Irivy nhìn Xuyên Sơn bằng ánh nhìn tha thiết, cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng nói:

“Anh có thể từ chối lời mời của đội Illen City không?”

“À, việc này…” - Xuyên Sơn nhấp một ngụm bia, đây là điều anh cũng đang phân vân.

Irivy khẩn khoản nói:

“Em muốn anh ở lại Minija thêm ít nhất hai mùa giải nữa, đội bóng cần có anh.”

“Thế còn tôi?” - Hainiido chen vào - “Cô không định giữ tôi lại sao? Tôi cũng là một trụ cột của đội mà?”

“Anh im miệng! Chưa tới lượt!”

Irivy quát Hainiido, rồi cô lại dịu dàng nhìn Xuyên Sơn:

“Xuyên Sơn, nếu anh đồng ý ở lại với đội, em sẽ tăng lương gấp mười lần cho anh. Em có mang theo hợp đồng mới đây.” - Cô lấy ra một xấp hợp đồng đặt lên mặt bàn.

“Chu đáo quá.” - Hainiido liếc nhìn vẻ bất mãn.

“Ừm…” - Xuyên Sơn cảm thấy hơi bối rối trước lời đề nghị đột ngột này của Irivy.

“Vậy thì 20 lần nhé?” - Irivy nâng mức.

“Rộng rãi ghê.” - Hainiido mỉa mai.

“Thôi được, 30 lần!” - Irivy thở mạnh, cô quyết không để mất một nhân tài như Xuyên Sơn vào tay đội bóng khác - “Em sẽ tăng lương cho anh gấp 30 lần hiện nay, được không Xuyên Sơn?”

Hainiido ôn tồn nói:

“Irivy à, cô phải hiểu rằng đây không chỉ đơn giản là vấn đề về tiền bạc. Mà điều quan trọng là danh tiếng, và các danh hiệu. Đá cho một đội bóng tí hon như Minija thì bọn tôi làm sao có thể phát triển sự nghiệp được. Đời cầu thủ ngắn lắm, mong cô hiểu cho.”

RẦM!!! Irivy vung tay đập xuống bàn khiến chén đĩa rung rinh và nồi lẩu nghiêng ngả, cô đỏ mặt tía tai quát Hainiido:

“Liên quan gì tới anh chứ! IM LẶNG ĐI!!!”

“Tại sao tôi không được quyền có ý kiến chứ! Tôi không phải là ĐỘI TRƯỞNG của đội bóng sao!!?” - Hainiido bức xúc, lớn tiếng cãi lại.

“À…” - Irivy cười lạnh lẽo - “Về vị trí đó thì tôi đang kiếm một người thực sự xứng đáng, anh cứ yên tâm.”

“Trời…” - Hainiido cảm thấy khó thở như bị ai bóp cổ.

Irivy lại nhìn Xuyên Sơn, cô nói với giọng đầy tự tin:

“Em đang có kế hoạch gây dựng Minija thành một đội bóng mạnh. Hiện giờ chúng ta đã có được những nguồn tài trợ ổn định. Và sắp tới em sẽ chiêu mộ thêm nhiều cầu thủ có chất lượng. Chỉ vài năm thôi, chúng ta sẽ thăng hạng và cạnh tranh chức vô địch ở giải hạng nhất, trước khi tiến ra đấu trường châu lục.”

“Tham vọng kinh.” - Hainiido lầm rầm.

“Anh nghĩ sao, Xuyên Sơn?” - Irivy vẫn chờ câu trả lời của Xuyên Sơn.

“Được rồi, Irivy.” - Xuyên Sơn nói - “Hãy cho anh thêm một chút thời gian, anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.”

“Em hiểu rồi. Em sẽ đợi quyết định của anh.” - Irivy nói, rồi cô uống cạn ly bia chỉ trong một hơi.

“Dỗi rồi đó.” - Hainiido nói.

Choang!!!

Lần này thì ly bia đã thực sự vỡ tan trong bàn tay Irivy, cô điên tiết quát Hainiido:

“HAINIIDO! Anh còn chêm vào một câu nào nữa thì tôi sẽ khâu miệng anh luôn đấy, nghe rõ chưa!”

“…” - Hainiido run run nuốt nước miếng.

Từ nãy giờ Huệ Nha vẫn ngồi ăn lặng lẽ, chẳng hề quan tâm tới điều gì. Irivy mỉm cười hỏi Huệ Nha:

“Cô bé này có vẻ ít nói nhỉ? Em có thích bóng đá không?”

Huệ Nha đưa mắt nhìn Irivy, nàng khẽ chớp mắt một cái, rồi lại quay xuống đĩa thức ăn của mình.

“Hi hi, chị hiểu ý em rồi.” - Irivy cười thoải mái.

Hainiido nghiến răng nhìn Irivy. Tại sao… tại sao cô ta lại chỉ luôn thô lỗ với một mình anh vậy chứ? Anh thực sự cảm thấy rất khó hiểu và uất ức.

Phía bên ngoài bức tường kính, trời đã tối từ lâu, tiếng mưa rơi vẫn vang lên đều đặn, đều đặn. Trên ti vi đang là chương trình thời sự, giọng trầm trầm của người biên tập viên khiến mọi người chú ý:

“Tin mới nhận, một thảm họa kinh hoàng vừa xảy ra ở khu vực trung tâm thành phố Illen. Vào khoảng bảy giờ tối nay, một hố tử thần với kích thước khổng lồ đã xuất hiện trên đại lộ Elci, khiến nhiều tòa nhà cao tầng sụp đổ cùng nhiều phương tiện giao thông bị chôn vùi. Theo ước tính, đường kính của hố lên tới hơn một kilômét và có độ sâu gần hai trăm mét. Sau đây, là những hình ảnh trực tiếp từ hiện trường vụ việc.”

Không khí trong phòng bỗng trầm xuống, tiếng mưa rơi càng trở nên nặng nề, âm u. Mọi người đều lo lắng tập trung vào màn hình ti vi: Camera từ trực thăng ghi lại toàn cảnh một hố vực khổng lồ ngay giữa khu phố sầm uất! Trong lòng hố là những ngổn ngang, đổ nát. Những làn mưa không ngừng tuôn xuống khiến khung cảnh càng thêm tang tóc, bi thương.

Huệ Nha liếc nhìn lên màn hình, chỉ trong một thoáng, đôi môi nàng khẽ mấp máy, như thể đang nói một câu gì đó không thành tiếng. Hiên Hạ nhìn Huệ Nha, cô hơi nhíu mày lại, khẽ hỏi:

“Em vừa nói gì vậy, Huệ Nha?”

“Hiện tại, toàn bộ khu vực đã được phong tỏa, và công tác cứu hộ đang được tiến hành, nhưng có thể số người thương vong sẽ là rất lớn. Các nhà chức trách cũng đang gấp rút điều tra nguyên nhân của hiện tượng bất thường này. Chúng tôi sẽ tiếp tục chuyển đến quý vị những thông tin mới nhất trong các bản tin tiếp theo.”

“Thật là khủng khiếp!”

“Đáng sợ quá!”

“Chúng ta sắp phải tới Illen thi đấu, liệu có nguy hiểm gì không?” - Hainiido lo ngại.

“Đừng lo, sân vận động cách khu trung tâm khá xa mà.” - Xuyên Sơn nói, dù anh cũng cảm thấy những bất an.

Irivy khẽ lắc đầu:

“Hết đánh bom khủng bố rồi lại đến những thảm họa từ thiên nhiên, thế giới này càng lúc càng hỗn loạn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện