Các vị trưởng lão đành phải thi nhau cúi đầu, "Đều do Chưởng môn làm chủ." Đôi mắt Lý trưởng lão khẽ run, cuối cùng vẫn không cam lòng gục đầu xuống không nói gì.
"Đợi đã!" Liên Vi Sơn đứng cạnh Hứa trưởng lão đột nhiên mở miệng, lạnh lẽo đảo mắt nhìn mấy vị trưởng lão, đường nhìn cuối cùng rơi xuống người Thẩm trưởng lão, "Ta có chút ý kiến, không biết có nên nói hay không."
Cảm giác được ánh mắt bất thiện của Kiếm tu, Thẩm trưởng lão chột dạ thầm mồ hôi lạnh trên trán.
Chưởng môn áo tím ngớ người, cũng không ngờ Kiếm tu đại nhân thờ ơ lại nói chen vào, thoáng lưỡng lự rồi cười nói, "Đương nhiên, Liên huynh cứ nói thẳng."
"Vừa rồi, hình như ta nghe thấy có rất nhiều lời nói xấu Tiểu Bạch. Ta ấy à, khá rộng lượng, vốn chẳng sao cả." Liên Vi Sơn lười biếng nhướng mày, "Nhưng mà đồ đệ nhà ta khá là bao che, hôm nay nó không có ở đây, nhưng sau này lỡ nó biết chuyện, chắc chắn đến bổ cửa động phủ của ta, trách ta không bảo vệ cẩn thận người ký thuộc khế với nó."
Hắn vừa nói xong, ai nấy không khỏi hai mặt nhìn nhau, xung quanh có không ít người chột dạ cúi đầu, trong lòng đánh trống, ý trong ý ngoài của Kiếm tu đại nhân là muốn thay mặt cho Tô Thiếu Bạch, sau đó thu nợ, xem ra là không có ý từ bỏ. Chỉ có Văn đại trưởng lão thầm gật đầu liên tục trong lòng, quả nhiên Liên Vi Sơn y như trong lời đồn, kiêu ngạo không bị bất cứ thứ gì trói buộc, nhìn dáng vẻ này, xem ra là rất để tâm Thiếu Bạch. Sau này nếu có mang Thiếu Bạch đến núi Vấn Kiếm, người này cũng sẽ che chở cho nó nhiều hơn.
"Cho nên," Giọng nói Liên Vi Sơn đột nhiên sắc bén, áo quần khẽ lay động, kiếm ý bén nhọn tỏa khắp người, "Ta đề nghị hiện tại các ngươi nên xin lỗi Tiểu Bạch cho tốt, bằng không đợi sau này nó quá kích động mà chém đứt sơn môn các người để trút giận lại khiến cho sơn môn môn phái bị lệch sẽ không tốt đâu!"
Ối, sớm biết vậy, khi đó đã không tranh miệng lưỡi thiệt hơn rồi. Gió lớn quất vào mặt, Thẩm trưởng lão trưng nét mặt cố vờ như bình tĩnh, nhưng mồ hôi hột trên trán càng ngày càng dày hơn. Kiếm tu xưa nay luôn kính trọng khách khí với Chú Kiếm sư, sao cái vị này hôm nay lại kỳ quái như vậy? Còn mình thì hết lần này tới lần khác gặp xui xẻo đụng phải vị ôn thần này. Bảo hắn xin lỗi Tô Thiếu Bạch, vậy trưởng lão như hắn còn gì là mặt mũi nữa? Giờ rốt cuộc phải làm thế nào mới được đây? Tô Thiếu Bạch kinh hãi chớp đôi mắt hoa đào nhìn về phía thanh niên tóc bạc, trong lòng vừa cảm động lại có chút dở khóc dở cười. Sư tôn Nam Cung Hạo đang làm chỗ dựa cho cậu à? Nhưng mà người nói xấu đồ đệ mình vậy có tốt không thế? Gì mà một kiếm bổ sơn môn chứ, có quỷ mới tin!
"Sư huynh! Xin lỗi!"
"Sư huynh! Huynh đại nhân đại lượng tha cho!"
"Sư huynh, xin huynh tha cho!"
Có một người mở màn xin lỗi, vô số lời xin lỗi nối tiếp vang lên. Ê, ê, tình hình này sao lại có người tin mấy lời này vậy! Tô Thiếu Bạch đổ mồ hôi hột bó tay.
Mắt thấy Liên Vi Sơn không muốn tha thứ cho Thẩm trưởng lão đang trắng bệch mặt mày, Hứa trưởng lão vội vỗ tay hắn, tha được thì tha đi, đệ tử thì thôi đi, nhưng nếu đắc tội với trưởng lão, vậy chẳng phải hậu bối vô duyên vô cớ bị thù hận hay sao?
"Liên huynh nói có lý, Thiếu Bạch vô cớ chịu nhiều lời chỉ trích, ta thân làm Chưởng môn cũng có phần không làm tròn bổn phận, thôi thì thay mặt chư vị tạ lỗi với Thiếu Bạch vậy." Chưởng môn nhanh nhẹn nói, từng câu từng chữ chừa đủ mặt mũi cho Liên Vi Sơn, dứt lời toan thi lễ.
"Chưởng môn không được đâu," Văn trưởng lão vội vàng ngăn lại, nhìn về phía Liên Vi Sơn, "chuyện này dừng ở đây đi."
"Chưởng môn khách khí." Liên Vi Sơn bĩu môi, thu lại kiếm ý toàn thân, quay đầu đi chỗ khác không nói.
"Bằng không giờ liền thay yêu bài cho Thiếu Bạch đi?" Du trưởng lão vội vã nói, đưa một yêu bài cho Chưởng môn. Lúc nãy hắn vừa mới thấy Khí hỏa Hoàng phẩm, trong một thoáng thất thần rồi vội bảo đệ tử mang yêu bài Hoàng phẩm đến, đã sớm đăng ký cho Tô Thiếu Bạch, vừa vặn giờ có chỗ dùng, yêu bài Hoàng phẩm, từ trước đến này đều là do Chưởng môn đương nhiệm ban cho các đệ tử tại Đại hội Bách Khí năm năm một lần. Tô Thiếu Bạch xem như là một ngoại lệ.
"Tốt!" Chưởng môn vui vẻ gọi Tô Thiếu Bạch đến, đặt yêu bài vào tay Tô Thiếu Bạch, "Từ hôm nay trở đi, con chính là đệ tử Hoàng phẩm của Bác Sơn phái, mong con chăm chỉ không ngừng, giữ tâm trong sạch, sớm ngày hoàn thành con đường tu luyện, chấn hưng sơn môn Bác Sơn phái ta."
"Dạ! Đệ tử cẩn tuân lời dạy của Chưởng môn." Tô Thiếu Bạch cung kính thi lễ thật sâu, hai tay tiếp nhận yêu bài màu vàng kim. Tập thể đệ tử vỗ tay bôm bốp, hôm nay bọn họ sao mà may mắn thế này, tận mắt chứng kiến buổi lễ lên cấp của đệ tử Hoàng phẩm mười bốn tuổi, người này đã được định trước là lưu lại một trang sử nổi bật trong lịch sử Bác Sơn phái.
Tô Thiếu Bạch thở phào một hơi, trong lòng vừa rối ren vừa cảm khái muôn vàn, thế giới này hung tàn biết bao, từ cái ngày rơi xuống chân núi Phù Lô đến tận bây giờ, nguy hiểm dồn dập. Chưa đến một năm, cậu đã có mấy phen quanh quẩn bên bờ sống chết, nhưng lại kỳ tích mà còn sống. Hiện tại, cậu đã là một đệ tử Hoàng phẩm danh chính ngôn thuận của Bác Sơn phái, Tô Thiếu Bạch khẽ cong khóe môi, dùng đầu ngón tay vuốt ve chữ "Bác" được sơn bạc, cuối cùng cũng có chỗ sống yên thân rồi.
Sau đó là Liên Vi Sơn cùng mấy người Chưởng môn, Hứa trưởng lão trở lại núi Hoa Đình bàn bạc thuộc khế, Văn trưởng lão cũng ngồi tham dự. Cái gọi là điều khoản thuộc khế, thực ra chủ yếu là xác định những hạng mục cung cấp mà môn phái bên kia định ra cùng Bác Sơn phái, nên chẳng có liên quan mấy với Tô Thiếu Bạch. Cậu ngồi cạnh một lát, ngồi đến mức chân tê rần mà Hứa trưởng lão vẫn còn đang tính toán, bèn chào sư tôn rồi tự mình trở về núi Thám Nguyệt. Dù sao cậu cũng không xen vào được lời nào, chi bằng trở về tiếp tục nghiên cứu phi khí của mình cho tốt vậy.
Tin tức trong nội môn có một vị đệ tử Hoàng phẩm mười bốn tuổi tựa như mọc cánh mà bay, gần như chỉ trong thời gian một nén nhang đã lan truyền khắp toàn bộ Bác Sơn phái. Tên tuổi Tô Thiếu Bạch đương nhiên cũng như sóng biển quét khắp môn phái. Tiểu sư đệ nhà hắn? Hồ Khuê ở trên núi Tình Nhật nghe được tin thì cả kinh nhảy dựng vội chạy về núi Thám Nguyệt.
Lúc Tô Thiếu Bạch trở lại động phủ giữa sườn núi Thám Nguyệt thì đã thấy Nhị sư huynh Hồ Khuê đang giằng co với cục lông Sữa Bò nhà mình trước cửa động phủ.
Cục lông đứng trước cửa, chân trước vươn ra, trưng vẻ mặt uy hiếp về phía Hồ Khuê, không cho hắn bước vào. Hồ Khuê không bận tâm, ngồi xổm trước mặt nó, "Í, còn chưa lớn bằng cái nắp nồi đã học được cách giễu võ dương oai rồi à!"
"Sư huynh!" Tô Thiếu Bạch vội vàng chạy lại nhét Sữa Bò vào trong lòng ngực mình. May mà sư huynh không làm ẩu, bằng không lỡ như bị cục lông đánh trả thì nguy to! Cục lông đắc ý cọ cọ cánh tay chủ nhân, giống như muốn kể công.
"Về rồi đó hả!" Hồ Khuê phủi tay, trước mặt hắn có hơn mười món ăn, xem ra hồi nãy muốn cố gắng dùng thức ăn để lừa cục lông nào đó nhưng lại không thành công. Tô Thiếu Bạch nhìn kỹ, trên trán không khỏi đổ mồ hôi hột, chân giò lợn, hoa quả khô thì thôi đi, sao lại có cả hoa Phú Cẩm nữa? Sư huynh muốn chó nó ăn sao? Nhưng mà Sữa Bò thấy mấy thứ này là nổi cáu ngay đó!
"Sư đệ, đệ là yêu quái hả? Tốc độ tu luyện sao nhanh dữ thần vậy?" Tô Thiếu Bạch còn chưa mở miệng hỏi tại sao Hồ Khuê lại đến đây thì người ta đã tự tay quàng cổ cậu, vò vò đầu tóc ai kia cho hả giận. Nghe thấy có một đệ tử mười bốn tuổi lên cấp Hoàng phẩm, đầu tiên Hồ Khuê kinh ngạc đến mức muốn rớt cằm, vừa hâm mộ vừa đố kỵ, thành tựu khổ tu mấy chục năm của mình đối với người khác lại dễ như trở bàn tay. Đợi đến khi nghe người ta nói đó chính là tiểu sư đệ nhà mình, trong lòng không hiểu sao lại xen lẫn một chút hài lòng. Tóm lại, tâm trạng hắn bây giờ còn phức tạp hơn tám cái linh khí.
"Tóc đệ, tóc đệ!" Tô Thiếu Bạch thảm thiếu kêu, đến hiện tại, việc rời giường chải đầu luôn là một trong những chuyện phiền não trong cuộc đời hiện tại của anh bạn Tô Thiếu Bạch.
"Nói, rốt cuộc là có chuyện gì hả?"
"Thì là....Bà Sa Kính Thiên." Tô Thiếu Bạch tạm thời không dám đem chuyện thần hỏa nói thêm cho người thứ năm biết, nên chỉ có thể dùng cách này để giấu. Vì trong lòng cảm thấy áy náy đã lừa dối sư huynh, nên cậu thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Hồ Khuê.
"Đệ thật sự đạt được cơ duyên lớn vậy trong Bà Sa Kính Thiên sao? Mau nói cho ta rốt cuộc đã có chuyện gì rồi!" Hồ Khuê quàng cổ cậu không chịu buông, lôi kéo thân thể xiêu vẹo của Tô Thiếu Bạch vào động phủ.
Cùng lúc đó, trên núi Lạc Hà.
Hách Liên trưởng lão trở lại động phủ của mình, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, chỉ có đệ tử Bạch phẩm mới có thể tiến vào Bà Sa Kính Thiên, tuy rằng Tô Thiếu Bạch mang yêu bài đệ tử động tu không có phẩm trật, nhưng nếu Khí hỏa của bản thân không đạt tới Bạch phẩm, thì bảo địa chắc chắn sẽ tống nó ra ngoài. Hay nói đúng hơn là, Khí hỏa của Tô Thiếu Bạch sớm đã lên Bạch phẩm? Vậy tại sao thà rằng chịu bị chỉ trích cũng phải lừa người khác không nói ra? Quả thật là trùng hợp luyện hóa ra Khí hỏa trước khi Bà Sa Kính Thiên mở ra sao? Hay vẫn còn bí ẩn nào khác?
Không đúng, trước đây Tư Đồ Phong luôn miệng đảm bảo với hắn, Tô Thiếu Bạch là kỳ tài tu luyện, lẽ nào đồ đệ của mình biết chút gì đó?
"Thập Nhị, con đến gọi Tư Đồ Phong qua đây cho ta!" Hắn sầm mặt nói với đệ tử tùy thân của mình. Tư Đồ Phong đang đốc thúc ở hầm mỏ, nghe nói sư tôn gọi gấp, bèn vội vã chạy về núi Lạc Hà.
"Đệ tử bái kiến sư tôn." Đệ tử tùy thân truyền lời nhắn cũng không nói rõ sư phụ có việc gì gấp, có điều sắc mặt rất khó coi. Lúc này Tư Đồ Phong vừa nhìn, thì thấy gương mặt Hách Liên trưởng lão ngồi ngay ngắn trên ghế quả thật là trầm như nước.
"Phong nhi, vi sư hỏi con, Tô Thiếu Bạch đó, rốt cuộc là con quen từ lúc nào?" Hách Liên trưởng lão trầm giọng hỏi.
Tô Thiếu Bạch? Tư Đồ Phong đột nhiên nghe thấy cái tên này thì sửng sốt. Sao sư tôn tự dưng nhắc đến đứa trẻ đó, chẳng lẽ là vì chuyện trừng phạt Lâm Bái ư? Hôm nay đến phiên hắn trực ca tại hầm mỏ, nên hoàn toàn không biết chuyện trong nội môn, đương nhiên cũng không biết tin Tô Thiếu Bạch kiểm tra Khí hỏa trước mặt mọi người trước Bác Văn Đường đã lên đến đệ tử Hoàng phẩm.
"Sao lại không đáp?" Hách Liên trưởng lão thấy hắn trầm mặc, lòng nghi ngờ càng sâu.
"Bẩm sư tôn, đệ tử quen đệ ấy trong hầm mỏ." Thường ngày Tư Đồ Phong coi như cũng được Hách Liên yêu thương, sao lại không nhận ra giọng nói không vui của đối phương cơ chứ, bèn vội vàng cúi người đáp.
"Hầm mỏ?"
"Vâng ạ. Lúc đầu đệ ấy là thợ mỏ núi Phù Lô, sau đó đệ tử phát hiện phẩm cấp viêm thạch đệ ấy thu thập rất cao, bèn chú ý một chút. Sau lại phát hiện Tô Thiếu Bạch có linh nguyên lực trời sinh là Lục phẩm, cảm thấy đây là một lương tài hiếm có, bèn khuyến khích đệ ấy đến tham gia đại hội kiểm tra linh nguyên. Sau đệ ấy quả thực cũng thuận lợi lấy được số hai nhóm Giáp tiến vào Bích xá, cần cù chăm chỉ tu luyện."
"Cho nên hôm đó trước khi kiểm tra Khí hỏa con mới tiến cử nó trước mặt ta?"
"Hồi bẩm sư tôn, đúng vậy."
Đôi con ngươi của Hách Liên trưởng lão khẽ động, than thở, "Đồ nhi, sao hôm đó con không nói cho vi sư biết Tô Thiếu Bạch sớm đã biến hóa ra Khí hỏa. Làm vi sư bỏ lỡ một lương tài."
Tư Đồ Phong thậm giật mình tròn lòng, sư tôn đã biết rồi sao? Hắn vội quỳ xuống, nói, "Sư tôn thứ tội, đồ nhi vô ý lừa gạt, hồi đầu, hồi đầu đồ nhi chỉ muốn tự đệ ấy mang đến cho sư tôn một niềm vui bất ngờ. Ai ngờ....."
Nghe cách nói này của Tư Đồ Phong, chẳng lẽ trước ngày kiểm tra Khí hỏa, Tô Thiếu Bạch đã thực sự biến hóa ra Khí hỏa? Hách Liên trưởng lão đè nén sự khiếp sợ trong lòng, bình tĩnh nói, "Chẳng trách giờ nó đã tu luyện đến Hoàng phẩm rồi, thì ra đã lên cấp sớm hơn người khác."
"Hoàng phẩm? Đệ ấy lên cấp rồi?" Tư Đồ Phong kinh ngạc nhìn sư tôn nhà mình.
"Ừ, hôm nay kiểm tra Khí hỏa trước Bác Văn Đường, đã lên Hoàng phẩm." Hách Liên trưởng lão gật đầu, giọng nói đầy tiếc nuối, "Vi sư thực sự quá hối hận."
"Đồ nhi biết sai......" Tư Đồ Phong hổ thẹn cúi đầu, nếu hắn nói sớm thì sẽ không xảy ra chuyện này.
"Lui xuống đi!" Hách Liên trưởng lão vờ như vô lực mà lắc đầu, phất tay ý bảo hắn lui xuống.