Bởi vì hai vợ chồng Lục Vân Khai về thôn, trong lúc nhất thời Đào Hoa thôn náo nhiệt như cái chợ, các văn nhân tú tài cả huyện thành đều đi qua tới cửa bái phỏng cầu dạy học, hơn nữa tháng chín chính là mùa thu khoai lang, các thôn dân mười dặm tám thôn đều qua đây bán khoai lang, cho nên trong lúc nhất thời toàn bộ Đào Hoa thôn chen chúc như hội chùa tháng giêng vậy.

Khách tới cửa, cho dù có không thích đi nữa cũng không có đạo lý đuổi người ra khỏi cửa, lại thêm hôm nay vốn sẽ phải làm tiệc cơ động một ngày, bởi thế Lục Vân Khai liền sắp xếp bàn ghế giữa quảng trường trong thôn, mọi người ngồi dưới cây đa lớn, phẩm trà nói thời sách, trong lúc nhất thời hấp dẫn không ít người vây xem.

Tống Tân Đồng không có vô giúp vui, đối chiếu sổ sách với xưởng và chưởng quỹ trong cửa hàng, sau đó liền bắt đầu thu thập bao hành lý, bởi vì ngày mai Lục Vân Khai lại muốn khởi hành lần nữa đi phía tây.

Quần áo của nàng và Lục Vân Khai chỉ lấy ra hai ba bộ, rất nhanh liền thu thập xong lần nữa, nhưng quần áo của song bào thai thì loạn cả lên, thu thập phải tốn không ít công phu.

“Xem hai đứa con, mấy ngày nay quần áo cứ dơ, một ngày thay ba lần cũng không đủ.” Tống Tân Đồng tóm được song bào thai thì nhắc mãi.

Song bào thai xoay lưng qua không nghe nương càm ràm, ăn xong điểm tâm rồi, hai tay chà lau trên người, sau đó vịn cánh cửa cao cao, nhấc chân liền vọt ra ngoài.

Tống Tân Đồng nhìn song bào thai chuẩn bị vượt ngục chạy trốn, “Muốn đi đâu?”

“Đi tìm đại cữu cữu.”

“Đi tìm tiểu cữu cữu.”

Song bào thai trăm miệng một lời nói.

Hôm qua Đại Bảo và Tiểu Bảo mang theo hai bé vào núi bắt thỏ, lại đi bắt cá, cho nên song bào thai sáng sớm đã liền cùng nhau nói muốn đi tìm cữu cữu.

Nhưng Đại Bảo và Tiểu Bảo đi trong thôn với các thư sinh khác cùng nhau nghiên cứu thảo luận học vấn, nên Tống Tân Đồng liền bắt hai bé không cho hai bé đi ầm ĩ Đại Bảo các cậu.

“Không được, các cữu cữu có việc phải làm, tự các con chơi đi.”

“Vậy đi tìm cha.” Hoa Quyển muốn cha dẫn các bé đi hái trái cây, được cha bế lên như hôm qua, được nâng cao cao, cao đến thoáng cái là bé có thể hái được trái cây ngọt ngào.

“Cha cũng có việc phải làm.” Tống Tân Đồng xách hai nhi tử lên, “Đi bồi tổ mẫu.”

“Tổ mẫu không biết nói.” Hoa Quyển không muốn đi bồi tổ mẫu, muốn đi ra ngoài chơi, bên ngoài có thật nhiều đồ thú vị.

“Vậy tìm tỷ tỷ đi.” Tống Tân Đồng hỏi nha hoàn bên cạnh một chút, “Noãn Noãn đâu?”

Nha hoàn trả lời: “Tiểu thư ở trong phòng lão phu nhân.”

“Tỷ tỷ?” Màn Thầu cảm thấy lui lại mà cầu thứ hai là tìm tỷ tỷ vẫn là rất tốt, bịch bịch bịch chạy ra ngoài, “Con đi tìm tỷ tỷ.”

“Ca ca chờ đệ một chút.” Hoa Quyển theo ở phía sau.

Không đợi Tống Tân Đồng nhẹ nhõm mấy hơi, Màn Thầu và Hoa Quyển lại chạy về, còn rất ủy khuất cáo trạng: “Nương, tỷ tỷ không dẫn bọn con đi.”

Tống Tân Đồng có chút đau đầu: “Vậy ở trong nhà viết chữ to.”

“A?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Quyển thoáng cái liền xụ xuống, bé mới không muốn ở nhà viết chữ to đâu.

Hai bé trầm mặc không hé răng, Tống Tân Đồng thấy hai bé an phận cũng không có xen vào nữa, tiếp tục dặn dò bọn nha hoàn chuẩn bị đồ nên chuẩn bị cho tốt, đừng để đi vội vội vàng lại lọt vài thứ giống như trong kinh thành.

Song bào thai thừa dịp trong phòng không chú ý, hai bé nắm tay vụng trộm ra khỏi viện, thuận đường chầm chậm đi về phía giữa thôn, các bé nhớ mang máng là cha đi về phía bên này.

Hoa Quyển đi sau mông Màn Thầu, “Ca ca, vì sao chúng ta không đi lên núi?”

“Chỉ có hai người chúng ta đi sẽ bị phạt.” Màn Thầu muốn kéo cha và các cữu cữu lên, nương muốn mắng người cũng sẽ không mắng các bé.

“Nha.” Hoa Quyển suy nghĩ một chút cũng đúng là chuyện như thế, bé một chút cũng không muốn bị nương phạt, nương dữ lên thì thật dữ.

“Hoa Quyển, đệ nhanh chút.”

“Ca ca đi chậm một chút, chân đệ mỏi.”

Màn Thầu rất bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn là dừng lại để chờ đệ đệ, “Vậy đệ đi chậm rãi.”

“Nha, ca ca thật tốt.” Hoa Quyển hì hì đi theo lên, chạy mấy bước rồi không đi nữa, lúc kinh lúc rống nói: “Ai da, ca ca, nơi này có cầu, đệ sợ hãi…”

Màn Thầu liếc nhìn cái cầu nhỏ rộng rãi, quay đầu lại liếc nhìn đệ đệ sợ sệt, lại lộn trở lại dắt tay đệ đệ, “Không sợ, không sợ…”

Chờ qua cầu nhỏ, Hoa Quyển đi được mấy bước rồi lại không đi, dẩu mông ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, nhìn con cá nhỏ bơi trong suối nhỏ, cả người đều hưng phấn, “Ca ca huynh xem thật nhiều cá nhỏ.”

Màn Thầu cũng nhìn thấy cá trong suối, cá chỉ lớn chừng một ngón tay bé như thế, một con cá rất nhỏ, không giống với cá lớn hôm qua cữu cữu dẫn các bé đi trong sông bắt.

“Ca ca, chúng ta bắt mấy con cá nhỏ đó đi.” Hoa Quyển nói rồi vươn tay bắt cá tôm trong suối nhỏ, nhưng mà bởi vì cách khá xa, căn bản không với tới suối nước.

“Ai da, thật phiền nha, đều không bắt được.” Hoa Quyển lầm bầm hai câu, sau đó đứng lên, cẩn thận từng li từng tí nhấc chân đi tới trên tảng đá bên dòng suối, sau đó lắc lư ngồi xổm xuống, với tay nhỏ vào trong nước, “A nha, đệ sờ tới nước.”

“Đệ đệ đừng nghịch nước.” Màn Thầu rất có bộ dáng ca ca, “Nương nói nghịch nước sẽ nhiễm phong hàn.”

“Đệ chỉ chơi một chút là được.” Hoa Quyển dừng một chút, “Đệ muốn bắt được cá nhỏ.”

Màn Thầu có chút gấp, “Không được, đệ đệ mau lên đây.”

Hoa Quyển càng ham chơi, nghịch tiểu tính tình, nói cái gì đều không muốn dậy, “Không.”

“Đệ lại không lên ta liền nói với nương đệ nghịch nước.” Màn Thầu tức quá, vươn tay liền muốn kéo Hoa Quyển, “Mau lên đây.”

Tống Tân Đồng dọn quần áo xong không nhìn thấy song bào thai, liền ra cửa tìm kiếm, kết quả mới vừa đi ra khỏi cửa viện, liền thấy hai đứa bé đang ngồi xổm bên dòng suối nhỏ không xa, lập tức liền nóng nảy, hai đứa nhỏ này vậy mà chạy đi nghịch nước! “Lục Mặc Lục Nghiên, hai đứa các con đang làm cái gì?”

Hoa Quyển nghe thấy tiếng la của nương, sợ đến thoáng cái ngã ngồi trên tảng đá, sau đó oa một tiếng khóc lên, “Nương…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Màn Thầu tức khắc hơi trắng, cắn răng lôi Hoa Quyển lên, mang theo nức nở nói: “Ta cũng đã nói không cho đệ nghịch nước, đệ còn nghịch, giờ hay rồi…”

Suối nước tháng chín không sâu, miễn cưỡng không quá cổ chân, nhưng cảm giác hơi lạnh, cứ ngã vào trong nước như vậy không nhiễm phong hàn mới là lạ, Tống Tân Đồng sợ đến rất nhanh chạy đến bên suối, xách Hoa Quyển ngồi khóc trên tảng đá lên.

“Ô ô ô…” Hoa Quyển khóc đến không thở ra hơi, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Đừng đánh con… Đừng đánh con…”

Tống Tân Đồng kiểm tra cho Hoa Quyển một lần, phát hiện không có dính vào nước lạnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên đét mông Hoa Quyển một chút, “Cho con nghịch!”

“Không cho các con nghịch nước còn cứ đến bên suối chơi, có phải lại muốn uống thuốc đắng hay không?”

“Không muốn, không muốn.” Hoa Quyển nhưng thả đầu nhanh, rất sợ bị đổ thuốc đắng.

Tống Tân Đồng rất giận: “Không muốn còn chạy tới nghịch nước? Biết rõ còn cố phạm đánh bao nhiêu bàn tay?”

“Năm cái.” Hoa Quyển không ngừng nức nở, “Vừa nãy đánh một cái, còn bốn cái.”

Tống Tân Đồng lập tức câm nín, không vui nhìn Hoa Quyển: “Con trái lại nhớ rõ ràng.”

Nói rồi lại đem bốn bàn tay còn lại hung hăng thưởng cho cái mông nhỏ của bé, “Lần sau lại không nghe lời chính là mười bàn tay!”

“Biết.” Hoa Quyển thút tha thút thít đáp lau nước mắt, mông đau quá a, thế nhưng bé không dám nói.

“Con làm ca ca cũng không biết ngăn đệ đệ?” Tống Tân Đồng sửa chữa Hoa Quyển xong, lại nhìn về phía Màn Thầu, “Nếu như đệ đệ bị rớt vào trong sông, bên cạnh lại không có người lớn thì làm sao?”

“Đệ đệ sẽ bị nước cuốn đi, cũng không tìm về được nữa.” Màn Thầu nói.

“Đệ đệ đáng yêu như thế, bị nước cuốn đi quá đáng tiếc, sau này phải ngăn đệ đệ, không cho phép nó lại ham chơi, biết chưa?” Tống Tân Đồng thấy Màn Thầu gật đầu lại nói: “Hôm nay con không có làm thích đáng chức trách của ca ca, phạt con luôn dắt đệ đệ đi.”

“Dạ.” Màn Thầu ngoan ngoãn dắt đệ đệ, “Đệ đệ không khóc, ta mang đệ đi.”

“Tốt.” Hoa Quyển đệ đệ hít hít cái mũi, chậm rãi theo ca ca đi về phía trước.

Tống Tân Đồng thở dài, cùng ở phía sau hai bé, dẫn hai bé chậm rì rì đi về phía giữa thôn, đường đi thông giữa thôn cũng không xa, nhưng song bào thai đi chậm rãi, cứ một bộ chưa từng thấy việc đời nhìn chằm chằm cá nhỏ trong suối, tôm nhỏ trong ruộng, chim nhỏ bay trên trời mà không ngừng kêu.

Chờ lúc đi tới giữa thôn, tiệc cơ động đã đang bày tiệc.

Tuy nói là làm tiệc rượu vì Lục Vân Khai, nhưng cũng chưa chắc không phải là tiệc rượu của thôn, khách tới rất nhiều, mọi người ngồi một vòng lại một vòng, rất náo nhiệt.

Sau khi cơm nước no nê, Lục Vân Khai cùng huyện lệnh các vị đại nhân cùng di chuyển đi trong thôn tiện đường đàm chuyện, Đại Bảo và Tiểu Bảo thì cùng với các thư sinh khác đi bờ sông ngoài thôn thả câu.

Tống Tân Đồng và Noãn Noãn mỗi người dắt một tiểu tử chầm chậm đi về nhà.

Đi tới nửa đường, gặp phải người Tống gia.

Cả nhà Tống Đại Giang cũng mới ăn cơm ở trong thôn xong, chuẩn bị xuống ruộng thu một ít khoai lang còn lại, vốn là về sau khi Tống Tân Đồng đã về nhà, không nghĩ tới lại gặp phải ở nửa đường, lập tức có chút lúng túng.

Mấy năm trước bởi vì lão bà tử làm yêu, dẫn đến ngày tháng của nhà đều khó khăn, thẳng đến 3 năm trước đây lão bà tử trúng gió cứ nằm tê liệt ở trên giường, trong nhà do Tống Đại Giang và Trương Thúy Hoa làm chủ mới trôi qua tốt một ít.

Trương Thúy Hoa bị Tống Tân Đồng hung hăng giáo huấn sau rồi căn bản không dám làm yêu nữa, thành thành thật thật làm ruộng, xưởng khoai lang cũng lại thu khoai lang của bọn họ, hai năm qua đại phòng Tống gia cũng xây nhà mới, cuộc sống cũng từ từ dễ chịu.

Nhưng càng là như thế, Tống Đại Giang nhìn thấy Tống Tân Đồng càng cảm thấy lúng túng khó coi, bởi vì cả nhà Tống Tân Đồng hoàn toàn không phải người nhà chân chính của Tống gia, mà bọn hắn còn bạc đãi đủ kiểu, mà giờ đây tất cả bọn hắn phải kiếm ăn dưới tay Tống Tân Đồng.

Tống Đại Giang cảm thấy không mặt mũi gặp người, “Tân Đồng.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, không nói gì thêm, liền dẫn bọn nhỏ đi qua.

“Nương, gia gia nãi nãi kia là ai?” Song bào thai tò mò hỏi.

Tống Tân Đồng không muốn để bọn nhỏ biết chuyện trước kia, đạm giọng nói: “Là thôn dân trong thôn.”

Màn Thầu cảm thấy mấy ngày nay nhìn thấy thật nhiều gia gia nãi nãi, bé đều không nhớ rõ, “Nha, thật nhiều thôn dân gia gia nãi nãi, con đều không nhớ được.”

Tống Tân Đồng nói: “Không nhớ được cũng không sao.”

Tiếng mấy mẹ con nói chuyện theo gió bay vào trong tai Tống Đại Giang, sắc mặt càng khó coi, đồng thời cũng rất hối hận, nếu như lúc trước không tùy ý để nương làm xuống mấy chuyện kia, dù cho nha đầu Tân Đồng nhận tổ quy tông, vậy cũng còn có thể nhận đại bá là hắn đây.

Thế nhưng giờ hối hận có gì hữu dụng chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện