"Hoàng hôn về trên dòng sông êm ả
Em có nghe hương mùa hạ đâu đây
Trong vạt nắng nhẹ vương những tán cây
Hay trong gió đẩy đưa mây lãng đãng."
Nhan Vy dịu dàng cất tiếng hát, cô có một chất giọng thanh trong và êm ái không thua gì các ca sĩ nhạc nhẹ. Nhiên Sa đi bên cạnh, lắng nghe Nhan Vy hát mà lòng anh thoáng bâng khuâng.
Hai người đang bước bên nhau trên con đường tới trường, dọc theo bờ sông Inins. Hai bên đường nở đầy những bụi hoa chuông xanh. Mưa bay phơ phất. Người cầm ô là Nhan Vy, vì là phụ tá mà.
"Tớ thích mùa hạ nhất." - Nhan Vy nói.
"Vậy ư?" - Nhiên Sa thoáng nhìn sang Nhan Vy, những làn tóc mượt mà của cô ấy khẽ đung đưa theo mỗi bước đi, nhìn nghiêng thế này khuôn mặt cô ấy vẫn thật hài hòa, trên làn môi hồng là ánh cười lan tỏa.
Giọng Nhan Vy trong trẻo:
"Mùa hạ lúc nào cũng có nắng, da trời thì trong xanh."
"Bây giờ vẫn là mùa xuân, cậu cố gắng đợi đi." - Nhiên Sa khẽ nói.
"Thế còn cậu thì sao? Cậu thích mùa nào?" - Nhan Vy quay nhìn Nhiên Sa.
Đôi mắt mở to và long lanh của Nhan Vy khiến Nhiên Sa hơi lúng túng, anh quay mặt ra phía trước, đáp:
"Mùa mưa."
"Đó có phải một mùa đâu? Thế cậu thích mưa à?"
"Thích lắm."
"Cậu có vẻ ngược với tớ nhỉ?" - Giọng Nhan Vy hơi trầm lại.
Gió sông khe khẽ thổi lên, mang theo mùi hoa chuông xanh thoang thoảng. Tiếng mưa gõ trên nóc chiếc ô nghe thật ấm lòng. Đường vẫn còn xa nhưng hai người cũng chẳng vội vàng vì hãy còn sớm.
"À, hôm trước ngủ lại nhà cậu, tớ ngủ rất ngon." - Nhan Vy vui vẻ nói.
"Thế à." - Nhiên Sa đang nhìn về phía dòng sông.
"Ngon lắm ý."
"Thế thì tốt."
"Ngon lắm lắm luôn."
"Ừ."
"Hôm nào cho tớ ngủ lại nữa nhé?"
"Ừ... Mà thôi! Quên ngay!" - Nhiên Sa giật bắn người.
"Tại sao?" - Mặt Nhan Vy xịu xuống - "Hay là cậu... ghét tớ à?"
"Không, nhưng..." - Nhiên Sa bối rối, đang tự dưng lại chuyển sang chuyện yêu với ghét là sao? "Tớ hiểu rồi." - Nhan Vy cúi gằm mặt xuống.
"Cậu hiểu gì?" - Không hiểu sao Nhiên Sa lại thấy hơi áy náy.
"Thôi, chào cậu!" - Nhan Vy nói một cách lạnh lùng rồi bước nhanh về phía trước.
"Ê này, ướt tớ..." - Nhiên Sa vội bước theo.
Nhưng...
Nhan Vy đã chạy vụt đi. Cô chạy rất nhanh khiến Nhiên Sa cố hết sức chạy theo mà vẫn không tài nào bắt kịp.
Mưa càng thêm nặng hạt. Người ướt hết, Nhiên Sa hớt hải gọi với theo:
"Nhan Vyyy, cậu... cậu đang cầm ô của tớ mà!"
...
Khi Nhiên Sa tới được trường thì quần áo đầu tóc anh đều đã sũng nước, anh đành thay bộ đồ thể thao để vào lớp. Suốt cả tiết học đầu, anh hết ho rồi lại hắt hơi. Cô giáo thấy ồn quá liền bảo anh tới phòng y tế nằm.
Trên chiếc giường bệnh nhân, Nhiên Sa cố gắng chợp mắt một chút mà khó quá, vết thương trên đầu anh do trúng phải kiếm của Nhan Vy mấy hôm trước vẫn chưa thực sự lành, nay bị tưới nước mưa vào nên càng thêm đau nhức. Khổ thế không biết... Có lẽ anh đã sai lầm khi nhận cái cô nàng tính cách bất thường đó làm phụ tá. Một sai lầm nghiêm trọng!!
Nằm nghe tiếng mưa, Nhiên Sa bỗng nhớ tới một người... Cô gái trên chiếc xe bus... Thật lạ lùng, không ngờ hình ảnh của cô ấy chỉ thoáng qua mà lại khó quên đến thế...
Trong lúc đó, ở lớp 11 A. Nhan Vy đang ngồi chống tay lên cằm nhìn ra bầu trời mây mưa bên ngoài những ô cửa kính, ánh mắt cô đầy đăm chiêu, suy nghĩ. Chợt, thầy giáo hiện ra lù lù trước mặt cô!
"Nhan Vy, em không thích nghe giảng thì đi ra ngoài cửa lớp đứng."
"Ơ, dạ... em..."
"Đứng lên!"
***
Buổi chiều, tan học. Nhiên Sa đang lúi húi trước tủ đựng đồ của anh thì bỗng nghe thấy tiếng của Nhan Vy vang lên từ phía sau lưng:
"Này, Nhiên Sa."
Anh từ từ quay người lại, không biết cô nàng có còn giận anh không nữa, mà thực ra anh đâu có lỗi gì chứ.
"Nhan Vy."
"Chúng ta sẽ tiếp tục họp bàn về việc điều tra chứ?" - Nhan Vy hỏi.
"Ừ, tất nhiên." - Nhiên Sa đáp, có vẻ như cô nàng hết giận rồi.
"Vậy hôm nay họp ở nhà tớ đi." - Nhan Vy nói.
"Nhà cậu ư? Thế... có tiện không?" - Nhiên Sa ngập ngừng.
RẦM!!!
Nhan Vy rút thanh kiếm tre đeo sau lưng ra và vụt thẳng vào nóc tủ đồ của Nhiên Sa, khiến cả dãy tủ rung lên bần bật! Giọng cô lạnh lẽo:
"Cậu không đồng ý phải không?"
Nhiên Sa toát mồ hôi:
"Đâu có, họp ở nhà cậu thì còn gì bằng."
"Tốt, đi theo tớ." - Nhan Vy quay người, tay vẫn lăm lăm thanh kiếm.
"..." - Nhiên Sa run run bước theo sau, thực ra anh cũng muốn biết nhà cô phụ tá của mình như thế nào.
Em có nghe hương mùa hạ đâu đây
Trong vạt nắng nhẹ vương những tán cây
Hay trong gió đẩy đưa mây lãng đãng."
Nhan Vy dịu dàng cất tiếng hát, cô có một chất giọng thanh trong và êm ái không thua gì các ca sĩ nhạc nhẹ. Nhiên Sa đi bên cạnh, lắng nghe Nhan Vy hát mà lòng anh thoáng bâng khuâng.
Hai người đang bước bên nhau trên con đường tới trường, dọc theo bờ sông Inins. Hai bên đường nở đầy những bụi hoa chuông xanh. Mưa bay phơ phất. Người cầm ô là Nhan Vy, vì là phụ tá mà.
"Tớ thích mùa hạ nhất." - Nhan Vy nói.
"Vậy ư?" - Nhiên Sa thoáng nhìn sang Nhan Vy, những làn tóc mượt mà của cô ấy khẽ đung đưa theo mỗi bước đi, nhìn nghiêng thế này khuôn mặt cô ấy vẫn thật hài hòa, trên làn môi hồng là ánh cười lan tỏa.
Giọng Nhan Vy trong trẻo:
"Mùa hạ lúc nào cũng có nắng, da trời thì trong xanh."
"Bây giờ vẫn là mùa xuân, cậu cố gắng đợi đi." - Nhiên Sa khẽ nói.
"Thế còn cậu thì sao? Cậu thích mùa nào?" - Nhan Vy quay nhìn Nhiên Sa.
Đôi mắt mở to và long lanh của Nhan Vy khiến Nhiên Sa hơi lúng túng, anh quay mặt ra phía trước, đáp:
"Mùa mưa."
"Đó có phải một mùa đâu? Thế cậu thích mưa à?"
"Thích lắm."
"Cậu có vẻ ngược với tớ nhỉ?" - Giọng Nhan Vy hơi trầm lại.
Gió sông khe khẽ thổi lên, mang theo mùi hoa chuông xanh thoang thoảng. Tiếng mưa gõ trên nóc chiếc ô nghe thật ấm lòng. Đường vẫn còn xa nhưng hai người cũng chẳng vội vàng vì hãy còn sớm.
"À, hôm trước ngủ lại nhà cậu, tớ ngủ rất ngon." - Nhan Vy vui vẻ nói.
"Thế à." - Nhiên Sa đang nhìn về phía dòng sông.
"Ngon lắm ý."
"Thế thì tốt."
"Ngon lắm lắm luôn."
"Ừ."
"Hôm nào cho tớ ngủ lại nữa nhé?"
"Ừ... Mà thôi! Quên ngay!" - Nhiên Sa giật bắn người.
"Tại sao?" - Mặt Nhan Vy xịu xuống - "Hay là cậu... ghét tớ à?"
"Không, nhưng..." - Nhiên Sa bối rối, đang tự dưng lại chuyển sang chuyện yêu với ghét là sao? "Tớ hiểu rồi." - Nhan Vy cúi gằm mặt xuống.
"Cậu hiểu gì?" - Không hiểu sao Nhiên Sa lại thấy hơi áy náy.
"Thôi, chào cậu!" - Nhan Vy nói một cách lạnh lùng rồi bước nhanh về phía trước.
"Ê này, ướt tớ..." - Nhiên Sa vội bước theo.
Nhưng...
Nhan Vy đã chạy vụt đi. Cô chạy rất nhanh khiến Nhiên Sa cố hết sức chạy theo mà vẫn không tài nào bắt kịp.
Mưa càng thêm nặng hạt. Người ướt hết, Nhiên Sa hớt hải gọi với theo:
"Nhan Vyyy, cậu... cậu đang cầm ô của tớ mà!"
...
Khi Nhiên Sa tới được trường thì quần áo đầu tóc anh đều đã sũng nước, anh đành thay bộ đồ thể thao để vào lớp. Suốt cả tiết học đầu, anh hết ho rồi lại hắt hơi. Cô giáo thấy ồn quá liền bảo anh tới phòng y tế nằm.
Trên chiếc giường bệnh nhân, Nhiên Sa cố gắng chợp mắt một chút mà khó quá, vết thương trên đầu anh do trúng phải kiếm của Nhan Vy mấy hôm trước vẫn chưa thực sự lành, nay bị tưới nước mưa vào nên càng thêm đau nhức. Khổ thế không biết... Có lẽ anh đã sai lầm khi nhận cái cô nàng tính cách bất thường đó làm phụ tá. Một sai lầm nghiêm trọng!!
Nằm nghe tiếng mưa, Nhiên Sa bỗng nhớ tới một người... Cô gái trên chiếc xe bus... Thật lạ lùng, không ngờ hình ảnh của cô ấy chỉ thoáng qua mà lại khó quên đến thế...
Trong lúc đó, ở lớp 11 A. Nhan Vy đang ngồi chống tay lên cằm nhìn ra bầu trời mây mưa bên ngoài những ô cửa kính, ánh mắt cô đầy đăm chiêu, suy nghĩ. Chợt, thầy giáo hiện ra lù lù trước mặt cô!
"Nhan Vy, em không thích nghe giảng thì đi ra ngoài cửa lớp đứng."
"Ơ, dạ... em..."
"Đứng lên!"
***
Buổi chiều, tan học. Nhiên Sa đang lúi húi trước tủ đựng đồ của anh thì bỗng nghe thấy tiếng của Nhan Vy vang lên từ phía sau lưng:
"Này, Nhiên Sa."
Anh từ từ quay người lại, không biết cô nàng có còn giận anh không nữa, mà thực ra anh đâu có lỗi gì chứ.
"Nhan Vy."
"Chúng ta sẽ tiếp tục họp bàn về việc điều tra chứ?" - Nhan Vy hỏi.
"Ừ, tất nhiên." - Nhiên Sa đáp, có vẻ như cô nàng hết giận rồi.
"Vậy hôm nay họp ở nhà tớ đi." - Nhan Vy nói.
"Nhà cậu ư? Thế... có tiện không?" - Nhiên Sa ngập ngừng.
RẦM!!!
Nhan Vy rút thanh kiếm tre đeo sau lưng ra và vụt thẳng vào nóc tủ đồ của Nhiên Sa, khiến cả dãy tủ rung lên bần bật! Giọng cô lạnh lẽo:
"Cậu không đồng ý phải không?"
Nhiên Sa toát mồ hôi:
"Đâu có, họp ở nhà cậu thì còn gì bằng."
"Tốt, đi theo tớ." - Nhan Vy quay người, tay vẫn lăm lăm thanh kiếm.
"..." - Nhiên Sa run run bước theo sau, thực ra anh cũng muốn biết nhà cô phụ tá của mình như thế nào.
Danh sách chương