Tô Thiếu Bạch bĩu môi, không dùng linh thạch là sao? Ngoại trừ luyện chế phi kiếm cho Kiếm tu đại nhân, cậu còn phải kiếm linh thạch nuôi Pudding đó!
Cái tên phá của nào đó đã lên đến Hoàng phẩm, chi tiêu chẳng những lớn hơn, mà giờ còn có thêm hiệu quả "thiêu hủy" nữa. Hơn nữa với cái sức phá hoại kinh khủng của Sữa Bò, hai đứa này quả thực là đủ để "đào hố" người khác mà! Sau này nếu còn thường xuyên tung ra chiêu "Thiên lôi giáng xuống lửa bùng cháy" này nữa thì biết phải đi đâu kiếm tiền nuôi tụi nó đây? Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, đầu bếp nhỏ lo tính trước sau. Vẫn cảm thấy tương lai mình đi đâu thì nơi đó sẽ gặp "hỏa" tinh* cho coi, cảm giác an toàn do mấy khối viêm thạch Tử phẩm trong túi mang lại trong chớp mắt bốc hơi hết.
*tinh ở đây là từ chữ "tai tinh", thay vì gọi là tai tinh "hỏa", để thế này sẽ vần với từ hơn
Lại nói, sao Sữa Bò lại có thể nhả ra tia sét được nhỉ? Chẳng lẽ là lúc tia chớp nó nuốt mỗi khi Kiếm tu đại nhân luyện kiếm đều được giữ lại như dự trữ hàng hóa à? Thật không khoa học rồi! Tô Thiếu Bạch cúi đầu lôi Sữa Bò ra khỏi lòng ngực, lấy tay mở miệng nó nhìn nhìn, hàm răng của nó đã nhú lên rồi, đầu lưỡi hồng nhạt bình thường, không có gì khác thường cả, lại bóp bóp móng vuốt, đệm thịt cũng mềm lắm, rồi lại xoa xoa cái bụng, mềm mại lắm mà. Vậy rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Đầu bếp nhỏ hoang mang nhìn Sữa Bò trong lòng bàn tay, cục lông mở to đôi mắt ngọc bích chớp chớp, liếm liếm đầu ngón tay chủ nhân lấy lòng, gương mặt cực kỳ ngây thơ.
Tiểu nhị cầm khay đính kèm tờ giấy đưa đến trước mặt chủ tiệm Hứa, chủ tiệm Hứa đương muốn đưa cho Tô Thiếu Bạch còn đang xoa nắn cục lông, Nam Cung Hạo đã thản nhiên nhận lấy, đôi mắt vừa liếc đến con số trên mặt giấy thì tiện tay lấy hai khối linh thạch thượng phẩm ném cho tiểu nhị.
"Đi thôi." Kiếm tu đại nhân quay đầu nói với Tô Thiếu Bạch, còn chưa dứt lời đã bước ra khỏi gian ngoài. Đầu bếp nhỏ có nói, món "Bánh bông lan" vừa nãy cần phải để trong Hàn Băng trận đợi khoảng một canh giờ, hiện tại đã đến giờ rồi. (Ngạn: Muốn ăn thì nói đại đi anh =))))))))
"Ấy, đợi đã," Tô Thiếu Bạch áy náy nhìn cái bàn đen sì chẳng khác nào tác phẩm nghệ thuật trừu tượng, sau đó thì hỏi chủ tiệm Hứa, "Chủ tiệm, mấy thứ này bồi thường bao nhiêu?"
Chủ tiệm Hứa cười, chỉ hai khối linh thạch thượng phẩm trong khay tiểu nhị đang cầm, "Kiếm tu đại nhân đã trả rồi."
Mắc vậy sao? Bàn ghế này làm bằng vàng hả trời, đến những hai khối linh thạch thượng phẩm! "Chậc!" Đầu bếp nhỏ không nỡ nhìn hai khối linh thạch thượng phẩm này nữa, vội đuổi theo bóng lưng ai kia, kim chủ đại nhân ngươi trả tiền cũng thiệt là hào phóng quá đó.
Chủ tiệm Hứa tiễn hai người ra khỏi cửa lớn của Lăng Vân Các xong rồi, bèn xoay người lên cầu thang bằng gỗ mun có khắc họa tiết hoa và chim quấn quanh, lên đến lầu hai thì đứng trước cửa phòng dành cho khách quý, đưa tay gõ vài cái. Trên đời này, e rằng cũng chỉ có ông chủ bọn họ thích từ chủ thành khác mà ngồi đợi trong căn phòng dành cho khách quý này.
"Vào đi." Một thanh niên cao lớn mặc cẩm bào màu đỏ đứng trước cửa sổ, đưa lưng về vị trí cửa ra vào, ngón tay vân vê cái chén ngọc trắng, đôi mắt phượng xinh đẹp trầm ngâm nhìn hai người vừa ra khỏi lầu dưới, vị thiếu niên thấp hơn kia, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi. Gió khẽ lay động mái tóc đen dài như mực, dáng vẻ như quan như ngọc.
"Chúc mừng Nhị gia, xem ra đã có người có thể giúp ngài luyện chế Vân Hà Đỉnh rồi!" Chủ tiệm Hứa khom người nói với thanh niên nọ, giọng nói không giấu được sự mừng rỡ.
"Ồ?" Thanh niên áo đỏ ngửa đầu uống hết rượu ngon trong chén, rồi vẫn cầm nó trong tay ngắm nghía, dáng điệu dường như không chú ý lắm.
"Vừa rồi thuộc hạ đã giám định kỹ càng, phi kiếm mà Kiếm tu đại nhân dùng, không đơn giản chỉ là Cam phẩm, mà nó còn có thần thông kèm theo, cách thức thiết kế cũng mang một phong cách độc đáo, tuy rằng có vài nơi trên kiếm xử lý còn chưa tốt, nhưng từ đó cũng chứng minh được là không phải xuất phát từ những vị đại sư kia, mà đây chính là một thiên tài Chú Kiếm sư mới xuất hiện. Nếu thật như vậy thì người nọ có thể tự mình hoàn chỉnh được thiếu sót trên bản thiết kế thiếu hụt của Vân Hà Đỉnh, chắc chắn sẽ luyện chế thành công." Ông lão dựa vào suy đoán của mình mà nói một hơi.
Thanh niên khẽ chuyển mắt phượng, đưa mắt nhìn ông lão, "Cam phẩm? Ngươi chắc chắn đó là do người mới làm ra?" Lò luyện đan Xích phẩm sớm đã không thể giúp hắn luyện chế được đan dược vừa ý. Linh khí Cam phẩm thì chỉ còn tồn tại chưa tới trăm cái, mà lò luyện đan Cam phẩm duy nhất lại là bảo vật trấn phái của Vân Đằng phái. Dù hắn có là Luyện Đan sư mạnh nhất thiên hạ, cũng chỉ biết thương tiếc nhìn bản thân không có duyên phận với thứ đó. May mà trời cao cho hắn cơ hội lấy được một bản thiết kế bị thiếu sót của Vân Hà Đỉnh nếu có thể luyện chế thứ này thành Cam phẩm, nhất định có thể giúp hắn luyện chế được linh đan diệu dược nghịch thiên tuyệt thế. Trong hơn mười năm đó, hắn đi khắp đại lục Đông Hoàng, âm thầm tìm kiếm người tài, mong mỏi tìm được một vị Chú Kiếm sư thích hợp giúp hắn bổ sung chỗ thiếu hụt, để luyện thành chiếc lò luyện đan này, vậy nên dù bất chấp nguy hiểm, có dốc hết tiền tài cũng không tiếc. Đáng tiếc, ngay cả khi hắn tìm được mấy vị Chú Kiếm sư, sau khi đưa bản thiếu hụt đó, ai nấy cũng chỉ đành than thở không thể làm được, mà từ sau khi một vị nổi tiếng thất bại từ năm năm trước, cũng không có ai dám tiếp nhận ủy thác luyện chế Vân Hà Đỉnh này nữa.
"Chắc chắn. Hoa văn linh nguyên lực trên khí thạch mà mỗi một vị Chú Kiếm sư để đều là độc nhất, những vị Chú Kiếm sư ngày trước đã tạo ra những món Cam phẩm, đều có luyện chú vài chục món linh khí để lại cho đời sau, mỗi một tác phẩm của bọn họ, ít nhất thuộc hạ đều đã nghiên cứu từ ba cái trở lên, mà hoa văn linh nguyên lực lưu lại trên thanh kiếm này, thuộc hạ lại chưa từng thấy qua." Ông lão chắc nịch đáp, có thể luyện chế được thanh thần kiếm Cam phẩm đó, chắc chắn là một tài năng vừa mới xuất hiện.
"Ồn ào vừa nãy trong phòng giám định, chính là vì chuyện này?" Thanh niên áo đỏ đột nhiên hỏi một chuyện không chút liên quan.
Chủ tiệm Hứa giật mình, bèn đáp, "Là do vị đệ tử Bác Sơn phái đi theo vị Kiếm tu đại nhân đó trong lúc chờ tại gian ngoài không biết làm thế nào đã đốt trụi bàn ghế."
"Đệ tử Bác Sơn phái? Thanh phi kiếm đó có phải do hắn luyện chế không?"
"Thuộc hạ có hỏi qua tiểu nhị, mấy tháng trước hắn có đến bày bán bảy món linh khí Bạch phẩm, đều là những thứ rất bình thường. Con đường của Chú Kiếm sư từ trước đến này lên cấp không nhanh, hẳn là không thể nào lại tăng phẩm cấp linh khí luyện chế nhanh như vậy."
"Nếu những thứ hắn đem bán chỉ là phế khí* trong lúc luyện chế thì sao?" Đôi mắt phượng của thanh niên áo đỏ khẽ nheo lại, nhìn ông lão. Giả dụ đó là hắn, vậy những đan dược luyện chế vừa ý, sao lại có thể chịu bày bán trong cửa hàng chứ? *khí (器) trong khí cụ, vũ khí, phế khí giống như là hàng lỗi ấy
"Phế khí? Ai lại có thể đem linh khí Bạch phẩm làm....." Ông lão còn đang nói năng hùng hồn thì chợt ngừng lại, dường như nghĩ đến gì đó, sắc mặt kinh hãi. Nếu như là một thiên tài có thể luyện chế ra Cam phẩm, vậy Bạch phẩm trong tay mình tất nhiên là phế khí không đáng giữ lại, chẳng bằng đem đi bán lại lấy chút tiền vốn còn hơn.
Thanh niên áo đỏ gật đầu với ông lão, biết hắn đã nhận ra, đưa tay đặt cái chén ngọc trắng lên bàn, "Người thường đương nhiên không có khả năng, nhưng nếu là một Chú Kiếm sư thiên tài có thể luyện chế ra Cam phẩm, vậy thì không chắc."
"Ý ngài là, hắn....nhưng mà hắn nhỏ tuổi quá rồi." Chủ tiệm Hứa nhớ lại dáng vẻ trẻ con của thiến niên kia, khó mà tin nổi.
"Có phải hắn hay không thì ta không chắc, nhưng một Kiếm tu tâm cao khí ngạo lại đồng ý đi cùng một Chú Kiếm sư đến Lăng Vân Các, quan hệ chắc chắn không đơn giản, đáng để xem xét. Về phần tuổi tác thì lại không phải là vấn đề gì, năm ấy Phượng Nhị ta nổi danh khắp thiên hạ, chẳng phải cũng chưa quá hai mươi hai tuổi sao. Trước kia, những Luyện Đan sư đó chí ít cũng phải tầm bảy tám chục tuổi mới có thể luyện ra Dung Ý đan." Cũng trong năm đó, hắn đổi tên thành Phượng Nhị, tự xưng đứng thứ hai thiên hạ. Thanh niên áo đỏ khẽ cong khóe môi xinh đẹp, tà mị cười, thoạt nhìn khuynh nước khuynh thành.
"Nhị gia tài cao ngất trời."
"Được rồi, không cần nịnh nọt, cẩn thận xem xét, ngàn vạn lần không được để lộ ra ngoài."
Ông lão ứng tiếng đáp rồi lui ra ngoài, tự đi tra xét.
Chỉ mong lần này không phải là mừng hụt nữa. Phượng Nhị đưa ánh mắt về phía những đám mây trôi lững lờ ngoài cửa sổ, đưa tay tự rót tự uống. Mặc kệ là tốn bao nhiêu năm, Vân Hà Đỉnh, hắn nhất định phải làm được!
.
Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch vừa mới đến trước cửa phường Linh Lung thì đã nghe một tiếng kêu trong trẻo như chuông bạc "Ca!", một cô bé mặc váy xanh biếc nhào đến ôm eo Tô Thiếu Bạch, chính là Tưởng Mạc Ngọc. Lúc cô bé đến phường Linh Lung thì trùng hợp hai người họ vừa ra khỏi cửa, cô bé gấp gáp giậm chân, sống chết đòi phải đứng tại cửa đợi bọn họ trở về. Ai ngờ phải đứng đợi ròng rã hơn một canh giờ.
"Được rồi được rồi, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp, nhiều người nhìn thế này." Tô Thiếu Bạch cúi đầu thấy nước mắt ngân ngấn quanh viền mắt cô bé đang có xu hướng muốn chực trào, bèn vội vàng dỗ dành. Sữa Bò trong lòng cậu bị kẹp giữa, bất mãn giãy dụa.
"Ơ! Đây là gì thế?" Tưởng Mạc Ngọc nín khóc mỉm cười, thoáng chốc sự chú ý đã chuyển sang cục lông trắng trắng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Sữa Bò.
Không khóc là tốt rồi, Tô Thiếu Bạch vừa vặn ngăn cản được lũ lụt bèn thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy Sữa Bò từ trong lòng ngực mình ra, lặng lẽ đưa cho Tưởng Mạc Ngọc, "Nó tên là Sữa Bò, là linh thú ca nhận nuôi từ mấy ngày trước." Rồi lại điểm lên chóp mũi Sữa Bò, nói, "Nhớ ngoan đó, nếu lại gây rắc rối tối nay sẽ không có cơm ăn đâu."
Sữa Bò cọ cọ đầu ngón tay cậu hòng lấy lòng, lúc vươn người về phía Tưởng Mạc Ngọc thì ngoan ngoãn như một viên kẹo đường, lắc lắc đuôi, muốn biến thành một cục lông thật dễ thương.
Để cô bé và Sữa Bò chơi đùa vui vẻ rồi, Tô Thiếu Bạch mới nắm tay dẫn cô bé vào sân sau, mấy người chủ tiệm Vương nghe hỏi cũng đã đến, đợi thưởng thức món ăn ngọt hình dạng kỳ lạ của vị đạo trưởng nào đó. Tô Thiếu Bạch lấy hai ổ bánh bông lan phô mai ướp lạnh trong Hàn Băng trận ra, cắt một ổ trong đó thành mười hai phần, chia đều cho từng người ở đây.
Nam Cung Hạo nhìn món ăn đầu bếp nhỏ mang đến, bên ngoài làm màu vàng hơi sém, bên trong thì vàng nhạt, một miếng gọn gàng, bề ngoài cũng khá bình thường. Sau đó thì cầm muỗng bạc nhỏ, dựa theo mẫu của đầu bếp nhỏ cắt một miếng cho vào miệng, mềm nhuyễn hơi ướt, cảm giác nơi đầu lưỡi tựa như chạm phải tơ lụa trơn mượt thượng đẳng, hương vị ngọt ngào, vào miệng là tan, mùi sữa thơm lừng tựa mùi hương trăm hoa đua nở giữa xuân ấm áp, sau khi hạnh phúc nở rộ thì hương hoa tản mạn ra khắp nơi, để lại dư vị thật lâu. Mùi vị món này, vô cùng tuyệt diệu, ngón tay cầm muỗng bạc của Kiếm tu đại nhân ngừng một chút, sau đó lại ăn thêm một miếng, chớp mắt đã oanh tạc hết phần bánh trên đĩa không còn một mảnh.
"Thế nào?" Đầu bếp nhỏ chỉ ăn một miếng, vô cùng hài lòng về mùi vị, bèn trông mong nhìn kim chủ đại nhân nhà mình.
"Cũng được." Nam Cung Hạo nhướng mày, lòng bàn tay khẽ động, cất hết phần bánh bông lan còn thừa trên bàn vào trong vòng trữ vật của mình.
Ta có thể làm lại cho ngươi mà! Thấy hành động của kim chủ đại nhân, đầu bếp nhỏ không khỏi đổ mồ hôi hột. Ổ bánh lớn kia là chuẩn bị cho Kiếm tu đại nhân mang đi một mình, nhưng mà ổ nhỏ này đâu cần phải lấy luôn đâu!
Mà mẹ con Tưởng gia và hai vị chủ tiệm Trương, Vương đứng cạnh cũng đã sớm bị hương vị này hấp dẫn đến mức nói không nên lời. Món bánh này có vị ngọt ngào, vô cùng mềm nhuyễn, còn lưu lại mùi sữa thơm lừng, quả thực là khiến người ăn phải tán thưởng không thôi. Nếu món này được bán trong tiệm, nhất định sẽ không đủ cung cấp cho coi, đồng thời cũng sẽ là món bánh ngọt được ưa thích nhất trấn Thanh Thủy này.
Ai nấy sau khi cảm thán xong, định nếm lần nữa, thì phát hiện sáu, bảy miếng bánh bông lan còn lại, đã không cánh mà bay.