Không ngoài dự đoán, áo giáp đó rơi vào tay Phượng Nhị. Tiếp đó, hắn lại liên tiếp lấy được hai cây san hô đỏ ngàn năm, một vòng nạp vật Cam phẩm, ba nhành cỏ Long Ngọc Quế, phong thái hào phóng xa xỉ khiến ai kia thật muốn cảm thán, quả thực là nghiêm túc điên cuồng mua sắm mà.
Ngay lúc Tô Thiếu Bạch định cảm thán phong thái im lặng vung tay hào phóng của người bên cạnh, người trên đài lại tiếp nhận thêm một khay đồ, lập tức nhướng cao mày, mặt mày đắc chí giơ lên cho bốn phía xem một lần. Trong khay đặt một thẻ ngọc rộng cỡ ba ngón tay, người phụ trách giới thiệu đồ vật cũng không nhiều lời, "Đây là do kiếm tổ Khổ Hư Tử Đại Thừa kỳ để lại, Kiếm phổ Kinh Lôi." Khác với Chú Kiếm sư vô dụng chỉ có thể xem giấy tờ bình thường, Kiếm tu có thể trực tiếp dùng thần thức đọc thông tin trong thẻ ngọc do những vị tiền bối đời trước lưu lại, tiện lợi nhanh chóng, làm một lời nhiều.
Giọng nói còn chưa dứt, hai vị Kiếm tu luôn bất động trong phòng cùng lúc thay đổi sắc mặt, cất bước đến trước cửa sổ, cùng đứng bên cạnh Tô Thiếu Bạch và Phượng Nhị nhìn xuống. Phượng Nhị cũng thu lại tư thái lười biếng. Tô Thiếu Bạch nhìn Nam Cung Hạo và Hạ Mạt cùng bước tới, thẻ ngọc này là đồ tốt à? "Ba viên linh thú châu ngàn năm."
"Năm ngàn khối linh thạch thượng phẩm."
"Bốn đỉnh lô song tu tuyệt sắc." Lầu dưới đã ồn ào ra giá.
Đỉnh lô thì đỉnh lô, đỉnh lô song tu tuyệt sắc là gì? Lò luyện đan cực kỳ đẹp à? Hay là..... Trong đầu Tô Thiếu Bạch ra sức vét hết trí nhớ những ghi chép về sách liên quan đến những loại đỉnh lô kỳ lạ* mà Phượng Nhị đã đưa cho cậu, nhưng cũng không nhớ nổi đây là cái chi.
*nguyên văn là kỳ lô dị đỉnh, ở đây, từ đỉnh và lô có phần giống nhau, đều chỉ cái lò, cái vạc, cái nồi, nhưng từ đỉnh lô trong đỉnh lô song tu lại mang ý nghĩa khác, mọi người cứ đọc sẽ hiểu
"Đỉnh lô song tu tuyệt sắc là gì vậy?" Tô Thiếu Bạch không ngại học hỏi kẻ dưới, bèn quay đầu hỏi Phượng Nhị, nếu nói về đỉnh lô, thì vị Luyện Đan sư này tương đối có uy tín nhất.
Đôi mắt phượng của Phượng Nhị quan sát cậu một chốc, rồi dùng quạt nâng cằm cậu lên, tà mị cười, "Hôn Nhị ca một cái, ta sẽ nói cho đệ biết."
Tô Thiếu Bạch:...
Cái chứng biến thái lúc có lúc không của tên này lại tái phát rồi à?
Nam Cung Hạo đẩy quạt Phượng Nhị ra, nắm lấy gáy Tô Thiếu Bạch cứng rắn chuyển mặt cậu sang hướng khác. Loại chuyện này, chưa cần thiết phải biết.
"Hừ!" Phượng Nhị bị cắt ngang lạc thú đùa giỡn thì hừ lạnh một tiếng, mở quạt ngọc phe phẩy vài cái, vốn muốn nói gì đó, nhưng mắt phượng khẽ híp, chừng như có gì suy nghĩ liếc nhìn Nam Cung Hạo, không lên tiếng.
Lúc này, chủ thẻ ngọc dường như không hài lòng với cái giá mà mọi người đưa ra, bèn phái một đệ tử trẻ tuổi mặc áo đỏ lên đài, năm ngón người nọ kết ấn, vỗ lên trên thẻ ngọc ba cái. Nhất thời, toàn bộ thông tin tựa như hình chiếu, một bóng người màu xanh nhạt gần như trong suốt xuất hiện từ trong thẻ ngọc, cao tầm một người đứng trên không, tay giơ một thanh trường kiếm có tỉ lệ giữa cán và thân là 1-5, đứng tại chỗ vung kiếm. Chém rồi lại áp, ánh kiếm cuồn cuộn như sấm, quét ngang đỉnh đầu mọi người, thu như vô hình, biểu diễn ba kiếm chiêu ngẫu nhiên. Mặc dù chỉ là hư ảnh, nhưng cũng khiến cho ai nấy cảm nhận được cảm giác áp lực vô cùng, đồng loạt biến sắc.
Bộ kiếm pháp này thật sự rất thích hợp cho kim chủ đại nhân! Dứt khoát viết thêm tên Nam Cung Hạo luôn đi, Tô Thiếu Bạch lập tức tán thán trong lòng.
"Năm viên Xích Linh đan cực phẩm, năm viên Dung Tuyết đan cực phẩm, thêm năm ngàn khối linh thạch thượng phẩm." Phượng Nhị trực tiếp chào giá.
"Một món công khí trên Cam phẩm hạ đẳng, có thể tùy chọn!" Tô Thiếu Bạch gần như là vô thức nôn nóng hô to tiếp sau Phượng Nhị, cậu nhất định phải lấy bộ kiếm phổ này cho kim chủ đại nhân mới được! Thứ duy nhất mà bản thân có thể đem ra đấu giá xem chừng chỉ có linh khí. Cam phẩm là đẳng cấp cậu đảm bảo có thể luyện chế được, hơn nữa cũng không thể dễ rêu rao như Hoàng phẩm, nếu không sẽ dễ bại lộ thân phận.
Nghe thấy cậu chào giá, Nam Cung Hạo và Phượng Nhị đều có chút ngạc nhiên.
Toàn sân bên dưới im lặng, nhất thời đều nhìn về phía bọn họ. Linh khí Cam phẩm! Có thể tùy chọn! Người nọ là Chú Kiếm sư ư? Hơn nữa đẳng cấp ít nhất cũng phải là Hoàng phẩm! Mấy hôm trước chẳng phải có một Chú Kiếm sư Lục phẩm ra đời tại Đại hội Bách Khí sao? Nghe nói người đó còn luyện chế ra một thanh phi kiếm Hoàng phẩm nữa.
"Nhóc con, một Chú Kiếm sư như đệ muốn kiếm phổ làm gì hả?" Phượng Nhị gấp quạt lại căm phẫn chọt chọt đầu Tô Thiếu Bạch, tên nhóc chết tiệt này, dám tranh với mình? Không lẽ là vì cái tên đáng ghét phía sau đệ ấy à.
"Ta cảm thấy kiếm phổ đó rất hợp với Kiếm tu đại nhân, trừ y ra thì không thể là ai khác! Xin lỗi, xin lỗi." Nhận ra mình đã làm gì, Tô Thiếu Bạch chắp hai tay xin lỗi với Phượng Nhị, Kiếm tu đại nhân trong lời nói của cậu đương nhiên không phải là Hạ Mạt.
Đôi con ngươi màu hổ phách của Nam Cung Hạo co rút một cái, không ngờ đầu bếp nhỏ lại có thể thản nhiên nói thế.
"Xem như là chừa thể diện cho Vân Hà Đỉnh, không tranh với đệ nữa." Phượng Nhị mất hứng mở quạt ra phe phẩy và cái, ảo nãy lại áy náy nhìn về phía Hạ Mạt đằng sau, người nọ lại nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói chính mình cũng không để ý.
Ba tiếng chiêng vang lên, chủ món đồ chấp nhận điều kiện trao đổi của Tô Thiếu Bạch. Cậu bạn Chú Kiếm sư nào đó đắc ý quay đầu dùng cùi chỏ huých huých cánh tay kim chủ đại nhân, trưng ra cái mặt "Ta lợi hại không, mau khen ta đi!".
Kiếm tu đại nhân nhìn gương mặt phấn khởi cười đến xán lạn như ánh mặt trời của Tô Thiếu Bạch, trong lòng tựa như được phơi mình dưới nắng xuân ấm áp, cả người thư thái dễ chịu, không nén được cũng để lộ một nụ cười cực kỳ nhạt. Nụ cười của đầu bếp nhỏ, dường như còn khiến y vui vẻ hơn cả kiếm phổ.
"Ngươi cứ tranh thủ vui trước đi!" Phượng Nhị tức giận bất bình lườm Nam Cung Hạo. "Đỉnh lô là nói nữ tu hoặc nam tu có thể chất đặc thù, không những có thể cùng nhau sinh hoạt như vợ chồng, mà còn có thể từ những chuyện đó mà tu bổ linh khí của mình từ đối phương." Đôi con ngươi của Phượng Nhị khẽ chuyển, nhìn Tô Thiếu Bạch mà rằng.
Tô Thiếu Bạch:...
Tu sĩ chẳng phải là nên giữ cho tâm thanh tịnh à? Sao mà nghe thế nào cũng giống như đối tượng cực kỳ bi thảm bị ma đầu bổ âm tiếp dương* trong tiểu thuyết võ hiệp hay đọc à.
*nguyên văn là thái âm bổ dương: ý nói là lấy âm mà bổ sung cho dương, kiểu như ngắt âm tinh của đối phương làm thuốc bổ cho bản thân
Khóe miệng của thiên tài Kiếm tu đang giương lên, trong nháy mắt biến mất tiêu.
Chủ nhân của Kiếm phổ Kinh Lôi nhìn trúng hai thanh phi kiếm Cam phẩm thuộc hỏa mà Tô Thiếu Bạch đưa cho chọn, bèn do dự.
"Người có thể cầm hết." Tô Thiếu Bạch phóng khoáng phất tay một cái, xoay người đưa vật trong tay cho Nam Cung Hạo như dâng vật quý. Những thứ này đều là đồ cậu luyện tập trong vòng ba năm nay, tuy là Cam phẩm nhưng so ra vẫn kém Tử Điện Thanh Sương. Khỏi phải luyện chế thêm linh khí đã khiến cậu cảm thấy vô cùng may mắn rồi. Người nọ thấy Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo cười nói vui vẻ, dường như không muốn lợi dụng, bèn lấy ra một thẻ ngọc màu tím khác đặt lên bàn, nhận hai thanh phi kiếm rồi dứt khoát rời đi.
"Đây là gì?" Tô Thiếu Bạch bất giác thấy trên bàn có một món đồ, thẻ ngọc màu tím? Trên mặt thẻ chỉ ghi ngắn gọn ba chữ "Trùng Nhị phổ", tên thật lạ, chẳng lẽ có liên quan đến độc trùng? Đầu bếp nhỏ nhíu mày, hình như đã nghe qua ở đâu thì phải. Mấy thứ như thẻ ngọc quả thực là thứ kỳ thị Chú Kiếm sư mà, căn bản là không thể kiểm tra nội dung trong đó.
"Chắc là hắn muốn đền bù cho đệ." Bảo là một món, nhưng lại đưa hai món, xem ra đối phương không muốn chiếm lợi Tô Thiếu Bạch. Phượng Nhị cũng rướn cổ tò mò nhìn qua, Trùng Nhị phổ?
Đền bù à? Xem ra cũng là đồ tốt, Tô Thiếu Bạch hài lòng nhét thẻ ngọc vào tay Nam Cung Hạo, "Mau xem thử trong thẻ ngọc này là cái gì."
Nam Cung Hạo theo lời cậu mà cầm thẻ ngọc màu tím xem thử, chỉ trong chốc lát thì cứng người biến sắc, y như bị phỏng tay mà vội vàng ném nó vào trong vòng trữ vật của mình. Tô Thiếu Bạch vốn còn đang chờ y giải thích, nhưng lại thấy y không nói một lời mà ném món đồ vào trong vòng trữ vật, thậm chí tai còn phiếm hồng, bèn nhạy bén không hỏi tiếp. Thứ có thể khiến Kiếm tu đại nhân biến sắc nhất định không nhiều, Trùng Nhị phổ? Trùng Nhị? Tô Thiếu Bạch bỗng nhớ đến một chuyện, kiếp trước từng đến Thái Sơn du lịch, có thấy một đá khắc chữ bên sườn núi, là hai chữ "Trùng Nhị". Lúc đó hướng dẫn viên du lịch giải thích thế nào nhỉ? Là một thú vui tao nhã đoán chữ của người xưa, ám chỉ là nơi này vô cùng trăng hoa. Nói vậy, e là Trùng Nhị phổ chính là cách viết nói tránh về sách trăng hoa, không lẽ là viết về bí pháp song tu?
Quả thực vậy, vừa rồi động tác xem thẻ ngọc trước mặt mọi người của Kiếm tu đại nhân chẳng phải không đúng lắm sao? Hèn chi không được tự nhiên như thế, Tô Thiếu Bạch hơi có cảm giác hả hê khi biết được chân tướng. Phượng Nhị và Hạ Mạt thì lại không truy hỏi, đối với bọn họ công pháp bí tịch trong tay người khác đều là những thứ kiêng kỵ không nên hỏi nhiều.
Bị Tô Thiếu Bạch làm cụt hứng nửa chừng, hứng thú của Phượng Nhị sau đó hạ xuống rất nhiều. Tiếp đó chỉ đổi một Quỷ Thạch ấn nghe nói có thần thông gọi hồn.
"Huynh muốn thứ này làm chi thế!" Tô Thiếu Bạch vừa thấy cái thứ đen thùi lùi thì dựng tóc gáy, cái này rõ ràng là đồ của Ma tu mà? Cậu chẳng những sợ quỷ mà còn có chút chột dạ. Có trời mới biết món đồ chơi này có thể đưa thứ gì đến!
"Đệ thì biết gì chứ, lỡ như trong bí cảnh có địa cung mật đạo gì đó, có thể gọi hồn thể của tu sĩ đã mất trong đó là tiện nhất đấy." Phượng Nhị khinh bỉ liếc Tô Thiếu Bạch, vừa thấy sắc mặt ai kia trắng bệch, lập tức cười xấu xa, "Sao nào, Tiểu Bạch sợ hồn thể à?"
Người ta từng chết ở đó, đây rõ ràng nếu không phải là nhận được thông tin sai lệch thì cũng là thông tin biết được quá ít. Hỏi mấy hồn thể của mấy người này để lấy kinh nghiệm, bộ muốn chết sớm hơn hả? Tô Thiếu Bạch nhìn trời, "Huynh thật sự muốn vào Bí cảnh Bích Lạc?" Luyện Đan sư chẳng phải cũng vô dụng như Chú Kiếm sư à?
"Đương nhiên, hai người chẳng phải cũng vào đó đấy thôi?" Phượng Nhị theo thói quen mà mở quạt ra phe phẩy.
"Không phải, bọn ta muốn đi săn Vạn Niên Kim Tình Thú." Tô Thiếu Bạch mím môi lắc đầu, cậu cũng muốn vào Bí cảnh Bích Lạc lắm chứ.
"Vạn Niên Kim Tình Thú? Thì ra là do hai người nhận nhiệm vụ." Phượng Nhị chợt tỉnh ngộ, quan sát hai người, sau đó giơ quạt chỉ Nam Cung Hạo, "Có điều, chẳng lẽ tên này không vào bí cảnh à?"
"Không phải, y vào, nhưng ta không vào. Nào có Kiếm tu dẫn theo Chú Kiếm sư đi rèn luyện chứ." Tô Thiếu Bạch miễn cưỡng cười. Lại nói, quan hệ giữa Phượng Nhị và Hạ Mạt rốt cuộc là thế nào đây, không nhiều Luyện Đan sư ký thuộc khế cùng người khác, hơn nữa xem dáng vẻ của Phượng Nhị, nhìn thế nào cũng không giống người cần phải nhờ người khác cung dưỡng mà ký kết thuộc khế. Vậy hắn và Hạ Mạt là?
"Sao thế, ngươi là người được xem là đứng đầu thiên hạ mà còn sợ không bảo vệ được đệ ấy?" Phượng Nhị ghét bỏ trông Nam Cung Hạo, chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi à, hai người này không giống hắn với Hạ Mạt ư? Hắn vừa nói muốn vào, mặt tảng đá này lại không nói hai lời mà gật đầu cái rụp luôn.
Đôi con ngươi màu hổ phách của Nam Cung Hạo khẽ chớp, nhìn đầu bếp nhỏ ủ rũ, rồi nhớ lại nụ cười xán lạn như ánh mặt trời vừa rồi của cậu, chợt cũng có chút không đành, bèn cắn môi dưới, nói, "Nếu ngươi có thể luyện ra một áo giáp Cam phẩm toàn thân thì ta sẽ mang ngươi vào đó."
"Thật không?" Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu, đôi con ngươi đen lấp lánh ánh sáng tựa đá quý, chợt nhào tới ôm Nam Cung Hạo, vỗ mạnh vai ai kia, "Kim chủ đại nhân ngươi thật tốt!" Cậu thấp hơn Nam Cung Hạo cỡ một cái đầu, hành động này rõ ràng khá là tốn sức, nhưng vẫn làm không biết mệt.
Nhiệt độ truyền đến cách một lớp y phục khiến y nhớ đến hình ảnh ướt át vừa thấy trong thẻ ngọc, thân thể Kiếm tu lập tức cứng ngắc, vành tai đỏ rực, lặng lẽ giơ ngón tay đẩy Tô Thiếu Bạch ra khoảng nửa cánh tay.