*chú thích tiêu đề chương: khí (器) trong trường hợp này là khí cụ, vũ khí; nguyên bản của chương này là "Linh khí chi trung càn khôn đại", nếu theo sát nghĩa thì sẽ khó giải thích, nên Ngạn quyết định biên tập thoáng nghĩa để phù hợp với nội dung chương
.
"À. . . . Tôi muốn làm một khối lớn lớn cỡ này có thể duy trì trạng thái đóng băng, đồ bỏ vào trong đó sẽ không bị hư, có cách nào không?" Tô Thiếu Bạch do dự một chút, nhưng vẫn vừa nói vừa khoa tay múa chân miêu tả nhu cầu của bản thân cho hỏa. Cửa tiệm này dù sao cũng nhìn chuyên nghiệp hơn phiên chợ, nói không chừng sẽ có phương pháp đơn giản hơn. Ngoài ra, cậu cũng nhận ra nguyên nhân vì sao cửa tiệm này lại an tĩnh như vậy, ngay lúc bước đến trước quầy hàng, mọi tạp âm xung quanh đều biến mất, tựa như đột nhiên tiến vào một căn phòng cách âm cực tốt vậy.
Hỏa kế kiên nhẫn xác nhận lại, "Khách quan thật ra là muốn cất giữ những món đồ đó hay là muốn đóng băng một nơi nào đó?"
Tô Thiếu Bạch nghẹn lời, cậu muốn chỗ đó đóng băng là vì muốn cất giữ đồ ăn để kéo dài chất lượng thức ăn mà, "Có gì khác nhau?"
"Nếu khách quan muốn đóng băng một nơi nào đó, trong các* chúng tôi có ba món đồ có thể làm được, trước nhất là phù chú thuộc tính băng, có thể dựa vào nhu cầu của khách quan để vẽ phù chú tương ứng, có điều hiệu quả của của một mình thứ này, là mỗi tấm phù chú chỉ có thể duy trì tối đa từ ba đến mười hai canh giờ. Dạng thứ hai là trận pháp thuộc tính băng, chỉ cần liên tục duy trì liên tục linh thạch khởi động, là có thể vĩnh viễn duy trì hiệu lực pháp trận, dạng thức ba là linh châu thuộc tính băng, dựa vào linh lực mạnh yếu trong đó, linh châu sẽ duy trì trạng thái đóng băng trong phạm vi từ tầm mấy tấc đến vài thước xung quanh, thậm chí là mấy trượng." Hỏa kế ngừng một chút, nói tiếp, "Đương nhiên giá cả của ba món đồ này cũng là từ thấp đến cao."
*ý nói Lăng Vân Các
Đến thời điểm này, Tô Thiếu Bạch bi ai cảm giác mình như một tên mù chữ, ngay cả thường thức cơ bản nhất cũng không có. Nhưng mà thật ra thì lần này cậu tự nói oan bản thân rồi, đa số người phàm đều không biết những thứ thế này. Cũng như Đỗ Văn, có thể biết trận pháp và trận pháp và linh thạch cũng bởi vì đã từng tiếp xúc qua mà thôi.
"Vậy còn cách cất giữ đồ vật thì sao?" Tô Thiếu Bạch không vội hỏi giá, nhớ đến lời nói ban nãy của hỏa kế, xem ra là còn cách khác.
Hỏa kế tự mình chỉ sang phía quầy hàng linh khí phía bên kia, "Cái này thì đơn giản hơn, dùng trữ khí* là được."
*khí (器) trong trường hợp này là khí cụ
"Trữ khí?" Tô Thiếu Bạch suy nghĩ một chút, chẳng lẽ chính là thứ trên cổ tay tiên trưởng đại nhân? "Không sai, trữ khí chia làm ba loại, phân ra làm loại tiết kiệm không gian, cất giữ vật chết, cất giữ vật sống." Có lẽ quy củ trong tiệm khá tốt, trên mặt hỏa kế không có chút kỳ lạ nào, cặn kẽ giải đáp nghi hoặc của Tô Thiếu Bạch.
Nói tóm lại, trữ khí cũng là một loại linh khí. Mà ba loại hình của nó thực ra cũng rất dễ hiểu, trữ khí nông nhất cũng là cấp thấp nhất là túi đựng đồ, cơ bản cũng là một loại túi đựng. Công dụng cũng rất đơn giản, chính là nhìn bên ngoài nhỏ nhỏ, nhưng thực thế diện tích tồn trữ bên trong cực lớn, có thể mang bên mình, hơn nữa gần như không nặng nề gì. Nói đơn giản là món đồ tuyệt vời cho lúc du lịch! Tô Thiếu Bạch yên lặng cảm thán, nếu kiếp trước có thức như vậy, cậu cũng không cần mỗi lần leo núi cũng phải vác balô nặng mấy chục ký cho mệt thân! Mà giờ nghĩ lại, mỗi lần xuống hầm mỏ nhận túi Khôn chắc cũng là một loại túi đựng đồ nhỉ, sau khi ném viêm thạch vào trong đó cũng có cảm giác nặng gì cả.
Loại trữ khí thứ hai nhìn bên ngoài bình thường là hình dáng như trang sức tùy thân, dây chuyền, nhẫn, khuyên tai, ngọc bội này nọ. Mà thường thấy nhất chính là vòng tay trữ vật và nhẫn trữ vật. Loại trữ khí này là do luyện khí sư dùng linh khí nhẹ nhất luyện chế ra, thời gian bên trong không đổi, dù có cho thứ gì đó cũng không mục không hư, cho thứ có nhiệt vào đó, lúc lấy ra vẫn nóng hổi như lúc trước! Có điều chỉ có thể chứa vật chết, không thể cho vật sống vào đó. Ví dụ như có thể cho thỏ chết vào trong đó, mà thỏ còn sống thì căn bản không cho vào được, bản thân trữ khí tự biết cự tuyệt nhận vật sống. Không thể không nói là Tô Thiếu Bạch đã bị bốn chữ "thời gian ngừng trôi" này làm cho rung động! Có món đồ chơi này thì còn cần tủ lạnh để làm gì? Bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào cho vào đó cũng sẽ không hư, tác dụng nghịch thiên như vậy mà lại chỉ là linh khí nhẹ nhất thôi à? Thời khắc này, cuối cùng cậu cũng có hứng thú sâu sắc với nghề nghiệp luyện khí sư vĩ đại này.
Còn loại trữ khí thứ ba chỉ cần nhìn từ bên ngoài cũng đủ thấy trang sức là chiếm đa số, bên trong lại có trời đất, không những có thể cất giữ vật sống, hơn nữa nghe đâu còn tràn đầy linh khí*, tự có ngày đêm và âm dương, thời gian trong đó cũng khác với bên ngoài. Thượng phẩm của loại trữ khí này có thể nói là một thế giới nhỏ, thậm chí có thể giúp người khác tu luyện. Nếu như nói hiệu quả của loại trữ khí ngừng trôi thời gian trước đó chỉ khiến người ta kinh ngạc, thì loại này đã thực sự bóp méo thế giới quan con người rồi! Đối với linh khí bên trong thế giới đó, sự tồn tại của luyện khí sư đó cũng giống như vị thần sang thế à? Lẽ nào đây cũng là thần thông được nhắc tới trong Luyện Chú phổ?
*khí (气) trong trường hợp này là khí tức, hơi thở
Tô Thiếu Bạch bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, cậu cảm thấy mình cần phải có chút thời gian để tiêu hóa khái niệm trữ khí khó hiểu này. Sau một khắc, cậu đã bị giá cả kinh người của trữ khí kéo về lại thế giới hiện thực.
Bùa thuộc tính băng, giá từ 200 đến 400 đồng tệ. Trận pháp thuộc tính băng, từ 1200 đồng tệ đến 3000 đồng tệ. Linh thạch cũng chia làm ba bậc thượng trung hạ, mỗi khối linh thạch hạ đẳng là một châu tệ, mỗi khối linh thạch trung đẳng là 100 châu tệ. Mỗi khối linh thạch thượng đẳng là 1000 châu tệ.
Linh châu thuộc tính băng, trong cửa tiệm hiện chỉ có ba viên, có ba loại giá là 200 châu tệ, 500 châu tệ và 1200 châu tệ.
Mà còn trữ khí, giá của túi đựng đồ là từ 2000 đến 4000 đồng tệ, người phàm cũng có thể sử dụng. Còn hai loại kia, chẳng những giá cả phải dựa vào linh thạch, mà người sử dụng cũng phải là người tu tiên.
Cùng một lúc mà Tô Thiếu Bạch bị giá tiền cao ngất này làm kinh hãi vô cùng, mà mặt khác cũng phát hiện, hiện tại lấy vào thân phận "người phàm" của mình, dù có tiền, muốn dùng thần vật của tiên trưởng đại nhân cũng chỉ là mộng huyễn xa vời mà thôi.
Xiết chặt cái túi chứa hai châu tệ, lựa chọn trước mắt của cậu vẫn chỉ có thể dùng trận pháp mới là lựa chọn tốt nhất mà thôi. 3700 đồng tệ, Tô Thiếu Bạch nghĩ đến thì đau lòng một hồi. Cho dù có mua trận pháp tốt nhất, giá chào hàng ở đây cũng đắt hơn ở chợ phiên 700 đồng tệ. Nhưng mà, có thể lấy hàng ngay, hơn nữa nếu chất lượng hàng có gì thì còn có thể đem đến trả lại. Vấn đề dịch vụ sau mua bán, trong đầu người nào đó vẫn bị ảnh hưởng từ kiếp trước, nên vẫn vô cùng coi trọng.
"Thiếu Bạch?" Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai, cắt ngang mạch suy nghĩ vô cùng xoắn xuýt của Tô Thiếu Bạch.
Ngẩng đầu nhìn sang, chính là Tư Đồ Phong, người đã từng tán gẫu với cậu cả nửa buổi tối ngày ấy, đã bước vào trong khu vực quầy hàng. Hỏa kế thấy hai người có quen biết, bèn không ngăn cản.
"Tiên chủ đại nhân." Đỗ Văn hiển nhiên nhận ra hắn, vội ra hiệu mấy người bên cạnh bao gồm cả Tô Thiếu Bạch hành lễ với Tư Đồ Phong.
Tư Đồ Phong phất phất tay, nhìn Tô Thiếu Bạch nói, "Vừa rồi ta ở phía sau thấy hình như là cậu, thân thể khá hơn chút nào chưa?" Hôm nay hắn theo sư huynh đến đây bán linh khí, định bán mấy món đồ bình thường luyện tay để kiếm chút tiền tiêu vặt.
"Vâng, đã ổn cả rồi ạ." Tô Thiếu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, trong tất thảy những người tu tiên mà cậu gặp, Tư Đồ Phong là người hòa nhã bình thường nhất, hơn nữa người ta còn cho cậu thuốc, coi như là đã cứu mạng cậu rồi.
"Sao thế, đến đây mua đồ à?" Tư Đồ Phong thấy Tô Thiếu Bạch đứng trước quầy bán phù chú, thuận miệng hỏi. Hắn nhớ rõ đứa trẻ này hình như từng nói trong nhà rất nghèo khốn, sao lại có tiền dư đến đây mua phù chú?
Niết niết góc áo ngắn cũn, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Tô Thiếu Bạch đỏ bừng, "Tiếc là mắc quá."
"Cậu muốn mua cái gì? Nói ta nghe thử." Tư Đồ Phong có cảm giác hứng thú bèn truy hỏi. Tô Thiếu Bạch luôn khiến hắn nhớ tới đệ đệ Tư Đồ Lôi, nếu có thể, hắn tình nguyện giúp đứa trẻ trước mặt một tay.
Tô Thiếu Bạch vội vã xua tay, "Không không, không dám làm phiền Tiên chủ đại nhân." Mấy thứ như nhân tình, càng thiếu nhiều thì càng khó trả. Huống hồ đối phương còn là người tu tiên, căn bản hiếm xuất hiện trước người phàm như cậu.
"Nó đã xem qua cái gì vậy?" Tư Đồ Phong bèn quay sang hỏa kế phía sau quầy hàng. Hỏa kế đã sớm nhận ra Tô Thiếu Bạch xoắn xuýt giá tiền của trận pháp, thấy vị tu tiên này tiếp lời, lập tức thẳng thắn bán đứng Tô Thiếu Bạch.
Tư Đồ Phong trầm mặc, trận pháp không phải sở học của hắn, dĩ nhiên không thể giúp Tô Thiếu Bạch vẽ, nhưng hắn có linh thạch.
"Thế này đi," Hắn kéo Tô Thiếu Bạch qua, nói, "Nếu cậu thực sự cần, mua một trận pháp là được rồi, linh thạch thì ta có thể cho cậu mượn một khối." Vừa rồi thấy Tô Thiếu Bạch nhất định không chịu nói, hắn biết rõ nếu nói là cho đứa trẻ này thì nó chắc chắn sẽ không nhận, bèn đổi lại là cho mượn.
"Cho tôi mượn?"
Tư Đồ Phong sờ sờ đầu cậu, "Đúng vậy, cậu có thể đào viêm thạch trả lại cho ta, dù sao lúc tu luyện ta cũng cần có viêm thạch."
"Được, tội mượn của ngài." Sau khi quyết định, Tô Thiếu Bạch gật đầu với Tư Đồ Phong. Một khối linh thạch hạ đẳng bán với giá một châu tệ, sơ sơ cũng tầm hai mươi lăm cân viêm thạch Bạch phẩm hạ đẳng, hoặc hai cân rưỡi viêm thạch Bạch phẩm thượng đẳng. Cậu nhanh chóng tính toán trong lòng một chút, tối đa có thể xuống mỏ hai lần là có thể hoàn thành, bèn cảm thấy cục nợ này mình vẫn gánh nổi. Mà thái độ của ông chủ Trương lúc nãy cũng khiến cậu hơi đặt trong lòng, con đường kiếm tiền sinh nhai xem như cũng lộ ra rồi, sớm có được Hàn Băng trận thì việc nghiên cứu thức ăn bán ra cũng tiện hơn nhiều.
Đoàn người Đỗ Văn đứng phía sau Tô Thiếu Bạch, nhìn Tiên chủ đại nhân và Tô Thiếu Bạch nói chuyện, hoàn toàn không dám bước lên quấy rầy. Mẹ Tưởng nghe thấy Tô Thiếu Bạch quyết định bỏ ra 1200 đồng tệ mua trận pháp, bàn tay cầm khăn siết chặt, cuối cùng vẫn nhịn xuống không bước lên nói.
Nhìn nhóm người Tô Thiếu Bạch ra khỏi Lăng Vân Các, Tư Đồ Phong vừa quay người thì thấy sư huynh Mục Nghiêm đứng phía sau mình, "Đệ biết mấy người đó?"
"Vâng, là thợ mỏ núi bắc."
"Cái tính cách này không ăn nhập gì này của đệ, theo bọn họ nói chuyện thì có gì tốt chứ, còn không qua đây với ta." Mục Nghiêm vươn tay, lệnh bài có đế màu cam bên hông lay động vài cái, kéo vai Tư Đồ Phong đi về phía quầy hàng linh khí bên kia.
Lúc Tô Thiếu Bạch ra khỏi Lăng Vân Các, nếu như quay đầu lại, thì sẽ phát hiện lầu hai có người đang miết cái chén màu xanh nhạt vừa ngửi mùi hương vừa nhìn xung quanh bên dưới.
"Ta khó mà lấy lại lòng tốt, vậy mà trong hai ngày lại có thể đụng mặt, quả thực duyên phận không nhỏ." Người nói chuyện chính là thanh niên cẩm bào đỏ hôm trước.
Thanh niên áo đen ngồi tại đối diện, đẩy chén trà đã rót đẩy tới trước mặt hắn. Chậm rãi trong chốc lát, mới mở miệng nói, "Ngươi là người tốt."
"Này mặt đá, ta cảnh cáo ngươi, không được gọi ta là người tốt! Mục tiêu đời này của lão từ chính là làm gian thương." Thanh niên cẩm bào đỏ đùng đùng nổi giận ném đi chén trà mới vừa bưng lên.
Thanh niên áo đen vẫn ngồi yên, tựa hồ đã quen với tính cách đột nhiên tức giận của đối phương, tay phải cách không chộp lấy chén trà, rồi chợt nhẹ nhàng gạt chuyển nửa vòng, bắt lại toàn bộ nước trà văng khắp trời vào trong chén không sót một giọt, sau đó trả lại nguyên trạng đến trước mặt thanh niên cẩm bào đỏ.
"Hừ!" Ỷ mình lợi hại hả! Thanh niên tức giận nhìn chằm chằm chén trà một lát, cuối cùng vẫn bưng lên uống.
Ra khỏi Lăng Vân Các, mặt trời đã lên cao, Đỗ Tam tẩu liền xác định được mục tiêu dẫn mọi người dạo phía tây thành, muốn đến tiệm vải mua hai khúc vải, sắp đến ngày thọ của lão gia tử rồi, phải bảo người trong nhà nhanh chóng may mấy bộ quần áo mới, không thể mất mặt trước mặt các huynh tỷ được. Mẹ Tưởng thì kéo Tô Thiếu Bạch đến trước quầy, chọn một tấm vải màu nước biển ước chừng trên người cậu, ý muốn chọn cho cậu một khúc. Tô Thiếu Bạch thì lại khăng khăng muốn cả một nhà ba người ai cũng có quần áo mới cả. Mẹ Tưởng không lay chuyển được cậu, bèn chọn cho mình và Tưởng Mạc Ngọc khúc vải màu hạnh nhân, cô bé vui vẻ đến mức đứng xoay qua xoay lại.
Đóng gói lễ mừng thọ của Đỗ gia, Tô Thiếu Bạch bảo thợ thủ công trong tiệm lấy một hộp đựng thức ăn hai tầng bằng gỗ, bên ngoài có khắc hoa văn hoa và bướm, màu sắc nước sơn được tô vẽ vô cùng đẹp. Lớp dầu bóng được phết lên trên, phối với phần thức ăn cậu chuẩn bị vừa hợp lại càng tăng thêm sức hút.
Nghĩ đến chuyện sau này đến phiên chợ và vào hầm mỏ, Tô Thiếu Bạch lại mua thêm một hộp đựng thức ăn bốn tầng thật lớn, toàn bộ đều chế tạo từ kim loại sáng bóng, không phải đồng cũng không phải nhôm, nhưng lại chắc chắn mà nhẹ nhàng, ba tầng trên còn có thể tự do tháo ra hợp lại, rất thực dụng. Cậu tiện thể giá dụng cụ làm bếp một chút, nếu muốn làm vỏ bánh rồi đem bán, chí ít cũng phải cần có một bếp lò di động, một mặt nướng vỏ bánh, một bên lại hầm nước sốt thịt, nhưng trong tiệm không có sẵn loại dụng cụ bếp này, chủ tiệm dựa theo miêu tả của Tô Thiếu Bạch, báo giá 300 đồng tệ, thời gian chế tác khoảng chừng mười hai, mười ba ngày, trong lòng cậu đại để cũng có nghĩ đến mấy thứ, dự định lần sau có nhu cầu lại đến thay đổi.
Trở lại Vân Lai lâu tính tiền phòng, mọi người gói vài món ăn lại, trước trưa thì ra khỏi thành.