Editor: Linh Vũ

Chuyện cả nhà đi du lịch Thịnh Thừa Quang đã nói từ mấy tháng trước, lúc ấy cả tiểu thư Thịnh Gia Tinh và cả tiểu thư Tử Thời đều bày tỏ sự tán thành cao độ. Thật ra bây giờ nghĩ lại thì quả thật là Thịnh tổng đã tính trước cả một đoạn xa: khi đó anh đã lên kế hoạch kết hôn với Tử Thời và cho Gấu Nhỏ nhập học, sau khi làm xong từng bước, cả nhà ba người sẽ cùng lên đường đi du lịch, coi như là tuần trăng mật của đôi vợ chồng mới cưới, cũng là chuyến du lịch trước khi con gái đi học.

Du lịch dài ngày lại còn dẫn theo con nít, chỉ riêng giai đoạn chuẩn bị trước đó cũng đã là cả một công trình vĩ đại. Chỉ là Thịnh Thừa Quang thích chăm sóc như vậy, mà người được chăm sóc lại là vợ và con gái, cho dù có bao nhiêu công đoạn phức tạp thì cũng không làm khó được anh.

Thịnh tổng vô cùng hăng hái, thậm chí còn hăng hái hơn cả lúc họp, ký hợp đồng hay là dạy dỗ người khác ở Thịnh thị.

Ngay cả đặt vé máy bay khứ hồi cũng chẳng cần đến ai đặt giúp, Thịnh Thừa Quang cẩn thận nghiên cứu lộ trình, ví dụ như nơi nào đi tàu hỏa sẽ tiện hơn, đoạn đường nào ngồi thuyền sẽ có thể ngắm được cảnh đẹp, ví dụ như trạm dừng nào hợp với Gấu Nhỏ, phong cảnh ở đâu thì Tử Thời sẽ thích, anh đều đã tính toán tỉ mỉ. Hành trình mỗi ngày đều đã sắp xếp xong xuôi, vừa không lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá của cả nhà, lại vừa không khiến mẹ con hai người họ bị mệt.

Tóm lại Thịnh tổng vô cùng chờ mong hành trình sắp bắt đầu này, nghĩ đến chuyện hai mẹ con họ sắp được hưởng thụ hành trình vui vẻ nhất trong đời, trong lòng anh đã kích động không thôi.

Điều duy nhất mà anh không muốn thỏa mãn mẹ con hai người họ chính là -- hai người đều muốn đến thành phố C.

Thịnh Thừa Quang cũng chẳng muốn hỏi hai người họ tại sao nữa -- còn có thể là tại sao chứ? Tử Thời là vì con gái, con gái là vì... Cố Ý!

Tử Thời lại còn đứng trước mặt anh khen ngợi rằng Cố Ý là một bé trai rất được, rất hợp với Gấu Nhỏ... Thịnh Thừa Quang mới không thèm để ý đầu thằng nhóc đó tròn hay bẹp nhé! Tránh xa con gái anh cả đời có được không?

Thịnh tổng bị áp lực tự nhiên biến thành ham muốn chiếm hữu, vẻ mặt ôn hòa nói với con gái nhà mình: "Bây giờ là khoảng thời gian đẹp nhất ở Bắc Âu, ba mang con đi Thụy Điển trượt tuyết nhé -- Con rất thích trượt tuyết mà, phải không? Chúng ta còn có thể đến Đan Mạch, ở đó là vương quốc cổ tích, đến đó ba sẽ dẫn con đến tượng Nàng Tiên Cá -- Con đã nghe kể chuyện nàng tiên cá rồi mà, đúng không?"

"Vâng..." Gấu Nhỏ ngơ ngơ ngác ngác, có vẻ như đã bị thuyết phục, nhưng chờ ba nói xong, cô bé bỗng nhiên hớn hở hỏi: "Sau đó chúng ta sẽ đến thành phố C phải không?"

Một mũi dao cắm thẳng vào ngực Thịnh tổng...

"Ha ha..." Tử Thời đang ngồi xếp quần áo ở bên cạnh bật cười thành tiếng.

Thịnh Thừa Quang bất mãn đánh vào mông cô một cái, cô lập tức lùi mấy bước, sau đó tiếp tục đứng xem.

Thịnh Thừa Quang tiếp tục thuyết phục con gái: "Sau đó... Chúng ta sẽ đến nước Pháp! Không phải con rất thích macaron sao? Ba sẽ dẫn con đi xem đồng hoa lavender, rồi ăn thật nhiều món ngon."

"Các món ở thành phố C cũng rất ngon." Bạn nhỏ Thịnh Gia Tinh nói chuyện đạo lý với ba mình: "Ba à, có lẽ con không đến Pháp ăn macaron và xem hoa lavender đâu." diễn!đàn#lê$quý@đôn

Cố Ý thế mà PK cả đồ ăn ngon?

Trong đầu Thịnh tổng càng báo động mãnh liệt!

Vì thế anh dịu dàng nói với con gái: "Nhưng mà ba còn muốn dẫn mẹ con đi đến bảo tàng Lourve xem triển lãm tranh, cho nên chúng ta không thể không đến Pháp."

Gấu Nhỏ nhìn về phía mẹ mình, Tử Thời lập tức hùa vào: "Cái đó, thật ra triển lãm tranh..."

Thịnh Thừa Quang không cho cô cơ hội nói tiếp: "Anh biết, em muốn đi xem triển lãm tranh."

Ánh mắt anh tràn đầy ý tứ... Tử Thời ôm thắt lưng vẫn còn đau nhức, cho nên vô cùng dứt khoát nói: "Được rồi, em muốn đến Pháp xem triển lãm tranh."

Gấu Nhỏ rất yêu mẹ, nếu mẹ đã muốn đi Pháp, cô bé chỉ có thể bỏ qua việc nói đạo lý với ba mình.

Dùng thân thể để uy hiếp, rốt cuộc Thịnh Thừa Quang đã sắp xếp xong lộ tuyến rồi.

Tử Thời tiếp tục gấp quần áo.

Gấu Nhỏ ngồi chơi trên thảm ngay bên chân mẹ, chơi ô tô một lúc, bỗng nhiên giật giật ống quần của mẹ mình.

Tử Thời cúi đầu, thiên sứ nhỏ nhà cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc cất tiếng bằng giọng chắc nịch: "Mẹ, mẹ sợ ba!"

Thụy Thụy nói ba anh ấy sợ mẹ, cho nên chuyện trong nhà đều do mẹ anh ấy quyết định. Gấu Nhỏ phân tích lại chuyện vừa rồi, trong nhà cô bé hình như là ngược lại rồi... Thật không hài hòa!

"À..." Tử Thời nghĩ thầm, chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?

"Là thế này, Gấu Nhỏ à, lời ba con nói có lý, cho nên chúng ta cứ nghe theo ba con thôi." Tử Thời cực kỳ đuối lý dạy dỗ con gái, cuối cùng vẫn không chắc chắn, hỏi một câu: "Con cảm nhận được sao?"

"Con cảm nhận được mà... Không phải." Gấu Nhỏ nghịch chiếc ô tô đồ chơi trên thảm, lời nói rất thoải mái tự nhiên: "Con nghe lời ba là vì con yêu ba!"

Tử Thời: "..."

Con gái à, kỹ năng nịnh hót của con tuyệt đối là do trời sinh!

***

Mặc dù không thể đi gặp anh Cố Ý mà mình thích, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời được cùng ba mẹ đi du lịch nên Gấu Nhỏ rất rất vui!

Đêm trước ngày lên đường, cô bé vẫn như thường lệ ngủ giữa ba và mẹ, cứ thầm thầm thì thì nói chuyện, nói hăng đến mức còn đứng lên khua tay múa chân để diễn tả, Tử Thời dỗ cô bé đi ngủ đến mức kiệt sức, cuối cùng lại thành tự dỗ mình ngủ mất.

Thịnh Thừa Quang vẫn ngồi một bên đọc sách như thường lệ, âm thanh kể chuyện cổ tích của Tử Thời nhỏ dần rồi dừng lại, giọng nói của Gấu Nhỏ vẫn đang tiếp tục, anh cũng không phát hiện ra có gì không đúng. Đến lúc cảm thấy trên người mình có một vật nhỏ đang bò lên, anh bỏ sách ra cúi đầu xuống, thấy con gái đang bò lên bụng anh, quay đầu thì thấy Tử Thời đã ngủ say sưa, trên gối là một quyển truyện cổ tích, che mất nửa khuôn mặt cô.

Thịnh Thừa Quang nhẹ nhàng vươn tay ra lấy sách, sửa lại chăn cho cô.

Gấu Nhỏ đã leo đến trên bụng hắn, bò lên rồi thì ngồi xuống, khoác chăn cười hì hì, giạng chân ngồi trên bụng anh.

"Ba ơi..." Cô bé cũng biết mẹ đã ngủ nên hạ giọng.

Thịnh Thừa Quang mềm lòng, xoa xoa đầu con gái: "Ừ."

"Ba ơi, con có một câu hỏi... Chính là nàng tiên cá ấy, dưới biển có nhiều thức ăn ngon như vậy, tại sao nàng tiên cá lại không sống ở dưới biển với ba mẹ mà lại muốn lên bờ ạ?" Tiểu thư Thịnh Gia Tinh thật là có năng lực tư duy logic!

"Bởi vì nàng tiên cá thích hoàng tử, cho nên mới rời khỏi ba mẹ mà nàng tiên cá rất rất yêu, cố chịu đau biến đuôi cá thành đôi chân của loài người, rõ ràng lúc đi đường rất đau, nhưng nàng tiên cá vẫn đi tới bên cạnh hoàng tử." Thịnh Thừa Quang bắt lấy cơ hội dạy dỗ con gái: "Con xem, thích một người là một chuyện tốt đẹp biết bao, nhưng bất kể lúc nào, bất kể có chuyện gì xảy ra thì mỗi người đều nên tự chăm sóc tốt cho bản thân trước, con xem, cuối cùng nàng tiên cá biến thành bọt biển, nghĩ lại mà xem, ba mẹ nàng tiên cá đau lòng biết bao?"

Tiểu thư Gấu cũng bị cảm động lây: "Vâng, chắc chắn là rất đau lòng..."

Thịnh Thừa Quang hôn nhẹ lên mặt con gái bảo bối: "Cho nên Gấu Nhỏ à, ba mẹ là người yêu con nhất trên thế gian này, sau này sẽ có người khác thích con, con cũng sẽ thích người khác, có thể còn thích hơn cả con thích ba mẹ, nhưng mà con nhất định phải nhớ rằng: con vĩnh viễn phải yêu bản thân mình hơn cả, không được làm chuyện gì khiến bản thân đau khổ, nếu con khổ sở thì ba mẹ cũng sẽ rất đau lòng."

"Con nhớ rồi, ba." Gấu Nhỏ cái hiểu cái không, chớp chớp mắt.

"Bé ngoan của ba!" Thịnh Thừa Quang vô cùng hài lòng: "Được rồi, con nên ngủ đi, nằm xuống nào, ba kể chuyện cổ tích cho con nghe."

Gấu Nhỏ nghe xong thì nhanh chóng nằm xuống, cả người úp sấp lên người ba mình.

"Ba à... Con muốn nói ba nghe một bí mật!" Cô bé con ghé lên trên lồng ngực rắn chắc của ba mình, ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: "Con thích nhất là ba!"

Thịnh Thừa Quang sửng sốt.

"Thích nhất... sao?"

"Phải!" Gấu Nhỏ vừa kiêu ngạo vừa khẳng định.

"A... Tại sao thế?" Thịnh Thừa Quang cảm thấy đây đúng là một câu hỏi thừa thãi!

Kết quả con gái nhà anh không hề khiến anh phải thất vọng, giọng nói non nớt, nói: "Bởi vì... Ba là người ba tốt nhất!"

Bởi vì không có chuyện gì ba không làm được, còn làm tốt hơn tất cả những người khác, ba là siêu anh hùng của con.

Bởi vì ba thích con hơn bất cứ ai khác, quan tâm con, bảo vệ con.

Bởi vì ba yêu con.

Bởi vì con cũng yêu ba...!

Gấu Nhỏ thổ lộ xong thì muốn đứng lên, đúng lúc này lại bị ba mình kéo xuống.

Hai cha con cứ ôm nhau như vậy, Thịnh Thừa Quang hôn lên mái tóc quăn tít của con gái, thở dài một hơi như vừa trút được gánh nặng, nhẹ giọng nói với cô bé: "Cảm ơn con... Ba cũng rất yêu con. Chuyện ba đã hứa với con ba vẫn nhớ rõ, ba sẽ mãi mãi ở cạnh con, mỗi thời khắc quan trọng nhất trong đời con ba đều sẽ không bỏ qua, cho đến khi có một người khiến ba yên tâm để giao con lại... Gấu Nhỏ, sau này ba sẽ giành nhiều thời gian ở bên cạnh con và mẹ con hơn, mỗi năm chúng ta sẽ đi đến một nước khác." diễn$đàn%lê!quý$đôn

Ba sẽ cố gắng làm việc, trong phạm vi cho phép sẽ cho con cuộc sống tốt đẹp nhất. Ba cũng sẽ cố gắng nghỉ ngơi, cố gắng hưởng thụ cuộc sống, sẽ là một tấm gương tích cực cho con.

Thịnh Thừa Quang đã bị cô con gái bốn tuổi nhà mình làm cho cảm động.

Không biết bao lâu sau đó anh mới bình phục được cảm xúc, bế con gái lên, phát hiện ra cô nhóc kia đã buồn ngủ, được ba ôm lên, cô bé cố mở đôi mắt đã díp lại, trên mặt tràn đầy vẻ yên tâm, nhẹ nhàng gọi "ba", đầu nghiêng ngả, dựa vào vai anh ngủ say.

Thịnh Thừa Quang đặt cô bé xuống bên cạnh Tử Thời, một lớn một nhỏ nằm ngủ ngay cạnh nhau, cảnh tượng yên tĩnh ngọt ngào đến mức làm sáng bừng cả đêm tối.

Thịnh Thừa Quang hôn lên mặt mỗi người một cái, sau đó tắt đèn nằm xuống, vô cùng thỏa mãn.

***

Thịnh Thừa Quang cũng chỉ là ngăn cản ngoài miệng như thế, trong lòng anh hiểu rõ con gái còn nhỏ, mới có từng này tuổi mà anh đã phòng bị con trai bên ngoài thì anh sẽ mệt chết.

Cho nên mặc dù ngăn cản như vậy nhưng anh vẫn đưa hai mẹ con đến thành phố C một chuyến.

Hôm xuất phát, một nhà ba người đi máy bay tới thành phố C. Thịnh Thừa Quang đã sắp xếp sẽ ở lại thành phố C một đêm, ngày hôm sau sẽ từ thành phố C bay đến thủ đô Copenhagen của Đan Mạch.

Hai người mẹ nuôi mà Gấu Nhỏ vẫn luôn nhớ nhung đều tới sân bay đón, lúc Thịnh Thừa Quang nhìn thấy nữ vương Cố Minh Châu thế mà lại đứng ở cửa đón hành khách thì cánh tay đang ôm con gái bất giác run lên, Gấu Nhỏ nhân cơ hội trượt xuống, thét chói tai "mẹ nuôi" rồi bổ nhào đến.

Sau đó Thịnh Thừa Quang nhìn thấy một cậu bé tuấn tú cao tầm nửa người Cố Minh Châu đi ra từ phía sau người Cố Minh Châu, vô cùng thoải mái bế Gấu Nhỏ vừa lao đến.

Biểu cảm của Thịnh Thừa Quang trong chớp mắt biến thành (╯‵□′)╯︵┻━┻

Lúc ăn cơm tối, Fay và cả nhà Cố Minh Châu, thêm cả nhà Trần Ngộ Bạch, cả một căn phòng rộng ngồi đầy người, vô cùng náo nhiệt.

Hai người mẹ nuôi lâu lắm rồi chưa gặp Gấu Nhỏ, cô nhóc đã cao hơn một chút, mồm mép nhanh nhảu hơn rất nhiều, bây giờ cô bé đang ngồi trong lòng mẹ nuôi Fay, nói chuyện phiếm với mẹ nuôi Cố Minh Châu: "Ba muốn đưa con đi ăn đậu Hà Lan, ăn hoa lavender, ăn macaron."

Cố Minh Châu: "Chuyến đi này... thật là thú vị."

"Ba con còn muốn đưa con đi ăn nàng tiên cá!" Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm? Tiểu thư Gấu lắc đầu, hỏi: "Mẹ Minh Châu, mẹ có biết nàng tiên cá không?"

Cô nhóc cực kỳ đáng yêu, không tìm được từ để diễn tả cho đúng thì lại càng buồn cười, Cố Minh Châu rất thích cô bé, ngay cả mấy lời vô nghĩa mà cũng nói rất vu vẻ: "Nàng tiên cá? Là chuyện cổ tích của Andersen sao?"

"Không phải, là chuyện cổ tích mẹ kể cho con." Gấu Nhỏ nói chuyện y như người lớn: "Cô ấy thích hoàng tử, sau đó chân cô ấy rất đau, rồi biến thành bọt biển. Ba con nói như vậy là không tốt, ba nói là con phải yêu bản thân mình nhất, nếu không thì ba mẹ sẽ đau lòng."

Cố Minh Châu vốn là có cái tâm tư kia, huống hồ ánh mắt của Thịnh Thừa Quang lúc nhìn thấy con gái mình hôm nay -- cũng không phải là thích, nhưng mà cô ấy nhìn thấy được hết rồi.

Bây giờ nghe được câu này thì đã hiểu rõ.

Trong lòng nở nụ cười đắc ý, vô cùng vui mừng, nữ vương điện hạ quét ánh mắt đầy ý tứ về phía Thịnh tổng.

Thịnh Thừa Quang không thèm đấu tranh chính diện với cô ấy, ra vẻ bề trên tiến vào trạng thái chiến đấu: "Ài, con gái nhỏ thật không biết phải dạy thế nào, tôi chỉ hy vọng con bé sẽ hiểu rõ, cho dù có làm khổ ai thì cũng không được tự làm khổ mình thôi."

Hôm nay nhà Trần Ngộ Bạch chỉ đưa cô con gái nhỏ đến, bởi vì cô con gái lớn lại chạy tới nhà Lý Vi Nhiên tìm hoàng tử nhỏ của mình rồi, cho nên Trần Ngộ Bạch nghe được lời này thì cũng cảm động lấy, ngón trỏ chậm rãi đẩy gọng kính trên sống mũi, gật đầu khen ngợi Thịnh Thừa Quang.

Cố Minh Châu nghĩ thầm trong lòng: ha ha...

"Gấu Nhỏ à!" Cô ấy cười tít mắt nói với con gái nuôi: "Nhưng mà con không phải là nàng tiên cá, con chỉ cần chọn một hoàng tử mà con thích người đó, người đó cũng thích con là được rồi."

Gấu Nhỏ bừng tỉnh ra, lại còn lập tức ngẩng mặt lên vui vẻ nói: "Con thích anh Cố Ý!"

Cố Minh châu: ~(≧▽≦) ~

Trần Ngộ Bạch: ╮(╯_╰)╭

Thịnh Thừa Quang: (╯‵□′)╯︵┻━┻


 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện