Ngủ thôi ngủ thôi. Kim Đan mới được tạo, Tô Thiếu Bạch mang tâm trạng cực tốt ôm chăn vui vẻ lăn qua lăn lại, ngủ thẳng cẳng khoảng sáu canh giờ.
Đến khi tỉnh lại, Chú Kiếm sư Lục phẩm cảm thấy toàn thân đã tràn đầy sức sống trở lại, Sữa Bò chẳng biết đã về từ khi nào, đang cuộn tròn bên chân cậu ngủ ngon lành. Cậu sảng khoái tinh thần ngồi dậy, cố tình lấy chân chà chà lên cái bụng mềm mại của nó, lớp lông của Sữa Bò trơn mềm như nước, cảm giác cái bụng này có thể sánh ngang với cái chăn tốt nhất mềm mại nhất, càng sờ càng nghiện. Sữa Bò bị chủ nhân chọc ghẹo mà ngay cả mí mắt cũng không thèm động một cái, chỉ giãy dụa thân hình đổi hướng cuộn người, tiếp tục ngủ say.
Kiếm tu đại nhân đã không còn trong động phủ, chắc là đang luyện kiếm, Tô Thiếu Bạch quan sát xung quanh, vô tình phát hiện ngay trong đêm Nam Cung Hạo đã mở cho cậu một gian phòng chuyên dụng trong động phủ.
Cậu hiếu kỳ xuống giường bước qua xem thử, phát hiện kim chủ đại nhân phỏng theo động phủ của cậu ở núi Thám Nguyệt, sâu bên trong là phòng ngủ, gian ngoài phân thành hai động hai bên, theo thứ tự là phòng luyện khí và thư phòng, toàn bộ kết cấu đều được bố trí theo như thói quen của cậu. Chắc không phải vị Nam Cung Hạo mắt cao hơn đầu này chỉ dùng thời gian nửa chén trà ngắn ngủi đó quan sát toàn bộ bố cục động phủ của cậu đấy chứ? Tô Thiếu Bạch không khỏi cảm thấy giật mình với năng lực quan sát của Kiếm tu đại nhân, xem thế là đủ rồi.
Đi đến cửa đá, dưới ánh mặt trời, trước động phủ lấp lánh ánh sáng sắc bén, hai ánh kiếm tím và bạc đan xen vào nhau thành một cơn mưa kiếm không chút kẽ hở, là Liên Vi Sơn và Nam Cung Hạo đang luyện kiếm đối chiêu.
Bạch Chuẩn trốn thật xa, đậu trên một cành cây cách đó hơn mười trượng quan sát, sợ bị ánh kiếm vô tội chém tới. Xem ra là trước kia đã nếm không ít trái đắng nhỉ? "Tiểu Bạch, con tới đúng lúc quá, mau đưa Côn Ngô kiếm cho ta xem thử." Thanh niên tóc bạc vừa thấy Tô Thiếu Bạch đi đến, lập tức thu phi kiếm lại, rút khỏi làn mưa ánh kiếm đó. Nam Cung Hạo cũng thu kiếm đứng bên cạnh.
Tô Thiếu Bạch vội vàng lấy Côn Ngô kiếm màu đỏ từ trong nhẫn trữ vật ra, cung kính đưa cho tôn sư đại nhân, tu vi của Liên Vi Sơn đã là Nguyên Anh kỳ, vậy nên cậu chế tạo dựa theo thuộc tính ngũ hành của Liên Vi Sơ, hơn nữa bản thân cũng đã từng được tham khảo thanh mệnh kiếm trước nên mệnh khí lại càng tăng thêm hiệu quả. Đối với mệnh kiếm, phẩm cấp chỉ chiếm năm phần mười, chung quy vẫn phải dựa vào độ phù hợp của người sử dụng, có thể phát huy được uy lực trên cả cảnh giới của chủ nhân, mới là mệnh khí chân chính.
Liên Vi Sơn tiếp nhận Côn Ngô kiếm cũng kinh ngạc vô cùng, trọng lượng và chiều dài của thanh kiếm này gần như y như đúc với thanh kiếm quen tay trước đó của hắn, mà rãnh hoa văn trên thân kiếm lại bập bùng ánh lửa, kiếm ý cương mãnh tuôn trào, tựa như ngọn lửa rực cháy khiến cho hỏa linh căn trong cơ thể hắn rục rịch, nóng lòng muốn thử. Thử kéo kiếm ra, thì ngạc nhiên phát hiện có chỗ khác nhau, tuy trọng lượng thân kiếm giống nhau, nhưng trọng tâm lại nghiêng về phía trước, hướng đến đỉnh mũi kiếm, lúc chém, đâm, gạt, quét có thể xuất ra tốc độ và sức mạnh lớn hơn, rất thích hợp với kiếm chiêu của hắn.
"Tuyệt!" Liên Vi Sơn thốt lên, rồi cầm lấy Côn Ngô kiếm nhảy vọt ra khỏi núi Vấn Kiếm, tựa như mũi tên rời khỏi dây cung, bay vút lên hơn trăm trượng trên đỉnh núi. Nam Cung Hạo đứng kế bên Tô Thiếu Bạch, Bạch Chuẩn cũng vỗ cánh bay đến đậu trên vai Nam Cung Hạo cọ cọ làm nũng. Kiếm tu vươn đầu ngón tay gãi cổ nó, muốn nó yên tĩnh lại để chuyên tâm xem sư tôn thử kiếm.
Dưới ánh nắng ấm vào đông, chỉ thấy bóng người màu xanh bay vút lên, ánh đỏ nhanh như chớp, trong thoáng chốc người và kiếm hợp lại thành một, bóng kiếm xoay tròn không ngừng, linh hoạt thay đổi, vọt lên chém một phát, ánh lửa tuôn ra khắp phía. Từ mũi kiếm có một con rồng lửa khổng lồ màu đỏ lao nhanh ra, rồng lửa lượn quanh đỉnh núi hai vòng, mãnh liệt phi vút lên cao, tựa như cầu vồng nối thẳng lên trời. "Ầm!" một tiếng thật vang, bụi bay mù mịt, cỏ cây đứt gãy, rơi tán loạn khỏi vách núi cheo leo ngàn trượng, toàn bộ đỉnh núi hoang dã đối diện đều bị san thành bình địa.
"Ha ha ha!" Tiếng cười vui sướng của thanh niên tóc bạc vang vọng khắp các ngọn núi, "Kiếm tốt!"
Tô Thiếu Bạch trợn mắt nhìn ngọn núi hoang dã bị san phẳng chỉ trong chớp mắt, không thể nào! Đúng là cậu rất mong mỏi Côn Ngô kiếm trong tay tôn sư đại nhân sẽ rực rỡ hào quang. Nhưng dù vậy, cậu cũng không ngờ mệnh kiếm thích hợp với tu sĩ lại có thể sử ra uy lực lớn như vậy. Tôn sư đại nhân ở phía đối diện mới thử kiếm thôi mà, chỉ thử chút cảm giác mà đã hủy hơn nửa ngọn núi hả? Lỡ như dùng toàn lực, vậy chẳng phải san bằng nửa Thiên Kỳ môn luôn sao? Rốt cuộc là mình tặng mệnh kiếm hay là tặng quả bom nguyên tử vậy trời!
Nam Cung Hạo trưng vẻ mặt bình tĩnh nhìn sư tôn đại nhân mừng rỡ như điên bay vút trở về, dường như không hề bất ngờ với hiệu quả của Côn Ngô kiếm. Sữa Bò bị tiếng nổ đánh thức, nhanh như chớp xông ra, đứng bên chân Tô Thiếu Bạch mờ mịt nhìn quanh.
"Tiểu Bạch, con thật quá tuyệt vời!" Bóng người màu xanh hạ xuống bên cạnh, định bước đến nhéo mặt Tô Thiếu Bạch. Tô Thiếu Bạch vừa thấy hoa mắt, thì đã bị Nam Cung Hạo kéo dịch ra ngoài hai bước, tránh thoát móng vuốt nguy hiểm của ai kia. Đồ đệ mặt tảng băng trưng biểu cảm "lại nhéo sẽ không cho người gặp hắn".
"Ha ha, được được!" Thanh niên tóc bạc đành giơ tay lên thỏa hiệp, "Tiểu Bạch, con nghỉ ngơi cho tốt trước đi, đợi đến trưa, mấy tên đồ đệ ngốc của ta đều trở về hết, lâu rồi núi Vấn Kiếm không có người mới, cũng nên bảo chúng nó xuất hiện mới được." Liên Vi Sơn phấn khởi ôm phi kiếm Hoàng phẩm của mình đi mất.
Nghĩ lại, kiếm của kim chủ đại nhân chỉ là Cam phẩm, có phải thấp quá không nhỉ? Bỏ tiền mua đồ còn không bằng tặng quà xa hoa, hình như có hơi ngược rồi thì phải! Tô Thiếu Bạch xấu hổ nhìn kim chủ đại nhân, "Mấy hôm nữa ta sẽ luyện phi kiếm mới cho ngươi!"
"Không cần, Tử Điện Thanh Sương rất tốt." Nam Cung Hạo lắc đầu, trở về bãi đất trống trước động phủ, tiếp tục bắt đầu luyện kiếm. Có điều đối tượng đối chiêu lần này đổi lại thành Bạch Chuẩn và Sữa Bò.
Chắc chắn kim chủ đại nhân không tức giận, Tô Thiếu Bạch mới có chút kinh ngạc, Tử Điện Thanh Sương là thanh phi kiếm đầu tiên cậu luyện chế, linh nguyên lực khi đó cũng không đủ trăm sợi, dù là kỹ thuật hay kinh nghiệm luyện chú hoàn toàn không thể sánh được như bây giờ, ngoại trừ có thần thông cũng không còn cách nào xác định được, cậu có thể vỗ ngực cam đoan thanh phi kiếm luyện chú mới sẽ có phẩm cấp tốt hơn cái đầu. Nhưng mà Kim chủ đại nhân lại nói là không cần? Chẳng lẽ Tử Điện Thanh Sương dùng quen tay rồi? Bất luận thế nào, thanh phi kiếm sau này của kim chủ đại nhân, nhất định phải tốt hơn Côn Ngô kiếm mới được!
Nghe tôn sư đại nhân nói mấy vị sư huynh của Nam Cung Hạo đến trưa sẽ ghé qua, Tô Thiếu Bạch tự giác bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Liên Vi Sơn có bảy đồ đệ và hai đồ đệ trên danh nghĩa, ba người đứng hàng ngũ, lục, thất đều ở tại núi Vấn Kiếm, cộng thêm vị Chấp sự trưởng lão kia ở núi Kình Thiên và tứ đồ đệ "chết cũng cần tiền", ừm, chuẩn bị phần cho hơn bảy người là đủ rồi, đầu bếp nhỏ thầm tính toán trong lòng. Vì cá cược với Lý Ức Niên, ba năm gần đây cậu đều vùi đầu khổ tu thuật luyện chú, nên đã bạc đãi bụng mình rất lâu, giờ xem chừng con sâu thèm ăn trong bụng sắp chết đói đến nơi rồi. Đúng lúc Nam Cung Hạo lên Kim Đan đã xuất quan, Côn Ngô kiếm cũng luyện thành, hôm nay cứ làm cho đã đi, chẳng những đãi tiệc cho bản thân và kim chủ đại nhân, cũng tiện lấy lòng mấy vị sư huynh của kim chủ đại nhân luôn một thể, Tử* từng viết, mỹ thực là cầu nối tình hữu nghị của con người đó nha!
*từ có nghĩa là chỉ loại sách Tử (một trong bốn loại sách thời xưa kinh, sử, tử, tập), Tử (子) bao gồm các loại sách do các triết gia (gọi chung là Bách Gia Chư Tử) viết, cùng với sách Phật Giáo và Đạo Giáo, phân làm mười bốn loại: Nho Gia, Binh Gia, Pháp Gia, Nông Gia, Y Gia, Thiên Văn Toán Pháp, Thuật Số, Nghệ Thuật, Chư Lục, Tạp Gia, Loại Thư, Tiểu Thuyết Gia, Thích Gia, Đạo Gia. Linh tham khảo ở đây:
Tô Thiếu Bạch thành thục tạo một phòng bếp tạm thời cho mình tại phía tây động phủ, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn. Đúng là phải cảm ơn tính năng ngưng đọng thời gian thần kỳ của nhẫn trữ vật, nguyên liệu nấu ăn cất giữ bên trong không hề bị biến chất, đối với đầu bếp mà nói thì đây là một chuyện nghịch thiên cực kỳ hạnh phúc! Mười món ăn chính* gồm nấm tuyết xào gà xé sợi, dê quay nguyên con, tôm la hán, sò huyết lột vỏ xào, thỏ thái bát bảo, cải trắng hầm chữ vạn, gà miếng treo lò, thịt nai viên hương gai, thịt rán muối, nấm tươi xào, lại thêm sủi cảo Tứ Hỉ, cháo đậu đỏ.
*trong mười món này thì có vài món nằm trong danh sách các món ăn trong Mãn Hán Toàn Tịch, hay còn gọi là Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa. Nguồn tham khảo:
Lúc làm món đầu tiên, khi trở tay đảo thịt nai viên trong chảo dầu, mùi thơm tản ra trong không khí, ba vị nào đó nhìn như bàng quan luyện tập với nhau lại như chẳng có việc gì mà ngừng một lát, sau đó đều ngừng tập. Hai cái bóng trắng vọt qua bên này, một đậu trên vai Tô Thiếu Bạch, một lượn quanh chân ai kia, một ngẩng đầu một cúi đầu, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm mấy miếng thịt nai viên trong chảo.
Nam Cung Hạo cũng quay ra ngồi trước động phủ, rũ mắt tựa như chăm chú lau Tử Điện Thanh Sương trong tay.
Lúc nãy khi đang tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn thì thấy có mấy hộp whipping cream, lại quan sát động tác của Nam Cung Hạo, Tô Thiếu Bạch chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên xem kim chủ đại nhân thử kiếm. Khác hẳn với cảm giác cương mãnh khi tôn sư đại nhân thử kiếm, xem Nam Cung Hạo thử kiếm còn có một cảm giác như tri âm tri kỷ. Khiến cậu nhớ lại cảm giác khi được ăn món ngọt tuyệt nhất trên đời, đợi mấy hôm nữa rảnh rang, nhất định phải làm bánh flan phủ caramel cho kim chủ đại nhân mới được, để y cảm nhận được sự tuyệt diệu không gì sánh kịp này.
Đến trưa, đúng giờ xuất hiện trước động phủ của Nam Cung Hạo thì ngoại trừ tôn sư đại nhân còn có vị nhị sư huynh đang đảm nhiệm chức vị Chấp sự trưởng lão tại núi Kình Thiên của Nam Cung Hạo, còn có cả ngũ sư huynh và lục sư huynh hiện đang sống tại núi Vấn Kiếm.
Khoảnh khắc những người đó xuất hiện, Tô Thiếu Bạch đã sợ ngây người. Từ lúc Chấp sự trưởng lão ngồi xuống thì đã mở miệng lưu loát giới thiệu những chuyện vặt bên Chú Kiếm sư nên biết trong Thiên Kỳ môn, nói liến thoắng đến tận khi trôi qua được thời gian khoảng hai chén trà cũng không có ý định ngừng lại. Tôn sư đại nhân nhìn không nổi, vất vả lắm mới gọi đi, trong bữa cơm thì lại bị ngũ sư huynh và lục sư huynh xúm lại khen không dứt lời, không đợi Tô Thiếu Bạch mở miệng, kẻ xướng người họa nói không ngừng, y như hai cái miệng nhịp nhàng nối tiếp không kẽ hở, cậu đành phải ngoan ngoãn ngồi tại chỗ nghe mà thôi!
Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, trời má, đây chẳng lẽ chính là thứ mà người ta nói, vật họp theo loài à? Rõ ràng hồi đầu ở trong Bà Sa Kính Thiên thấy bình thường lắm mà. Kiếm tu núi Vấn Kiếm sao lại lắm lời thế kia! Thảo nào Nam Cung Hạo lại ít nói như vậy, chốc lát cứ lời tiếp lời, y như Hoàng Hà ngập lụt vậy, thao thao bất tuyệt luôn.
Chỉ có Nam Cung Hạo là ngồi vững chãi, bình tĩnh cứ như tạp âm xuyên thẳng từ tai này qua tai khác không giữ lại tí nào, hoàn toàn không có biểu cảm như bị quấy nhiễu.
"Tiểu Bạch, để cảm tạ sự chiêu đãi của đệ, bọn ta quyết định nói cho đệ biết nhược điểm lớn nhất của tiểu Thất!" Ngũ sư huynh Triệu Liệt thấy Tô Thiếu Bạch lén liếc tiểu sư đệ nhà mình, bèn ôm vai cậu ghé vào tai nói nhỏ.
Xem ra ngoại giao bằng mỹ thực bắt đầu có tác dụng rồi? Đầu bếp nhỏ kinh hãi nhìn hắn, chớp đôi mắt hoa đào, tiểu Thất trong miệng Triệu Liệt chính là Nam Cung Hạo, nhược điểm lớn nhất của Kiếm tu đại nhân?
"Có điều, sau này mỗi tháng đệ phải làm đồ ăn một lần mới được!" Lục sư huynh Vân Khởi lập tức huơ tay múa chân chỉ những mấy món mỹ thực trước mặt. Rõ ràng đây chính là bí mật mà toàn bộ mọi người của núi Vấn Kiếm đều biết.
"Được!" Tô Thiếu Bạch gật đầu không ngừng, chỉ là làm một bàn thức ăn ngon thôi mà, đổi lấy bí mật của Kiếm tu đại nhân, rất đáng giá!
"Để ta nói đệ nghe," Triệu Liệt đắc ý nhướng mày, dụng sức vỗ vai Tô Thiếu Bạch, giọng nói lại đè xuống cực thấp, "Tuy thiên phú của tiểu Thất rất cao, vô cùng lợi hại, nhưng mà thật ra nó lại rất dễ nhượng bộ đó."
Đầu bếp nhỏ chớp chớp mắt, không thể nào, nghĩ kiểu gì cũng thấy Nam Cung Hạo toàn là bày ra cái khí thế bá đạo không để cho ai có ý kiến phản đối cả, còn hơn cả ép buộc ấy chứ!
Triệu Liệt thấy vẻ mặt của Tô Thiếu Bạch là biết cậu đã từng trải qua chuyện gì, đồng tình vỗ vai cậu, "Bình thường thì đương nhiên không được, nhưng mà ta nói đệ nghe cái này, cái mặt tảng băng của tiểu Thất toàn chỉ để dọa người, nhược điểm của đệ ấy chính là tiếp xúc với thân thể người khác, hồi còn bé lúc vừa mới đến núi Vấn Kiếm, mỗi lần sư tôn ôm hay nhéo đệ ấy một cái, mặt tiểu Thất có thể đỏ cả ngày đó."
Tô Thiếu Bạch đen mặt, mấy huynh chắc chắn không phải là do lực tay của tôn sư đại nhân kinh hãi quá đó chứ? Có điều, chuyện này cậu cũng nhận ra, kỹ năng tránh né tôn sư đại nhân của kim chủ đại nhân gần như là max điểm luôn ấy chứ, hóa ra là vì từ bé gặp chuyện thế này.
"Nếu đệ có chuyện muốn đệ ấy nhượng bộ, cứ ôm đệ ấy trước, nếu ôm rồi mà vẫn không đồng ý, vậy cứ hôn mặt đệ ấy một cái, không thể không thành công." Triệu Liệt tung chiêu cuối cùng. Lục sư huynh Vân Khởi bên cạnh cũng gật gù không ngừng, dáng vẻ y như chỉ cần thử là linh ngay.
Tô Thiếu Bạch:......
Đầu bếp nhỏ hóa đá, vậy nên, mấy sư huynh à, mấy người rốt cuộc đã dùng cái chiêu biến thái này bao nhiêu lần rồi hả? Cái tính cách ngang ngược bá đạo không cho người xen vào hiện tại của Kiếm tu đại nhân, toàn là do cách nuôi dạy vặn vẹo của mấy người và sư tôn mà thành đó hả!