Trong căn phòng thoang thoảng mùi hương hoa lavender. Y Tuyết đứng trước tấm gương lớn, trên người cô không một mảnh vải. Tiếng mưa ngoài trời râm ran.
Y Tuyết đã đứng như thế hồi lâu, và lặng lẽ ngắm nhìn thân thể tuyệt mĩ của chính mình.
Mềm mại...
Thanh nhiên...
Từng đường cong như những nét vẽ...
Nửa bên trái của thân thể ấy được phủ lên bởi những hình xăm đẹp đến từng chi tiết: Hình phượng hoàng lửa ôm ấp vùng sườn bụng và hông, hình rồng xanh uốn lượn quấn quanh bắp chân, và trên cánh tay là những hình hoa văn ấn tượng.
Nửa bên phải thì lại sáng ngời lên bởi làn da ngọc ngà và thuần khiết.
Sự giao hòa của vẻ đẹp tự nhiên và nhân tạo đã tạo nên một tổng thể hoàn mĩ đến say lòng người, tưởng như khiến thời gian cũng phải ngưng đọng, ngừng trôi.
Vậy mà...
Xương Uy lại nói rằng hắn ghê tởm thân thể này ư? CHOANGGG!!!
Y Tuyết tung một cước đạp tan tành tấm gương. Cô quay người, bước thẳng về phía phòng tắm, để mặc cho vết máu đỏ thẫm kéo dài ra dưới gót chân...
...
...
...
Ở ngoại ô Illen có một khu vực được gọi là nghĩa địa máy bay, nơi để xác của những chiếc máy bay chở khách và máy bay vận tải cũ hỏng. Do khâu quản lí lỏng lẻo và sự tham nhũng của chính quyền thành phố nên các băng nhóm tội phạm thường xuyên hoạt động ở đây, mà nổi lên là băng Ujjaz.
Hôm nay Y Tuyết nhận chỉ thị trực tiếp từ ông trùm băng Hajal là phải xóa xổ băng Ujjaz, giành lấy địa bàn quan trọng này. Cô được cấp thêm 100 người, cộng thêm số quân mà cô có, tất cả cùng tiến vào nghĩa địa máy bay trên hàng trăm chiếc mô tô phân khối lớn!
Mặt đất như đang rung lên. Tiếng gầm rú của động cơ xe át cả những tiếng sấm. Đám thủ hạ của Y Tuyết đều để mình trần với những hình xăm kín người, trông chẳng khác nào một binh đoàn vừa trỗi dậy từ địa ngục. Y Tuyết cưỡi trên chiếc mô tô đỏ dẫn đầu, tử khí cháy bừng trong ánh mắt, trên mình cô vẫn là bộ váy ngắn màu đen thẫm u tối, thê lương.
Mưa rơi dày đặc, trắng xóa.
Lũ Ujjaz đã dàn trận đợi sẵn trên bãi đất trống ở trung tâm nghĩa địa, quân số của chúng vô cùng đông đảo, và tất cả đều cạo đầu trọc lốc trông rất hung tợn. Trùm băng Ujjaz cũng là một thiếu nữ còn rất trẻ, nhưng độ độc ác thì không hề thua kém những tên trùm sừng sỏ nhất.
Hai đoàn quân đều háo hức được nhập trận. Gã phó tướng của Y Tuyết quát vào chiếc loa cầm tay:
"Bọn Ujjaz kia nghe đây! Chúng mày chỉ có một con đường sống duy nhất là hàng phục!"
Tên phó tướng Ujjaz liền thét vào loa đáp lại:
"Mẹ lũ chó Hajal! Hôm nay tất cả chúng mày sẽ bị chôn sống!"
"Xông lên! GIẾT!" - Y Tuyết ra lệnh.
ẦM! ẦM!
Hai binh đoàn rầm rập lao vào nhau! Một trận đại chiến trời long đất lở khiến những chiếc máy bay khổng lồ đậu quanh đó cũng phải run rẩy.
Tiếng gào thét, đấm đá vang lên đầy huyên náo. Máu và mưa như hòa làm một, nhuộm cả khoảng đất mênh mông trong nỗi kinh hoàng.
Y Tuyết trút tất cả bực dọc trong lòng vào người lũ Ujjaz, quyền tung ra một cách điên cuồng như không gì có thể ngăn cản. Cô hùng dũng tiến thẳng vào giữa trận, đánh tan nát cả những gã Ujjaz to khỏe nhất. Dường vẫn chưa thỏa, cô đưa mắt quét trên toàn chiến trường, tìm kiếm ả trùm của phe địch.
Trong lúc đó...
Trên nóc của một chiếc máy bay vận tải cỡ lớn đậu ven rìa trận đánh, có một dáng người đang dần tựu hình từ những hạt bụi sáng lấp lánh. Y phục màu đen... mái tóc dài màu nâu... khuôn mặt tuấn tú phi phàm... đôi mắt 2 màu nâu - bạc... Đó chính là Huy Am, trên môi chàng vẫn là nụ cười mỉm nhẹ nhàng:
"Ồ, ở đây cũng đang có chiến tranh này."
Ngay bên chàng, Hoa Tiên cũng đang hiện ra, nàng vui vẻ reo lên:
"Ha ha, hay quá! Tôi thích xem bọn con người đánh nhau lắm!"
"Vô duyên." - Con chim Navira nói.
Hoa Tiên tức lắm, nàng trừng mắt quát con chim:
"Mi im cái mỏ của mi lại, con chim xấc láo kia!"
"Có sai đâu."
"Im ngay! Mi... mi muốn ta tức chết phải khônggg?!..."
Trong lúc Hoa Tiên và Navira cãi nhau thì Hy Ca đã hiện ra ngay cạnh đó, nàng hướng ánh mắt lạnh giá xuống trận chiến. Và rồi, chất giọng tê buốt của nàng lại cất lên:
"Nếu loài người thích chiến tranh đến thế, ta sẽ cho chúng biết thế nào mới thực sự là... chiến tranh!"
Y Tuyết đã đứng như thế hồi lâu, và lặng lẽ ngắm nhìn thân thể tuyệt mĩ của chính mình.
Mềm mại...
Thanh nhiên...
Từng đường cong như những nét vẽ...
Nửa bên trái của thân thể ấy được phủ lên bởi những hình xăm đẹp đến từng chi tiết: Hình phượng hoàng lửa ôm ấp vùng sườn bụng và hông, hình rồng xanh uốn lượn quấn quanh bắp chân, và trên cánh tay là những hình hoa văn ấn tượng.
Nửa bên phải thì lại sáng ngời lên bởi làn da ngọc ngà và thuần khiết.
Sự giao hòa của vẻ đẹp tự nhiên và nhân tạo đã tạo nên một tổng thể hoàn mĩ đến say lòng người, tưởng như khiến thời gian cũng phải ngưng đọng, ngừng trôi.
Vậy mà...
Xương Uy lại nói rằng hắn ghê tởm thân thể này ư? CHOANGGG!!!
Y Tuyết tung một cước đạp tan tành tấm gương. Cô quay người, bước thẳng về phía phòng tắm, để mặc cho vết máu đỏ thẫm kéo dài ra dưới gót chân...
...
...
...
Ở ngoại ô Illen có một khu vực được gọi là nghĩa địa máy bay, nơi để xác của những chiếc máy bay chở khách và máy bay vận tải cũ hỏng. Do khâu quản lí lỏng lẻo và sự tham nhũng của chính quyền thành phố nên các băng nhóm tội phạm thường xuyên hoạt động ở đây, mà nổi lên là băng Ujjaz.
Hôm nay Y Tuyết nhận chỉ thị trực tiếp từ ông trùm băng Hajal là phải xóa xổ băng Ujjaz, giành lấy địa bàn quan trọng này. Cô được cấp thêm 100 người, cộng thêm số quân mà cô có, tất cả cùng tiến vào nghĩa địa máy bay trên hàng trăm chiếc mô tô phân khối lớn!
Mặt đất như đang rung lên. Tiếng gầm rú của động cơ xe át cả những tiếng sấm. Đám thủ hạ của Y Tuyết đều để mình trần với những hình xăm kín người, trông chẳng khác nào một binh đoàn vừa trỗi dậy từ địa ngục. Y Tuyết cưỡi trên chiếc mô tô đỏ dẫn đầu, tử khí cháy bừng trong ánh mắt, trên mình cô vẫn là bộ váy ngắn màu đen thẫm u tối, thê lương.
Mưa rơi dày đặc, trắng xóa.
Lũ Ujjaz đã dàn trận đợi sẵn trên bãi đất trống ở trung tâm nghĩa địa, quân số của chúng vô cùng đông đảo, và tất cả đều cạo đầu trọc lốc trông rất hung tợn. Trùm băng Ujjaz cũng là một thiếu nữ còn rất trẻ, nhưng độ độc ác thì không hề thua kém những tên trùm sừng sỏ nhất.
Hai đoàn quân đều háo hức được nhập trận. Gã phó tướng của Y Tuyết quát vào chiếc loa cầm tay:
"Bọn Ujjaz kia nghe đây! Chúng mày chỉ có một con đường sống duy nhất là hàng phục!"
Tên phó tướng Ujjaz liền thét vào loa đáp lại:
"Mẹ lũ chó Hajal! Hôm nay tất cả chúng mày sẽ bị chôn sống!"
"Xông lên! GIẾT!" - Y Tuyết ra lệnh.
ẦM! ẦM!
Hai binh đoàn rầm rập lao vào nhau! Một trận đại chiến trời long đất lở khiến những chiếc máy bay khổng lồ đậu quanh đó cũng phải run rẩy.
Tiếng gào thét, đấm đá vang lên đầy huyên náo. Máu và mưa như hòa làm một, nhuộm cả khoảng đất mênh mông trong nỗi kinh hoàng.
Y Tuyết trút tất cả bực dọc trong lòng vào người lũ Ujjaz, quyền tung ra một cách điên cuồng như không gì có thể ngăn cản. Cô hùng dũng tiến thẳng vào giữa trận, đánh tan nát cả những gã Ujjaz to khỏe nhất. Dường vẫn chưa thỏa, cô đưa mắt quét trên toàn chiến trường, tìm kiếm ả trùm của phe địch.
Trong lúc đó...
Trên nóc của một chiếc máy bay vận tải cỡ lớn đậu ven rìa trận đánh, có một dáng người đang dần tựu hình từ những hạt bụi sáng lấp lánh. Y phục màu đen... mái tóc dài màu nâu... khuôn mặt tuấn tú phi phàm... đôi mắt 2 màu nâu - bạc... Đó chính là Huy Am, trên môi chàng vẫn là nụ cười mỉm nhẹ nhàng:
"Ồ, ở đây cũng đang có chiến tranh này."
Ngay bên chàng, Hoa Tiên cũng đang hiện ra, nàng vui vẻ reo lên:
"Ha ha, hay quá! Tôi thích xem bọn con người đánh nhau lắm!"
"Vô duyên." - Con chim Navira nói.
Hoa Tiên tức lắm, nàng trừng mắt quát con chim:
"Mi im cái mỏ của mi lại, con chim xấc láo kia!"
"Có sai đâu."
"Im ngay! Mi... mi muốn ta tức chết phải khônggg?!..."
Trong lúc Hoa Tiên và Navira cãi nhau thì Hy Ca đã hiện ra ngay cạnh đó, nàng hướng ánh mắt lạnh giá xuống trận chiến. Và rồi, chất giọng tê buốt của nàng lại cất lên:
"Nếu loài người thích chiến tranh đến thế, ta sẽ cho chúng biết thế nào mới thực sự là... chiến tranh!"
Danh sách chương