Núi Khốn Long là một ngọn núi tương đối nổi tiếng của Đại thế giới Thương Lan, một điểm của nó nổi tiếng nhất chính là đã từng vây một con Hắc Long đang sống, cho nên được gọi là Thương Lan đệ nhất Mê Tung sơn. [Tung: dấu vết]

Ở trên đường đi tới núi Khốn Long, hai người Nguyên Tu Vân gặp không ít tu giả đồng hành cùng bọn họ, những tu giả này chạy đi cũng vì bảo bối của giao dịch ngầm, Nguyên Tu Vân nhìn những người này trong lòng đã an tâm lại sốt ruột. An tâm là nhiều người thì đại biểu cho khả năng có âm mưu không lớn, chuyện sốt ruột, nhiều thêm người thì bảo bối sẽ có người đoạt, lỡ như giá quá cao đến lúc đó y mua không nổi đá Ninh Tâm thì sao giờ? Ở trong loại tâm tình xoắn xuýt này, Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên đi về hướng Đông mười ngày, cuối cùng cũng đã tới núi Khốn Long dài miên man bất tận.

“Có người nói núi Khốn Long này chính là một toà đại trận thiên nhiên, nếu như không cẩn thận đi vào trong chỗ sâu, không có số mệnh nghịch thiên thì ra không được. Dù cho dùng cách ép buộc cũng vô ích, năm đó Hắc Long kia chính là bị nhốt tới chết.”

Tu giả nhìn núi non liên miên đứng ở cách đó không xa, Nguyên Tu Vân nhịn không được cảm thán, Nguyên Tu Vân cũng nhìn thoáng qua núi trong mây cao vót này, cảm thấy cực kỳ đồ sộ. Chẳng qua, vây rồng và gì gì đó, có phải có hơi phóng đại hay không?

“Vậy rồng không thể thăng thiên sao?”

Nguyên Tu Vân vừa nói ra, xung quanh đều là tĩnh lặng, có người dường như muốn phản bác lời của y nhưng lại cảm thấy, tìm không ra lý do gì, nhất thời tâm tắc vô cùng. Mà ngay lúc này từ đằng xa chậm rãi đi tới một nam tử bạch y tóc dài, hắn ta nở nụ cười một tiếng nói: “Khốn Long thăng thiên là rất khó, bước vào núi Khốn Long này càng sâu, linh lực cũng sẽ bị áp chế càng lợi hại, mà bầu trời của núi Khốn Long còn có Diệt Linh trận thiên nhiên, cho nên muốn từ núi Khốn Long thăng thiên, là một chuyện vô cùng khó khăn.”

Nguyên Tu Vân gật đầu, nghiêm túc đánh giá người này, cảm thấy dáng vẻ của hắn ta vô cùng khó đối phó.

“Tại hạ Chu Tử Khang, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào? Linh căn của đạo hữu đây nhưng thật ra hiếm thấy, cũng may tu vi của đạo hữu chỉ là Kim Đan Hậu kỳ, không thì phiền phức có thể to lắm.”

Nguyên Tu Vân nghe lời này trong lòng khẽ động, y nhìn về phía Chu Tử Khang, mang trên mặt một phần mỉm cười: “Lời đồn kia ta cũng nghe nói, thật sự là rất khiến động lòng người, cũng đặc biệt khiến người ta đố kỵ đó. Một người có thể độc chiếm năm linh vật, điều này cần bao nhiêu khí vận? Tại hạ Vân An. Đa tạ Chu đạo hữu vừa rồi giải thích nghi hoặc.”

Chu Tử Khang cẩn thận nhìn Nguyên Tu Vân một lát, sau đó nở nụ cười: “Hội giao dịch ngầm tiến hành ngay đêm nay, chư vị có thể cùng đi kiểm tra thân phận với ta, sau đó đi vào hội trường. Ta hơi nhắc nhở một câu, hội trường của chúng ta là ở trong núi Khốn Long, xin chư vị không nên chạy loạn, miễn cho chỉ có thể vào không thể ra vậy thì không tốt rồi.”

Chu Tử Khang nói xong cũng xoay người rời đi, chẳng qua lúc này Nguyên Tu Vân nhìn bóng lưng của lão ta, trong lòng chung quy dâng lên một loại cảm giác không tốt lắm. Bỗng nhiên tay bị người dùng sức nắm, Nguyên Tu Vân quay đầu thấy mặt băng sơn của Dịch Nhiên căng thẳng.

“Đi về, nơi đây không rõ.”

Nguyên Tu Vân nắm lại tay của Dịch Nhiên, nhịn không được khe khẽ thở dài: “Vừa rồi ta cũng đột nhiên cảm giác được có chút kinh hãi, nhưng đã chạy tới nơi này rồi, lúc này muốn để ta trở về, ta cảm thấy không cam lòng. Không cần lo lắng quá nhiều, mặc kệ nói như thế nào, giá trị võ lực của ngươi và ta vẫn đầy đủ. Nếu như thật sự đánh không lại, chạy cũng là có thể chạy đi.”

Dịch Nhiên nhìn Nguyên Tu Vân quyết tâm đã định, trong lòng chậc một tiếng, cuối cùng vẫn xoay người lôi kéo người đi theo. Tất cả lần này Tu Vân là vì hắn, hắn thật sự không muốn cưỡng ép đem người đánh ngất xỉu vác đi.

Mà Chu Tử Khang đi tuốt ở đằng trước vẫn đang chú ý động tĩnh của Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên, sau khi phát hiện hai người này cuối cùng vẫn đi theo lão ta, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười nhất định phải được, đi về phía trước.

Bọn họ được Chu Tử Khang dẫn vào trong một ngọn núi của núi Khốn Long, mãi đến lúc này các tu giả mới phát hiện sơn thể của ngọn núi này lại đã bị móc rỗng từ bên trong, trong sơn thể là một đại điện thật lớn mà hoa lệ, ở trong đại điện sớm đã tụ tập thành hơn trăm ngàn tu giả, những tu giả này mỗi một người đều là mặt mang ánh đỏ, vô cùng hứng phấn mà thảo luận với người đồng hành của lần đại hội này, mà trong nháy mắt Nguyên Tu Vân khi đi vào tòa đại điện này, theo thường lệ đem Tiểu Hồ Lô, tiểu thổ ngật đáp* đã tiến hoá hoàn toàn vứt hạt giống ở ngoài, nếu đã ý thức được không đúng, vậy nhất định phải sớm chuẩn bị sẵn sàng. [Ngật đáp: mụn, cục, hạt …]

“Lại có một nhóm đạo hữu tới rồi à, thời gian của chúng ta sẽ duy trì liên tục đến giờ Tý tối nay, qua giờ Tý sẽ không đón thêm bất kỳ tu giả nào. Đồng thời, hội giao dịch ngầm cũng sẽ bắt đầu ở giờ Tý tối nay, giờ Thìn ngày mai kết thúc. Các vị cũng là vận tốt đó.”

Nói chuyện là đại năng kỳ Phân Thần, tiếng nói của hắn ta hạ xuống, các tu giả ở trong đại điện sơn thể đều lộ ra vài phần vui vẻ, có lẽ là vì bản thân cảm thấy may mắn. Nhưng Nguyên Tu Vân một chút cũng không cười được. Y chẳng thể nghĩ được, cư nhiên ở chỗ này gặp được sơ sơ hai mươi chín vị đại năng kỳ Phân Thần, đây quả thực là muốn đem đại năng Phân Thần trong mấy vạn dặm xung quanh đây đều tụ tập ở chỗ này vậy! Nhưng y nghĩ bảo vật lần này làm sao cũng tuyệt đối không nên hấp dẫn đến quá nhiều đại năng kỳ Phân Thần như vậy, lấy bản thân y mà nói nếu như không phải trong vật phẩm giao dịch lần này có đá Ninh Tâm, y vốn cũng sẽ không nguyện ý tới. Dù sao đến giai đoạn tu vi này của bọn họ, có thể mượn dùng ngoại vật đã càng ngày càng ít rồi.

Đây không thích hợp.

Cả toà đại điện cũng không thích hợp.

Nguyên Tu Vân nhắm mắt lại, tỉ mỉ hồi tưởng lại xem tình cảnh thám thính tin tức mười ngày trước của y, sau đó kinh giác tin tức này quả thực giống như là đột nhiên xuất hiện vậy, ở trước đó căn bản không có mảy may dấu hiệu nào. Cho nên, lần hội giao dịch này tám chín phần mười là một âm mưu, hơn nữa làm không tốt còn là một âm mưu nhằm vào của y.

Nhưng Nguyên Tu Vân có chút không nghĩ ra được, những người này rốt cuộc là làm sao biết, y muốn đá Ninh Tâm? Hơn nữa, việc cấp bách hiện giờ đã không phải là lúc suy đoán những người này rốt cuộc làm sao biết ý nghĩ của y, mà quan trọng nhất là rời đi nơi này không để lại dấu vết, hay hoặc là lúc chạy trốn làm sao không bại lộ —— mặc dù Nguyên Tu Vân cảm thấy bản thân mình lúc này vô cùng trâu bò, nhưng đồng thời ngạnh cương với gần ba mươi đại năng kỳ Phân Thần, y thật sự cảm thấy huyền hoặc, Dịch Nhiên lúc này dường như cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt của hắn càng lạnh hơn, thậm chí trong ánh mắt còn hiện lên một tia đỏ, dường như một chút nữa là có thể biến thành Đại ma vương vậy.

“…” Đây thật đúng là cục diện hỏng bét nhất.

Nguyên Tu Vân nhíu mày.

“Xin chư vị thứ lỗi, vì để tránh cho bảo vật lưu lạc, sau khi đi vào sơn thể trước khi giao dịch kết thúc, bất kỳ ai cũng không được rời sơn thể, chúng ta cũng tạm thời làm theo kế hoạch, may mà tối đa cũng ở chỗ này một ngày mà thôi.”

“Chậc.”

“Vân đạo hữu dường như tâm tình không tốt, không biết đạo hữu đang bối rối chuyện gì? Có thể nói một câu với tại hạ hay không, tại hạ cũng sẽ cố giúp đạo hữu.” Chu Tử Khang cười híp mắt đi tới bên cạnh Nguyên Tu Vân, Nguyên Tu Vân nheo mắt lại, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

Thật sự cho rằng y dễ khi dễ đúng không? Đừng đến lúc đó làm gà bay trứng vỡ* là được. [Ví với việc nào cũng thất bại.]

Thời điểm lúc trăng treo lên trời, một nhóm tu giả cuối cùng chạy tới cũng đến trong sơn thể. Theo lý thuyết, lúc này nên bắt đầu giao dịch. Mà sau khi một nhóm các tu giả cuối cùng đi vào, hai mươi chín vị đại năng kỳ Phân Thần ngồi ở trên ghế đá lại đồng thời đứng lên hai tay tạo thành chữ thập làm ra động tác khốn trận!

“Ơ! Đây là có chuyện gì?!”

“Tiền bối, các ngươi làm sao vậy? Vì sao đột nhiên công kích chúng ta?!”

“Không xong! Đây là một âm mưu! Chúng ta bị lừa!”

Đoàn người liền loạn cả lên, nhưng mặc dù là họ kêu la kịch liệt hơn nữa, sau khi ở nhiều đại năng kỳ Phân Thần cùng nhau sử dụng Kim La khốn trận như vậy tất cả mọi người ở trong sơn thể đều bị vây ở tại chỗ không thể động đậy chút nào.

Sau đó, trong hai mươi chín vị đại năng kỳ Phân Thần một nữ tóc bạc dung mạo lại còn trẻ lên tiếng: “Nguyên đạo hữu, không cần giả bộ, núi này vốn chuẩn bị cho ngươi, nếu như đạo hữu không muốn liên luỵ tu giả vô tội khác, vẫn mau chạy ra đây đi! Cho dù đạo hữu không ra cũng không sao, ở trong nơi mấy nghìn người này, nhiều lắm cũng chỉ có năm vị là Ngũ linh căn mà thôi, cho dù hỏi từng người, vậy cũng rất dễ tìm.”

Đến lúc này, ánh mắt Nguyên Tu Vân nheo lại, mà hai mắt Dịch Nhiên đã phiếm đỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện