của người, người ta cũng không nguyện mang ngươi vào núi nữa.”

“Hôm nay không phải ta còn bắt được hươu bào sao?”

“Đó là vận khí ngươi tốt, cái con hươu bào ngốc đó bị đông lạnh không muốn nhúc nhích, ngươi nhất định có thể bắt được!”

“Thu hoạch không ít a.” Tống Tân Đồng nhìn Đại Nha mang theo hươu bào, còn có Tạ Nghĩa và Hà Đồng nâng một con, tổng cộng hai con hươu bào, hơn mười con gà rừng.

“Cô nương, hai con hươu bào này thịt béo, nướng ăn ngon.” Đại Nha có chút thèm thuồng, nhỏ giọng đề nghị.

Tống Tân Đồng cười cười, “Thúc, vậy tối nay chúng ta liền làm hươu bào nướng là được rồi.” Nói xong thì quay sang bảo Đại Nha, “Nhanh đi làm sạch sẽ, tranh thủ cuối giờ dậu được ăn.”

Buổi tối, người mấy nhà vây quanh bãi đất trống quanh sân, quay quần bên lò sưởi ăn thịt nướng, oán trách việc nhà, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện