Xương Uy bước vào phòng ăn, vẫn như mọi ngày, cha anh lại không có mặt. Bên chiếc bàn lớn đã bày sẵn đủ thứ cao lương mĩ vị, chỉ có một cô gái trẻ trong bộ váy ngắn mỏng tang đang ngồi bấm smartphone. Nhìn thấy Xương Uy bước vào, cô ta nở nụ cười tươi như hoa:
"Đêm qua, cậu ngủ ngon chứ?"
Xương Uy coi cô ta như không tồn tại, anh lẳng lặng ngồi xuống một chỗ ở ngay đầu bàn.
Cô nàng kia cũng không thèm để mắt đến Xương Uy nữa, cô ta thì thào vào chiếc điện thoại:
"Alo, Ji Jie đây, mấy món đồ tôi đặt thế nào rồi?"
* Ji Jie: Mẹ kế của Xương Uy. 23 tuổi. Quốc tịch: Hàn quốc. Đã từng đoạt vương miện hoa hậu Trái Đất.
Xương Uy thừa biết ả Ji Jie kia đang thậm thụt điều gì, cô ta suốt ngày chỉ lo sắm sửa đồ hiệu rồi nữ trang, tiêu tiền của cha anh như nước. Nhưng không sao, hãy cố gắng mà tận hưởng nốt đi, bởi vì... không còn bao lâu nữa đâu! Ji Jie nhẹ nhàng buông chiếc điện thoại xuống, và uống thêm một ngụm rượu vang đỏ. Cô không hề thấy khó chịu trước thái độ phớt lờ cô của Xương Uy. Cô về nhà này đã được gần hai năm rồi, cậu con chồng hoàn toàn xem cô như người... vô hình, chưa từng nói chuyện cũng chưa từng nhìn cô lấy một lần, một câu nói, hay một cái liếc mắt, cũng không! Nhưng thôi, mặc kệ, cô vẫn tỏ ra vui vẻ mỗi khi chạm mặt cậu ta, bởi vì cô đâu dại gì mà lại đi đối nghịch với người thừa kế. Người thừa kế duy nhất, vào lúc này. Phải, chỉ cần cô sinh hạ được một đứa con cho ông chủ tập đoàn Egyh thôi, mọi chuyện có thể sẽ... hoàn toàn khác!
Trong căn phòng lộng lẫy, chỉ có hai người ngồi hai phía đầu bàn, cùng tiếng mưa rơi ngoài khung cửa sổ, không khí rất lạnh lẽo.
Xương Uy chẳng hề đụng tới đồ ăn, anh bật laptop lên để theo dõi tin tức về thảm họa hố tử thần trên đại lộ Elci vào tối qua. Số người thương vong đã lên tới hàng nghìn, có lẽ nếu không nhờ vào may mắn thì anh và Thiên Nhi cũng đã nằm trong số đó rồi. Tình hình hiện giờ vẫn hết sức hỗn loạn, giao thông quanh khu vực hiện trường bị ùn tắc, các hoạt động kinh tế bị gián đoạn, cả thành phố Illen đang chìm vào một cuộc khủng hoảng chưa từng có tiền lệ. Nhưng điều khó hiểu là các cơ quan chức năng vẫn chưa thể làm sáng tỏ nguyên nhân gây ra thảm họa, một số giả thuyết như địa tầng bị sụt lún do mưa lớn kéo dài hay các công trình ngầm không đảm bảo chất lượng đều đã bị bác bỏ.
Ji Jie lại rót đầy ly rượu vang, vừa nhấm nháp vừa suy nghĩ. Có một điều ở Xương Uy khiến cô cảm thấy rất tò mò, đó là... căn phòng của cậu ta. Căn phòng mà chỉ một mình cậu ta được phép vào, ngay cả những người giúp việc cũng bị cấm đến gần. Căn phòng mà mỗi khi trở về nhà là Xương Uy lại chui vào đó đóng cửa im ỉm. Căn phòng mà hàng đêm vẫn thường vang lên những tiếng động lạ... những âm thanh kì quái... khó diễn tả...
Ji Jie rất muốn biết cậu thiếu gia 18 tuổi đang làm gì trong căn phòng bí mật đó. Và đã có lần cô định liều mình tìm hiểu, nhưng... hệ thống camera ở hành lang khiến cô chẳng thể nào tiếp cận. Và bí mật vẫn chỉ là bí mật.
Tiếng mưa vẫn rơi đều, rơi đều.
Ji Jie ăn thêm một miếng pho mát, uống nốt ly vang, rồi... đứng dậy. Cô không thể chịu nổi cái không khí này thêm nữa, thà ngồi một mình còn hơn.
"Cậu cứ thong thả dùng bữa nhé." - Ji Jie mỉm cười nói rồi sải bước về phía cửa. Bỗng...
Xoạp! Rắc!
Chắc vì uống hơi nhiều rượu nên Ji Jie đi đứng có phần loạng choạng làm gãy cả gót giày cao gót, cô chới với đổ người sang một bên và... đâm sầm vào Xương Uy!!
Bàn tay cô níu lấy vai áo Xương Uy, còn mặt cô thì gần như... áp sát mặt cậu ta...
Thình thịch!
Nhịp tim Ji Jie đang nổi lên trong lồng ngực, tình huống này quá bất ngờ, đầu óc cô như bị đơ ra trong vài giây, đôi mắt cô cứ mở to trân trân nhìn vào mặt Xương Uy.
Tệ hơn, cánh tay cô vừa rồi đã gạt đổ cả bình nước cam, và nước tràn ra tưới ướt chiếc laptop cũng như... quần của Xương Uy.
Xoạt!
Xương Uy đưa tay gạt Ji Jie sang một bên, rồi đứng lên, không một lời đi thẳng ra cửa.
Cú gạt tay dù rất nhẹ nhưng cũng đủ để Ji Jie ngã chúi... xuống đất. Cô đưa tay chặn lên trái tim mình, thở dốc. Vừa rồi... cô đã làm gì vậy?? Chưa bao giờ cô nhìn vào mặt cậu ta ở một cự li gần đến thế, khuôn mặt lạnh giá mà đầy... mê hoặc ấy, và mùi cơ thể cậu ta có cái gì đó rất... rất quyến rũ...
Ji Jie run run trước ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu mình, phải rồi, giá như... giá như chồng cô bây giờ không phải là ông chủ của tập đoàn Egyh, mà là con trai của ông ấy, là... Xương Uy... thì... thật tuyệt...
"Đêm qua, cậu ngủ ngon chứ?"
Xương Uy coi cô ta như không tồn tại, anh lẳng lặng ngồi xuống một chỗ ở ngay đầu bàn.
Cô nàng kia cũng không thèm để mắt đến Xương Uy nữa, cô ta thì thào vào chiếc điện thoại:
"Alo, Ji Jie đây, mấy món đồ tôi đặt thế nào rồi?"
* Ji Jie: Mẹ kế của Xương Uy. 23 tuổi. Quốc tịch: Hàn quốc. Đã từng đoạt vương miện hoa hậu Trái Đất.
Xương Uy thừa biết ả Ji Jie kia đang thậm thụt điều gì, cô ta suốt ngày chỉ lo sắm sửa đồ hiệu rồi nữ trang, tiêu tiền của cha anh như nước. Nhưng không sao, hãy cố gắng mà tận hưởng nốt đi, bởi vì... không còn bao lâu nữa đâu! Ji Jie nhẹ nhàng buông chiếc điện thoại xuống, và uống thêm một ngụm rượu vang đỏ. Cô không hề thấy khó chịu trước thái độ phớt lờ cô của Xương Uy. Cô về nhà này đã được gần hai năm rồi, cậu con chồng hoàn toàn xem cô như người... vô hình, chưa từng nói chuyện cũng chưa từng nhìn cô lấy một lần, một câu nói, hay một cái liếc mắt, cũng không! Nhưng thôi, mặc kệ, cô vẫn tỏ ra vui vẻ mỗi khi chạm mặt cậu ta, bởi vì cô đâu dại gì mà lại đi đối nghịch với người thừa kế. Người thừa kế duy nhất, vào lúc này. Phải, chỉ cần cô sinh hạ được một đứa con cho ông chủ tập đoàn Egyh thôi, mọi chuyện có thể sẽ... hoàn toàn khác!
Trong căn phòng lộng lẫy, chỉ có hai người ngồi hai phía đầu bàn, cùng tiếng mưa rơi ngoài khung cửa sổ, không khí rất lạnh lẽo.
Xương Uy chẳng hề đụng tới đồ ăn, anh bật laptop lên để theo dõi tin tức về thảm họa hố tử thần trên đại lộ Elci vào tối qua. Số người thương vong đã lên tới hàng nghìn, có lẽ nếu không nhờ vào may mắn thì anh và Thiên Nhi cũng đã nằm trong số đó rồi. Tình hình hiện giờ vẫn hết sức hỗn loạn, giao thông quanh khu vực hiện trường bị ùn tắc, các hoạt động kinh tế bị gián đoạn, cả thành phố Illen đang chìm vào một cuộc khủng hoảng chưa từng có tiền lệ. Nhưng điều khó hiểu là các cơ quan chức năng vẫn chưa thể làm sáng tỏ nguyên nhân gây ra thảm họa, một số giả thuyết như địa tầng bị sụt lún do mưa lớn kéo dài hay các công trình ngầm không đảm bảo chất lượng đều đã bị bác bỏ.
Ji Jie lại rót đầy ly rượu vang, vừa nhấm nháp vừa suy nghĩ. Có một điều ở Xương Uy khiến cô cảm thấy rất tò mò, đó là... căn phòng của cậu ta. Căn phòng mà chỉ một mình cậu ta được phép vào, ngay cả những người giúp việc cũng bị cấm đến gần. Căn phòng mà mỗi khi trở về nhà là Xương Uy lại chui vào đó đóng cửa im ỉm. Căn phòng mà hàng đêm vẫn thường vang lên những tiếng động lạ... những âm thanh kì quái... khó diễn tả...
Ji Jie rất muốn biết cậu thiếu gia 18 tuổi đang làm gì trong căn phòng bí mật đó. Và đã có lần cô định liều mình tìm hiểu, nhưng... hệ thống camera ở hành lang khiến cô chẳng thể nào tiếp cận. Và bí mật vẫn chỉ là bí mật.
Tiếng mưa vẫn rơi đều, rơi đều.
Ji Jie ăn thêm một miếng pho mát, uống nốt ly vang, rồi... đứng dậy. Cô không thể chịu nổi cái không khí này thêm nữa, thà ngồi một mình còn hơn.
"Cậu cứ thong thả dùng bữa nhé." - Ji Jie mỉm cười nói rồi sải bước về phía cửa. Bỗng...
Xoạp! Rắc!
Chắc vì uống hơi nhiều rượu nên Ji Jie đi đứng có phần loạng choạng làm gãy cả gót giày cao gót, cô chới với đổ người sang một bên và... đâm sầm vào Xương Uy!!
Bàn tay cô níu lấy vai áo Xương Uy, còn mặt cô thì gần như... áp sát mặt cậu ta...
Thình thịch!
Nhịp tim Ji Jie đang nổi lên trong lồng ngực, tình huống này quá bất ngờ, đầu óc cô như bị đơ ra trong vài giây, đôi mắt cô cứ mở to trân trân nhìn vào mặt Xương Uy.
Tệ hơn, cánh tay cô vừa rồi đã gạt đổ cả bình nước cam, và nước tràn ra tưới ướt chiếc laptop cũng như... quần của Xương Uy.
Xoạt!
Xương Uy đưa tay gạt Ji Jie sang một bên, rồi đứng lên, không một lời đi thẳng ra cửa.
Cú gạt tay dù rất nhẹ nhưng cũng đủ để Ji Jie ngã chúi... xuống đất. Cô đưa tay chặn lên trái tim mình, thở dốc. Vừa rồi... cô đã làm gì vậy?? Chưa bao giờ cô nhìn vào mặt cậu ta ở một cự li gần đến thế, khuôn mặt lạnh giá mà đầy... mê hoặc ấy, và mùi cơ thể cậu ta có cái gì đó rất... rất quyến rũ...
Ji Jie run run trước ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu mình, phải rồi, giá như... giá như chồng cô bây giờ không phải là ông chủ của tập đoàn Egyh, mà là con trai của ông ấy, là... Xương Uy... thì... thật tuyệt...
Danh sách chương