Hồi ức qua đi, một ngày nên thế nào thì vẫn như thế nấy trôi qua, một tuần sau đó Thư Dật đều cùng Lục Nhất Hàng vội vã tiếp đãi đối tác lần này. Sau mấy ngày tiếp xúc, Thư Dật mới biết được đây là đối tác Lục Nhất Hàng chuẩn bị phải hợp tác lâu dài, hơn nữa còn là Lục Nhất Hàng phải mất khí lực vài tháng mới đoạt được từ tay công ty tư nhân đối thủ.

“Chẳng trách lại lưu tâm như vậy a.” Thời điểm giữa trưa, Thư Dật cùng Diệp Tiểu Phi ở cửa hàng ăn nhanh vừa ăn cơm vừa trao đổi tin tức “Này cũng quá lợi hại rồi a, mối hàng lớn như vậy cũng nẫng được từ tay đối thủ.”

Diệp Tiểu Phi bĩu môi “Kia có gì lạ đâu? Điều kiện Lục tổng đưa ra tốt như vậy, có ai chịu nổi sức hấp dẫn của đồng tiền chứ, bất quá việc lần này Lục tổng xử lí có điểm không quang minh chính đại nha. Thời điểm triệt hỏa công ty người ta từ trên xuống dưới không một ai biết, chính là sấm sét giữa trời quang, lần này một cước nặng như vậy cũng phải hơn một năm mới khôi phục nổi mất. Ai da, anh bình thường không quan tâm bát quái, em nghe các lão cáo già nói Lục tổng từ trước đến nay đều như vậy, trước kia chuyện ác hơn hắn cũng đã làm rồi.”

Thư Dật trâm mặc một lát không nói nữa, xoay người đi mua cafe.

Diệp Tiểu Phi nhìn thấy một phen đoạt lấy cafe của y, nhỏ giọng nói “Bác sĩ nói, anh hiện tại không thể uống cafe. Lần trước soi dạ dày, dạ dày anh đã có điểm xuất huyết rồi đó. Anh còn lại tiếp tục giày xéo mình thì thành dạ dày cũng có ngày sớm thủng mất.”

Thư Dật dở khóc dở cười “A ghê gớm đến vậy sao?! Quên đi vậy anh đây không uống.”

Mấy ngày nay Thư Dật thật sự là quá mệt mỏi, ngủ không tốt, ban ngày vực không nổi tinh thần liền mới muốn uống cafe cho tỉnh táo, thầm nghĩ qua đoạn thời gian vội vàng này thì tốt rồi. Đợi đến lúc bắt đầu Thư Dật mới biết bản thân ngốc thế nào, “chân không chạm đất” có nghĩa là gì y hiện tại thực sự thấu hiểu.

Người đại diện của bên đối tác là người đông bắc, tính cách hào sảng thích nhậu nhẹt, mỗi bữa đều phải uống, mà mỗi lần đều uống rất rất nhiều.

Ban đầu Lục Nhất Hàng vẫn không sắp xếp Thư Dật cùng đi xã giao, nhưng bất đắc dĩ người tới thật sự rất đông, ngay cả Diệp Tiểu Phi cũng bị điều đến giúp.

Bản thân Thư Dật vẫn luôn nhàn rỗi cũng hiểu được, y là trợ lí đặc biệt mà mỗi ngày lại làm không nhiều việc lắm, còn được hưởng tiền lương cao như vậy đã muốn chọc người ghét. Hiện tại công ty trên dưới đều vội như vậy, chính mình lại nhàn nhã thì có điểm quá đáng.

Thư Dật chủ động nêu ý kiến với Lục Nhất Hàng, Lục Nhất Hàng không còn cách nào khác, nói “Không thể uống thì đừng chống đỡ đến chết, giúp thôi là được.”

Thư Dật đáp ứng, nhưng ra đến bàn rượu sẽ không có chuyện như vậy.

Đêm đó Lục Nhất Hàng bồi một bàn, Thư Dật bồi một bàn khác, lần lượt hai ghế lô, Lục Nhất Hàng xã giao với thủ trưởng còn y tiếp đãi cấp dưới.

Ban đầu Thư Dật còn vẫn khéo léo từ chối, thật sự chối không nổi liền tu liền nửa cốc. Đương nhiên, về sau sẽ không đơn giản chỉ là nửa cốc. Rượu trên bàn hoặc là anh liền uống hết hoặc là một ngụm cũng đừng uống, nếu không sau đó khẳng định không thể lái xe nổi. Người đông bắc nâng chén chúc mừng cứ liên tục, hết chai này đến chai khác.

Đến cuối cùng Thư Dật đã hoàn toàn mơ hồ, cũng không biết chính mình đã uống nhiều hay ít thế nào, nhưng Thư Dật uống rượu luôn luôn không thể hiện ra mặt, miễn cưỡng cũng không có thất thố.

Giữa bữa Thư Dật có điểm không chịu nổi nữa, đứng dậy xin lỗi “Mọi người cứ uống, tôi xin lỗi không tiếp được một chút…”

Thư Dật chậm rãi đi ra khỏi phòng, đi đến bên ngoài tùy tiện kéo một người phục vụ nhỏ giọng nói “Làm phiền… Lấy giúp tôi một ly sữa nóng, không cần đường.”

Phục vụ vội vàng đi chuẩn bị.

Thư Dật uống mấy cốc đầu tiên liền cảm thấy dạ dày hơi nóng nóng quặn lên, lúc này đã đau quặn thắt, dạ dày không biết đau ở phần nào, từ đầu chỉ một chút, hiện tại cả dạ dày đã đều bị thiêu cháy. Thư Dật nhớ rõ trước kia có lần đau dạ dày Diệp Tiểu Phi cho y uống một ly sữa nóng sau đó liền đỡ hơn rất nhiều, lần này phỏng chừng cũng có thể.

Đợi một lát phục vụ cũng không quay lại, Thư Dật lại càng ngày càng khó chịu, chống đỡ không nổi đành miễn cưỡng vào wc, có một đoạn ngắn mà Thư Dật cơ hồ phải bò từng bước vào.

Thư Dật ghé vào bồn rửa tay cố gắng muốn ói ra, trước kia mỗi lần uống quá chén chỉ cần ói ra được sẽ đỡ hơn, nhưng lần này không biết là làm sao, Thư Dật nôn khan nửa ngày cũng không ói ra được cái gì, nhưng dạ dày lại càng co rút kinh khủng hơn. Thư Dật đau đến ra một thân mồ hôi lạnh, nằm bẹp trên mặt bồn rửa không đứng dậy nổi.

“Anh làm sao vậy?”

Thư Dật sửng sốt, vội vàng mở vòi nước, vốc lên rửa sạch mặt, cố chống đứng dậy nói “Không có việc gì, có điểm choáng đầu…”

Lục Nhất Hàng nhìn thật kĩ Thư Dật, như là đoán chắc rằng y không nói thật, Thư Dật ngoại trừ sắc mặt trắng bệch ra thì đều bình thường.

Lục Nhất Hàng đến gần, nhíu nhíu mày “Anh uống rượu?”

Thư Dật suy yếu nở nụ cười “Người ta quá nhiệt tình, không từ chối nổi, không uống nhiều lắm… Tôi về trước.”

Lục Nhất Hàng máy máy môi còn muốn nói gì nữa, Thư Dật cụp mắt đi ra ngoài. Y thật sự không muốn lại thất thố trước mặt Lục Nhất Hàng, lần trước chật vật như vậy, lần này y tình nguyện bản thân đau đến chết cũng không muốn lại để cho Lục Nhất Hàng nhìn thấy.

Trời không chiều lòng người, Thư Dật còn chưa lết ra khỏi wc đã chống không nổi mà kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.

Trong dạ dày như có một lưỡi dao mài vào, Thư Dật đau đến trắng bệch cả mặt, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng, sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch cứng rắn lạnh như băng, chạm đến khiến cả người đều đau.

Thư Dật miễn cưỡng trợn to mắt, trong lòng mắng câu f*ck, ngã ở đâu không ngã, lại ngã ngay cửa phòng wc nữ.

Thư Dật oán giận mắng mình xui xẻo, lúc sau liền mất đi ý thức.

……….

Chờ đến lúc Thư Dật tỉnh lại y đã đang ở bệnh viện.

Thư Dật trợn mắt nhìn bốn phía, thầm nghĩ ai đầu óc không bình thường lại sắp xếp cho mình ở đây. Một phòng riêng 40 mét vuông, wc, phòng bếp đầy đủ mọi thứ, trên đất bên cạnh giường mày không ít hoa quả, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Thư Dật gật gật đầu, phỏng chừng lại là cái gì mà trại an dưỡng linh tinh.

Thư Dật đứng dậy nghĩ muốn ấn chuông, Diệp Tiểu Phi vừa lúc đẩy cửa bước vào, thấy y đã tỉnh vội vàng đi gọi bác sĩ.

Sau một hồi gây sức ép, bác sĩ lại đưa cho Thư Dật một lọ thuốc rồi đi.

Diệp Tiểu Phi bay qua vội giúp Thư Dật nâng đầu giường lên cao một ít, vẻ mặt nén giận “Nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được hành hạ dạ dày mình nữa, nhưng anh vẫn cứ không chịu nghe…”

Thư Dật cười cười “Được rồi, về sau chú ý, cậu đưa anh tới đây?”

Diệp Tiểu Phi sửng sốt “Anh không biết sao? Là Lục tổng đưa anh tới đây đó.”

“Hắn đưa anh tới?” Trái tim nhảy lỡ một nhịp, trầm mặc lại nói “Anh nhớ rõ bản thân đã ngã ở cửa wc nữ, lúc ấy hắn nhưng thật ra đã ở… Hắn đưa anh tới đây, vậy ai bồi đối tác?”

Diệp Tiểu Phi do dự nửa ngày, nhỏ giọng nói “Ca… Em vẫn không dám nói với anh, anh cùng Lục tổng, có phải hay không… còn có một chút gì đó?”

Thư Dật xấu hổ cười cười “Sao có thể, không phải anh đã kể chuyện của anh cùng hắn ta cho cậu rồi sao, chính là vài năm đại học tốt lắm, khi đó tất cả mọi người còn trẻ, hiện tại đã sớm quên…”

“Ca.” Diệp Tiểu Phi ngắt lời Thư Dật “Tối hôm qua là Lục tổng đưa anh tới nơi này, em đi theo, em chứng kiến rõ ràng hết. Lục tổng vội đến không kịp nói một tiếng với đối tác, ôm lấy anh trực tiếp đi ra ngoài, dọc đường vượt mấy lần đèn đỏ mới tới nơi. Em ôm anh ngồi ở phía sau, hắn cơ hồ cách vài giây liền nhìn qua kính chiếu hậu nhìn anh, ánh mắt kia cứ giống như là muốn giết người đến nơi.”

Thư Dật bật cười, nhấp môi, trầm mặc một lát nói “Hắn nói cái gì?”

Diệp Tiểu Phi lắc đầu “Hắn cái gì cũng không nói, anh nhưng thật ra lại nói liên tục…”

Diệp Tiểu Phi liếc mắt, vành mắt thâm đen bỗng ửng đỏ, nói giọng khàn khàn “Ca anh không nhớ rõ sao? Anh lúc ấy ghé vào lòng em liên tục gọi ‘Tiểu Hàng’, ‘Tiểu Hàng tôi đau’… Em nghe giọng anh lúc đó thiếu chút nữa liền khóc luôn, người anh kêu chính là Lục tổng đi?”

“Anh khó chịu đến mơ hồ, đau đến âm điệu cũng thay đổi. Lục tổng nghe anh cứ gọi hắn, mắt hắn cũng liền đỏ…”

“Rốt cục cũng tới nơi, Lục tổng xuống xe liền ôm lấy anh chạy vào trong, xe cũng không thèm quản. Anh vào liền đưa thẳng đến chuyên khoa dạ dày, Lục tổng lôi kéo bác sĩ dặn vài thứ rằng anh không thể dùng aspirin…”

Diệp Tiểu Phi quệt ngang nước mắt.

“Em ở với anh cũng đã hai năm, em cũng không biết hóa ra ca không thể dùng aspirin… Lăn qua lăn lại đến hai giờ sáng, Lục tổng vẫn một mực đứng ngoài chờ, không hề nhúc nhích. Thật vất vả chờ anh đi ra… Lục tổng lại nói chuyện với bác sĩ nửa ngày, bác sĩ nói anh vốn đau dạ dày cùng thượng vị bị loét, uống rượu hơn nữa nôn mửa khiến cho dạ dày xuất huyết… Lục tổng vẫn luôn nói chuyện với bác sĩ, bọn họ hỏi bệnh sử của anh, hắn ngay cả anh là sinh non cũng biết, các bệnh từ nhỏ đến lớn một lượt lại một lượt dặn dò bác sĩ…”

Diệp Tiểu Phi hai mắt ửng đỏ nhìn Thư Dật “Em chứng kiến cả đêm, anh hiện tại nói hai người trong lòng không còn gì đánh chết em cũng không tin.”

Mỗi câu Diệp Tiểu Phi nói đều sắc như một lưỡi dao nhỏ, trực tiếp cứa vào địa phương mềm mại nhất trong lòng Thư Dật.

Diệp Tiểu Phi thật sự nhìn không nổi, khàn giọng khuyên nhủ “Ca, hai người nếu còn tình cảm sao không lại ở cùng nhau? Cứ như vậy anh cảm thấy có ý nghĩa sao? Bình thường đối với người lạ dường như một câu dư thừa cũng lười nói, thế nào cũng phải xảy ra chuyện lớn như vậy mới biểu lộ chân tình, em chưa từng gặp qua một người đã chia tay năm năm còn có thể như vậy đâu! Hảo hảo ở cùng một nơi không được sao? Cứ xem tối hôm qua Lục tổng sốt ruột vì anh một đêm anh liền… Anh chịu thua trước đi, anh đi nói với hắn đi, hai người lại cùng nhau một chỗ đi? Nếu anh ngại, em liền đi nói giúp anh, hắn nhất định còn thích anh.”

Thư Dật lau nước mắt, sau một lúc lâu bình tĩnh rồi đột nhiên cười khẽ “Cậu không phải vẫn cho là lúc trước bọn anh chia tay là anh nói ra đấy chứ, cho là anh đá hắn đấy chứ?”

Diệp Tiểu Phi sửng sốt “Nhưng sao có thể nào là hắn đá anh? Không… Không phải đâu!”

Năm năm, sau lại gặp mặt, Thư Dật mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào nhưng ở mặt ngoài vẫn một bộ thản nhiên, nhưng thật ra Lục Nhất Hàng vẫn luôn ở vị trí chủ động. Diệp Tiểu Phi đứng ngoài quan sát hồi lâu như vậy không khỏi có suy nghĩ năm đó là Thư Dật đá Lục Nhất Hàng.

Hiện giờ Lục Nhất Hàng sự nghiệp thành công, trái lại đối với tình cũ Thư Dật nhớ mãi không quên, muốn khống chế y để gây ra một màn tình tiết cẩu huyết gương vỡ lại lành.

Thư Dật trầm mặc trong chốc lát chậm rãi nói “Lúc ấy tình huống quả thực phức tạp, nhưng chân chân thật thật, chân chân thật thật rằng Lục Nhất Hàng đã đá anh, chính là đá anh đây hoàn toàn triệt để.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện