Trong ngày xuân, chính là thời cơ du xuân tốt.

Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai, mang theo Noãn Noãn cùng nhau ra khỏi thành, đi thôn trang ngoài thành ở mấy ngày, một là muốn tránh tiệc rượu không ngừng nghỉ, hai là trên thôn trang cần phải an bài chút chuyện, ba là Lịch Sơn cũng là nơi tốt để bình dân bách tính đi đạp thanh, dưới chân núi sơn dã trong khe đầy khắp núi đồi nhìn hoa nhỏ không biết tên, rất là mỹ lệ.

Kinh thành có không ít hoa trang mỹ lệ hoặc là chỗ ra ngoài đạp thanh tốt, nhưng mấy địa phương này nhiều là nơi quý nhân qua lại, lấy thân phận hiện tại của bọn họ, thấy ai cũng phải bái kiến, cho nên vẫn là đừng đi cho bản thân ngột ngạt, tùy tiện tìm cái khe núi nhỏ đi dạo một phen, tự tại hơn.

“Huyện thử với Phủ thử tháng hai đều qua, cũng không biết kết quả thế nào.” Tống Tân Đồng ngồi trong rừng hoa đào ngoại vi thôn trang, đan một cái vòng hoa nhỏ đội cho Noãn Noãn, sau đó liền thả bé chạy lung tung.

“Hiện tại hẳn là yết bảng, áng chừng hạ tuần tháng ba sẽ liền truyền tin qua đây.” Lục Vân Khai nói: “Y theo công phu hiện tại của Đại Bảo Tiểu Bảo, thi đỗ đồng sinh hẳn là không có vấn đề.”

“Trước khi đi ta đã nói với phu tử thư viện, nếu bọn nó thi đỗ đồng sinh lại để bọn nó thử thi tú tài một lần.”

“Học thức bọn nó sợ là còn chưa đủ đi.”

“Đích xác không đủ, nhưng kết cục thử một lần, luyện lá gan một phen cũng tốt.” Lục Vân Khai nói: “Đến lúc đó biết được kết quả đã là tháng năm, bên chúng ta đây cũng có kết quả, chờ an trí thỏa đáng liền truyền tin để bọn họ qua đây, thời gian vừa vặn.”

“Vậy cũng tốt.” Tống Tân Đồng tính ngày một chút, “Mùng 10 tháng ba là yết bảng?”

“Đúng vậy.”

“Còn có 8 ngày.” Đáy lòng Tống Tân Đồng có chút khẩn trương, “Nếu như đỗ, phải đợi đến hạ tuần tháng ba thi Đình?”

“Đúng vậy.” Lục Vân Khai rất thích thôn trang này, mảng rừng đào này không kém Đào Hoa thôn mấy, “Đến lúc đó hơn nửa lại là yến hội không ngừng.”

Đến lúc đó đỗ cống sĩ sẽ liền trở thành đối tượng đám quan viên kinh thành mượn hơi, cho nên yến hội là sẽ không ngừng.

Yến hội sau khi Thi Hội đều là các học sinh mượn hơi lẫn nhau, đương nhiên, sau khi yết bảng càng nhiều, nhưng Lục Vân Khai không quá muốn tham dự mấy thứ này, đến lúc đó vẫn là đóng cửa từ chối tiếp khách toàn tâm chuẩn bị thi Đình.

“Đó cũng là chuyện không có cách nào.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Ta mời đại phu chuẩn bị viên thuốc giải rượu này nọ cho chàng, đến lúc chàng ra ngoài đều mang theo.”

Dừng một chút, “Tướng công, hiện tại chàng xã giao càng ngày càng nhiều, có phải nên chuẩn bị gã sai vặt hầu hạ cho chàng hay không, nếu chàng uống say thì ít nhất cũng có người đỡ chàng về.”

Lục Vân Khai gật đầu, “Cũng có thể, giao cho nương tử.”

“Được, vậy bữa khác ta đi chỗ môi giới xem xem, vẫn là tìm một gã sai vặt cơ linh một chút, biết chút công phu quyền cước.” Tống Tân Đồng nghĩ, “Chàng nói xem?”

“Tốt.”

“Vậy làm như thế.” Tống Tân Đồng cầm điểm tâm lên ăn một khối, sau đó nhìn Noãn Noãn nhặt hoa đào trong rừng, cười nhạt khanh khách nhìn bé, sau đó lại nhẹ nhàng sờ sờ bụng dưới, tiểu nguyệt tháng 2 chưa có tới, cũng không biết là chậm hay là có.

Tống Tân Đồng không có báo cho Lục Vân Khai biết, sợ hắn cao hứng hụt một hồi, chờ mấy ngày nữa, xác định lại dứt lời với hắn, đến ngày yết bảng ấy cùng nói cho hắn biết, để hắn cùng nhau vui vẻ một chút.

Lục Vân Khai nhìn Noãn Noãn hoạt bát đáng yêu, lại nhìn thê tử, trên mặt không khỏi phiếm nụ cười hạnh phúc.

Nhận thấy được tầm mắt của hắn, Tống Tân Đồng giận liếc nhìn hắn một cái, “Nhìn ta làm gì?”

Lục Vân Khai nhìn cánh hoa hồng nhạt theo gió rơi vào trên tóc mai đen nhánh của nàng, nói tiếng đừng động, sau đó đưa tay sờ trên tóc mai của nàng.

Tống Tân Đồng kinh ngạc nhìn hắn, chờ hắn lấy ra một mảnh cánh hoa đào từ trên tóc mình, cười nói: “Có lẽ là gió thổi lên.”

“Ân.” Lục Vân Khai phút chốc kề sát vào, đưa tay hái một đóa hoa đào, nhẹ nhàng cài giữa tóc nàng.

Tống Tân Đồng nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực của hắn, tùy ý hắn cài hoa vì mình, ngửi mùi hương nam nhân trên người hắn, hai má cầm lòng không được mà đỏ.

“Được rồi.” Lục Vân Khai nhìn thê tử, sắc mặt ửng hồng, hồng không kém hoa đào là mấy, mặt người hoa đào tôn hồng nhau, một màu đẹp, đáy lòng áy náy mà động.

“Đẹp sao?” Tống Tân Đồng trông bình tĩnh nhìn trượng phu của mình.

Lục Vân Khai giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn hai má Tống Tân Đồng, “Rất đẹp.”

“Cảm ơn tướng công.” Tống Tân Đồng hé miệng cười, gió xuân phất qua, cánh hoa đào bay múa, cười ngắm gió xuân.

“Cảm ơn ta làm gì?” Lục Vân Khai hỏi nhỏ.

“Cảm ơn chàng khen ta.” Tống Tân Đồng hôn một cái ở hàm dưới Lục Vân Khai, trong con ngươi nồng đậm ý cười tất cả đều in Lục Vân Khai, “Ta rất vui vẻ.”

“Rất đẹp.” Lục Vân Khai cúi đầu, mềm mại hôn cánh môi không son mà đỏ của Tống Tân Đồng, “Làm ta kìm lòng không được muốn… hôn nàng.”

“Cho chàng hôn.” Tống Tân Đồng cười sán qua, hai tay không kìm lòng được bắt được vạt áo trước ngực Lục Vân Khai, cố ý trêu chọc hắn, “Ngọt không.”

Lục Vân Khai sửng sốt một chút, rất nhanh nên bị động thành chủ động, “Rất ngọt, rất ngọt.”

Gió xuân tháng ba, hoa đào bay tán loạn, hai người an vị dưới cây hoa đào, ôm nhau cùng một chỗ, chỉ nguyện người trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.

Noãn Noãn chơi một hồi chạy tới, lúc này Tống Tân Đồng mới tách khỏi Lục Vân Khai, ánh nước trong mắt khẽ nhúc nhích, hai má như đào phấn, ngượng ngùng tựa phía sau Lục Vân Khai, không muốn con gái thấy bộ dáng động tình hiện tại của nàng.

“Nương, sao vậy?” Noãn Noãn lanh lợi hỏi.

Lục Vân Khai cười liếc mắt nhìn thê tử nằm sấp ở bả vai mình, sau đó nói với Noãn Noãn: “Không phải đi bắt bướm sao? Sao không đi?”

“Cha với nương cũng không đi.” Noãn Noãn ủy khuất.

“Con đi trước, chờ chút nữa cha với nương liền đi.” Lục Vân Khai nói.

“Thực sự?” Noãn Noãn vươn ngón tay út, “Ngoéo tay.”

“Được.” Lục Vân Khai duỗi tay ngoéo với Noãn Noãn, Noãn Noãn cao hứng cười rộ lên, “Vậy cha nhanh một chút, Noãn Noãn với dì Đại Nha đi hái nấm.” Nói lại chạy về phía cánh rừng bên kia, Đại Nha chờ ở bên kia, còn hái không ít dương xỉ tươi mới.

Chờ con gái đi rồi, Lục Vân Khai đem thê tử từ phía sau thả ra, trêu chọc nói: “Ở trước mặt con gái còn xấu hổ?”

“Ai bảo chàng cắn ta?” Tống Tân Đồng xoa xoa dấu vết trên cổ với lỗ tai, “Đừng làm ra dấu, con gái chàng thấy cái gì cũng hỏi, lần trước cũng hỏi, ta còn lừa con bé là bị muỗi cắn, con bé còn vào đống tuyết tìm muỗi đấy, thực sự là…”

“Tốt tốt tốt, đều là lỗi của ta.” Lục Vân Khai một lần nữa đem hoa trên tóc gài cho Tống Tân Đồng một chút, “Lần sau đổi chỗ.”

Đổi một chỗ? Tống Tân Đồng hung hăng trợn mắt liếc nhìn hắn một cái, trên người chỗ nào không có dấu vết hắn ấn qua, “Chàng chính là cầm tinh con chó.”

“Ta thuộc về Tân Đồng.” Lục Vân Khai cười nói.

“Hừ.” Tống Tân Đồng nặng nề hừ một tiếng, đứng lên, vỗ vỗ vụn cỏ trên người, “Đi, Noãn Noãn hẳn là chờ sốt ruột.”

“Tốt.” Lục Vân Khai đứng dậy, vỗ vỗ vụn cỏ trên vạt áo, vươn tay về phía nàng, hai người nắm tay, chậm rãi đi về phía ngoài rừng hoa đào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện