Vị sư huynh Chu Phổ không thấy đâu hồi hôm qua giờ xuất hiện vào buổi chiều, giảng giải cho những người tu hành thường thức cơ bản, vị sư huynh này người cũng như tên, gương mặt bình thường không xuất sắc, nhưng nhìn chung thì lại thuận mắt và thoải mái không ngờ, và cũng giống Cố Kỳ, là đệ tử động tu Xích phẩm. Lá gan của các thiếu niên với vị sư huynh này cũng lớn hơn một chút, quyết liệt yêu cầu hắn giải thích cho mọi người phân loại và công dụng của linh khí. Dù sao thì bọn họ đến đây để làm Chú Kiếm sư, mục đích đều là muốn luyện chú ra linh khí* cực phẩm.
*khí (器) trong khí cụ, vũ khí
Tính tình Chu Phổ cũng không tệ, bèn thuận theo ý mấy thiếu niên dẫn bọn họ đến điện linh khí tại núi Tình Nhật giảng giải linh khí trước. Dù gì đây cũng là nơi mà những người mới sớm muộn phải đến, đưa bọn họ đến xem trước cũng không có gì đáng ngại.
Linh khí mà Chú Kiếm sư dùng Khí hỏa để luyện chế tổng cộng chia làm bốn loại lớn, ngoại trừ trữ khí mà Tô Thiếu Bạch đã biết, còn có mệnh khí, phòng khí và văn khí.
Trữ khí thì cậu biết, chia làm túi trữ vật, vòng trữ vật và vòng nạp vật. Vòng nạp vật chính là loại trữ khí nghịch thiên có thể chứa vật sống. Mà tình hình trước mắt của bọn họ, cũng chỉ có thể dùng túi trữ vật mà thôi.
Mệnh khí là linh khí mà người tu tiên coi trọng nhất, chia làm hai loại, công khí dành cho người tu tiên bước vào cảnh giới trước Nguyên Anh dùng và mệnh khí dùng cho sau Nguyên Anh kỳ, cái trước thì chỉ cần có thuộc tính ngũ hành tương tự nhau là người tu tiên có thể sử dụng rồi, dù là ai cũng được, hiệu quả bản thân của công khí cũng tương tự, chỉ có điều khác là cách tu hành khác nhau thì cách sử dụng cũng khác.
Còn mệnh khí thì là linh khí được chế tạo riêng cho những người tu tiên bước vào cảnh giới Nguyên Anh, có thể phối hợp hoàn hảo với thuộc tính ngũ hành và linh khí* của người tu tiên, thậm chí còn có thể phối hợp với người tu tiên phát huy được thực lực hơn cả cảnh giới của mình, đối với người sở hữu mà nói thì có thể phát huy được thực lực cường đại thì vô cùng tuyệt vời. Mà nếu người cầm không phải là chủ nhân thì dù là có tương đồng thuộc tính ngũ hành, hiệu quả dùng cũng giảm bớt nhiều, ngay cả phân nửa hiệu quả cũng không phát huy ra được.
*khí (气) trong khí tức, hơi thở
Phòng khí cũng không phải không có tính công kích, mà là ngoại trừ mệnh khí, thông thường những linh khí lấy việc hộ thân phòng ngự làm chức năng thứ hai thậm chí thứ n. Giống với công khí, phòng khí khá thông dụng.
Văn khí thì không liên quan lắm đến đấu pháp của người tu tiên, đa phần là linh khí lấy công dụng dùng trong sinh hoạt hoặc thuận tiện trong tu luyện làm mục đích chính.
Theo bước chân của Chu Phổ đi một vòng trong điện linh khí, các thiếu niên ai nấy đều tròn mắt. Mặc dù có một số thứ bọn họ đã sớm đọc ở nhà, nhưng dù sao vẫn không có hiểu cặn kỹ như trong môn phái. Ngoài ra, nhìn đồ thật vẫn có sức rung động hơn, nhìn những món linh khí điêu luyện sắc sảo này, dù là ai cũng không nhịn được nháo nhào mơ tưởng đến cảnh tượng chính mình chế tạo ra linh khí kinh thiên động địa. Ngay cả Tô Thiếu Bạch cũng không ngoại lệ.
Tối đến nhân lúc rảnh rỗi, Tô Thiếu Bạch đến Bách Vọng Pha sau núi tìm một nơi có nước chảy yên lặng ngồi tĩnh tọa, không biết tại sao, lúc ở cùng Lý Ức Niên đã cảm thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, mà Thẩm Phi Hồng thì lại ít nói, nên phần lớn thời gian cậu đều ra đây ngồi tĩnh tọa. Cậu chỉ đơn giản là ra khỏi phòng, tự mình tìm một nơi có thể huấn luyện thần hỏa, trái lại sẽ ung dung tự tại hơn.
Chỉ còn lại một chút đậu nành và đậu phộng để huấn luyện Pudding, mà dựa theo tốc độ của Pudding, xem chừng đêm nay sẽ dùng hết luôn cho coi. Xem ra ngày mai phải bớt thời gian dạo quanh Nhã Sơn Đường, tìm thử ở đó có phương pháp hay vật nào thích hợp để huấn luyện Pudding hay không. Nếu Bác Sơn phái là môn phái luyện khí sư lớn nhất thiên hạ, vậy thì nơi đó chính là bậc thầy về huấn luyện thần hỏa, hẳn phải có vô số phương pháp có thể cung cấp mới đúng. Chỉ là không biết cần bao nhiêu linh thạch hay châu tệ nữa. Đệ tử động tu Bạch phẩm, mùng một hằng tháng có thể lĩnh được bốn cân viêm thạch Bạch phẩm hạ đẳng. Đệ tử linh tu, thì giảm đi phân nửa. Còn trong ba tháng này của bọn họ, cần cái gì cũng là do Bích xá cung cấp. Nếu quá nhu cầu, thì chỉ có thể tự móc tiền tui mua ở Nhã Sơn Đường.
Pudding ở bên cạnh ngoan ngoãn duy trì tư thế tự học, Tô Thiếu Bạch thì dựa theo phương pháp hít thở tuần tự mà Du trưởng lão đã dạy, tiến vào ý cảnh Nội Khuy, vâng lời theo lời dạy của trưởng lão, rồi lại đối chiếu với bản đồ huyệt mạch trong Luyện Chú phổ, ghi nhớ tên và thứ tự của mạch môn khắp các đường mạch phân nhánh. Còn như bản đồ huyệt mạch trong Luyện Chú phổ, vì trình tự và phương thức của Du trưởng lão có hơi không giống, Tô Thiếu Bạch thoáng do dự rồi vẫn bỏ qua. Dù sao Du trưởng lão vẫn có bên cạnh, lỡ như gặp phải chuyện gì khó cũng tiện hỏi.
Đợi đến khi cậu thuộc lòng hết rồi, Pudding cũng vừa lúc nướng xong đậu nành và đậu phộng. Cái nào có sức lửa hoàn hảo đều vào bụng Tô Thiếu Bạch không sót cái nào. Còn cái nào bị nướng khét thì đường đường chính chính được sung làm phân bón cho thảm cỏ của Bách Vọng Pha.
Rồi lại khích lệ Pudding khiến nó đắc ý bay vòng vòng hình số "8" trên không trung, liếc thấy dáng vẻ dáng vẻ đắc ý dào dạt của nó, Tô Thiếu Bạch suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút, thời gian còn sớm, có nên rèn sắt khi còn nóng, thử dùng nó để đả thông mạch lạc không nhỉ? Thu hồi Pudding vào trong cơ thể, Tô Thiếu Bạch lại tiến vào ý cảnh Nội Khuy lần nữa, dùng ý thức đụng vào Pudding, đốm lửa cam ban đầu có hơi nghi hoặc, sau đó thì cho là Tô Thiếu Bạch muốn chơi với nó, bèn vui vẻ nhào tới, trưng ra bộ dáng như con mèo nhỏ đi theo ý thức của cậu nhảy qua trái rồi lại nhảy qua phải đan điền, động tác cực kỳ linh hoạt.
Tô Thiếu Bạch: = =!
Một lúc sau, Pudding mới hiểu ý của cậu, ngoan ngoãn theo ý thức của cậu đi lên. Nhưng mà, đến khi bảo Pudding đứng trước mạch môn thứ nhất Đương Dương, thì lại không hiểu làm sao mới có thể "thắp sáng" mạch môn, nó lòng vòng nửa ngày mà không tìm được cách làm, dần dần có chút nôn nóng. Tô Thiếu Bạch vội vàng dùng vội vàng dùng ý thức trấn an nó, nếu như cái tên này nổi nóng đốt mạch môn của cậu thành than thì nguy quá, đây nhất định chính là tẩu hỏa nhập ma gân mạch đứt đoạn trong truyền thuyết đó!
Pudding được vỗ về thì dần bình tĩnh trở lại, nằm bất động trên mạch môn, đột nhiên, một cảm giác nóng tê dại từ mạch môn truyền đến, tựa như có người cầm cây kim khâu nhỏ như hạt tiêu đột ngột đâm vào mạch môn. Tô Thiếu Bạch nhịn không được run rẩy cả người, lại nhìn lại, mạch môn Đương Dương đã được biến từ màu xám thành màu trắng, đả thông rồi! Sau khi thành công, thần hỏa lập tức vui sướng run rẩy, khác hẳn với tinh thần suy sụp trước đó.
Tiếp đó, ngài Pudding thế như chẻ tre, dựa theo chỉ điểm của ý thức Tô Thiếu Bạch, tiến thẳng một đường. Cuối cùng cậu cũng dừng lại vì thân thể thực sự đã đến cực hạn rồi, cũng không chịu được cái cảm giác nóng nóng tê dại này, nhìn non nửa cây huyệt mạch đã biến thành màu trắng, cậu vô cùng hài lòng với tiến triển của hôm nay. Thỏa mãn lùi ra ngoài từ trong ý cảnh Nội Khuy, cậu lập tức rùng mình một cái. Lúc này mới phát hiện, cả người cứ như ngâm trong biển mồ hôi vậy, toàn thân đã ướt đẫm.
Lại ngẩng mặt nhìn, trăng đã treo giữa trời, bất tri bất giác đã đến nửa đêm. Cậu vội về Bích xá tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Các bước tu luyện của Chú Kiếm sư chủ yếu chia làm bốn bước: tạo lửa, tôi lửa, luyện thạch, luyện khí.
Hôm đó Du trưởng lão dạy bọn họ, phương pháp tích trữ linh nguyên lực dẫn ra từ linh nguyên trong lúc tạo lửa. Nóng vội nỗ lực cả nửa ngày, Tô Thiếu Bạch mới thấy đốm trắng mang theo vân lục, nhàn nhạt tỏa ra một quầng sáng màu lục. Quả nhiên linh nguyên lực không dễ gì khống chế, cậu yên lặng thở dài, quyết định tăng thêm bài tập tu luyện vào buổi tối, chuyên cần có thể bổ khuyết.
Buổi chiều là giờ tự học, cậu bèn hẹn Triệu Lôi ra Nhã Sơn Đường sau núi đi dạo. Hai ngày nay Triệu Lôi ở cùng phòng với một người tên là Lâm Bái nên vô cùng thân thiết, bèn cùng kéo nhau đi. Lâm Bái chỉ là con vợ kế của một thế gia bình thường, cũng không có mấy phong thái của thế gia, cười rộ lên thì nhìn rất được, mà nói về khí chất, người này như một nhành liễu đầu xuân, nhẹ nhàng thoải mái, thoạt nhìn một chút lực gây hại cũng không có.
Ba người men theo đường mòn rồi rẽ qua nhiều khúc ngoặt, đi cũng cỡ bằng hai lần thời gian uống cạn chùn tra mới tìm được Nhã Sơn Đường. Bề ngoài của nó khiến Tô Thiếu Bạch thấy rất hứng thú, mà một cái tháp năm tầng màu xanh biếc, phối với ngói lưu ly màu vàng, mỗi tầng không phải là năm cạnh hay là tám cạnh, mà là hình trụ tròn, khá giống với Phúc Kiến Thổ Lâu [1].
Nhã Sơn Đường có tổng cộng năm tầng, trước cửa ra vào có rất nhiều đệ tử, còn mang theo lệnh bài đủ màu. Tầng một là nơi đệ tử trong môn phái gởi bán giao dịch vật phẩm, từ pháp khí phi hành đến linh khí* tự chế hoặc viêm thạch dùng còn dư, muôn hình vạn trạng. Ba người đứng nhìn một vòng danh sách gửi bán được treo lên, thấy có rất nhiều món đồ khó hiểu. Tô Thiếu Bạch thậm chí còn thấy mười viên châu tệ đổi lấy một hàm răng động vật không biết tên. Viêm thạch thì chỉ thấy có Bạch phẩm và Xích phẩm, nhưng giá bán lại phải chăng hơn trong mỏ một chút, tiếc là cậu không cần dùng đến. Mọi người đều xấu hổ vì đều là những người rỗng túi, bèn vội đi qua tầng một, thấy không có thứ gì cần thiết, rời khỏi đoàn người lên tầng hai.
*khí (器) trong khí cụ, vũ khí
Lầu hai chủ yếu là nhiệm vụ môn phái, chia làm sự vụ trong phái và sự vụ ngoài phái. Thù lao của sự vụ trong phái thì hơi thấp, chủ yếu là ở trong núi Phù Lô là có thể hoàn thành, như hái dược thảo, đào viêm thạch, quét khí* phòng, chép điển tịch, chăm sóc linh sủng này nọ, sự vụ ngoài phái thì không giống vậy, luyện chế linh khí, tìm kiếm khí* thạch này nọ, không ít cái cần phải rời khỏi núi Phù Lô, mức nguy hiểm và nguy hiểm và độ khó cao hơn nhiều so với sự vụ trong phái, thù lao đương nhiên cũng nhiều hơn.
*khí (器) trong khí cụ, vũ khí
Thấy nhiệm vụ đào viêm thạch, Tô Thiếu Bạch và Triệu Lôi không khỏi ăn ý cười, cái này chính là sở trường của bọn họ. Là một đệ tử mới nhập môn chưa tới hai ngày, Tô Thiếu Bạch thức thời vứt phần sự vụ ngoài phái, chuyên chú nghiên cứu sự vụ trong phái.
Đối với nhiệm vụ đào quặng, thù lao mỗi ngày là nửa khối linh thạch hạ phẩm. Đào quặng không có thù lao, nhưng mỗi lần đào được viêm thạch thì có thể giữ lại một phần tư để dùng. Pudding nhà cậu đã là Cam phẩm, vì để nuôi nó, nhiệm vụ đào quặng sau này nhất định phải nhận, còn như mấy cái khác, Tô Thiếu Bạch thấy khá là hợp ý với hai việc quét tước phòng và chép điển tịch. Khí phòng là nơi Chú Kiếm sư luyện khí, có thể đứng ngoài quan sát các sư huynh luyện khí nhất định sẽ có ích cho việc sau này khi mình tự luyện chế. Còn chép điển tịch, vừa đi học vừa có thể kiếm tiền, nhất cử lưỡng tiện. Triệu Lôi thì chú ý đến việc đào quặng và chăm sóc linh sủng, còn Lâm Bái thì hình như cảm thấy hứng thú với việc hái dược thảo, còn dừng chân hồi lâu tại nhiệm vụ dược thảo.
Lên đến tầng ba, đây là nơi bán đồ luyện hóa Khí hỏa, rèn đúc linh nguyên lực này nọ, ngoại trừ viêm thạch, Tô Thiếu Bạch cũng không tìm được món đồ nào khác. Số người ở tầng ba rõ ràng ít hơn hai tầng dưới rất nhiều, đại sảnh vắng vẻ, trừ ba người bọn họ ra thì chỉ có mười mấy người.
Tô Thiếu Bạch mãn nguyện tìm được một "công cụ dạy học" chuyên rèn luyện thần hỏa. Nó tên là phối thạch, mỗi bộ hai mươi cái, nhìn giống như món bánh bích quy rải mật ong và rắc thêm hạt vụn, mỗi cái dài cỡ 30cm, trên đỉnh còn khắc bốn ký hiệu "Giáp Ất Bính Đinh". Dùng linh nguyên lực kiểm soát thần hỏa đốt phối thạch, chẳng những có thể huấn luyện Khí hỏa ổn định sức lửa, mà cũng có thể dung hòa linh nguyên lực và khả năng khống chế Khí hỏa.
Phối thạch Bạch phẩm, mỗi bộ cần hai khối linh thạch hạ đẳng, phối thạch Xích phẩm, mỗi bộ cần hai mươi khối linh thạch hạ phẩm, phối thạch Cam phẩm, mỗi bộ cần hai trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Do dự mãi, Tô Thiếu Bạch vẫn là quyết định dùng khối linh thạch kia mua phối thạch. Nếu là món chuyên cho rèn luyện thần hỏa, nhất định sẽ rất tốt cho Pudding.
Chỉ là, Pudding là Cam phẩm, mà cậu còn là một đệ tử mới nhập môn, ngay cả phương pháp dùng linh căn tạo lửa còn chưa học, nếu tùy tiện mua phối thạch Cam phẩm, nhất định sẽ gây rất nhiều phiền toái không cần thiết. Cuối cùng, cậu chỉ có thể cắn răng tiêu tốn một phen, miễn cưỡng tìm một cái cớ tìm một cái cớ, giả vờ làm một "tên phá của", tâm trạng vui vẻ muốn mua hẳn phối thạch từ Bạch phẩm đến Cam phẩm để trữ hàng.
Nghe thấy Tô Thiếu Bạch muốn mua ba bộ phối thạch từ Bạch phẩm đến Cam phẩm, không chỉ Lâm Bái và Triệu Lôi, ngay cả vị sư huynh phụ trách mua bán cũng rất kinh ngạc. Không nén được thầm chế giễu vị sư đệ này thật là kiêu ngạo. Mấy người trước mặt ngay cả lệnh bài cũng không có, rõ ràng là đệ tử mới, Cam phẩm! Đối với đệ tử mới nhập môn mà nói, trong vòng ba năm có thể lên được Xích phẩm đã là chính là thiên tài rồi! Nhìn lại đệ tử nội môn của Bác Sơn phái, qua hai mươi tuổi, đừng nói là Cam phẩm, đệ tử Xích phẩm cũng chỉ lác đác có vài người mà thôi. Hắn khi nào mới dùng đến? E là trong vòng ba mươi năm cũng khó nói lắm.
Triệu Lôi đỏ mặt tóm lấy tay áo cậu khuyên nhủ, "Thiếu Bạch, bây giờ chúng ta không cần cái này, đừng phí tiền." Hơn hai trăm khối linh thạch chứ không phải hơn hai trăm đồng tệ, hắn rất nghi là cậu ta nhìn nhầm giá rồi!
Tô Thiếu Bạch lúng túng cười cười, cậu chẳng những cần, mà rất rất cần đó, "Không sao, sớm muộn cũng sẽ dùng đến." Nói đoạn, liền lấy một cái túi gấm màu lam trong túi đựng đồ ra, trong đó còn còn dư lại một khối linh thạch thượng phẩm Kiếm tu đại nhân cho.
Vừa thấy cái túi này, con ngươi đen của Lâm Bái sáng một cái, cuối cùng ngậm miệng lại.
"Thượng phẩm?" Thấy Tô Thiếu Bạch lấy ra khối linh thạch thượng phẩm, vị sư huynh phụ trách mua bán không khỏi liên tục nhìn cậu cân nhắc. Hèn chi không biết lượng sức. Vừa ra tay đã lấy ra một khối linh thạch thượng phẩm, mặc dù người thế gia không ít, nhưng cũng rất ít người cầm nó ra. Người này rốt cuộc là có bối cảnh gì?
Triệu Lôi và Lâm Bái thì lại càng sợ ngây người! Linh thạch thượng phẩm? Lâm Bái không rõ lắm, nhưng Triệu Lôi thì lại biết, mấy hôm trước Tô Thiếu Bạch còn cùng hắn đào quặng ở núi bắc, sao đột nhiên lại trở nên giàu như vậy? Hắn há miệng hồi lâu, không nói nên lời.
Trong lúc vị sư huynh phụ trách mua bán nhiều chuyện đó lấy ba bộ phối thạch và đưa lại tiền thối cho Tô Thiếu Bạch, một vị thanh niên cao gầy thong thả bước đến trước quầy, nhìn hắn nói, "Cho ta một bộ phối thạch Cam phẩm." Nhìn lệnh bài của hắn, chính là đệ tử động tu Cam phẩm.
"Ôi, thật không may, bộ phối thạch Cam phẩm cuối cùng của hôm nay vừa mới bán, hay là mấy ngày nữa ngươi lại đến xem?" Vị sư huynh đó ý vị nhìn sang phía Tô Thiếu Bạch.
Thanh niên cao gầy thấy hắn đưa cho Tô Thiếu Bạch túi đựng phối thạch, lập tức hiểu ngay, bộ cuối cùng đã bị đệ tử mới trước mặt mua mất.
Thanh niên nhướng lông mày, không chút khách khí trừng mắt nói với Tô Thiếu Bạch, "Nhường lại bộ phối thạch Cam phẩm của ngươi ngay!" Nhìn khí thế này xem chừng ngay cả tiền cũng không tính trả.
Tô Thiếu Bạch vốn đang do dự có nên để vị sư huynh này mua trước hay không, còn mình thì chờ mấy ngày nữa trở lại, dù gì hai ba ngày cũng không gấp. Nhưng cái thái độ cường đoạt của thanh niên khiến cậu khó chịu cực kỳ, nên cho hắn chờ thêm hai ngày. Thế là, cậu thoải mái bỏ phối thạch vào trong túi trữ vật trước mặt thanh niên kia.
Lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, Triệu Lôi nhìn sắc mặt thanh niên đối diện sắp đen thui thành than rồi, bèn vội khuyên Tô Thiếu Bạch, "Tặng cho hắn đi!"
Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, Lâm Bái lặng lẽ lui về sau một bước, cắn môi không lên tiếng.
"Sư huynh, xin lỗi, đây là lễ vật ta muốn tặng cho một vị sư huynh Cam phẩm khác, hôm khác lại bồi tội với sư huynh, vậy nên...." Tô Thiếu Bạch gần như cung kính nói, cố ý không nói hết nửa câu sau, dù gì cũng đủ ám chỉ cho đối phương rằng người nhận lễ vật này có thân phận tương đương ngươi đó, nếu biết giữa bàn dân thiên hạ mà bị người khác đoạt mất, mặt mũi người ta cũng không tốt mấy đâu.
Quả nhiên thanh niên kia sửng sốt, cũng đúng, đệ tử mới chưa cần dùng phối thạch Cam phẩm, có tiền đi chăng nữa cũng không thể vô duyên vô cớ lãng phí, dùng nó tặng người để móc nối quan hệ thì rất có khả năng. Hắn xoay người lại nhìn chung quanh một chút, mặc dù người không nhiều, nhưng cũng có đến mười mấy, chóp mũi giận dữ hừ một tiếng, phất tay áo với Tô Thiếu Bạch rồi rời đi.
Đất thị phi không thích hợp ở lâu, Triệu Lôi máy móc vội kéo Tô Thiếu Bạch và Lâm Bái rời khỏi.
Ngồi trong phòng ăn dùng cơm tối, gương mặt Tô Thiếu Bạch nhàn nhạt thản nhiên.
Ba người ngồi chung một chỗ ăn, Triệu Lôi như chim sợ cành cong, nhớ lại vẫn cảm thấy sợ, "Lúc đó ngươi không sợ à?"
"Sợ, sao lại không sợ! Nhưng nếu như lần này ngoan ngoãn cúi đầu, sau này chuyện như thế có thể xảy ra lần nữa." Cậu muốn dò xét phản ứng của đối phương, nên mới không dám đối đầu. Nhưng chuyện thế này có lần một sẽ có thêm lần hai, nếu ngay lần đầu ngăn lại thì tốt hơn. Mấy chuyện đấu đá này, nơi nào cũng có. Tô Thiếu Bạch không yên lòng đáp, lấy muôi múc canh rưới lên cơm trắng, chậc, hôm đầu còn có thể ăn, nhưng ngày thứ hai đã bắt đầu cảm thấy cơm nước trong Bích xá nhạt nhẽo vô vị, còn không bằng ở Tưởng gia nữa, ít nhất có thể dùng bàn tay mình làm món ngon, đầu bếp nhỏ oán niệm chọt chọt chén cơm.
Triệu Lôi dường như nhớ lại gì đó, mấp máy môi nhưng vẫn không lên tiếng.
Còn Lâm Bái thì lại có chút hâm mộ, nhỏ giọng nói, "Ngươi thật là lợi hại."
"Lợi hại chỗ nào chứ?" Tô Thiếu Bạch không hiểu.
"Linh nguyên bẩm sinh tốt, gan lớn, thậm chí còn có rất nhiều linh thạch." Tuy Lâm Bái chỉ có mười tuổi, nhưng lại nhận ra rất rõ.
"Đúng rồi, ngươi lấy đâu ra linh thạch thượng phẩm?" Triệu Lôi hiếu kỳ muốn chết, hắn không tin Tô Thiếu Bạch là thiếu gia nhà giàu đâu. Nào có thiếu gia nào mà lại chịu đi đào quặng chứ!
"Bí mật!" Tô Thiếu Bạch ranh mãnh nhếch miệng với hai người. Thần tài vàng lấp lánh là của hắn, không nhường ai đâu!
"Hừ!" Triệu Lôi khinh thường cau mũi với cậu một cái, Lâm Bái cũng thất vọng cúi đầu ăn cơm.
.
oOo
Chú thích:
[1] Phúc Kiến Thổ Lâu: hình minh họa bên dưới