Editor: Linh Vũ

Thịnh Thừa Quang và Gấu Nhỏ thì thầm nói chuyện với nhau, Tử Thời ở bên cạnh cứ nhìn mãi, nhưng không hề lên tiếng xen vào.

Cô tin rằng Thịnh Thừa Quang có thể làm tốt bất cứ chuyện gì.

Nhìn anh khéo léo dụ dỗ con gái, lại nhìn con gái trong lòng anh nín khóc mỉm cười, trong lòng cô không biết vừa vui vừa kiêu ngạo đến mức nào.

Nhưng mà nhìn một lúc, Tử Thời lại phát hiện ra sắc mặt Thịnh Thừa Quang càng lúc càng không thích hợp, hình như là trên người có chỗ nào đó không thoải mái, anh nhíu mày lại cố chịu đựng, tay cứ một lúc lại đưa lên banh cổ áo ra... Tử Thời ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"

Lời còn chưa dứt, cô đã sợ hãi kêu lên một tiếng -- ngồi gần mới phát hiện ra, trên cổ anh nổi lên một loạt mẩn ngứa đỏ ửng, nhìn có vẻ rất đáng sợ.

Toàn bộ sự chú ý của Thịnh Thừa Quang đều đặt hết lên người con gái, đến lúc phát hiện ra mình không được ổn mới đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình đã ăn cái gì, anh há miệng thở dốc, ngay cả phát ra tiếng cũng khó khăn: "Đậu... Đậu phộng!"

"Đậu phộng?" Trong lúc bối rối, Tử Thời nhớ lại mình đã từng xem trong truyện tranh về chứng dị ứng với đậu phộng, vội vàng hỏi anh: "Anh dị ứng với đậu phộng sao?"

Thịnh Thừa Quang khó khăn gật đầu.

Dị ứng với đậu phộng nếu như nghiêm trọng thì có thể dẫn đến mất mạng! Tử Thời sốt ruột không thôi, quay đầu gọi Trịnh Phiên Nhiên: "Nhanh đưa anh ấy đi bệnh viện!"

Trịnh Phiên Nhiên đã phát hiện ra tình hình không ổn, vừa rồi cũng đã bảo Trịnh phu nhân đi gọi xe, anh ta và Tử Thời mỗi người một bên đỡ Thịnh Thừa Quang dậy, kéo đi ra ngoài cửa.

Gấu Nhỏ bị dọa cho mơ mơ màng màng, nhìn ba thở gấp không ra hơi, cực kỳ giống trong mấy bộ phim truyền hình mà mẹ nuôi Nhất Nhất hay xem -- chỉ cần người đàn ông trong phim vừa như vậy thì cả người phụ nữ trong phim và mẹ nuôi Nhất Nhất bên ngoài phim đều bật khóc.

Gấu Nhỏ như người lạc vào chốn xa lạ, nhất thời đau buồn: "Ba ơi!"

Cô bé con vô cùng đau lòng gọi một tiếng thê lương như vậy, người đang bị kéo ra ngoài mở to hai mắt, gian nan quay đầu lại nhìn con gái.

Cô bé đang gọi anh là... "ba" sao?

Tiểu thư Gấu lảo đảo chạy đằng sau, cả người ôm lấy chân ba mình, khóc đến kinh thiên động địa: "Ba đừng chết mà! Hu hu hu hu..."

Tử Thời vội muốn chết: "Gấu Nhỏ! Đừng nói bậy! Mau buông ba con ra!"

Gấu Nhỏ nghe không vào, càng ôm chặt chân ba mình hơn, tư thế thề sống thề chết không chịu rời. Thịnh Thừa Quang đã cực kỳ khó thở, thiếu oxy đến mức đầu váng mắt hoa, toàn thân rã rời, nhưng mà anh vẫn muốn quay người lại ôm con gái.

Trong lúc nguy cấp này lại còn bày ra cái bộ dáng sinh ly tử biệt... Trịnh Phiên Nhiên nhìn cô bé con quật cường đang khóc lớn, lại nhìn Thịnh tổng rõ ràng đã thở hổn hển không ra hơi mà vẫn còn vấn vương tình cha con, nghĩ thầm trong lòng, thật đúng là cha con ruột. 

Nói đi nói lại, Trịnh Phiên Nhiên thật muốn vung tay đánh một cái cho anh ngất luôn đi...

***

Thịnh Thừa Quang nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, sau khi được khử độc thì người cũng không có việc gì nữa, anh mơ màng ngủ một giấc.

Lúc tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang nằm trên giường bệnh, Tử Thời ngồi ở ngay bên cạnh giường, Gấu Nhỏ thì cuộn tròn ngủ say bên cạnh anh.

Anh hơi động đậy một chút, Tử Thời đang nắm tay anh lập tức phát hiện ra.

"Anh tỉnh rồi sao?" Cô nhìn anh, vội vàng nhẹ giọng hỏi.

Thịnh Thừa Quang "ừm" một tiếng, phát hiện ra giọng của mình vẫn khàn khàn, cố hắng giọng một cái, tay vươn lên mặt cô, ý bảo anh không sao nữa rồi.

Tử Thời đỏ mắt lên, áy náy nói: "Từ trước tới giờ em không hề biết chuyện anh bị dị ứng với đậu phộng."

Bây giờ nghĩ lại, đúng là anh rất ít khi ăn đồ bên ngoài, thích tự mình xuống bếp nấu cơm, có phải là vì vậy không?

Thịnh Thừa Quang nở nụ cười, giọng nói hơi khàn: "Anh cố ý không nói cho em biết... Sợ em ghét anh."

Anh cố ý chọc cho cô cười, Tử Thời lại cười không nổi, trong lòng cô bây giờ vẫn còn rất khó chịu.

"Thịnh Thừa Quang!" Cô nắm tay anh, dán lên mặt cô, trong lòng có hàng ngạn hàng vạn lời lại chẳng thể nói hết, chỉ có thể nói: "Vừa rồi anh thật sự đã dọa em sợ gần chết rồi!"

Đôi mắt cô đỏ ửng, lại cố nhịn không khóc. Thịnh Thừa Quang nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy -- gần đây anh hao hết tâm tư cho con gái, dường như đã hơi lạnh nhạt với Tử Thời rồi.

Nghĩ đến cảnh anh mê man lúc nãy, chắc chắn là cô rất sợ hãi, thế mà vẫn còn phải lo cho con gái...  Bởi vì lần này về đây, nhìn cô có vẻ đã trưởng thành và chín chắn hơn hẳn mà Thịnh Thừa Quang đã quên mất: thật ra cô cũng chỉ là cô gái nhỏ của anh, cần được anh che chở.

"Lại đây nào!" Anh đè tay cô, cô thuận theo ngồi xuống.

Ôm vào liền yên tâm hơn hẳn.

Hai người thân mật ôm lấy nhau, Thịnh Thừa Quang hôn nhẹ lên tai cô, dịu dàng nói với cô: "Anh sẽ không đi nữa đâu, em đừng sợ."

Tử Thời thỏa mãn "ừm" một tiếng, ôm chặt anh.

Hai người còn muốn nói nữa, nhưng Gấu Nhỏ đã bị đánh thức rồi.

Vừa rồi cô nhóc kia khóc đến mệt lả, chịu không nổi rồi thiếp đi, nhưng trong mộng đều là ba, bây giờ tỉnh lại, vừa càu nhàu vừa ngồi dậy, cái đầu sư tử cảnh giác nhìn khắp xung quanh, lúc nhìn đến ba mình thì cô nhóc lập tức rơi nước mắt, khóc toáng lên vô cùng thê thảm: "Ba ơi --" 

"Chao ôi!" Thịnh Thừa Quang như nghe thấy âm thanh từ thần tiên, lập tức có tinh thần gấp trăm lần: "Bảo bối à! Tới đây với ba nào!"

Gấu Nhỏ bổ nhào về phía trước, nhào vào trong lòng anh, đâm mạnh đến mức Thịnh Thừa Quang bị đau kêu lên một tiếng.Hai mẹ con mỗi người một bên, rúc vào trong lòng ba, Gấu Nhỏ nghĩ lại mà vẫn chưa hết sợ, hỏi: "... Ba không chết sao?"

Tử Thời thật sự là hết cách với cô bé, dạy dỗ cô bé: "Gấu Nhỏ, đừng có treo chữ "chết" trên miệng, đây là điềm xấu."

Gấu Nhỏ sờ sờ miệng mình -- treo sao? Treo ở đâu? Ở bên cạnh anh Cố Ý sao?

Mặc kệ, cô bé ôm chặt lấy ba, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhỏ giọng gọi anh: "Ba ơi ~~"

Ngực Thịnh Thừa Quang lại ấm lên, toàn thân khẽ phiêu phiêu, cảm giác thỏa mãn không tả hết được, ôm chặt con gái hôn hết chỗ này đến chỗ khác, hốc mắt cũng nóng lên.

"Gấu Nhỏ đã nhớ ra ba rồi sao?" Anh nhẹ giọng hỏi con gái.

Gấu Nhỏ có chút xấu hổ, vùi mặt vào sâu trong lòng ba, cái đầu sư tử cọ qua cọ lại... "Nhớ ạ ~~"

"Vậy về sau đừng quên ba nữa nhé!" Thịnh Thừa Quang hôn nhẹ lên trán cô bé, nhìn vào mắt cô bé, nghiêm túc hứa hẹn: "Sau này ba cũng sẽ không rời xa con nữa!"

Những người thân yêu nhất đều ở bên cạnh đây rồi.

Không còn mộng tưởng nào khác, cho nên cũng không cần phải đi đến nơi nào nữa.

***

Từ sau khi mở miệng gọi ba, Gấu Nhỏ cực kỳ dính ba mình, một giây cũng không chịu tách ra. Cô bé không đi đâu cả, ngay cả mẹ cũng không cần, đi theo bên cạnh ba không rời nửa bước, y hệt như cái đuôi nhỏ.

Trịnh Phiên Nhiên về nhà an ủi vợ con bị cảnh vừa nãy dọa sợ, lại tới đưa cơm cho cả nhà này, sau đó anh ta bị cảnh cha con thân mật quấn quýt nhà người ta làm cho buồn nôn chạy về.

Lúc hơn chín giờ, Tề Quang cũng đến, vội vàng đi vào phòng bệnh lại không thấy bệnh nhân đâu, anh đi loanh quanh một vòng, phát hiện ra một cái đầu sư tử đang ngồi chồm hổm trước nhà vệ sinh.

Tề Quang hỏi cái đầu sư tử đang bày ra vẻ mặt thỏa mãn: "Cháu ngồi ở đây làm gì thế? Ba mẹ cháu đâu?"

"Mẹ đang đi xuống lầu làm gì ấy!" Cái đầu sư tử ngửa mặt lên, cười tít mắt trả lời cậu: "Ba cháu đi vệ sinh ở trong đó! Cháu ở đây canh cửa cho ba! Cậu muốn đi vào sao?"

Tề Quang: "..."

Cậu Tề Quang yêu quý cũng bị đuổi đi, Tử Thời làm xong thủ tục xuất viện, lái xe trong nhà cũng đã chờ bên dưới, một nhà ba người ra viện đi về nhà.

Về đến nhà thì đã rất muộn, tắm xong đã cực kỳ buồn ngủ rồi. Cô bạn nhỏ vẫn ngủ ở giữa, nhưng bây giờ thì cả người cô bé ôm lấy cánh tay của ba, tay chân đều quấn quanh người anh, quay ót và mông về phía mẹ yêu quý.

Tử Thời không ghen, còn cố ý đi ngủ sớm, để dành thời gian cho hai cha con.

Thịnh Thừa Quang dỗ con gái ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, đôi mắt cô nhóc kia dần khép lại, bỗng nhiên lại mở ra, có thể thấy cô bé đã rất buồn ngủ, mí mắt đã ríu lại nhưng vẫn cố gắng mở to ra nhìn ba mình, giọng nói còn mang theo chút nức nở: "Ba... Ba đừng có chết!"

Xem ra cô bé đã thật sự bị dọa sợ, Thịnh Thừa Quang rất đau lòng.

"Được, ba đồng ý với Gấu Nhỏ." Anh dịu dàng mà kiên định nói: "Ba chắc chắn sẽ khỏe mạnh xem Gấu Nhỏ trưởng thành."

Gấu Nhỏ cực kỳ hài lòng nhắm hai mắt lại.

Đầu gối trên cánh tay Thịnh Thừa Quang, miệng thì thào "ba ơi...", sau đó nhanh chóng ngủ say.

Từ lúc chiều cất tiếng gọi "ba" đầu tiên, bây giờ cô bé nói gì cũng chỉ muốn thêm một câu "ba ơi" vào, đúng là treo ba lên miệng rồi.

Cô nhóc nằm ngủ mà bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt áo ngủ của ba, đầu ngón tay mũm mĩm, móng tay nho nhỏ hồng hào, y hệt như một cánh hoa hải đường bé xíu. 

Thịnh Thừa Quang nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay cô bé ra, nhưng vừa mới động đến thì cô bé đã nhíu mày "ưm" một tiếng, bàn tay nhỏ lại mò mẫm, sờ được anh thì mới chịu yên lặng ngủ tiếp.

Thịnh Thừa Quang sửng sốt, khóe mắt lập tức nóng lên.

Cô bé đang sợ hãi. Con gái anh đang vô cùng sợ hãi.

Mấy hôm trước cô nhóc kháng cự anh như vậy cũng là vì sợ hãi nhỉ?

Sợ anh sẽ giống như trước đây, chỉ ở lại trong chốc lát rồi sẽ rời xa cô bé.

Sợ mình yêu thích và ỷ lại vào ba quá nhiều, đến lúc ba rời đi sẽ rất khổ sở.

Mấy năm qua, khi anh cứ đến rồi lại đi như thế, chắc chắn cô bé đã vô cùng sợ hãi, vô cùng đau lòng.

Anh đã tổn thương cô bé nhiều như thế, là chính anh đã mang đến những tổn thương đầu tiên trong cuộc đời cô bé.

Nhưng cho dù bị anh tổn thương như vậy, cô bé vẫn thương anh, nhanh chóng tha thứ cho anh như thế.

Thịnh Thừa Quang há to miệng ra thở, mắt nhắm lại, bóng đêm che giấu giọt nước mắt long lanh vừa rơi xuống.

Muốn luôn luôn khỏe mạnh, muốn làm việc thật tốt, muốn làm điều thiện, muốn bình an thuận lợi, muốn cả đời đều được ở bên cạnh mẹ con hai người, bảo vệ, che chở, chăm sóc cho họ.

Anh là trụ cột của gia đình này.

Mất một lúc lâu, Thịnh Thừa Quang mới có thể ổn định tinh thần lại. Cơn buồn ngủ đánh ập đến, anh kéo chăn lên giúp Tử Thời, lại hôn nhẹ lên trán cô nhóc kia một cái, sau đó mới nằm xuống nhắm mắt lại, cô nhóc kia nằm ngủ mơ còn gọi "ba ơi", anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, cô bé liền yên tâm ngủ say.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện