Giờ dậu canh ba, Cát Tường tửu lâu đúng hẹn tới.

Chu Tam Nhi báo một con số, “Tống cô nương, tổng cộng hai nghìn bốn trăm cân.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Lần sau cũng không cần nữa sao?”

Chu Tam Nhi áy náy nói với nàng: “Đúng vậy.”

“Hôm nay lúc ta đang đào chiết bên tai bên ngoài bị người nhìn thấy, ta lo lắng sẽ bị lộ ra ngoài.” Tống Tân Đồng đem một vài cái lá cây chiết bên tai đã ngắt đi đưa cho Chu Tam Nhi, “Lá cây chiết bên tai có hình dạng như vậy, lá cây cũng có thể ăn.”

Chu Tam Nhi nhìn lá cây chiết bên tai cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Thấy như vậy, Tống Tân Đồng liền biết phía tửu lầu đã tìm được nguồn hàng giá càng thấp hơn rồi, sinh ý mà, vốn là như vậy, “Ta đây thật cảm ơn sự giúp đỡ của tửu lâu.”

“Vậy đa tạ Tống cô nương.” Chu Tam Nhi nhận, “Chưởng quỹ nói tuy không thể hợp tác sinh ý chiết bên tai với Tống cô nương nữa, nhưng nếu cô nương còn cần, cũng có thể đưa một chút qua, tửu lầu vẫn thu.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, cũng biết là tửu lầu chỉ nói vậy nên không nói thêm gì.

“Chưởng quỹ còn nói nếu cô nương có nguyên liệu nấu ăn mới mẻ khác cũng có thể đưa qua, nhất định sẽ cho cô nương một cái giá tốt.” Chu Tam Nhi nói.

“Chỗ này của ta trái lại đúng là có một chút nấm mới mẻ, có cần?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Thế nhưng là nấm đầu khỉ?” Ánh mắt Chu Tam Nhi sáng lên.

Tống Tân Đồng đáp: “Đúng là.”

“Vậy thì tốt quá, hôm kia đông gia ăn nấm đầu khỉ và nấm kê tung mang về nhưng vẫn chưa đủ đâu, ở chỗ ngươi có liền không còn gì tốt hơn, ta cũng không cần đi nơi khác mua.” Chu Tam Nhi nói.

“Tân Đồng, nhà thẩm ngày hôm qua cũng ở trong núi tìm một chút, cũng có nấm đầu khỉ giống vị tiểu ca này nói, tiểu ca có cần không?” Tạ thẩm không nhịn được hỏi chen vào, nàng vốn nghĩ ngày mai để Tạ Đại Ngưu vào thành bán, nêu như bây giờ có thể bán cũng không cần vào thành.

“Thẩm nhi hãy cùng lấy đến đây là được,” Chu Tam Nhi được chưởng quỹ dặn rồi, cho nên thái độ đối với Tống Tân Đồng thập phần tốt.

Tống Tân Đồng không nhịn được liếc mắt nhìn Tạ thẩm nhiều hơn, nghĩ đến ngày ấy chắc là quan tâm, nhớ kĩ bộ dáng nấm đầu khỉ, hôm qua vào trong núi tìm cả một ngày.

Tống Tân Đồng không nói gì thêm, trực tiếp mang Chu Tam Nhi đến phía sau cân nấm đầu khỉ.

“Tống cô nương, đây cũng là cái gì?” Chu Tam Nhi cầm một cục hôi bào lên hỏi.

“Cũng là một loại nấm, vị nhẹ nhàng, khoan khoái lại ngon miệng.” Tống Tân Đồng vừa giải thích vừa đem nấm đầu khỉ cùng nấm kê tung bỏ vào trong rổ, “Được rồi, cứ nhiêu đây đi.”

“Cô nương đây là muốn đem đi bán?” Chu Tam Nhi hỏi.

Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Đúng vậy.”

“Vậy bán cho tửu lâu chúng ta đi.” Chu Tam Nhi nghĩ rằng lại là đồ ăn chưa từng thấy qua, chưởng quỹ hẳn là sẽ rất thích.

“Có thể a, tiểu ca lấy một cân trở lại để đại trù tửu lâu làm thử một lần, ngày mai ta sẽ đăng môn bàn chuyện giá cả với chưởng quỹ.” Tống Tân Đồng nói.

Chu Tam Nhi hiểu, loại nấm tên hôi bào này Tống cô nương không tính bán giá thấp, giá quá cao hắn cũng không làm chủ được, “Vậy ngày mai sẽ chờ Tống cô nương tới cửa.”

Tiên sinh phòng thu chi đã đem sổ sách tính xong rồi, “Hai nghìn bốn cân, tổng cộng mười sáu lượng tám bạc, nấm đầu khỉ và nấm kê tung mỗi loại chỉ có một cân, ấn bảy văn thành…” Còn chưa nói xong đã bị Chu Tam Nhi cắt ngang, “Trước khi đến chưởng quỹ đã nói với ta, nấm đầu khỉ này rất mới mẻ, liền ấn tám lượng mà tính, nấm kê tung thì cũng thêm một lượng.”

“Đã như vậy, kia liền tổng cộng là mười một lượng.” Tiên sinh phòng thu chi gõ bàn phím ‘ba ba ba’.

“Tổng cộng là hai mươi bảy lượng tám bạc, cô nương thu kĩ.” Tiên sinh phòng thu chi đem bạc đưa cho Tống Tân Đồng, còn hảo tâm nhắc nhở một câu.

Tống Tân Đồng thật thích tiên sinh phòng thu chi hiền lành này, nhận về cười: “Đa tạ tiên sinh.”

Rất nhanh Tạ thẩm cũng qua đây, đưa đồ hôm qua bọn họ hái cũng đem cân, so với Tống Tân Đồng nhưng nhiều hơn không ít.

Tiên sinh phòng thu chi nói: “Nấm đầu khỉ một cân, nấm kê tung năm cân, tổng cộng là hai mươi ba lượng.”

Tạ thẩm cười đến mắt đều mị đi, may mắn có Tống Tân Đồng ở đây, nếu đem lên trên huyện đâu có thể bán được giá như vậy a? Có thể bán được nửa giá đã không sai rồi.

Tiễn Chu Tam Nhi bọn họ đi rồi, Tống Tân Đồng đem tiền tính cùng Tạ thẩm một chút, “Hôm nay thẩm nhi các ngươi đào hai nghìn cân, là tám lượng bạc.”

“Ai.” Tạ thẩm cầm tám lượng bạc cười đến không khép miệng lại được, “Cảm ơn Tân Đồng ngươi mấy ngày mang theo chúng ta kiếm tiền, ngày mai thẩm nhi đi mua một miếng thịt, đến lúc đó ngươi cũng đến nhà ăn cơm.”

“Không cần không cần, thẩm nhi lúc trước vẫn luôn chiếu cố chúng ta, ta hẳn là nên làm vậy.” Tống Tân Đồng nói.

“Cái kia sao hơn được ngươi đối tốt với chúng ta đâu, ngươi cũng đừng nói gì nữa, cứ định như vậy đi.” Tạ thẩm không cho nàng cự tuyệt liền chạy ra bên ngoài, giống như rất sợ nàng không muốn vậy.

Tống Tân Đồng nhìn Tạ thẩm chạy đi như một cơn gió, nàng chính là muốn nói ngày mai nàng cũng muốn vào thành, đến lúc đó có thể đi cùng nhau.

Ôm mười chín lượng tám bạc về phòng giấu đi, lại tìm cái rổ xếp hôi bào đi đến học đường.

Vừa tới học đường, gặp được mấy hài đồng xin ý kiến phê bình tan học, một đứa làm cái lễ cúi người chào cáo từ với Lục Vân Khai, “Phu tử, ta về trước.”

Lục phu tử ôn thanh nói: “Trên đường cẩn thận.”

Nhìn bộ dáng Lục Vân Khai nhìn theo bọn nhỏ rời đi, dịu dàng mà tinh tế, một chút cũng không nghiêm khắc giống các phu tử khác, Tống Tân Đồng cảm thấy Lục phu tử thực sự rất không giống người thường, đem hai đệ đệ qua đây đọc sách, hẳn là lựa chọn vô cùng tốt.

“Tống cô nương lại có chuyện gì?”

Tống Tân Đồng lấy lại tinh thần mới phát hiện, Lục Vân Khai chẳng biết lúc nào đã đứng trên bậc cửa viện, đang nhìn chằm chằm vào cái rổ trong tay nàng, “Tống cô nương đây là lại muốn đưa này nọ cho ta?”

“Lục phu tử quả nhiên thông minh, đây là ta hái ở trên núi, vị giòn thoải mái, vào miệng trơn mịn, ăn thập phần ngon, ngài thử một lần không?” Tống Tân Đồng đem rổ hôi bào cho hắn, “Đây coi như là đa tạ Lục phu tử chỉ điểm.”

“Không cần đa tạ.” Lục Vân Khai không nhận.

“Sau này tửu lầu sẽ không cần hàng nữa, đây cũng là lần cuối cùng ta tạ ơn người, sau này cũng không có.” Tống Tân Đồng đem rổ nhét cho hắn.

Lục Vân Khai nhìn rổ bị nhét vào trong tay, hơi nhíu nhíu mày.

“Cái này lúc xào chần qua nước một chút, sau đó xào là được, nếu không an tâm liền chần lâu một chút, dù sao nấu lâu nhưng vẫn giòn.”

Lục Vân Khai đem rổ để ra phía sau, “Nó không có công hiệu gì sao?”

“Có một chút đi, chẳng qua ta không rõ lắm.” Tống Tân Đồng có chút mệt mỏi, sớm biết sẽ nói chuyện cùng một đại tú tài như thế, lúc ở hiện đại nên tra một chút.

Lục Vân Khai có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng mỗi lần Tống gia cô nương đưa đồ ăn tới đều có thể nói ra dược hiệu đâu.

“Không có công hiệu ngươi sẽ không thu sao?” Tống Tân Đồng bĩu môi.

“Không phải.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Đa tạ.”

Thấy hắn nhận, đáy lòng Tống Tân Đồng không khỏi thoải mái lên, “Không cần đa tạ.”

“Vậy ta cáo từ trước.”

“Chờ một chút.” Lục Vân Khai lên tiếng ngăn lại.

Tống Tân Đồng hỏi: “Thế nào? Lục phu tử thế nhưng còn có việc gì?”

“Chờ một chút, ta đem rổ trả lại cho ngươi.” Lục Vân Khai cầm rổ trở về sân sau.

Tống Tân Đồng nhón chân nhìn về hướng cửa hông nhỏ, loáng thoáng thấy bên trong lục thụ thành âm, bóng người lắc lư, còn không chờ nàng nhìn rõ, Lục Vân Khai liền đem hai cái rổ trúc đi ra.

“Đa tạ cô nương, sau này đừng đưa nữa.” Lục Vân Khai đem rổ đưa cho nàng.

Tống Tân Đồng nhìn hai cái rổ rất quen mắt, lúc nào nàng đưa rổ qua đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện