Cuối cùng Tô Thiếu Bạch đành hỏi nhị sư huynh Hồ Khuê để biết rõ ràng, thật không ngờ đồ thần tài cho cậu, là một nhẫn trữ vật Xích phẩm thượng đẳng thuộc hỏa. Đối với trữ khí, vòng trữ vật đã là cực phẩm, giá trị ít nhất cũng phải tầm mười khối linh thạch thượng phẩm. Chẳng những có chức năng bất động thời gian, loại mà Tô Thiếu Bạch mong đợi nhất trước đây, có thể nhỏ máu nhận chủ, sức chứa cũng rất kinh người, vốn cái túi trữ vật của cậu đã đủ chứa nhiều lắm rồi, nhưng mà chỉ xét về không gian thì có thể nói thứ này đã cỡ như một cái thế giới nho nhỏ, mặc dù cất hơn vạn loại đồ, nhưng dùng thần thức để tìm kiếm đồ cũng dễ như trở bàn tay. Tiếc là với Chú Kiếm sư mà nói thì năng lực thần thức của họ căn bản là đồ bỏ. Xem ra thần tài vốn đã quên mất chuyện này rồi, Nói cách khác, trước mắt với Tô Thiếu Bạch mà nói thì dù có cho đồ đạc vào thì vẫn y như túi trữ vật thôi, có khi còn tìm không được ấy chứ.
Mười khối linh thạch thượng phẩm? Mà lại còn là ít nhất? Tô Thiếu Bạch vừa mừng vừa sợ, thần tài ra tay không khỏi quá hào phóng rồi!
Hồ Khuê híp mắt cầm nhẫn trữ vật có giá trị không nhỏ chậc chậc vuốt ve một hồi, với hắn mà nói thì không chỉ khen ngợi về công dụng mà còn cả vẻ ngoài. Tính giá trị của Trữ khí, ngoài vòng nạp vật có chứa thần thông cực phẩm, thì cũng chỉ xem như một loại linh khí cấp thấp. Rất nhiều người lúc tạo trữ khí sẽ không kiên trì lắm, nhưng mà cái nhẫn trước mắt này, ngay cả hoa văn trên nhẫn cũng thật khiến người ta thán phục, hình dáng tinh tế, điêu khắc tỉ mẩn, đủ để nói lên tài nghệ và công lực của người chế tác, đây nhất định là bút tích của người nổi tiếng. Chỉ tính về phương diện kỹ xảo luyện khí của đối phương quả thật là tuyệt vời. Nếu không phải chủ món này là tiểu sư đệ nhà mình, thực sự khó mà mở lời được, rất có thể hắn đã động tâm hỏi xin rồi.
Tô Thiếu Bạch cầm cái nhẫn mà bùi ngùi, nhớ lại lúc mình cùng vợ chồng Đỗ thị và mẹ con Tưởng gia lần đầu tiên đứng trong Lăng Vân Các nghe lời giải thích về trữ khí đã cực kỳ hâm mộ không thôi, lúc đó bản thân ngay cả một khối linh thạch hạ phẩm còn mua không nổi, trữ khí lại là thứ ngoài khả năng, bấm tay tính tính, thế mà đã qua ba tháng, giờ lại đạt được ước muốn, tựa như đã trải qua mấy đời.
Văn trưởng lão là đại trưởng lão của Bác Sơn phái, khí phòng nằm tại tầng hai mươi trên đỉnh núi Tình Nhật dĩ nhiên cũng có một gian của hắn. Thấy Tô Thiếu Bạch đã củng cố kinh mạch hợp lý, giờ đã có thể bắt đầu luyện khí. Văn trưởng lão bèn dẫn cậu vào trong gian khí phòng chuyên dành cho mình tại đỉnh núi này, định bụng ném cái khí phòng chuyên dụng của mình cho đồ đệ sử dụng. Vì thế, Tô Thiếu Bạch lợi dụng thân phận là đệ tử của đại trưởng lão, trực tiếp bay thẳng từ tầng khí phòng dưới cùng thẳng một hơi lên một trăm tầng, du ngoạn đỉnh núi.
Đứng trước cửa gian khí phòng chuyên dụng của sư tôn mà nhìn xuống, khắp nơi bập bềnh, gió thổi phần phật, khí phòng nho nhỏ dưới chân núi tựa như mấy viên đá nhỏ, khiến Tô Thiếu Bạch chợt có cảm giác như bay thẳng lên đỉnh cao, phóng khắp tầm mắt nhìn mây bay lững lờ.
Trong gian khí phòng chia làm hai gian nhỏ, gian ngoài là tĩnh thất*, dành cho Chú Kiếm sư nghỉ ngơi hoặc ngưng thần tĩnh tọa, gian trong mới là luyện thất. So với khí phòng ở chân núi, quả thật y như phòng giá rẻ với phòng tổng thống trong khách sạn vậy. Chẳng những diện tích lớn gấp mấy lần, mà dụng cụ phối khí cũng lịch sự tao nhã hơn nhiều. Bên trong tĩnh thất có một cái giường đơn áp tường xoay về hướng mặt trời, còn có một cái bàn màu nâu đỏ, trên bàn có đặt một bộ trà cụ men sứ màu xanh biển, thậm chí còn có một lư hương nhỏ màu đỏ.
*thất (室) ở đây có nghĩa là phòng, buồng, nhưng có từ buồng thì đúng hơn
Gian bên kia dùng một bình phong sáu tấm bằng gỗ, trên bàn đặt giấy bút và một lư hương hai tay cầm bằng ngọc. Trên giá sách cao cỡ một người bên cạnh cất đủ loại điển tịch.
Bố trí trong luyện thất không khác mấy với khí phòng tại tầng trệt, ngoại trừ bồ đoàn màu vàng nhạt ở giữa và bộ tranh tứ quý khảm đá vân mẫu được treo trên tường, trên tường còn có vài thứ được xếp thành hàng, kệ sát tường còn có vài thứ được xếp thành hàng, bên trên có ba hàng khí thạch và một hàng viêm thạch Hoàng phẩm được xếp ngăn nắp, bên dưới có vài tảng đá chưa từng thấy, hình dạng kỳ lạ, nhàn nhạt ánh sáng, xem chừng cũng là nguyên liệu có thể sẽ dùng đến trong lúc luyện khí. Tô Thiếu Bạch nhìn cái kệ được xếp đầy những khí thạch cao cấp màu bạc, rồi lại nghĩ đến mấy khối khí thạch phổ thông tội nghiệp trong túi tiền của mình, hai mắt sáng rực đầy hâm mộ.
"Cái này không được, con hiện tại còn chưa dùng được." Văn trưởng lão đè mạnh đầu ai đó xoay sang hướng khác, trên mặt đất chất đống hơn mười khối khí thạch phổ thông màu đen, giống y với khối trong túi của Tô Thiếu Bạch. "Trước nhất con phải dùng mấy thứ này để tập nặn hình cơ bản đã."
Trề môi nhìn mấy thứ đen thui trên đất, tâm trạng Tô Thiếu Bạch rõ ràng ảm đạm hơn nhiều.
Văn trưởng lão buồn cười xoa đầu cậu, "Sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc con dùng nó thôi, gấp cái gì chứ! Giờ đúng cạnh ta coi cho kỹ nè."
"Giờ ta sẽ luyện hoàn chỉnh linh khí thứ cấp, con phải nhìn cho kỹ. Bước đầu tiên, dung thạch, sức lửa phải cố gắng khống chế đều đặn cho thật tốt." Văn trưởng lão khoanh chân ngồi xuống trên bồ đoàn, trở tay hướng lên trời, trong lòng bàn tay trái bay ra một ngọn lửa màu vàng óng, là Khí hỏa Hoàng phẩm. Khí hỏa bay đến trước ngực hắn chừng một thước đột nhiên biến lớn vài lần, Văn trưởng lão ném khí thạch vào trong lửa, ngọn lửa lấy khí thạch làm trung tâm, cánh hoa lửa từ khắp nơi vây lấy khí thạch, bập bùng ra ngoài vài thước giữa không trung, không lâu sau đó, khí thạch hình vuông tựa như bị hòa tan, sôi sùng sục giữa ngọn lửa màu vàng rồi biến thành một quả cầu nước.
"Bước thứ hai, nặn hình khí thạch." Văn trưởng lão lật trở tay phải về hướng tai trái, thế lửa của Khí hỏa giảm xuống, mấy bó* linh nguyên lực màu xanh tiến vào trong Khí hỏa, nặn bóp khí thạch đã nóng chảy lần lượt thành bảy loại hình: vuông, tròn, trùy, trụ, vòng, thẻ, đĩa. Cuối cùng , dần biến thành hình dạng dao găm. Lúc này linh nguyên lực đã chia làm hơn mười sợi, từng sợi vòng quanh bốn phía dao găm nhẹ nhàng mài giũa.
*bó ở đây là nhiều sợi buộc lại thành một bó
"Bước thứ ba, luyện linh trận." Ngón tay phải giơ trên không trung của Văn trưởng lão bấm tạo phép, hoa văn đồ án màu vàng rực rỡ đột nhiên xuất hiện, đợi đến khi hoàn thành hoa văn, hắn vươn tay vỗ một cái, hoa văn đồ án màu vàng liền bay vào trong khí thạch đã được nặn thành hình dao găm, linh nguyên lực màu xanh bao lấy dao găm, thế lửa của Khí hỏa bỗng nhiên tăng vọt gấp đôi. Nhiệt độ bên trong luyện thất cũng vì thế mà đột ngột tăng cao, Tô Thiếu Bạch đứng ở bên cạnh không ngừng lau mồ hôi, nhưng Văn trưởng lão vẫn ngưng thần nín thở, một chút cũng không nhúc nhích.
Khí hỏa màu vàng càng sáng rực rỡ, ước chừng qua gần hai canh giờ, giữa Khí hỏa bỗng nhiên tản ra một luồng ánh sáng màu trắng, tách làm hai nửa màu vàng. Ngọn lửa màu vàng chậm rãi lùi về, cuối cùng co lại thành kích cỡ như ban đầu, rồi bay về lại tay trái của Văn trưởng lão, trên không trung chỉ còn lại dao găm màu xanh, lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo.
Dù sao cũng là luyện hóa khí thạch phổ thông, Văn trưởng lão xoay xoay dao găm trong tay, nhìn vài lần rồi cười nói, "Già rồi, tuy là Xích phẩm, nhưng chỉ có thể coi như là hạ đẳng." Rồi ném con dao cho Tô Thiếu Bạch, "Đây là quá trình luyện khí đơn giản nhất."
Tô Thiếu Bạch đứng cạnh nhìn toàn bộ quá trình không rời mắt, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, Văn trưởng lão chịu tự mình động thủ tự mình động thủ luyện chế linh khí ở ngay trước mặt cậu, so với việc vểnh tai lên nghe hắn nói còn hiệu quả hơn gấp mười lần. Từng hành động lúc luyện khí mới nãy cũng đủ để cậu nghiền ngầm suy nghĩ hồi lâu rồi.
Tuy dao găm trong tay là Xích phẩm hạ đẳng, không có thần thông, nhưng lại mang theo linh hỏa trận có tính công kích, Khí hỏa của sư phụ vậy mà cũng là thuộc tính hỏa! Thuận tay vung lên, một ngọn lửa to bằng nắm đấm bay ra từ lưỡi dao nhọn hoắt, xem ra là một công khí. Tô Thiếu Bạch không chút khách khí cho con dao vào trong nhẫn, dưới sự chỉ dẫn của Nhị sư huynh, cậu đã nhỏ máu cho nhẫn trữ vật nhận chủ. Hiện tại thì mấy cái túi trữ vật bao gồm cả túi trữ vật của bản thân đều được cho vào cái nhẫn ban chỉ này.
"Hai quyển sách này, con cầm về nghiên cứu cho kỹ." Văn trưởng lão lấy hai quyển sách bên ngoài có màu lam đưa cho cậu, Tô Thiếu Bạch lật trở, một quyển là Đại Cương Phôi Hình, chủ yếu giảng giải về cách sử dụng linh nguyên lực tạo thành những hình dáng thông dụng nhất, một quyển là Vạn Pháp Tập, tuyển tập những hoa văn trận pháp là có thể thêm vào trong linh khí. Đều là những thứ trước mắt cậu cần nhất.
Tô Thiếu Bạch mừng rỡ, quỳ lạy Văn trưởng lão nói, "Tạ ơn sư tôn!"
"Được rồi, ta ra gian ngoài tạm nghỉ, con tự cầm khí thạch luyện tập đi, hôm nay cứ lấy mấy khí thạch tập luyện thành mấy hình vuông, tròn, trùy, trụ, vòng, thẻ, đĩa trước đã. Mức lửa thích hợp nhất để nung chảy luyện khí thạch chắc khoảng từ phối thạch Cam phẩm cỡ Đinh đến cỡ Mậu là được, nhớ phải chú ý đến chuyện đá vỡ. Có chuyện gì thì tìm ta." Văn trưởng lão chỉ hai mươi mấy khối khí thạch trên đất, rồi xoa xoa vai đi ra ngoài.
Học theo bộ dạng của Văn trưởng lão ngồi xếp bằng trên trên bồ đoàn màu vàng, Tô Thiếu Bạch thả Pudding ra, ngờ vực nhìn chằm chằm mớ khí thạch một chút, hai mươi mấy khối nặn thành bảy loại hình dáng, ý là chia đều ra đây nhỉ.
"Pudding, trước thử dùng mức lửa cỡ Đinh xem sao." Cậu ném khí thạch cho Pudding, định bụng cứ tăng dần tiêu chuẩn sức lửa của Pudding từ phối thạch cỡ Đinh lên phối thạch cỡ Mậu xem thế nào, từ đó mà chọn ra sức lửa thích hợp nhất cho việc nung chảy luyện khí thạch. Đến khi sức lửa gần đến phối thạch cỡ Mậu, khí thạch trong thần hỏa chậm rãi nóng chảy thành quả cầu nước, không khác mấy lúc Văn trưởng lão luyện hóa.
"Bảo bối, mi tuyệt quá đi, ổn định nào." Tô Thiếu Bạch hào hứng khen ngợi Pudding, cẩn thận nhớ lại động tác của Văn trưởng lão, thử dùng tay phải cho linh nguyên lực vào xung quanh quả cầu nước. Linh nguyên lực Lục phẩm lập tức tuôn ra, nhanh chóng bay về phía quả cầu nước. Pudding hạ thế lửa xuống đến mức phối thạch cỡ Đinh, cầu nước mới có thể từng bước tạo hình, sau đó, cậu điều khiển linh nguyên lực dựa theo mấy hình dạng vuông, tròn, trùy, trụ, vòng, thẻ, đĩa lúc nãy ra nặn một lần. Linh nguyên lực hiện nay của cậu chỉ có thể hóa thành mười hai sợi, lúc mới bắt đầu vì không khống chế tốt kỹ xảo và độ mạnh yếu của linh nguyên lực khi rèn luyện khí thạch, nên đường viền của khí thạch luôn méo qua méo lại, bề ngoài cũng lồi lõm bất định, hình thù kỳ quái. Hoàn toàn không giống với hình dạng hoàn mỹ như Văn trưởng lão làm ra.
Vì vậy, cậu lần lượt nung chảy lần nữa, chuẩn bị ăn thua đủ với khối khí thạch đầu tiên.
Khi cậu bạn Chú Kiếm sư luyện khí, tình trạng thất bại thường gặp phải nhất chính là mức lửa Khí hỏa chứ không phải chuyện đá vỡ. Đây cũng chính là vì Tô Thiếu Bạch thường xuyên thu dọn hiện trường nổ trong khí phòng ở tầng trệt. Sở dĩ Văn trưởng lão không quy định số lượng là vì cho rằng với đống khí thạch, hẳn phải có ít nhất hai phần ba lượng khí thạch bị hòng, có thể hoàn chỉnh tạo ra một bộ có hình dạng như hắn quy đinh thì đã xem như là qua ải rồi.
Bên trong luyện thất đều có pháp trận phòng hộ, bên trong dù có chấn động cỡ nào, cũng sẽ không truyền chút âm thanh nào ra bên ngoài. Vì vậy, lúc hắn đọc qua nửa quyển điển tịch, uống qua hai ấm trà xanh, mới bước vào luyện thất muốn kiểm tra thành quả của đồ đệ thử, cũng tiện thể trấn an cổ vũ vài câu, nhưng khi thấy trên mặt đất sạch sẽ chất đầu khí thạch đủ mọi hình dáng thì không khỏi ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn quanh một chút, không có, một chút vụn đá vỡ cũng không có.
Văn trưởng lão giương mắt nhìn đống khí thạch trên mặt đất, ừm, hình dạng quả thực còn chưa đủ hoàn hảo, có thể đợi khi nâng cao mức độ thuần thục khi điều khiển linh nguyên lực rèn luyện khí thạch, nhưng mà luyện hóa ra nhiều khối khí thạch như vậy, mà đến một khối cũng chưa từng vỡ? Sao có thể chứ? Tưởng rằng Văn trưởng lão chế hình dáng không đẹp của đống khí thạch, Tô Thiếu Bạch ngượng ngùng gãi đầu, "Sư phụ, thời gian hôm nay ngắn quá, con không luyện rành..."
Văn trưởng lão ngắt lời cậu, "Con không làm vỡ đá?"
Tô Thiếu Bạch lắc đầu, vỡ đá? Khả năng khống chế sức lửa của Pudding hiện tại đã thành thạo lắm rồi, huống chi lúc cậu quét dọn khí phòng ở tầng trệt đã từng cố ý nghiên cứu rồi tổng hợp các kiểu tình huống, nên lúc bắt tay vào làm sẽ kiềm chế, nen chưa từng phát sinh tình trạng vỡ đá.
......
"Thiên tài!" Văn trưởng lão nhìn cậu, một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng dậy, than thở một tiếng. Có được thần hỏa giúp đỡ chỉ có thể nói là cơ duyên, nhưng luyện hóa khí thạch lại có thể trôi chảy như vậy lại là trí tuệ trời ban. Thành tựu sau này của đứa trẻ này, nói không chừng rất kinh thế hãi tục.
Ai đó luyện thạch lần đầu được nhận lời khen, nhất thời vui vẻ cong khóe môi, tinh thần phấn chấn.
Cứ thế, Tô Thiếu Bạch bắt đầu luyện thạch vào ban đêm, rồi lại khổ tu vào buổi tối, mỗi ngày chẳng những phải vận chuyển linh khí chạy khắp mạch môn toàn thân ít nhất hai chu thiên, lại còn phải cố gắng tách linh nguyên lực, để có thể điều khiển càng nhiều bó linh nguyên lực, đến lúc đó việc nặn hình khí thạch cũng sẽ suôn sẻ hơn nhiều, mà cũng sẽ tỉ mỉ hơn. Linh nguyên lực của nhị sư huynh hiện nay tối đa có thể chia thành một trăm sợi, sư tôn có thể phân linh nguyên lực lên đến hơn ba trăm sợi, mà cậu, hiện tại chỉ có thể phân thành mười hai sợi. Trước khi ngủ, còn phải lật xem Đại Cương Phôi Hình và Vạn Pháp Tập ít nhất một canh giờ, cứ thế, thời gian mỗi ngày của cậu cũng giống như giá sách trong khí phòng của Văn trưởng lão, chật cứng, gần như không tìm được chút thời gian rỗi nào.
Vì có quá nhiều thứ để học và ghi nhớ, Tô Thiếu Bạch thực sự có chút choáng váng, rồi còn cuộc hẹn với thần tài tại thác nước, thời gian mỗi năm ngày một lần đành phải giảm thành mười ngày một lần. Kiếm tu đại nhân không nói gì thêm về chuyện này, chỉ có Tô Thiếu Bạch là chột dạ cảm thấy, sắc mặt thần tài so với khí trời hình như còn lạnh hơn. Bởi vậy, mỗi lần gặp y cậu đều phải cố hết sức mình làm nhiều món hơn nhét vào vòng trữ vật của Kiếm tu đại nhân xem như là chút bồi thường. Đa số món ngọt thì món cậu muốn làm nhất là bánh bông lan nhưng vẫn không có cách nào thực hiện được, dù sao muốn tìm lò nướng và khuôn đúc ở nơi này quả thực là khó quá đi.
Mây cuộn mây tan, thời gian cũng theo lá cây rơi bên hồ trôi qua thật nhanh, đến khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống bên hồ, Kiếm tu đại nhân nói rằng y muốn bế quan tu luyện, cần ít nhất nửa năm, sắp tới đầu bếp nhỏ cũng có thể yên ổn tu hành, không cần trở lại bên hồ. Tay đang nhanh chóng làm sườn heo chua ngọt của Tô Thiếu Bạch ngừng dừng một chút, chẳng những không cảm thấy vui vẻ như trút được gánh nặng, ngược lại có chút mất mát. Bản thân cũng không rõ là vì sao. Hôm ấy cậu khổng còn cách nào khác ngoài việc bận bịu nấu nướng đến tận gần nửa đêm, quyết tâm làm cho hết nguyên liệu nấu ăn của thần tài, giúp y đóng gói lại mang đi. Sau cùng đứng bên sơn môn, nhìn bóng lưng thần tài biến mất nơi chân trời, Tô Thiếu Bạch thất vọng mất mát đứng ngẩn người một lúc lâu rồi mới chịu quay người đi.
Trải qua hơn mấy tháng luyện tập, rốt cuộc Tô Thiếu Bạch cũng có thể đủ sức phân linh nguyên lực thành ba mươi mấy sợi, luyện hóa hoàn hảo hình dạng của khí thạch. Thậm chí cũng thuộc lòng những đồ án linh trận có thuộc tính hỏa, chuẩn bị luyện chú linh khí đầu tiên trong đời.
Văn trưởng lão thấy cậu căng thẳng đến mức hai tay run rẩy, bèn an ủi cậu, "Món linh khí đầu tiên, có thể chọn món con thích nhất hoặc món con muốn làm nhất, văn khí cũng quan trọng, càng tập trung tinh thần, càng dễ thành công."
Tô Thiếu Bạch nghe lời gật đầu, thành thạo gọi Pudding ra, luyện hóa hết mấy khối khí thạch, chuẩn bị dùng linh nguyên lực nặn hình. Đồ mình muốn hiện tại à? Trong đầu cậu chợt lóe lên một món đồ, linh nguyên lực thuận theo đó mà rèn luyện khí thạch thành hình dạng tương ứng.
"?" Văn trưởng lão đứng bên cạnh, kinh ngạc nhìn kinh ngạc nhìn món đồ kỳ quái từng bước thành hình trong Khí hỏa. Đây là cái gì? Vật kia trông như hộp hình chữ nhật lớn cỡ nửa cái bàn, phía trước còn có một tay nắm cửa tủ, chiều rộng cửa tủ chỉ cỡ một tấc, trong hộp hoàn toàn trống không, tại vị trí đối xứng hai bên có một cái tay cầm rất lạ, bên cạnh cửa tủ còn có hai viên tròn.
Sợ đồ đệ bị phân tâm trong lúc luyện khí, Văn trưởng lão cuối cùng vẫn nuốt thắc mắc trở lại.
Đợi đến khi vật hình chữ nhật thành hình bên trong ngọn lửa, Tô Thiếu Bạch đắc ý nhìn nó. Ừ, không tồi, gần như giống với thứ mình nghĩ. Rồi theo ý tưởng đó, trên dưới trái phải của cái vật hình hộp chữ nhật đều gắn Tụ Hỏa trận*, bên trên viên tròn là nơi đặt linh thạch vào, dùng để điều khiển mức lửa của Tụ Hỏa trận. Bên dưới viên tròn có bốn vạch ngăn dùng để điều khiển thời gian. Toàn bộ quá trình đều rành mạch lưu loát tựa như nước chảy mây trôi . "Ầm!" Pudding nhả lửa lớn thả vật đã định hình ra.
*Tụ Hỏa trận: trận pháp tập hợp lửa, ý ở đây là trận pháp tạo lửa á
"Đây là cái gì?" Văn trưởng lão nhìn cái thứ kỳ lạ trước mặt Tô Thiếu Bạch, nhẫn nhịn đến khi Tô Thiếu Bạch làm xong mới mở miệng.
"Dạ, lò nướng." Tô Thiếu Bạch ngượng ngùng, vò đầu, chấp niệm với bánh bông lan lớn đến mức thực sự dùng khí thạch luyện thành lò nướng dạng nhỏ luôn rồi! Cứ coi như là tiện tay vậy. Quả nhiên là luyện chế mấy món đồ quen thuộc khá là dễ dàng, vừa rồi lúc luyện chế hoàn toàn không ngừng lại, dùng Tụ Hỏa trận thay thế cho thiết bị điện tạo nhiệt trên dưới lò nướng cũng là chợt nghĩ ra trong lúc làm.
"Lò nướng?"
"Dạ, có thể làm ra món ngọt ngon lắm ạ!" Hai mắt Tô Thiếu Bạch sáng rực tựa như vì sao. Rồi lại đắc ý khen ngơi những món ăn làm từ lò nướng nói qua một lần, cố chấp vô cùng.
"....." Lại là đồ dùng để nấu ăn? Sau một hồi lặng im, Văn trưởng lão thoải mái cười rộ, sờ sờ đầu Tô Thiếu Bạch, đồ đệ của hắn, quả nhiên luôn làm những chuyện ngoài dự đoán của mọi người.
Mà món linh khí thứ hai, Tô Thiếu Bạch lại quy củ luyện chế một thanh dao hai đầu dài gần một tấc, giữa thanh dao màu bạc là phần khung, hai đầu sắc bén, mũi dao cực mỏng.
Văn trưởng lão xem xét thanh dao kia một hồi, so với lúc ban đầu, Tô Thiếu Bạch đã làm khá vô cùng, dù không được hoàn hảo, nhưng cũng chỉ thiếu mỗi thần thông mà thôi.
Đột nhiên, bàn tay cầm thanh dao của Văn trưởng lão ngừng một lát, rồi lại cẩn thận nhìn. "Thiếu Bạch, Khí hỏa của con là phẩm cấp gì?"
"Cam phẩm." Tô Thiếu Bạch thành thật đáp.
"Cam phẩm?" Khí hỏa Cam phẩm hẳn phải luyện chế được linh khí Bạch phẩm mới đúng, nhưng thanh dao trong tay mình rõ ràng là Xích phẩm! Chú Kiếm sư có thể luyện chế ra linh khí chỉ kém một cấp so với đẳng cấp của Khí hỏa cũng không phải là không có, có điều rất ít. Ít đến nỗi đến trước mắt Bác Sơn phái cũng chỉ còn lại một vị. Hơn nữa, tuổi thọ vị đó đã gần đến hai trăm năm, suốt ngày bế quan không ra. Văn trưởng lão trừng mắt nhìn, từ lúc nhận tiểu đồ đệ này, dường như mình thường xuyên bị kinh hãi. Vì vậy, Văn trưởng lão vốn muốn giúp đồ đệ giấu tài, lúc này chợt thay đổi chủ ý.
"Thiếu Bạch, con có muốn đi Bà Sa Kính Thiên không?" Văn trưởng lão cười hỏi.