Ngày hôm sau, trời trong.

Tống Tân Đồng đứng bên dưới cây đào ven mép sân phơi ngũ cốc, nghe Vạn thôn trưởng nói chuyện trong thôn lát đường đá, một câu tổng kết là ‘có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức’, cần phải đường đất bùn giữa thôn lát thành đường lát đá, để tránh lại phát sinh chuyện ngã sấp xuống lần nữa.

Trước đây vẫn là đường đất bùn, mưa một chút liền không dễ đi, nhưng vẫn không nói qua chuyện lát đá, hiện tại nhắc tới cũng chẳng qua vì muốn mấy thôn hộ năm ngoái buôn bán lời ra bạc mà thôi.

Không phải là bạc sao, nàng có rất nhiều. [Pen: giờ đây chị đã thoát nghèo thành công =)) ]

Tống Tân Đồng tài đại khí thô nghĩ.

Đột nhiên nhận thấy một cỗ tầm mắt rơi vào trên người mình, nàng nhìn lại, vừa lúc chống lại tầm mắt oán hận của Tống Thanh Tú, thấy nàng nhìn qua, Tống Thanh Tú vội xoay người rời đi.

Tống Tân Đồng cũng không nói gì, mỗi lần đều là một nhà Trương bà tử tìm phiền phức với nàng, tính toán nàng, nên hận cũng phải là nàng chứ, Tống Thanh Tú này thực sự là não tàn sao? Tống Tân Đồng trợn trắng mắt, cũng không tốn nước bọt lật qua lật lại nói với Vạn thôn trưởng, trực tiếp quay người rời khỏi đoàn người, hướng bên dòng suối đi đến.

Lúc đi ngang qua mảng hồ nước thì Tống Tân Đồng vừa lúc thấy mấy cô nương đứng bên bờ hồ nước, đang lẫn cùng một chỗ nói gì đó, tiếng cười không ngừng.

Mấy người thấy Tống Tân Đồng đi tới, lập tức ngậm miệng lại, vội vã đi tới mấy chỗ nhà thấp bên kia hồ nước.

Tống Tân Đồng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy phía sai có người chạy đến thở hồng hộc kêu: “Biểu muội, ngươi chờ ta chút.”

Mấy cô nương phía trước quay đầu lại nhìn về phía sau.

Tống Tân Đồng cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, mới vừa đi được hai bước thì phía sau lại truyền tới tiếng nói: “Tân Đồng biểu muội, ngươi đi cái gì, không nghe thấy ta đang gọi ngươi sao?”

Nghe thấy có người kêu tên mình, Tống Tân Đồng chán ghét nhíu mày, xoay người nhìn lại, chỉ nhìn thấy một người cả người đầy thịt mỡ béo ịch chạy về phía nàng, thở không ra hơi nói: “Biểu muội, ta nhưng tìm ngươi, tìm ngươi đã lâu, sao ngươi không ở sân phơi ngũ cốc chờ ta a.”

Tống Tân Đồng chán ghét nhìn chằm chằm cái mặt đậu đậu mập mạp này, “Ta không biết ngươi, cách xa ta một chút.”

Nói xong quay người liền tiếp tục đi về phía trước đi.

Tên mập đi vòng qua phía trước ngăn trở đường đi của Tống Tân Đồng: “Biểu muội, sao ngươi lại không biết ta, ta là nhi tử nhị cô ngươi, là Lưu biểu ca của ngươi.”

Tống Tân Đồng chán ghét quét mắt nhìn hắn một cái, quát lạnh: “Ta nhưng không có cô cô gì cả, tránh ra.”

Lưu Phú Qúy rất tức giận, nhưng nghĩ đến nương đã nói ôm nàng, chiếm tiện nghi của nàng, sau đó lấy về nhà, sau này cái tòa nhà lớn kia là của Lưu gia bọn họ, sau này cũng có thể ăn thịt mỡ to.

Vốn cho là biểu muội Tân Đồng nhìn xấu không chịu được, không ngờ dễ nhìn vậy, so với Liên Hoa nhà địa chủ bọn hắn còn xinh đẹp hơn, đáy lòng Lưu Phú Qúy một trận dập dờn, sắc mị mị nhìn chằm chằm Tống Tân Đồng: “Biểu muội, chúng ta đã lâu không gặp, ta nhưng nhớ ngươi.”

Tống Tân Đồng bị đôi mắt háo sắc của Lưu Phú Qúy nhìn đến buồn nôn không chịu được, lui về phía sau hai bước: “Nhưng ta không biết ngươi, lăn xa chút.”

Hiện tại nàng có chút hối hận, sớm biết vậy lúc ra cửa nên xem hoàng lịch.

Lưu Phú Qúy ở nhà là người được nuông chiều chưa từng bị người mắng là ‘lăn’, tức thì tính tình thiếu gia liền nổi lên, đề cao âm lượng nói: “Biểu muội, sao ngươi có thể nói ta như vậy? Thiệt cho ta vẫn nhớ ngươi.”

Tống Tân Đồng hừ lạnh một tiếng, quay người muốn đi.

“Biểu tỷ, thì ra ngươi đang nói chuyện với ca ca ta ở đây, ta còn tìm đã lâu đâu.” Lưu Hỉ Nhi đuổi qua đây, nhìn thấy Tống Tân Đồng vừa lúc đứng bên bờ nước, mừng thầm: Qủa thật là ông trời phù hộ!

Lưu Hỉ Nhi nghiêng đầu liếc mắt nhìn ca ca ngốc nhà mình, cơ hội tốt như vậy sao còn đứng đực ra kia? Làm cọc gỗ hả?

“Biểu tỷ, ngươi và ca ca ta đang nói gì a?” Vừa nói vừa chậm rãi đến gần.

Tống Tân Đồng liếc mắt hai kẻ chậm rãi tới gần, phút chốc minh bạch nàng bị tính kế, đề phòng nâng bước đi ra giữa đường hai bước, “Ta cũng không phải là biểu tỷ ngươi.”

“Cha ngươi là đệ đệ nương ta, sao không phải là thân thích.” Lưu Hỉ Nhi ba hai bước tới gần, nghĩ một bước đem đẩy Tống Tân Đồng xuống.

Tống Tân Đồng vẫn đề phòng động tác của nàng ta, lúc nàng ta tới gần liền bước nhanh sang bên kia rời đi, sau đó vòng qua đi mấy bước xa ra ngoài, đang muốn nói chuyện thì vừa vặn thấy Lục Vân Khai đi sang bên này.

“Lục phu tử, ngươi bây giờ là đi sân phơi?”

Lục Vân Khai liếc mắt nhìn mấy người đứng trên đường, sau đó đem tầm mắt rơi vào trên người Tống Tân Đồng, sau giây lát gật gật đầu: “Ở nhà đọc sách quên mất canh giờ, không biết có bỏ lỡ không.”

“Vừa mới bắt đầu không lâu.” Tống Tân Đồng nói.

Lưu Hỉ Nhi vừa nghe đối thoại của hai người thì lập tức đoán được nam nhân nhìn nghiêng bên mặt này hẳn là cái tú tài, sau đó vụng trộm liếc mắt quan sát một cái, phát hiện trên mặt người này có một đạo dấu vết, lại lần nữa xác định thân phận hắn, hắn chính là tú tài hủy dung Tống Thanh Tú ghét bỏ không ngớt.

Tuy hủy dung, nhưng nghiêng mặt vẫn rất đẹp.

Lưu Hỉ Nhi suy nghĩ giây lát, ngoan tâm, nâng bước đi đến chỗ Tống Tân Đồng: “Biểu tỷ, y phục ngươi thật là đẹp, có thể nói cho ta là làm ở đâu không?”

Tống Tân Đồng nhìn Lưu Hỉ Nhi nhào tới chỗ nàng mới đứng, nữ nhân này đánh cái chủ ý quỷ gì vậy, sau đó vội tránh sang bên cạnh, giữa lúc điện quang hỏa thạch, Tống Tân Đồng đã nhìn thấy một đạo thân ảnh lướt qua mặt mình, đánh về phía Lục Vân Khai.

Đáy lòng Tống Tân Đồng lộp bộp một chút, vội nhìn về phía Lục Vân Khai, liền nhìn thấy hắn khó khăn né tránh sang bên cạnh, sau đó thì nghe một tiếng rơi xuống nước cái ‘ùm’.

Tống Tân Đồng vội nhìn về phía hồ nước, phát hiện Lưu Hỉ Nhi rơi vào trong nước.

“Muội muội, muội muội.” Lưu Phú Qúy chạy tới, nhìn muội muội trong ao, đáy lòng hoảng loạn không ngớt, rõ ràng nên rơi vào nước là Tống Tân Đồng, sao lại biến thành muội muội nhà mình? Hắn nên nhảy xuống cứu muội muội không? Thế nhưng lạnh quá quá a?

Lưu Phú Qúy vội vội vàng vàng nhìn quanh bốn phía, sau đó hô lớn: “Nương, nương, mau tới cứu người a, cứu mạng a!”

Tất cả đều phát sinh quá nhanh, Tống Tân Đồng nhìn Lưu Hỉ Nhi đang quẫy nước chút, đường này cũng không trơn, sao lại có thể rơi vào trong nước chứ?

“Cứu mạng a, cứu mạng a.” Lưu Hỉ Nhi la lớn.

Tống Tân Đồng quay đầu nhìn về phía Lục Vân Khai bên cạnh không có biểu tình gì, nghĩ đến động tác Lưu Hỉ Nhi trực tiếp chạy sượt qua mình nhằm về phía Lục Vân Khai, trong nháy mắt đã nghĩ thông, hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi không xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

“Ta không phải anh hùng, nàng cũng không phải mỹ nhân.” Lục Vân Khai cau mày liếc mắt nhìn Lưu Hỉ Nhi trong nước một cái, lạnh lùng nói: “Hơn nữa nước chỗ này cũng không sâu.”

Tống Tân Đồng ngẩn ra, nhìn Lưu Hỉ Nhi còn đang quẫy nước hồi lâu trên mặt hồ, phát hiện nước đích thực không sâu, đáy lòng buồn cười một trận: “Ngươi thử đứng lên thử đi, nước trong hồ không sâu.”

Đương nhiên Lưu Hỉ Nhi biết nước không sâu, nàng ta an vị trên tảng đá a, nhưng vẫn quẫy nước, “Cứu mạng a, cứu mạng a.”

Tống Tân Đồng còn có gì không rõ nữa, người ta đánh cái chủ ý này, nàng phá hoại cũng không tốt, yên lặng lui qua một bên, nhìn mấy nam nhân chạy tới.

Lưu Phú Qúy lập tức lớn tiếng khóc hô: “Các ngươi mau cứu muội muội ta a, muội muội ta sắp chết đuối.”

Tống Tân Đồng rất có hứng thú nhìn Lưu Hỉ Nhi còn đang quẫy nước trong hồ: “Lưu gia cô nương, ngươi nếu không đứng dậy thì mấy đại thúc này xuống cứu ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện