[...]

[Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)]

Nam Cung Hạo và Hạ Mạt nhìn nhau, rồi dùng thần thức đi ra ngoài. Không lâu sau, Hạ Mạt nghiêm túc lắc đầu, hắn bị chặn rồi. Chỉ còn Nam Cung Hạo là không tỏ vẻ gì, cứ ung dung điềm nhiên như đi vào chốn không người.

"Được rồi." Phượng Nhị hơi nhíu mi, khóe mắt đuôi mày sắc bén động lòng người, "Giờ chúng ta chỉ cần ngồi chờ tin, tiện thể mua chút đồ tốt là được."

Ánh mắt của thanh niên áo đỏ quay trở về sân khấu dưới lầu, xoa tay một chút, hơi nôn nao, không biết hôm nay có thể gặp được món đồ tốt nào không?

Tô Thiếu Bạch lườm hắn, huynh đây là mấy năm không làm gì nên ngứa tay muốn phá của hả? Người trong phòng Giáp đó rốt cuộc là ai nhỉ? Cứ cảm thấy có gì đó không tốt lắm.

Lúc này, món linh khí Cam phẩm đã bị người khác mua mất, thanh dao găm này là Cam phẩm trung đẳng, không có thần thông. Giá hai vạn linh thạch thượng đẳng.

"Hai vạn?" Tô Thiếu Bạch cả kinh, suýt nữa nhảy dựng, cậu nhớ linh khí mình tự tay luyện chế chưa từng bán được với giá đắt thế!

"Cam phẩm trung đẳng giá hai vạn, còn là một thanh dao găm, đúng là có hơi mắc một chút." Phượng Nhị xoa cằm, "Có lẽ nên tầm khoảng hơn một vạn. Tiểu Bạch nè, nếu đệ muốn bán linh khí Cam phẩm, huynh có thể giúp á."

Gian thương! Tô Thiếu Bạch nã ánh mắt hình viên đạn cho hắn, đây gọi là công khai ép giá đó nhá! Mua thấp bán cao thì thôi đi, còn quang minh chính đại nói ra như vậy bộ hay lắm hả?!

Trong lúc này, tấm vải thứ hai trên bàn cũng đã được xốc lên, đó là một thẻ ngọc rộng cỡ hai ngón tay, chữ trên thẻ ngọc có màu đen.

"Đồ của Ma tu?" Phượng Nhị đang chán chường thì nhướn mày, trắng trợn bán thẻ ngọc của Ma tu, xem ra có không ít Ma tu lui tới cái thành này.

Mà tại căn phòng Giáp cách vách, trên bàn gỗ mun bày đầy các món ngon mỹ vị, có hai người ngồi bên bàn nâng chén chung vui.

"Nào nào, uống một chén, chúc mừng lần này chúng ta lại giúp sư phụ kiếm được không ít tiền." Nghe thấy số lượng linh thạch nhận được từ giao dịch của thanh dao găm Cam phẩm, gã mặc áo choàng có nón màu trắng ngồi phía đông hài lòng nâng chén với hai tên khác, giọng điệu nghe vào là biết đang hớn hở không thôi.

"Sư huynh anh minh." Cái tên ngồi ở phía nam tức khắc hùa theo, một hơi cạn sạch.

[...]

Lúc này, trên sân khấu, hỏa kế đã lật đến tấm vải thứ tư trên bàn, đó là một chiếc nhẫn màu vàng kim bình thường, là nhẫn trữ vật, chỉ có Xích phẩm mà thôi.

Tầng trệt truyền đến rất nhiều tiếng than thở thất vọng, chẳng có ý nghĩa gì, Phượng Nhị cũng thở dài, chán chường dẩu môi.

"Hay là bên trong đó có cái gì thì sao." Tô Thiếu Bạch cười trêu, trữ khí Xích phẩm đúng là không có giá trị lắm.

"Mấy vị tiên trưởng đừng gấp, vật thực sự bán ra nằm ở bên trong, chiếc nhẫn này chỉ là đồ chứa." Hỏa kế đủng đỉnh cầm chiếc nhẫn khoe một vòng xung quanh, dậy hứng thú cho mọi người.

"Chúng quả nhiên là lũ giả mạo." Nam Cung Hạo mở miệng nói, sát khí trên người gần như muốn biến thành ngọn lửa thực thể bắn ra. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Chuyện liên quan đến mặt mũi của Bác Sơn phái nên y đành kiềm nén tức giận, tạm thời không nói suy đoán của mình ra, chỉ nói với mọi người mấy tên sát vách hình như là đệ tử Bác Sơn phái, có vẻ như cấu kết với Ma tu bắt cóc đầu bếp nhỏ dạo trước, muốn giả mạo danh tiếng Tô Thiếu Bạch để bán ra nhiều linh khí đặng lấy lời, sau này có truy ra cũng có thể thoát khỏi liên can.

"Nào có cái lý ấy," Phượng Nhị vỗ bàn, nhướn cao mày, căm phẫn mà rằng, "Nhất định phải bắt chúng lại!"

Tô Thiếu Bạch nhăn mày, theo như lời kim chủ đại nhân thì đúng là có người đứng đằng sau giật dây? Sao lại nhằm vào cậu chứ?

"Bây giờ đa phần tu sĩ bên ngoài đều đến vì ngương mộ danh tiếng của Chú Kiếm sư Lục phẩm, chuyện này liên quan đến mặt mũi Bác Sơn phái, cứ thế xông tới trước mặt nhiều người, có vẻ không tốt mấy?" Hạ Mạt cau mày nói.

"Sai, giờ là lúc cấp bách, phải lập tức ra ngoài, vạch trần trước đám đông chúng là kẻ giả mạo, lấy lại danh tiếng cho Tiểu Bạch. Còn mấy cái khác, có thể tìm lúc không người tra khảo là được." Phượng Nhị đầy nghĩa khí nói năng hùng hồn, khẳng định không thôi.

Mọi người gật đầu đứng dậy, đương lúc hăng hái chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài.

"Vì thế, bên trong này chính là thứ mà chúng ta trăm cay ngàn đắng dùng giá cao tìm được, viêm thạch Lam phẩm." Hỏa kế đứng trên sân khấu vẫn còn đang dài dòng giới thiệu đồ.

"Đợi chút, viêm thạch Lam phẩm!" Hai mắt Phượng Nhị sáng rỡ, tức khắc quay sang nói với Triển Phi, "Ngươi ở lại, dù có dùng bao nhiêu linh thạch cũng phải lấy được mấy viêm thạch Lam phẩm này. Dùng linh thạch trong này này." Nói đoạn, lặng lẽ nhét vào tay hắn một cái túi trữ vật màu đó.

Tập thể:...

Xong xuôi, năm người còn lại dẫn theo Sữa Bò và Bạch Chuẩn, đẩy cửa đi thẳng sang phòng Giáp, giữa đường có hai hỏa kế muốn ngăn lại thì bị Tôn Chí dùng kiếm khí hất văng ra, hai tên hỏa kế này tức hắn im bặt lùi lại.

Vốn có rất nhiều người có dụng ý khác nên rất quan tâm đến động tĩnh trong phòng Giáp, hành động trên đoạn hành lang lầu ba tức khắc khiến nhiều người chú ý.

"Rầm rầm rầm!" Tôn Chí mạnh mẽ đập cửa phòng chữ Giáp.

Tô Thiếu Bạch ra hiệu kim chủ đại nhân nhà mình canh cửa sổ, rồi kéo Tôn Chí đang nổi cơn thịnh nộ sang một bên, tự mình đi đến, bình tĩnh gõ cửa, "Bên trong là đồng môn Bác Sơn phái, khéo thay sao lại không ra?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện