Hôm sau, ngày hưu mộc.

Tống Tân Đồng cùng Lục Vân Khai ngồi trên xe ngựa, hai người vội vã đánh xe lên thị trấn.

Lục Vân Khai nhắc nhở: “Gió lớn, đi vào thùng xe ngồi.”

“Không cần, ta ngồi đây bồi chàng nói chuyện một chút.” Tống Tân Đồng ngồi dựa vào thùng xe, đôi chân thả tự nhiên, đung đưa qua lại: “Ta không nghĩ đến chàng hôm nay sẽ mang ta vào thành!”

Tống Tân Đồng có chút kích động, nàng áng chừng cũng đã ba bốn tháng rồi chưa vào huyện thành, thứ nhất là bởi không có chuyện gì, thứ hai là bởi trong trấn cũng không có gì mà dạo, nhưng đã lâu rồi chưa đi một lần nên vẫn cảm thấy hiếm lạ, hơn nữa còn là Lục Vân Khai chủ động dẫn nàng đi, là hẹn hò biến tướng nha.

“Hôm nay là bằng hữu.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Hắn cũng dẫn theo thê tử, ta nghĩ nàng đến đó, hai người cũng có thể trò chuyện.”

“Như vậy a.” Tống Tân Đồng ngồi dựa vào Lục Vân Khai: “Ta còn tưởng rằng là chỉ hai chúng ta đi du sơn ngoạn thủy đâu.”

Lục Vân Khai ngẩn ra, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy chán nản: “Vậy lần sau hưu mộc ta lại dẫn nàng đi dạo Hàn Sơn tự đi? Hàn Sơn tự sau núi có một phiến hải đường phủ tây, vô cùng thích hợp đạp thanh.”

“Tháng hai mới thích hợp đạp thanh.” Tống Tân Đồng phá hư không chút khách khí: “Ngươi gặp bạn bè gì a?”

“Trước đây lúc đi học quen biết.” Lục Vân Khai kéo dây cương: “Lúc chúng thành thân hắn từng tới, có điều rất nhanh lại đi, cho nên nàng không nhìn thấy.”

“Nga.” Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Phu nhân nhà người nọ tới, ta cùng nàng trò chuyện cái gì a? Nói làm ruộng nuôi tôm có thể chê ta thô tục hay không a?”

Lục Vân Khai cười cười: “Không cần lo lắng, nàng muốn nói gì với nàng ta liền nói cái đó, không muốn nói liền không nói.”

“Khó mà làm được, ngoại giao giữa các phu nhân, dù sao ta cũng phải giúp chàng kéo quan hệ tốt, đúng không?” Tống Tân Đồng vui đùa: “Chàng yên tâm đi, nếu nàng ấy ngại ta sẽ không nói, ta liền lấy bạc cho nàng mua mua mua, khẳng định nàng cao hứng.”

Lục Vân Khai sao không nghe hiểu ý tứ vui đùa trong lời tiểu kiều nương nhà mình chứ: “Được.”

“Vậy nhớ đưa bạc.” Tống Tân Đồng vươn tay muốn bạc.

Lục Vân Khai cười nói: “Bạc của vi phu không phải nương tử quản cả sao?”

Tống Tân Đồng ngượng ngùng thu tay về, đích xác là như vậy.

Ngày thứ hai nàng gả đến Lục gia, Lục mẫu liền đem quyền lực quản gia toàn bộ đều giao vào tay nàng, hơn nữa cũng sẽ không bất kể nàng ra cửa hay làm cái gì, chỉ cần trước lúc đi nói cùng Lục mẫu một tiếng để Lục mẫu nhớ làm cơm là xong.

Mà Lục Vân Khai đây là ngay tối hôm ấy đem chi phí tiền bạc đều giao cho nàng, không chỉ có trăm lượng bạc vụn mà còn có mấy tấm ngân phiếu năm trăm lượng, tổng cộng gần ba ngàn lượng.

Tống Tân Đồng quay đầu nhìn về phía Lục Vân Khai: “Chàng còn chưa có nói qua với ta chàng lấy đâu ra nhiều bạc như vậy đâu? Chỉ dựa vào tiền dạy học, tối đa cũng có thể có trăm lượng bạc.

Hơn nữa trước đây chi phí củi lửa cùng cơm áo của Lục gia đều toàn dựa vào dùng tiền mua, chỉ có một chút thức ăn mới là tự mình trồng.

Sau khi nàng gả tới, chuyện đốn củi này đều bị Đại Nha thầu hết.

“Kiếm.” Lục Vân Khai nói hai chữ như thế sau đó không nói thêm gì nữa.

Tống Tân Đồng hừ nhẹ một tiếng: “Tướng công, chúng ta xem như là tiểu phú hộ rồi.”

Lục Vân Khai bị tiếng tướng công này lấy lòng: “Nương tử nếu thích, có thể mua mấy người hầu.”

“Mua người hầu? Quên đi, chàng với nương đều không thích người ngoài, hơn nữa trong nhà cũng không có việc gì, một mình ta là có thể làm xong.” Lúc trước Tống Tân Đồng mua người hầu cũng bởi vì trong nhà không có tráng niên cho nên mới mua người về.

“Không sao cả.” Lục Vân Khai kéo bàn tay nhỏ mềm mại của Tống Tân Đồng: “Có thể mua một nữ đầu bếp, nàng với nương có thể nghỉ ngơi.”

“Ta không muốn trở nên mập mạp.” Tống Tân Đồng sờ sờ eo của mình: “Từ sau khi ta tới đây, cả ngày chỉ ăn cơm không bận tâm cái gì, hiện tại eo đã nhiều thịt hơn rồi.”

Lục Vân Khai nhìn cái eo vẫn cực kỳ mảnh khảnh, nhàn nhạt nói: “Nhiều thịt tốt.”

“Tốt cái gì mà tốt, gầy một chút đỡ tốn vải.” Tống Tân Đồng kéo vạt áo, sau đó nhìn về thị trấn phía trước cách đó không xa: “Sắp đến, sắp đến.”

Lục Vân Khai đưa mười văn tiền phía vào thành, trực tiếp đánh xe ngựa vào sâu một con ngõ nhỏ thanh tịnh.

Xuống xe ngựa xong, gõ gõ cửa.

Rất nhanh liền có một gã sai vặt ra mở cửa: “Lục công tử, mời mau vào, công tử nhà ta chờ công tử rất lâu rồi.”

Lục Vân Khai ừ một tiếng, dắt Tống Tân Đồng vào nội viện.

Giang Minh Chiêu dựa vào khung cửa, cầm quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy: “Ta liền nói sáng nay trên cửa có hỉ thước hót đâu, thì ra là khách ít đến tới cửa.”

Lục Vân Khai nhìn hắn một cái, kéo Tống Tân Đồng đi tới trước mặt hắn: “Đây là thê tử.”

Nói xong lại bồi thêm một câu, “Đây là Giang Minh Chiêu.”

Tống Tân Đồng hiểu ý, lê tiếng chào hỏi với Giang Minh Chiêu: “Gặp qua Giang công tử.”

“Đây chính là đệ muội a, quả thật là xinh đẹp thông minh.” Giang Minh Chiêu thu liễm thần sắc, tay chỉ vào phòng bên trong: “Đệ muội mời mau vào bên trong, người đâu, lo pha trà.”

Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai ngồi một bên trong tiểu trà sảnh, Giang Minh Chiêu và thê tử của hắn Cổ thị thì ngồi ở bên kia.

Sau khib ốn người uống mấy ngụm trà, một gã sai vặt liền đi đến bẩm báo một tiếng, Giang Minh Chiêu liền đứng dậy chắp tay cùng Tống Tân Đồng, “Đệ muội, không để ý ta mượn Vân Khai một hồi chứ?”

Tống Tân Đồng cười cười: “Giang công tử xin tùy ý.”

Chờ người đi rồi, lúc này Tống Tân Đồng mới nhìn về phía Cổ thị, “Điểm tâm chỗ tẩu tử ăn ngon thật.”

Cổ thị đã sớm nghe tướng công nhà mình hắn rất nhìn trúng Lục Vân Khai cưới vợ, hôm nay vừa thấy, trái lại cảm thấy Lục phu nhân này tính khí ngay thẳng, nói đơn giản minh bạch lại làm người ta vô cùng thích.

“Đây là nữ đầu bếp ta mang từ Lĩnh Nam đến làm, đệ muội thích ăn, ta để cho nàng làm nhiều một ít, đến lúc đó mang về.” Cổ thị nói.

“Vậy đa tạ tẩu tử.” Tống Tân Đồng không xấu hổ lại cầm một khối điểm tâm, đáy lòng lại thầm nói thì ra Giang Minh Chiêu bọn họ là tới từ Lĩnh Nam, còn đặc biệt dẫn nữ đầu bếp theo, xem ra hẳn là người nhà phú quý, nhưng vì sao lại tạm cư ở một tiểu viện không chớp mắt như vậy?

Bọn họ đến làm cái gì?

Tống Tân Đồng nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ, dù sao chuyện này là chuyện của các nam nhân.

“Khách khí cái gì.” Cổ thị bưng trà nhấp một ngụ, sau đó lại ưu nhã đặt xuống: “Đệ muội có biết tướng công nhà ta sao lại quen biết với tướng công nhà muội không?”

Tống Tân Đồng lắc đầu: “Tẩu tử biết?”

“Ta trái lại nghe nói một chút, còn là chuyện lúc trước Lục công tử đi châu phủ thi tú tài.” Cổ thị nghĩ nghĩ lại nói: “Cũng là cơ duyên xảo hợp, vậy mà bọn họ quen, lại còn thành bạn tốt.”

Tống Tân Đồng cười cười, không đáp lời.

Cổ thị lại nói: “Lấy tài hoa của Lục công tử thi cử nhân, thi tiến sĩ, thậm chí thi trạng nguyên đều có thể, chỉ là đáng tiếc.”

Tống Tân Đồng cúi đầu uống trà, khẽ nhíu mày, Cổ thị này rốt cuộc muốn nói cái gì?

Cổ thị thấy nàng không đáp lời, lại nói: “Tướng công nhà ta nhiều lần nói, nếu Lục công tử có trọng nhặt thư tịch, lại phụ lục thì tốt rồi, chỉ là đáy lòng Lục công tử có bế tắc.” Dừng một chút lại nói: “Nếu như đệ muội có thể nói thông hắn thì tốt rồi.”

Tống Tân Đồng nhàn nhạt cười cười: “Tướng công hiếm khi nói với ta mấy cái này, nếu thật sự có thể có cơ hội khảo lại, chắc hẳn tướng công cũng sẽ nguyện ý thử lại một lần.”

Cổ thị lắc đầu: “Đệ muội không biết, lúc trước tướng công ta từng nói tìm người thay hắn bảo đảm, lại dùng một chút bạc là dễ dàng khảo lại lần nữa, nhưng Lục công tử thật sự không muốn.”

Tống Tân Đồng nhẹ nhàng ừm một tiếng: “Cái này ta không biết.”

Cổ thị có cũng được mà không cũng vậy than nhẹ một tiếng: “Đệ muội nếu có thể nói thông thấu Lục công tử thì tốt rồi.”

“Việc này còn cần tướng công làm chủ, ta không làm chủ được.” Tống Tân Đồng sờ không ra được Cổ thị này nghĩ cái gì, cho nên nói mơ hồ, trước đó xem Lục Vân Khai lúc nói chuyện với Giang Minh Chiêu có chút tùy ý, giống như bạn tốt, nhưng sao tới chỗ Cổ thị này thì lại thay đổi hương vị vậy nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện