Bóc hết lớp rêu bám trên bốn khối khí thạch hình cầu, lớp vỏ đen càng xuất hiện rõ, khá giống với hạt ngọc mà cục lông đưa cho mình, mơ hồ có ánh tím, giống như bốn quả nho vĩ đại. Nắm nó lại, cảm giác có linh khí thoáng rõ ràng hơn, Tô Thiếu Bạch vẫy tay gọi Pudding đến, quyết định thử luyện hóa một chút, để xem tình hình cụ thể của khí thạch, Để đều phòng việc đá vỡ gây thương tổn cho Nam Cung Hạo và Sữa Bò, cậu tao một pháp trận phòng hộ quanh thân trước.
Lớp tím đen giống như tầng bảo vệ bên ngoài, vừa gặp thần hỏa thì nhanh chóng tan ra, sau khi biến mất, để lộ khí thạch màu tím nhạt bên trong, mà màu tím này, nhạt như cánh hoa lan tử la, trong trẻo sạch sẽ, lại trong suốt như bảo thạch thượng đẳng nhất, đẹp đến rung động lòng người. Sau khi bị Pudding nung thành quả cầu nước, bên trong khí thạch điên cuồng tuôn ra linh lực dư thừa đến mức khiến Tô Thiếu Bạch kinh hãi.
Cái gọi là linh khí* Bạch phẩm, là chỉ linh khí** có thể lưu giữ bên trong linh khí* tương đương với viêm thạch Bạch phẩm, Xích phẩm Cam phẩm cũng tương tự. Nồng độ linh khí** được bảo lưu bên trong linh khí* sẽ quyết định phẩm cấp linh khí*. Tự bản thân khí* thạch chứa đựng linh khí** hoặc sẽ được Chú Kiếm sư rót linh khí** vào, cũng sẽ không thay đổi phẩm cấp của linh khí*. Chú Kiếm sư dùng khí thạch thông thường đều là những người đi trước, dù sao sau này cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Linh khí** bên trong khí thạch dàng dư thừa, linh khí** được bảo lưu bên trong linh khí* được luyện chế càng nhiều, hay là nói, nếu như không phải suy nghĩ vấn đề tổn thất và tay nghề trong quá trình luyện chế, thì khí thạch có phẩm cấp cao thì dễ dàng luyện nên một linh khí* có phẩm cấp cao.
*khí (器) trong khí cụ, vũ khí
**khí (气) trong khí tức, hơi thở
Thật không ngờ, cái khí thạch hình cầu màu tím kỳ lạ này lại chứa nồng độ linh khí cao hơn gấp hai lần so với khí thạch thu hoạch trong sa mạc mấy hôm trước, nếu so với khí thạch cực phẩm bán trong Nhã Sơn Đường, lại cao hơn ít nhất năm lần!
Tô Thiếu Bạch cố gắng thở sâu, kiềm chế trái tim đang nhảy loạn của mình, sợ hãi đá sẽ bị vỡ, rồi lại lãng phí khối khí thạch trân quý như thế. Lúc này cậu có chút hối hận, bốn khối khí thạch trên tay này, nói không chừng là bốn khối duy nhất trên đời, giờ mà thất bại, sẽ bị hủy đi một phần tư. Mà càng đáng lưu ý hơn là tinh thần của cậu không cách nào tập trung được, mồ hôi toát trên trán lớn chừng hạt đậu, hai mắt tựa hồ run rẩy. Pudding cảm nhận được sự căng thẳng của cậu, nhiệt độ từ ngọn lửa cũng bắt đầu biến đổi không theo quy tắc, màu cam của ngọn lửa bao lấy khí thạch màu tím, dường như bắt đầu dần phai nhạt đi.
Giữa lúc tâm tư hoảng loạn, trong đầu Tô Thiếu Bạch bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Nam Cung Hạo đứng trước cửa động hứng lấy ánh nắng ban mai mà tập luyện kiếm thức, chém, tước, đâm, chỉ ba động tác đơn giản, không nhanh không chậm, không kiêu không vội, không hoảng không loạn, tùy tâm di chuyển, luôn luôn nhịp nhàng, một lần lại một lần, kiên trì luyện tiếp, tâm không thay đổi, kiên định chấp nhất. Kiếm ý của Nam Cung Hạo hóa thành một luồng sáng trắng, từ trong hư không quét qua đầu cậu, thần kinh căng thẳng chợt chậm rãi thả lỏng. Thì ra, khi đó, cậu rốt cuộc lại lại lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của kiếm ý trên người Nam Cung Hạo. Vì vậy, hô hấp Tô Thiếu Bạch cũng theo kiếm thức của người nọ dần ổn định lại, tập trung tinh thần lần nữa, thế lửa của Pudding cũng theo đó mà ổn định dần.
Sư phụ có nói với cậu, việc luyện khí, đọc sách ngàn chữ không bằng tự tay thử một lần. Khí thạch dù có trân quý bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ là khí thạch mà thôi, không dùng cũng sẽ mãi không sẽ phát hiện ra giá trị của nó. Đem hết toàn lực luyện hóa mới là sự quý trọng lớn nhất đối với nó.
Nín thở ngưng thần, thu hồi tâm tư, Tô Thiếu Bạch ổn định lại, động tác trên tay càng thêm tỉ mỉ, linh nguyên lực của cậu đã có thể chia làm sáu mươi sáu sợi, vừa lúc có thể luyện chế phi kiếm. Chia làm linh nguyên lực thành sáu mươi sáu sợi cực hạn, nhẹ nhàng vươn đến khí thạch, rồi lại nhớ đến cấu tạo phi kiếm đã thiết kế trăm ngàn lần trong mấy ngày qua, chậm rãi bắt đầu nặn hình khối khí thạch đã được nung chảy. Chốc sau, Tô Thiếu Bạch quyết tâm, lấy thêm một khối khí thạch hình cầu cho vào.
Cậu vì Nam Cung Hạo thiết kế một thanh tử mẫu* kiếm. Hiện tại giữa lúc Kiếm tu đại nhân tung sát chiêu, chiêu có uy lực lớn nhất chính là lấy phi kiếm đâm thẳng lên chỗ yếu hại của dị thú. Chiêu thức này đối phó với một con dị thú thì không có vấn đề, nhưng lỡ có hai con giống nhau như quái trùng đánh tới hai bên, Tô Thiếu Bạch lo là y sẽ không kịp né tránh. Theo như Luyện Chú phổ và Đại Cương Phôi Hình, kết cấu phi kiếm cũng giống như miêu tả về kiếm trong mấy tiểu thuyết võ hiệp cậu đọc trong kiếp trước, Tô Thiếu Bạch nghĩ đến một thanh tử mẫu kiếm nổi danh. Bình thường hợp hai thành một, hoàn toàn có thể dùng như một thanh phi kiếm, nhưng trong thời điểm mấu chốt, lặng lẽ tung ra thanh tử kiếm sẽ là một chiêu tất sát cho đối phương, mà lúc đối phó với nhiều kẻ địch cũng dễ dàng phân thành hai hơn, lực tấn công sẽ được nhân lên gấp bội.
*tử mẫu: tử là con, mẫu là mẹ, tại sao lại để nguyên chữ thì mời các bạn đọc tiếp
Nghĩ đến việc Nam Cung Hạo thích dùng trường kiếm, Tô Thiếu Bạch quyết định kéo chiều dài của tử kiếm cho gần bằng với mẫu kiếm, độ rộng thì nhỏ hơn mẫu kiếm phân nửa.
Nam Cung Hạo tu luyện xong thì phát hiện đầu bếp nhỏ đã mở pháp trận, đang tập trung tinh thần luyện chế linh khí. Kiếm tu đại nhân không khỏi khẽ nhíu mày, phương pháp luyện khí của Chú Kiếm sư chính là kỹ năng sống còn của bọn họ, mấy vị Chú Kiếm sư hiện tại ở Thiên Kỳ môn, từ trước đến giờ mỗi khi luyện khí đều tự giam mình trong phòng được bịt kín mít, không muốn cho người khác thấy được. Nhưng đầu bếp nhỏ lại rộng rãi vô cùng, chỉ mở một trận pháp phòng hộ. Ánh sáng trong trận tỏa ra khắp phía, lại nhìn hình dạng pháp khí, chính là kiếm! Còn là hai thanh? Không phải thử khí thạch sao, sao lại bắt đầu trực tiếp luyện chế rồi? Trán Tô Thiếu Bạch đổ đầy mồ hôi, phần áo quanh cổ cũng đã mướt rượt, nhưng dường như cậu lại không phát hiện, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm phi kiếm trước mặt, xem ra đã tiến vào trạng thái vong ngã* rồi.
*nguyên văn: vật ngã lưỡng vong, tức là cả chủ thể nhận thức và đối tượng nhận thức đều biến mất
Nam Cung Hạo sợ lên tiếng sẽ quấy nhiễu cậu, lại lo lắng cậu tẩu hỏa nhập ma, nên ngồi xuống bên cạnh.
Đêm dài không một tiếng động, lặng ngắt như tờ, Sữa Bò không chịu nổi cô đơn bèn lặng lẽ chạy qua, đầu cọ cọ đùi y cầu xin quan tâm. Thấy Nam Cung Hạo không để ý tới mình, nó lại yên lặng dùng chân trước bấu lấy vạt áo y không chịu ngừng.
Rốt cuộc, Nam Cung Hạo đưa ngón tay ra vuốt ve đầu nó rồi xốc cục lông lên, đặt trên đầu gối mình. Cục lông này, linh trí mở ra sớm quá, liếc mắt là có thể là có thể nhận ra giữa y và Tô Thiếu Bạch ai mạnh ai yếu, nên muốn cùng đi với y, chắc là muốn tìm sự bảo hộ, nói vậy, nó tuyệt đối không phải là hống hổ bình thường. Đợi đến khi lớn lên, lại chẳng biết sẽ là một linh thú thế nào nữa, có điều xem cách nó chơi với Pudding, hoàn toàn không sợ lửa, chắc là có thuộc tính gần với lửa rồi. Nếu đầu bếp nhỏ có thể thu phục nó, đưa nó ra khỏi Bà Sa Kính Thiên, nói không chừng còn là cơ duyên lớn hơn cả thiên tài địa bảo.
Tô Thiếu Bạch luyện chế suốt cả đêm, Nam Cung Hạo bèn ngồi cạnh không nhúc nhích. Sữa Bò ngồi trên đầu gối Nam Cung Hạo, cái đầu đột nhiên dục xuống đập thẳng lên đầu gối y, vừa đụng thì lắc lắc đầu, cố gắng mở to hai mắt, có ý muốn bầu bạn, vô cùng thông minh. Nam Cung Hạo dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm nó, "Ngủ một lát đi." Cục lông này, khá là nhanh nhạy, Sữa Bò vươn hai chân ôm lấy ngón tay y cọ cọ, rồi nhắm mắt lại.
Mặt trời lên rồi lại lặn, lại trải qua thêm trọn một ngày, Tô Thiếu Bạch vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng lại. Hai thanh phi kiếm trong trận pháp càng ngày càng hoàn chỉnh. Sữa Bò đói bụng đến nỗi không nhúc nhích nổi, nhưng rất hiểu chuyện không lên tiếng làm phiền, tựa như biết rằng không thể quấy nhiễu đầu bếp nhỏ. Nam Cung Hạo tìm tới tìm lui trong vòng trữ vật, nguyên liệu nấu ăn thì y có không ít, linh quả rượu ngon cũng không thiếu, duy chỉ không có sữa linh thú, trước mắt chỉ có thể cho nó uống chút nước. Mà bản thân cũng đành tạm thời ăn chút đồ sống cho đỡ đói.
Quá nửa đêm, Sữa Bò dựa vào đầu gối Nam Cung Hạo ngủ say. Thế lửa trong trận pháp đột nhiên tăng vọt, ngọn lửa phừng lên cao, nóng hừng hực. Sữa Bò bị dọa đến nỗi bịch một cái, trực tiếp lăn thẳng từ trên đầu gối xuống đất. Nam Cung Hạo nhẹ nhàng tiếp được cục lông trắng muốt, vuốt ve đỉnh đầu dỗ dành nó, đôi con ngươi màu hổ phách lại nhìn chằm chằm vào bên trong pháp trận.
Ầm ầm ầm, bên ngoài mơ hồ có tiếng sấm dội tới. Sữa Bò đứng lên đầu gối Nam Cung Hạo hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn bên ngoài.
Một thanh phi kiếm mơ hồ xuất hiện giữa thế lửa phừng phực. Tô Thiếu Bạch nhíu chặt hai hàng lông mày, xem ra đã đến giai đoạn cuối của luyện chế.
Kỳ quái! Nam Cung Hạo nhíu mày nhìn chằm chằm thanh phi kiếm trong trận pháp, trước đó rõ ràng y vẫn luôn thấy hai thanh mà, sao bây giờ lại chỉ còn có một thanh? Một thanh đã bị hỏng rồi ư? Dù sao đầu bếp nhỏ cũng là người mới, thật ra luyện hỏng cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Đột nhiên, một luồng điện màu tím từ bên ngoài đột nhiên xông đến, đánh thẳng vào thế lửa đang cháy mạnh, rắc rắc, đánh vang trên đỉnh đầu Tô Thiếu Bạch, chớp mắt, có hàng ngàn ánh sáng tỏa ra từ trong trận pháp. Khẽ thu thần hỏa lại, đầu bếp nhỏ ngồi trong pháp trận thở phào một hơi. Cuối cùng cũng hoàn thành. Hơn mười tia điện điên cuồng tràn vào cửa động, bổ tới trong pháp trận của Tô Thiếu Bạch. Nam Cung Hạo vội vàng kéo cậu ra sau mình, chỉ thấy tia chớp này đều đánh thẳng lên trên phi kiếm giữa không trung trong trận pháp, y như là không đánh gãy là không được.
"Chuyện gì thế này? Khổ cực luyện mất một đêm, chắc không phải cứ thế mà bị gãy chứ?" Đầu bếp nhỏ kinh hãi trốn ra phía sau Nam Cung Hạo, luyện phi kiếm thôi mà, sao còn dùng sét đánh cậu là sao?
Nam Cung Hạo giật giật khóe miệng, là xấp xỉ một ngày hai đêm đó. Có điều tình hình trước mặt quả thực rất kỳ lạ. Trời đất xảy ra dị tượng*, đều ý nói rằng có thứ phi phàm hiện thế. Tu sĩ độ Kiếp, linh thú giáng thế, luôn là như vậy. Sấm chớp hiện tại này, rõ ràng là vì đầu bếp nhỏ luyện ra thanh phi kiếm này mà đến.
*dị tượng: hiện tượng kỳ dị
"Chắc không phải thần thông đấy chứ?" Tô Thiếu Bạch trợn hai mắt, bỗng nhiên nhớ tới, linh khí mang thần thông, có người nói lúc luyện chế thành công sẽ dẫn đến mấy thứ dị tượng.
"Thần thông?" Nam Cung Hạo quay đầu nhìn cậu, có hơi chút khó tin.
"Ta chỉ tùy tiện nói tí thôi." Đầu bếp nhỏ xấu hổ cười cười, tiện thể lau mồ hôi trên trán, cũng đâu có nhất định.
Lúc này, sấm sét ngoài động đã biến mất. Thanh kiếm trôi nổi trong trận pháp là một thanh kiếm có vỏ, lưng kiếm thẳng tắp, độ xiên độ rộng hai mặt cũng như lưỡi kiếm hai bên giống nhau, vô cùng khí phách. Vỏ kiếm mượn hoa văn mây trôi lõm xuống, dưới ánh trăng, thân kiếm lập lòe tựa như dòng nước, bất chợt còn ánh lên vài tia điện màu tím, linh khí mạnh mẽ. Hàn khí bức người, kiếm ý như sương.
Linh khí Bạch phẩm là thường thấy nhất, Xích phẩm đã xem như là phẩm cấp tốt nhất mà người tu tiên có thể cầu được, còn linh khí Cam phẩm, đều là những chí bảo mà các phái các tộc giữ gìn kỹ càng, số lượng tồn tại e là không đủ trăm cái. Còn như Hoàng phẩm, từ lúc xuất hiện Chú Kiếm sư, từng có ghi chép qua, chỉ có khoảng năm cái. Đều là những món thiên tài địa bảo của các bậc thầy Chú Kiếm sư, là những tác phẩm đỉnh cao dốc hết cả đời sở học ra mà tạo thành.
Thanh phi kiếm Tô Thiếu Bạch luyện chế trước mặt này, vậy mà đã đạt tới Cam phẩm! Dùng thần hỏa Cam phẩm, luyện chế ra linh khí Cam phẩm, lần này đầu bếp nhỏ thật sự là quá nghịch thiên rồi! Hèn gì dẫn đến rung động cả thiên lôi!
Tử Điện quanh thân, Thanh sương tựa đao, kiếm tốt! Cảm nhận được kiếm ý, hai mắt Nam Cung Hạo đột nhiên lóe sáng, bên môi tràn đầy nụ cười, nhịn không được duỗi tay nắm chặt cán kiếm.
Ánh chớp màu tím tăng mạnh trong nháy mắt, lốp bốp xẹt qua toàn thân Nam Cung Hạo, chiếu sáng cả hang động, tựa như muốn thiêu đốt cả áo bào y. Nhưng thiên tài Kiếm tu lại không kinh hoảng, quanh thân bỗng nhiên phóng ra kiếm ý mạnh mẽ, chớp mắt đã áp chế xuống ánh chớp này. Người sử dụng há lại để nó áp chế người!
.