Hai ngày tiếp theo Tống Xuân Hoa lại tới cửa mấy lần, có điều đều bị Vương thị chặn trở lại.
Tống Xuân Hoa nhìn canh cổng màu son đóng chặt, nhổ xuống mặt đất một ngụm ***: “Sao chổi! Hung thần! Qủa thực giống y chang nương với đại tẩu đã nói, cái thứ đồ gì, còn bày sĩ diện cho lão nương!”
“Nương, ta ngửi thấy bên trong có mùi thịt, đều thơm giống như ngày đó ngươi lấy về, ta muốn vào ăn thịt.” Nhi tử lớn nhất của Tống Xuân Hoa, Tống Phú Qúy, gương mặt thịt mỡ hít mũi một cái, nuốt một ngụm nước bọt: “Nương, mau gọi cửa, hiện giờ ta muốn ăn.”
Tống Xuân Hoa sờ sờ cái mặt béo ịch của con lớn, “Tiện nhân kia không mở cửa.”
“Phá cửa, phá cửa.” Thịt mỡ trên người Lưu Phú Qúy run run, chạy đến trước đại môn đạp một cái: “Ôi, nương, chân ta đau quá.”
Tống Xuân Hoa vội chạy tới, đỡ Lưu Phú Qúy, ôn thanh nhỏ giọng nói: “Phú Qúy, đau à? Không khóc, không khóc, sao lại không cẩn thận vậy? Đợi tí nương hủy đi cái cửa chết tiệt của tiện chân này.”
Lưu Hỉ Nhi đứng một bên nhìn nương nhà mình với ca ca, chán ghét nhíu nhíu mày, sau đó nhìn về cái cửa cao Tống gia, lại nghĩ đến những lời lúc trước Tống Thanh Tú nói, vốn Lưu Hỉ Nhi còn cười nhạt, nhưng sau khi nhìn thấy căn nhà lớn này thì nàng ta lại không khỏi thầm nghĩ, nếu Tống Tân Đồng gả cho ca ca, căn nhà kia sau này không phải là của Lưu gia của nàng ta sao? Chờ sau này khi nhà này là của nàng ta, nàng ta coi như là đại tiểu thư phú hộ rồi, lấy dung mạo của nàng ta đến lúc đó gả cho cái tú tài cũng tốt.
Có điều, nàng cũng không muốn giống như Tống Thanh Tú gả cho tú tài làm đại quan, nàng nghe nói trong thôn có một tú tài, có điều bị hủy dung, nhưng lại mở học đường, đến lúc đó nàng ta gả qua là có thể làm nương tử tú tài.
Lưu Hỉ Nhi sờ sờ hai má cực kỳ giống Tống Xuân Hoa của bản thân, khóe miệng không khỏi lô ra ý cười.
Nhưng nụ cười vẫn chưa thu về thì một bạt tai liền rơi xuống mặt nàng ta.
“A…” Lưu Hỉ Nhi che mặt bị đánh sưng, trừng Tống Xuân Hoa hô lớn: “Nương ngươi đánh ta làm gì?”
“Tiểu tiện chân ngươi, chân ca ca ngươi đau như vậy, ngươi còn cười được? Lão nương đánh chết ngươi tiện chân này.” Tống Xuân Hoa không phân tốt xấu liền đánh tới Lưu Hỉ Nhi.
Lưu Hỉ Nhi vội né sang bên cạnh: “Nương, là ta nhìn nhà này tốt, nếu như sau này Tống Tân Đồng gả cho ca ca, chúng ta có thể lấy căn nhà lớn này cho nên vui vẻ.”
Tống Xuân Hoa thu tay lại, bà ta cũng nghĩ như thế, tức giận ở đáy lòng nháy mắt giảm xuống không ít, “Còn không qua đây đỡ ca ca ngươi một chút.”
Lưu Hỉ Nhi cúi đầu bĩu môi, bước nhanh tới cạnh Lưu Phú Qúy, nghĩ vươn tay đỡ nhưng lại bị một bàn tay Lưu Phú Qúy đẩy ra, ồm ồm nói: “Không cần ngươi đỡ.”
Lưu Hỉ Nhi che mu bàn tay bị đập đỏ, trong mắt thù hận trừng Lưu Phú Qúy, mắng thầm: Sao không đá chết tên mập chết bầm ngươi đi?
Tống Xuân Hoa vừa đi vừa nói với Lưu Phú Qúy: “Ngươi không có chuyện gì liền tới chỗ này lắc lư vài vòng, tốt nhất là có thể sờ mặt nàng, mông nàng, đến lúc đó nàng không gả cho ngươi thì gả cho ai?”
Lưu Phú Qúy mở cặp mắt hí sắc mị mị, trong mắt lộ ra dâm quang, “Nương, ta hiểu, trở lại ăn cơm rồi tới.”
“Suốt ngày chỉ biết có ăn ăn thôi, sao không ăn chết đồ quỷ đòi nợ nhà ngươi.” Tống Xuân Hoa toái toái mắng, “Ta để bà ngoại ngươi hôm nay làm nhiều thịt chút, ngươi gắp vào bát nhiều chút, chớ để cho mấy đứa Tống Trường Viễn kia đoạt được.” (Pen: Đồ đê tiện không biết xấu hổ!)
“Nương, bà ngoài chỉ đau Tống Trường Viễn, không đau ta, luôn luôn vụng trộm lấy thịt cho hắn ăn.” Lưu Phú Qúy phẫn nộ nói: “Ta đã thấy rất nhiều lần, ta cũng muốn ăn.”
“Được rồi, được rồi, trở lại ta tìm cho ngươi.” Tống Xuân Hoa liếc mắt nhìn sân Tống gia phía trước, “Về nhà rồi, đừng nói nữa.”
Trương Thúy Hoa đứng cạnh sân đang quét rác, nhìn thấy Tống Xuân Hoa các nàng về, nhổ một ngụm *** nói: “Ôi, nhị muội sáng sớm đi đâu vậy? Ta còn tưởng ngươi về Lưu gia đấy, sao lại còn nương nhờ nhà chúng ta?”
Tống Xuân Hoa trên mặt cứng đờ.
Trương Thúy Hoa liếc mắt nhìn Tống Xuân Hoa, “Nhìn đường nhị muội về, nhị muội lại tới chỗ tiện chân cuối thôn đó à? Nó không giữ các ngươi ăn cơm à? Không phải nói tiện chân kia đáp ứng gả cho Phú Qúy nhà ngươi sao?”
Sắc mặt Tống Xuân Hoa không tốt trừng mắt liếc Trương Thúy Hoa một cái: “Ngươi quản nhiều vậy làm gì?”
“Ta là đại tẩu ngươi, quan quan tâm tâm ngươi cái nữ gả ra ngoài này, còn không được?” Trương Thúy Hoa nói.
Tống Xuân Hoa ‘xì’ một tiếng, “Ngươi vẫn là tự quan tâm chính mình đi, cả thôn đều biết ngươi vụng trộm với lão đại Quách gia rồi, cả ngày còn mặc quần áo phấn lắc lư bên ngoài, cho là mình vẫn là cô nương mười bốn mười lăm tuổi à? Ngươi đừng dạy hư Thanh Tú.”
Nói xong liền trực tiếp dẫn nhi nữ đi đến gian phòng của Trương bà tử trong viện.
Trương Thúy Hoa oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Xuân Hoa, xì một tiếng khinh miệt, sau đó nổi giận đùng đùng đi về phòng, tìm Tống Đại Giang kể khổ.
“Đại Giang, ngươi xem muội muội ngươi, bất kính với đại tẩu ta đây thì thôi, còn mắng Thanh Tú chúng ta.”
Tống Đại Giang đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, “Ngươi mặc kệ nàng đi.”
“Nàng cũng đã đến ba ngày, sao không quay về đi?” Trương Thúy Hoa ngồi trên một bên giường, “Khẳng định còn trông chờ nương lấy bạc lấy thịt cho các nàng đây! Khai xuân Trường Viễn liền muốn thi đồng sinh, sau đó còn phải thi tú tài, đều phải tiêu tiền đấy, nhà chúng ta bây giờ không có bạc gì, nếu như nàng khóc lóc với nương, rồi đem bạc khóc đi luôn, Trường Viễn chúng ta phải làm sao?”
Tống Đại Giang mở mắt ra, suy nghĩ một chút: “Nương đau Trường viễn, sẽ không.”
“Ngươi cũng không phải không biết bản lĩnh của muội tử ngươi.” Trương Thúy Hoa dừng một chút, “Quên đi, ngươi cũng là đồ mặc kệ mọi chuyện, để ta cho Thanh Tú vào xem, miễn cho nương lại bị lừa dối.”
Nói xong lắc mông đi ra ngoài.
Trương bà tử nhìn Tống Xuân Hoa lau nước mắt, đáy lòng không hiểu sao phiền chán không ngớt: “Qua năm mới ngươi khóc cái gì, lão nương còn chưa chết đâu.”
Tống Xuân Hoa lau khóe mắt, sờ ngực nói: “Nương, chính là trong tâm ta khó chịu, ngươi nhưng phải giúp ta a.”
Trương bà tử khép mi mắt: “Giúp ngươi cái gì, ta cũng không có bạc, trái lại đại tẩu ngươi có nhưng đều phải cho Trường Viễn đọc sách dùng, ngươi đừng có đánh chủ ý này.”
“Cuối thôn kia còn có Tống Tân Đồng đâu, ngươi để cho nàng cho chút bạc là được.” Tống Xuân Hoa nói.
Trương bà tử vừa nghe bà ta nhắc tới Tống Tân Đồng, ngọn lửa không tên nổi lên, trước đó ném mặt không nói, còn phải bồi thêm mười lượng: “Ngươi đừng có nhắc cái sao chổi kia với ta, làm lão nương giận đến đau gan.”
Tống Xuân Hoa bước lên phía trước thay Trương bà tử nhuận khí, “Nương, ngươi tính toán với nó làm gì, trong tay nó có bạc, có bạc mới là đạo lý lớn, có bạc là có thể xây nhà mới, Trường Viễn thi tú tài cũng không cần lo lắng, đồ cưới của Thanh Tú cũng không sầu.”
“Ngươi làm như lão nương ngu à? Lão nương không biết trong tay nó có bạc? Tay nó nắm rất chặt, sẽ không lấy ra.” Trương bà tử hối hận không thôi: “Nếu biết đồ sao chổi này có tiền đồ thì sẽ không viết thư đoạn thân.”
Tống Xuân Hoa trắng mắt liếc Trương bà tử một cái: “Vậy sao lúc trước ngươi muốn đem tiểu đệ đuổi ra ngoài? Trái lại ta thấy hắn rất tốt.”
“Câm miệng.” Trương bà tử vừa nghe đến tiện chủng kia sẽ tức, cũng không biết là thứ đồ ở đâu ra: “Không được nhắc tới hắn!” (Pen: Qủa này là chắc chắn không phải con ruột rồi nhé)
“Dạ dạ dạ.” Tống Xuân Hoa vỗ vỗ miệng: “Nương, đoạn thân cũng không sao, chỉ cần chúng ta đem quan hệ huyết thống tới kết lại là được.” Nói xong chỉ vào Lưu Phú Qúy vẫn đang ăn vụng đường, nói: “Nương, nếu tiện chân kia gả cho Phú Qúy nhà ta, đến lúc đó tiền bạc kia không phải do chúng ta định đoạt sao.”
Trương bà tử nhíu mày: “Lúc trước ta với đại tẩu ngươi cũng nói cho nó mấy cái,nhưng đều bị…”
“Nương cũng thật hồ đồ, Trương gia bên kia dù thân cũng là xa, đã ra ngũ phục rồi, tiền của bọn họ còn có thể cho ngươi tiêu? Phú Qúy nhưng là ngoại tôn tử ruột của ngươi, khi có bạc còn không cho bà ngoại là ngươi tiêu?” Tống Xuân Hoa nhỏ going nói: “Hơn nữa biểu ca biểu muội, thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi.”
Trương bà tử suy một chút cũng phải, nhưng nghĩ đến tiện chân Tống Tân Đồng kia, lúc trước còn đuổi mấy bà mối ra ngoài: “Sợ là nó không muốn.”
Tống Xuân Hoa vụng trộm cười cười: “Trời này rất lạnh, trên đường trơn, nếu té xuống sông dù sao cũng phải có người xuống nước cứu đi. Trước mặt mọi người, chẳng lẽ nó còn không nhận?”
Ánh mắt Trương bà tử sáng lên: “Ngày mai trong thôn mở đại hội.”
Tống Xuân Hoa hiểu ý cười, gật gật đầu.
Tống Xuân Hoa nhìn canh cổng màu son đóng chặt, nhổ xuống mặt đất một ngụm ***: “Sao chổi! Hung thần! Qủa thực giống y chang nương với đại tẩu đã nói, cái thứ đồ gì, còn bày sĩ diện cho lão nương!”
“Nương, ta ngửi thấy bên trong có mùi thịt, đều thơm giống như ngày đó ngươi lấy về, ta muốn vào ăn thịt.” Nhi tử lớn nhất của Tống Xuân Hoa, Tống Phú Qúy, gương mặt thịt mỡ hít mũi một cái, nuốt một ngụm nước bọt: “Nương, mau gọi cửa, hiện giờ ta muốn ăn.”
Tống Xuân Hoa sờ sờ cái mặt béo ịch của con lớn, “Tiện nhân kia không mở cửa.”
“Phá cửa, phá cửa.” Thịt mỡ trên người Lưu Phú Qúy run run, chạy đến trước đại môn đạp một cái: “Ôi, nương, chân ta đau quá.”
Tống Xuân Hoa vội chạy tới, đỡ Lưu Phú Qúy, ôn thanh nhỏ giọng nói: “Phú Qúy, đau à? Không khóc, không khóc, sao lại không cẩn thận vậy? Đợi tí nương hủy đi cái cửa chết tiệt của tiện chân này.”
Lưu Hỉ Nhi đứng một bên nhìn nương nhà mình với ca ca, chán ghét nhíu nhíu mày, sau đó nhìn về cái cửa cao Tống gia, lại nghĩ đến những lời lúc trước Tống Thanh Tú nói, vốn Lưu Hỉ Nhi còn cười nhạt, nhưng sau khi nhìn thấy căn nhà lớn này thì nàng ta lại không khỏi thầm nghĩ, nếu Tống Tân Đồng gả cho ca ca, căn nhà kia sau này không phải là của Lưu gia của nàng ta sao? Chờ sau này khi nhà này là của nàng ta, nàng ta coi như là đại tiểu thư phú hộ rồi, lấy dung mạo của nàng ta đến lúc đó gả cho cái tú tài cũng tốt.
Có điều, nàng cũng không muốn giống như Tống Thanh Tú gả cho tú tài làm đại quan, nàng nghe nói trong thôn có một tú tài, có điều bị hủy dung, nhưng lại mở học đường, đến lúc đó nàng ta gả qua là có thể làm nương tử tú tài.
Lưu Hỉ Nhi sờ sờ hai má cực kỳ giống Tống Xuân Hoa của bản thân, khóe miệng không khỏi lô ra ý cười.
Nhưng nụ cười vẫn chưa thu về thì một bạt tai liền rơi xuống mặt nàng ta.
“A…” Lưu Hỉ Nhi che mặt bị đánh sưng, trừng Tống Xuân Hoa hô lớn: “Nương ngươi đánh ta làm gì?”
“Tiểu tiện chân ngươi, chân ca ca ngươi đau như vậy, ngươi còn cười được? Lão nương đánh chết ngươi tiện chân này.” Tống Xuân Hoa không phân tốt xấu liền đánh tới Lưu Hỉ Nhi.
Lưu Hỉ Nhi vội né sang bên cạnh: “Nương, là ta nhìn nhà này tốt, nếu như sau này Tống Tân Đồng gả cho ca ca, chúng ta có thể lấy căn nhà lớn này cho nên vui vẻ.”
Tống Xuân Hoa thu tay lại, bà ta cũng nghĩ như thế, tức giận ở đáy lòng nháy mắt giảm xuống không ít, “Còn không qua đây đỡ ca ca ngươi một chút.”
Lưu Hỉ Nhi cúi đầu bĩu môi, bước nhanh tới cạnh Lưu Phú Qúy, nghĩ vươn tay đỡ nhưng lại bị một bàn tay Lưu Phú Qúy đẩy ra, ồm ồm nói: “Không cần ngươi đỡ.”
Lưu Hỉ Nhi che mu bàn tay bị đập đỏ, trong mắt thù hận trừng Lưu Phú Qúy, mắng thầm: Sao không đá chết tên mập chết bầm ngươi đi?
Tống Xuân Hoa vừa đi vừa nói với Lưu Phú Qúy: “Ngươi không có chuyện gì liền tới chỗ này lắc lư vài vòng, tốt nhất là có thể sờ mặt nàng, mông nàng, đến lúc đó nàng không gả cho ngươi thì gả cho ai?”
Lưu Phú Qúy mở cặp mắt hí sắc mị mị, trong mắt lộ ra dâm quang, “Nương, ta hiểu, trở lại ăn cơm rồi tới.”
“Suốt ngày chỉ biết có ăn ăn thôi, sao không ăn chết đồ quỷ đòi nợ nhà ngươi.” Tống Xuân Hoa toái toái mắng, “Ta để bà ngoại ngươi hôm nay làm nhiều thịt chút, ngươi gắp vào bát nhiều chút, chớ để cho mấy đứa Tống Trường Viễn kia đoạt được.” (Pen: Đồ đê tiện không biết xấu hổ!)
“Nương, bà ngoài chỉ đau Tống Trường Viễn, không đau ta, luôn luôn vụng trộm lấy thịt cho hắn ăn.” Lưu Phú Qúy phẫn nộ nói: “Ta đã thấy rất nhiều lần, ta cũng muốn ăn.”
“Được rồi, được rồi, trở lại ta tìm cho ngươi.” Tống Xuân Hoa liếc mắt nhìn sân Tống gia phía trước, “Về nhà rồi, đừng nói nữa.”
Trương Thúy Hoa đứng cạnh sân đang quét rác, nhìn thấy Tống Xuân Hoa các nàng về, nhổ một ngụm *** nói: “Ôi, nhị muội sáng sớm đi đâu vậy? Ta còn tưởng ngươi về Lưu gia đấy, sao lại còn nương nhờ nhà chúng ta?”
Tống Xuân Hoa trên mặt cứng đờ.
Trương Thúy Hoa liếc mắt nhìn Tống Xuân Hoa, “Nhìn đường nhị muội về, nhị muội lại tới chỗ tiện chân cuối thôn đó à? Nó không giữ các ngươi ăn cơm à? Không phải nói tiện chân kia đáp ứng gả cho Phú Qúy nhà ngươi sao?”
Sắc mặt Tống Xuân Hoa không tốt trừng mắt liếc Trương Thúy Hoa một cái: “Ngươi quản nhiều vậy làm gì?”
“Ta là đại tẩu ngươi, quan quan tâm tâm ngươi cái nữ gả ra ngoài này, còn không được?” Trương Thúy Hoa nói.
Tống Xuân Hoa ‘xì’ một tiếng, “Ngươi vẫn là tự quan tâm chính mình đi, cả thôn đều biết ngươi vụng trộm với lão đại Quách gia rồi, cả ngày còn mặc quần áo phấn lắc lư bên ngoài, cho là mình vẫn là cô nương mười bốn mười lăm tuổi à? Ngươi đừng dạy hư Thanh Tú.”
Nói xong liền trực tiếp dẫn nhi nữ đi đến gian phòng của Trương bà tử trong viện.
Trương Thúy Hoa oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Xuân Hoa, xì một tiếng khinh miệt, sau đó nổi giận đùng đùng đi về phòng, tìm Tống Đại Giang kể khổ.
“Đại Giang, ngươi xem muội muội ngươi, bất kính với đại tẩu ta đây thì thôi, còn mắng Thanh Tú chúng ta.”
Tống Đại Giang đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, “Ngươi mặc kệ nàng đi.”
“Nàng cũng đã đến ba ngày, sao không quay về đi?” Trương Thúy Hoa ngồi trên một bên giường, “Khẳng định còn trông chờ nương lấy bạc lấy thịt cho các nàng đây! Khai xuân Trường Viễn liền muốn thi đồng sinh, sau đó còn phải thi tú tài, đều phải tiêu tiền đấy, nhà chúng ta bây giờ không có bạc gì, nếu như nàng khóc lóc với nương, rồi đem bạc khóc đi luôn, Trường Viễn chúng ta phải làm sao?”
Tống Đại Giang mở mắt ra, suy nghĩ một chút: “Nương đau Trường viễn, sẽ không.”
“Ngươi cũng không phải không biết bản lĩnh của muội tử ngươi.” Trương Thúy Hoa dừng một chút, “Quên đi, ngươi cũng là đồ mặc kệ mọi chuyện, để ta cho Thanh Tú vào xem, miễn cho nương lại bị lừa dối.”
Nói xong lắc mông đi ra ngoài.
Trương bà tử nhìn Tống Xuân Hoa lau nước mắt, đáy lòng không hiểu sao phiền chán không ngớt: “Qua năm mới ngươi khóc cái gì, lão nương còn chưa chết đâu.”
Tống Xuân Hoa lau khóe mắt, sờ ngực nói: “Nương, chính là trong tâm ta khó chịu, ngươi nhưng phải giúp ta a.”
Trương bà tử khép mi mắt: “Giúp ngươi cái gì, ta cũng không có bạc, trái lại đại tẩu ngươi có nhưng đều phải cho Trường Viễn đọc sách dùng, ngươi đừng có đánh chủ ý này.”
“Cuối thôn kia còn có Tống Tân Đồng đâu, ngươi để cho nàng cho chút bạc là được.” Tống Xuân Hoa nói.
Trương bà tử vừa nghe bà ta nhắc tới Tống Tân Đồng, ngọn lửa không tên nổi lên, trước đó ném mặt không nói, còn phải bồi thêm mười lượng: “Ngươi đừng có nhắc cái sao chổi kia với ta, làm lão nương giận đến đau gan.”
Tống Xuân Hoa bước lên phía trước thay Trương bà tử nhuận khí, “Nương, ngươi tính toán với nó làm gì, trong tay nó có bạc, có bạc mới là đạo lý lớn, có bạc là có thể xây nhà mới, Trường Viễn thi tú tài cũng không cần lo lắng, đồ cưới của Thanh Tú cũng không sầu.”
“Ngươi làm như lão nương ngu à? Lão nương không biết trong tay nó có bạc? Tay nó nắm rất chặt, sẽ không lấy ra.” Trương bà tử hối hận không thôi: “Nếu biết đồ sao chổi này có tiền đồ thì sẽ không viết thư đoạn thân.”
Tống Xuân Hoa trắng mắt liếc Trương bà tử một cái: “Vậy sao lúc trước ngươi muốn đem tiểu đệ đuổi ra ngoài? Trái lại ta thấy hắn rất tốt.”
“Câm miệng.” Trương bà tử vừa nghe đến tiện chủng kia sẽ tức, cũng không biết là thứ đồ ở đâu ra: “Không được nhắc tới hắn!” (Pen: Qủa này là chắc chắn không phải con ruột rồi nhé)
“Dạ dạ dạ.” Tống Xuân Hoa vỗ vỗ miệng: “Nương, đoạn thân cũng không sao, chỉ cần chúng ta đem quan hệ huyết thống tới kết lại là được.” Nói xong chỉ vào Lưu Phú Qúy vẫn đang ăn vụng đường, nói: “Nương, nếu tiện chân kia gả cho Phú Qúy nhà ta, đến lúc đó tiền bạc kia không phải do chúng ta định đoạt sao.”
Trương bà tử nhíu mày: “Lúc trước ta với đại tẩu ngươi cũng nói cho nó mấy cái,nhưng đều bị…”
“Nương cũng thật hồ đồ, Trương gia bên kia dù thân cũng là xa, đã ra ngũ phục rồi, tiền của bọn họ còn có thể cho ngươi tiêu? Phú Qúy nhưng là ngoại tôn tử ruột của ngươi, khi có bạc còn không cho bà ngoại là ngươi tiêu?” Tống Xuân Hoa nhỏ going nói: “Hơn nữa biểu ca biểu muội, thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi.”
Trương bà tử suy một chút cũng phải, nhưng nghĩ đến tiện chân Tống Tân Đồng kia, lúc trước còn đuổi mấy bà mối ra ngoài: “Sợ là nó không muốn.”
Tống Xuân Hoa vụng trộm cười cười: “Trời này rất lạnh, trên đường trơn, nếu té xuống sông dù sao cũng phải có người xuống nước cứu đi. Trước mặt mọi người, chẳng lẽ nó còn không nhận?”
Ánh mắt Trương bà tử sáng lên: “Ngày mai trong thôn mở đại hội.”
Tống Xuân Hoa hiểu ý cười, gật gật đầu.
Danh sách chương