Giữa một mảnh rừng rậm mênh mông, trụ trời đằng kia phải chèo chống một thế giới nguy nga tráng lệ, Quân Trì hóa thành nguyên hình Chu Tước, chở Hoàn Vũ và Thăng Tương trên lưng, bay theo hướng Thăng Tương chỉ định.

Càng tiếp cận trụ trời, uy áp Thần Long càng nặng, thế nên Quân Trì bay không nhanh, hắn có thể cảm nhận được thiên địa oai phong, cũng hiểu tiên nhân sáng tạo một thế giới như vậy có năng lực xuất chúng cỡ nào.

Hắn đang dần định nghĩa được tu tiên.

Tiên đồ mênh mông vô tung tích, trong tâm Quân Trì, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.

Giống như yêu tu Hoàn Vũ và Thăng Tương, ít nhất phải có năng lực bảo hộ;

Hoặc như trụ trời có thể chèo chống lực lượng Thần Long một phương;

Cũng có thể là Ninh Phong tiên quân – người đã dùng tiên lực trùng tu kết giới và pháp tắc;

Đó là lực lượng, và cũng là trách nhiệm.

Theo thời gian trôi qua, cảm giác áp lực và thống khổ trước chuyện Quân Yến bị Vạn Tương Quy kiếm ở nhờ đã thoáng giảm một ít.

Tuy nhìn trụ trời rất gần, nhưng lấy tốc độ Quân Trì bay, vẫn tốn mất hai canh giờ, lúc này chỉ mới đến chỗ sơn mạch [núi non] nằm gần trụ trời.

Sơn mạch so với trụ trời thì thấp hơn rất nhiều, nhưng nếu đáp xuống, sẽ phát hiện những ngọn núi này chẳng thấp bé đến thế.

Nơi đây linh mạch hội tụ, linh khí tràn trề, trên một sườn núi, còn có một mái nhà tranh, hồ sen ở sân trước, còn phía sau là rừng trúc, trông như chỗ cư sĩ nhân gian hay ẩn cư.

Thăng Tương thảy một lệnh bài lên sườn núi kia, cấm chế xung quanh mở ra, Quân Trì nhanh chóng chở hai người bay xuống, bởi vì sân trước không đủ lớn, hắn không thể nào đáp xuống đất, chỉ đành bay giữa không trung.

Hoàn Vũ và Thăng Tương nhảy lên, rơi xuống đất.

Lúc này Quân Trì mới biến nhỏ hơn, hóa thành một con Bạch Hạc (1) không lớn không bé, đáp xuống.

Ngay sau đó, một nữ đệ tử xinh đẹp từ trong nhà tranh đi ra, hành lễ chào mấy người.

“Thăng Tương sư thúc, Hoàn Vũ tiền bối, Lung Linh hữu lễ.” Nói xong, còn liếc nhìn Quân Trì một cái, ước chừng không nhớ Thăng Tương hay Hoàn Vũ từng sử dụng loại kỵ sủng nào như vậy trước kia.

Thăng Tương hỏi: “Lưu Quân sư thúc đâu?”

Nữ đệ tử Lung Linh liền đáp, “Sư thúc đang ngủ trưa.”

Tính tình Thăng Tương hay nóng vội, gấp gáp nói: “Phiền ngươi mau vào truyền lời, nói ta chờ bên ngoài, có chuyện quan trọng muốn thông báo.”

Lung Linh thấy Thăng Tương và Hoàn Vũ sốt ruột, nhanh chóng trả lời: “Sư thúc, tiền bối, mọi người chờ một lát, ta vào truyền lời ngay.”

Lung Linh tiến vào, chốc lát đi ra gọi Thăng Tương cùng Hoàn Vũ vào.

Quân Trì không chậm trễ, vội vàng theo sau.

Lung Linh thấy kỵ sủng cũng vào trong, định cản hắn lại, Hoàn Vũ ngăn: “Cứ để hắn vào.”

Lung Linh hơi kinh ngạc, đánh giá Quân Trì vài lần mới cho hắn đi.

Nàng nhìn lâu như vậy, vẫn không biết hắn thuộc chủng loại gì.

Mà Quân Trì vốn hay nói nhiều, bị chuyện Quân Yến đả kích, tâm tình trầm trọng, không muốn nói bất cứ câu nào, đương nhiên sẽ không giải thích nghi hoặc của Lung Linh.

Nhìn từ bên ngoài, đây chỉ như một mái nhà tranh nho nhỏ, vào cửa xong, mới phát hiện còn có càn khôn khác.

Bước vào là một đại sảnh lớn, trái phải đều có phòng, còn có cầu thang dẫn lên tầng trên.

Lung Linh đi trước dẫn đường, mang theo hai người một điểu lên lầu, lầu hai bất đồng lầu một, chỉ có duy nhất một gian phòng lớn, mạn sa màu xanh trên cột rũ xuống, không gió mà bay, gian phòng thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, không biết là mùi gì, nhưng có thể khiến nhân tâm bình thản.

Quân Trì nghĩ, có lẽ đây chính là thứ bài trừ ma chướng khi tu hành, phòng ngừa nhập ma.

Bài trí bên trong gian phòng khá giống gia đình giàu có, bên phải bày mạn sa và mấy cái bồ đoàn, còn ở bên trái là một chiếc giường lớn.

Mà cái người đang ngồi trên giường, một thân khoác hắc y, tóc dài rũ xuống giường, mặt không chút biểu tình, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi đến đây, vì chuyện gì?”

Thăng Tương và Hoàn Vũ trước mặt một nhà Nhạc Ly, tư thái tương đối cao, chắc vì tu vi cao hơn bọn họ, nhưng lúc nay thái độ hai người lại hết sức cung kính, hành lễ nói, “Thăng Tương bái kiến sư thúc.”

“Hoàn Vũ bái kiến tiền bối.”

Lưu Quân đã là Độ Kiếp kỳ, khi Thần Long Chi Uyên sụp đổ, hắn vốn dĩ có thể phi thăng thành tiên, bất qua hắn đè nén tu vi không để mình phi thăng, về sau Thần Long Chi Uyên sụp đổ trong quá trình chữa trị, hắn vẫn lưu lại Thần Long Chi Uyên, thủ hộ trụ trời trung ương.

Bấy giờ, hắn nhẹ nhàng nâng tay, mạn sa màu xanh trong phòng đều tự quấn lên.

Quân Trì cũng thấy hình dáng thật của Lưu Quân.

Tu sĩ Độ Kiếp kỳ, đã có thể khống chế nhục thể không thấy bất kỳ trạng thái nào, bất quá Lưu Quân dường như chẳng thèm để ý tướng mạo mình.

Tóc và lông mi hắn đều có màu trắng bạc, hạc phát hồng nhan*, tu vi cảnh giới nội liễm, nhìn như một phàm nhân bình thường, chẳng qua khí độ ung dung tỏa ra, không phải thứ phàm nhân có thể có.

(*) tóc trắng như lông nhạc, mặt hồng tựa trẻ con.

Quân Trì nhìn Lưu Quân xong, nhanh chóng tỏ vẻ thần phục, mà từ khi bọn họ xuất hiện giữa hư không, Lưu Quân đã biết thân phận Quân Trì.

Hắn nhàn nhạt nói: “Mấy vạn năm rồi bổn tọa chưa thấy Chu Tước, mà ngươi lại có vài điểm bất đồng.”

Quân Trì cúi đầu nói: “Vãn bối Liễu Quân Trì bái kiến tiền bối, khẩn cầu tiền bối cứu xá đệ.”

Lưu Quân trả lời: “Sự tình ở Đông Cảnh Long Cốt Sơn, bổn tọa đã biết đại khái.”

Hắn nói xong, liền nhìn về phía Thăng Tương, Thăng Tương có một kiện linh khí, tên gọi bình Âm Dương chuyển sinh, linh khí bên trong nồng đậm, có thể chứa vật sống, Quân Yến đã được hắn hút vào trong bình Âm Dương chuyển sinh.

Hắn phóng Quân Yến ra khỏi bình, để Quân Yến nằm thẳng trên sàn nhà căn phòng.

Lưu Quân nhìn Quân Yến, trực tiếp đứng dậy, giây láy sau, hắn nửa ngồi xổm bên cạnh Quân Yến, dò xét cơ thể y.

Sau đó nhìn về phía Quân Trì, nói: “Ngươi hãy kể lại tình huống lúc đó.”

Quân Trì không dám chậm trễ, kể lại câu chuyện bắt đầu từ khi bảy tên tu sĩ nhân loại đến Long Cốt Sơn bị Nhạc Ly đánh bại, sau đó lại có tám tên tu sĩ kéo đến, một trong số đó là ma tu, tu vi cao thâm, cả Nhạc Ly cũng chẳng phải đối thủ, mỗi lần chỉ cố tránh mũi nhọn, ngăn chặn gã, mà gã tu sĩ này, lại biết rõ chỗ để Vạn Tương Quy kiếm, hơn nữa còn biết cởi cấm chế và phong ấn Vạn Tương Quy kiếm bên trong Nịnh Hinh Cung, bởi vì gã cởi được một phần phong ấn, mới dẫn đến chuyện thanh kiếm này sáp nhập vào cơ thể Quân Yến.

Quân Trì nói xong, nhìn về phía Lưu Quân, cung kính hỏi thăm: “Chẳng hay tại sao Vạn Tương Quy kiếm lựa chọn đệ đệ vãn bối, đệ ấy còn cứu được hay không?”

Lưu Quân nói: “Hết thảy đều là nhân quả. Trong cơ thể đệ đệ ngươi có một hồn Ninh Phong tiên quân năm đó, vì thế Vạn Tương Quy kiếm mới sáp nhập cơ thể y. Bất quá một hồn này không có tác dụng quá lớn, bản thể Ninh Phong tiên quân ở tiên giới dựng dục tiên thể trời sinh, về sau Ninh Phong tiên quân vẫn lạc, thần hồn tản ra, những thần hồn tản ra không khác phàm nhân mấy, vậy nên một hồn đã tiến vào cơ thể đệ đệ ngươi, không lợi, ngược lại dẫn Vạn Tương Quy kiếm tới. Vạn Tương Quy kiếm uy năng cỡ nào, đệ đệ ngươi sao thể thừa nhận nổi? May mà thanh kiếm tiến vào lập tức ngủ say, bằng không y sẽ bạo liệt mà vong.”

Quân Trì lắng nghe, càng nghe càng kinh hồn bạt vía.

Lưu Quân tiếp tục nói: “Bổn tọa không thể lấy Vạn Tương Quy kiếm ra khỏi cơ thể lệnh đệ, bất quá có thể cải biến thân thể lệnh đệ, giúp y thích hợp để Vạn Tương Quy kiếm sống nhờ hơn, y có thể sống đến khi Vạn Tương Quy kiếm thức tỉnh. Bất quá tiên đồ về sau không cần nghĩ nữa, tiềm năng của y đều bị đoạt mất, không thể tăng cấp.”

Quân Trì nói: “Khẩn cầu tiền bối cứu xá đệ, chỉ cần sống lâu hơn, cũng tốt rồi.”

Lưu Quân nhẹ “Ừm” một tiếng, không chậm trễ thời gian, bảo mấy người rời khỏi phòng, hắn sẽ thi pháp sửa đổi thân thể y.

Ra ngoài mái nhà tranh, trước hồ sen có một cái chòi làm bằng cỏ tranh để nghỉ mát, mấy người qua đó ngồi.

Hoàn Vũ thấy Quân Trì một mực ưu sầu, mặc dù Quân Trì đang ở hình thái Chu Tước, thế nhưng nét lo lắng trên Chu Tước, mọi người đều hết sức rõ ràng.

Hoàn Vũ nói với hắn: “Người hà tất làm bộ dáng thế này, lệnh đệ có Lưu Quân tiền bối mở rộng đan điền và sửa chữa kinh mạch thân thể, có thể nâng tu vi cao nhất lên Kim Đan hậu kỳ, mặc dù thiên phú lệnh đệ trác tuyệt, dựa vào bản thân, nhưng cũng chưa chắc tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ, vậy nên cải tạo thân thể có thể nâng tu vi, đây chưa thể coi là chuyện xấu.”

Quân Trì đáp: “Đa tạ tiền bối khuyên giải, Quân Trì minh bạch.”

Nói đến đây, Hoàn Vũ lại lười biếng tựa lên lan can nghỉ ngơi, nhấc một chân lên, giống như không xương cốt, nghiêng người nhìn Quân Trì, hỏi: “Ta thấy tu vi ngươi sau khi hóa thành người và Chu Tước chênh lệch khá lớn, ngươi chỉ là bán yêu thôi sao?”

Quân Trì nghe Hoàn Vũ nói vậy, biết y muốn chỉ điểm mình, nói: “Như lời tiền bối nói, đúng vậy. Mẹ ta và Quân Yến là Chu Tước, còn cha là phàm nhân. Khi ta rời khỏi trứng là hình dáng Chu Tước, còn Quân Yến là hình người.”

Hoàn Vũ nói: “Thân thể ngươi rất lạ, có thể để ta dò xét một phen không?”

Quân Trì không dám chần chờ, đi qua, Hoàn Vũ nhìn hình thái Chu Tước màu xám đen, cười nhạo: “Ngươi biến về hình người rồi hẵng tới, như vậy ta không dò xét được.”

Quân Trì sửng sốt, nói xin lỗi, “Thỉnh tiền bối chờ một lát.”.

Nói xong, nhanh chóng bay tới rừng trúc cạnh nhà tranh.

Hoàn Vũ nhìn thoáng qua, liền bị Thăng Tương bóc mẽ: “Ngươi nói lời trái lòng.”

Hoàn Vũ nói: “Đó là duyên phận giữa ta và hắn.”

Quân Trì biến thành hình người, mặc xiêm y chỉnh chu, rồi mới quay về cái chòi nghỉ mát.

Hoàn Vũ nói: “Lần đầu tiên ta thấy yêu tu hóa thành người mà không thể dùng da lông biến thành y phục.”

Quân Trì đành nói: “Vãn bối thất lễ rồi.”

Hoàn Vũ cầm tay Quân Trì, cho một tia chân nguyên xâm nhập, Hoàn Vũ là yêu tu thuộc tính Thủy, chân nguyên nhu hòa triền miên, không khiến Quân Trì cảm thấy khó chịu.

Hoàn Vũ cầm một hồi lâu, mới buông Quân Trì ra, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc, điều này khiến Thăng Tương tò mò đứng dậy, cũng muốn dò xét thân thể Quân Trì.

Hoàn Vũ vội ngăn cản hắn, nói: “Hắn không thể chịu nổi chân nguyên ngươi.”

Thăng Tương nói: “Vậy ngươi mau kể tình huống cơ thể hắn đi, đừng có ở đây làm mất khẩu vị ta.”

Hoàn Vũ nói: “Thế ngươi đừng đứng trước mặt ta tỏ bộ dáng tu vi cao thâm hơn, dám không?”

Thăng Tương nói: “Tu vi ta vốn cao thâm hơn ngươi, lần đó ngươi gặp chuyện, không phải nhờ ta cứu sao.”

Hoàn Vũ đáp: “Ta đâu mượn ngươi cứu.”

Thăng Tương giơ chân đạp y một cú, “Tiểu huynh đệ Quân Trì còn đang chờ, rốt cuộc có nói hay không.”

Bấy giờ Hoàn Vũ mới đứng đắn nói: “Trong cơ thể ngươi vừa có yêu đan, vừa có ma đan. Bất quá yêu đan và ma đan không phải của ngươi. Yêu đan bị yêu anh trói trụ thành đan, khi ngươi hóa thành Chu Tước, là sử dụng chân nguyên yêu đan này, bất quá chỉ sử dụng được một thành, nên yêu thú mới đạt cấp sáu mà thôi. Mà cái ma đan kia, quả thật hiếm có, chẳng qua trên đó dính đầy cấm chế, ngươi không thể dùng. Khi ngươi hóa thành hình người, ma đan và yêu đan vừa vặn chống lại nhau, nên ngươi không cách nào sử dụng linh lực, không có tu vi. Mà thân thể ngươi, vừa vặn là Ngũ Hợp Thiên Nguyên Thể, linh căn tồn năm loại vốn tương sinh tương khắc lại hoàn toàn đồng phẩm chất, cho nên mới khóa được yêu đan và ma đan bên trong, nếu không dùng chân nguyên thăm dò cơ thể ngươi, thì không cách nào biết tình huống lúc này. Bất quá dù có dò xét, không phải tu sĩ đẳng cấp cao như ta, thì cũng không được.”

Mặc dù Quân Trì kinh ngạc và rung động, nhưng lòng còn vướng bận chuyện Quân Yến, nội tâm không quá phập phòng, chỉ nói: “Mẹ sinh ta và đệ đệ xong thì vẫn lạc, có lẽ trước khi chết, bà để yêu đan và ma đan không biết từ nơi nào vào trong cơ thể ta. Ngay cả ta cũng không biết lại lịch ma đan này.”

Hoàn Vũ nói: “Có lẽ là vậy, yêu đan kia quả thực chỉ có Chu Tước nhất tộc mới có, lửa nóng vô cùng.”

Quân Trì lại hỏi: “Tiền bối, không biết ngươi có biện pháp lấy ma đan ra không, nếu vậy, dù ở hình người, vẫn có thể tu hành.”

Hoàn Vũ cười một tiếng, “Ma đan và yêu đan trong cơ thể ngươi tương sinh chống đỡ, nếu lấy ma đan ra, chỉ sợ ngươi không chịu nổi yêu đan, tự bạo mà vong.”

Quân Trì giật mình cứng miệng, sau đó liên tục gật đầu.

Cảm ơn Hoàn Vũ xong, hắn nhìn mái nhà tranh bên kia, thế nhưng không nhìn ra bất kỳ động tĩnh gì.

Hắn nghĩ, cơ thể hắn phong ấn ma đan và yêu đan, còn đệ đệ thì nuôi một thanh kiếm, cả hai huynh đệ quả thực đồng bệnh tương liên.

Trừ thở dài, không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với chuyện này.

Quân Trì nghĩ sau này Quân Yến sẽ cần mình bảo vệ, nên không dám lãng phí thời gian, hóa thành Chu Tước, Hoàn Vũ hảo tâm chỉ đạo hắn tu luyện.

Hoàn Vũ dạy hắn sử dụng thần trí dò xét yêu đan, sau đó dẫn linh khí từ ngoại giới, linh khí vào đan điền lập tức thành chân nguyên, dùng chân nguyên đụng vào yêu đan, nháy mắt bị yêu đan hấp thụ, nhưng lúc đợi, chân nguyên sẽ tràn khỏi yêu đan, khi đó đem chân nguyên tràn ra nhanh chóng sử dụng.

Cứ thế tuần hoàn, tự mình khống chế, đã đủ chậm rãi điều động yêu đan tràn càng nhiều chân nguyên hơn.

Hoàn Vũ nói yêu đan bị yêu anh trói buộc biến thành, muốn Quân Trì vận dụng thỏa đáng, là có thể đạt tới cấp bảy yêu thú.

Chẳng qua tồn một điểm xấu, yêu đan đó không phải của bản thân Quân Trì, nếu Quân Trì sử dụng yêu đan này theo thói quen, chỉ sợ hắn không cách nào tự kết yêu đan cho bản thân nữa, tu vi chỉ mãi dừng lại ở cấp bảy.

Mà thọ nguyên hắn cũng sẽ không cao, khó khăn lắm mới đạt đủ tuổi thọ Chu Tước, ước chừng hai ngàn năm.

Hai ngàn năm tuổi thọ, trong mắt Quân Trì, chính là dài đằng đẵng, nhưng đối với “lão già” Hoàn Vũ sống mấy vạn năm, quả thật thập phần ngắn ngủi.

Quân Trì rất biết ơn sự trợ giúp của Hoàn Vũ, thế nhưng hắn không có thời gian chú tâm vấn đề yêu đan.

Đầu tiên Quân Trì phải bảo vệ Quân Yến, cái gã muốn đoạt Vạn Tương Quy kiếm vẫn chưa chết, không biết đang ở đâu, chỉ cần kiếm còn trong cơ thể Quân Yến, ngày nào đó gã sẽ tìm Quân Yến đòi lấy ra.

Hơn nữa thanh kiếm đang trong người Quân Yến, như một quả bom hẹn giờ, ngày nào đó sẽ nổ cướp đoạt mạng y.

Hắn hy vọng trước khi bị thanh kiếm bạo tạc, sẽ lấy được thanh kiếm ra, hơn nữa còn tìm được biện pháp khôi phục tiềm năng Quân Yến.

Hắn phải tu luyện, bỏ qua vấn đề yêu đan, bây giờ không phải lúc để suy tính, hai ngàn năm tuổi thọ, hai ngàn năm có thể làm rất nhiều chuyện.

Cho nên chuyện của hắn ư? Sau này hẵng nói.

Lưu Quân sửa chữa thân thể cho Quân Yến, phải thật tận lực, quá trình này không chỉ một hai lần là xong.

Ba người ngồi đợi ở chòi chín chín tám mươi mốt ngày, cánh cửa nhà tranh mới chịu mở ra.

Quân Trì vẫn luôn tiêu hóa lời dạy của Hoàn Vũ, lúc này vội nhìn sang.

Lung Linh đi phía trước, đằng sau nàng là một tu sĩ trẻ tuổi, dáng người cao gầy, ánh mắt đạm mạc, sắc mặt trắng nõn, cặp môi đỏ mọng, đôi mi thanh tú, một thân hồng y chậm rãi bước ra.

Chỉ khi y thoáng nhìn Quân Trì, ánh mắt mới khẽ động, thấp giọng gọi: “Ca ca.”

Thanh âm y rất khàn, Quân Trì nghe xong, lệ muốn trào ra, bất quá hắn đang ở hình dạng Chu Tước, muốn khóc cũng chẳng được, vì vậy bay qua, dang cánh ôm cả người y, dù hơi bất tiện, nhưng cuối cùng vẫn đứng trước mặt Quân Yến.

Quân Trì cảm thán nói: “Đệ cao hơn nhiều rồi.”

Quân Yến chỉ yên tĩnh nhìn hắn, rồi duỗi bàn tay ra, Quân Trì biết ý y, nhưng không biết nên làm thế nào, do dự một phen, cuối cùng biến nhỏ thành Chu Tước lông xù, trông như gà con màu xám tro, đáp lên tay Quân Yến, Quân Yến bưng lấy hắn, nói: “Ca ca, mấy ngày nay, cơ thể ta từ trong ra ngoài đều đau, nhưng giờ đã không sao rồi.”

Quân Trì biết muốn thúc đẩy đan điền và kinh mạch mở rộng, còn phải nhanh chóng kết đan, quá trình thống khổ đến nhường nào, nhìn Quân Yến cứ thế mà hời hợt một câu, lòng Quân Trì chua xót không chịu nổi.

Hắn vội nói với Quân Yến, “Nhờ Hoàn Vũ tiền bối và Thăng Tương tiền bối cứu ngươi rồi mang ngươi đến đây, ngươi mau mau cảm tạ bọn họ.”

Quân Yến không biểu hiện tính tình rắm thối nữa, bất quá thần sắc chẳng thân thiện tí nào, rất bình thản, nhìn theo hướng Quân Trì chỉ, hành lễ với Hoàn Vũ và Thăng Tương, “Đa tạ hai vị tiền bối cứu giúp.”

Hoàn Vũ nói: “Đấy là vận mệnh của ngươi.”

Thăng Tương cũng nói: “Cưỡng ép mở rộng đan điền và kinh mạch, không phải ai cũng chịu được, trong vạn người tu sĩ, chưa chắc có kẻ sống sót. Cho nên ta và Hoàn Vũ không dám kể công, mà do vận mệnh của chính ngươi.”

Quân Trì cảm thấy mình bị hai người này gạt rồi, thời điểm trước khi Quân Yến mở rộng đan điền và kinh mạch, bọn họ chưa từng nói rằng chuyện này rất nguy hiểm, lúc đó Quân Trì còn tưởng sẽ thành công 100%.

Bất quá hắn không giận Hoàn Vũ với Thăng Tương, chỉ nói: “Mang Quân Yến đến đây, còn nhờ Lưu Quân tiền bối giúp đỡ, đủ khiến hai huynh đệ chúng ta hết sức cảm kích.”

Thăng Tương gật đầu, nhìn về phía Quân Yến: “Ngươi cũng rất đặc biệt, nếu như nguyện ý, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ.”

Quân Trì biết muốn đại năng thu đồ đệ là chuyện khó khăn cỡ nào, hơn nữa mặc dù Thăng Tương là yêu tu, nhưng về sau hóa thành người, hắn theo kiếm tu, kiếm thuật cao thâm, Quân Yến mà được hắn dạy bảo, quả thực tuyệt vời.

Nhưng hắn sợ Quân Yến mắt cao hơn đầu, hơn nữa tính tình xấu, không muốn bái hắn làm thầy, vì vậy dùng thần thức nói với Quân Yến: “Đệ còn nghĩ gì nữa?”

Quân Yến trải qua lần sinh tử này, tính cách hòa thuận hơn nhiều, trả lời Thăng Tương: “Đa tạ sư tôn, được sư tôn thu làm đồ đệ, chính là phúc của đệ tử.”

Quân Trì không ngờ Quân Yến trở nên nhu thuận như vậy, cao hứng đến mức muốn ngất.

Lưu Quân đã bế quan, nên Hoàn Vũ Thăng Tương mang theo hai huynh đệ Quân Trì Quân Yến rời đi, không thể cáo từ Lưu Quân.

Quân Trì hi vọng mình có thể giúp được gì đó, cho nên tự động hóa thành nguyên hình Chu Tước, hai cánh dang ra, rộng khoảng trăm trượng, Hoàn Vũ ngồi trên lưng hắn, mười phần rộng rãi.

Hắn chở mấy người bay về hướng Đông.

Tốc độ Quân Trì so với khi mới vào Thần Long Chi Uyên nhanh hơn rất nhiều, lại bay cao, cho nên chỉ mất mười ngày đã đến động phủ Thăng Tương.

Bản thể Thăng Tương là một con Hắc Giao, cho nên hắn sống trong núi, trên đỉnh một mảnh tuyết trắng xóa, sườn núi đến sơn cốc cây xanh um tùm, giữa hai ngọn núi là khe và hẻm sâu.

Bởi vì Quân Yến bái Thăng Tương làm sư, cho nên phải ở trong núi hầu hạ sư tôn tu hành.

Quân Trì lo cho tình hình đệ đệ, nhất thời không muốn ly khai, hắn không nói rõ, cũng chẳng đề cập đến chuyện rời đi, Thăng Tương cũng chẳng trực tiếp đuổi hắn, cho nên Quân Trì xây một căn nhà gỗ trên ngọn núi khác cách khe núi đó khá xa.

Hoàn Vũ nói y ngủ lâu lắm rồi, không muốn trở về ngủ nữa, cho nên cũng ở lại, còn chiếm cứ căn nhà gỗ Quân Yến mới xây.

Quân Yến không ở chung với Quân Trì, y ở trong sơn động trên đỉnh núi, ngoan ngoãn nghe Thăng Tương dạy dỗ tu luyện kiếm pháp.

Quân Trì và Hoàn Vũ ở chung, ngoại trừ vẻ ngoài lười biếng, những phương diện khác y đều rất giỏi, chỉ điểm Quân Trì không ít, kể cho hắn vô số sự tình giới tu chân và tiên giới, phần lớn là sự tình giới tu chân, hiểu biết của Hoàn Vũ về tiên giới không nhiều, đa số là nghe ngóng được.

Ngoài ra, hắn còn cho Quân Trì hơn mười miếng ngọc giản, bên trong chứa không ít thiên tài địa bảo và đan dược, phương pháp luyện chế pháp bảo linh khí.

Mấy ngọc giản này đều do Hoàn Vũ tự thu thập, bất quá lấy tu vi hiện giờ của y, những thứ này chẳng có tác dụng mấy, nên đều cho Quân Trì.

Y cũng kể Quân Trì nghe thời “trẻ tuổi” của mình, hay đến mấy thế giới khác du lịch, nói là trẻ tuổi, ước chừng cũng khoảng một hai vạn tuổi, lại nói, y là yêu tu, tu luyện đến cảnh giới này, chỉ cần không vẫn lạc, vẫn có thể tiếp tục sống thật lâu.

Hoàn Vũ thoáng cười, nói: “Ta không thích giao tiếp với tu sĩ nhân loại, lòng dạ bọn họ quá sâu, yêu tu ngay thẳng hơn nhiều lắm. Bây giờ ở trong Thần Long Chi Uyên, Giao Long đẳng cấp như ta chờ hóa thành Rồng, cũng hơn mấy chục, nhưng Thần Long chi thủy vẫn chưa tích tụ, không biết phải đợi bao lâu nữa. Cứ một vạn năm như vậy, tâm ta đều già mất rồi.”

Quân Trì cũng cười, hỏi: “Chờ khi tiền bối hóa Rồng, sẽ làm gì tiếp theo?”

Hoàn Vũ nói: “Hoặc là du lịch, hoặc là tiếp tục ngủ.”

Quân Trì hỏi: “Ngươi không có mục tiêu thăng tiên hay sao?”

Hoàn Vũ nói: “Trong khoảng mười vạn năm, tiên giới không an ổn mấy, ta cứ chậm rãi từ từ.”

Quân Trì nhìn y, hỏi: “Kỳ thực đến giờ, ta vẫn không rõ, thứ gọi tiên đạo, rốt cuộc là gì? Không biết tiền bối nghĩ gì về tiên đạo?”

Hoàn Vũ nhìn hắn, mỉm cười, y đang ngồi trên cánh cây che nắng, vì vậy tiện tay chỉ chỉ dưới mặt đất, hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”

Quân Trì dùng thần thức quét qua, nói: “Có mấy con kiến.”

Hoàn Vũ nói: “Ngươi nghĩ mấy con kiến sẽ hiểu ngươi sao?”

Quân Trì lắc đầu: “Không hiểu.”

Hoàn Vũ nói: “Thì vậy đó. Ngươi còn chưa có thành tựu tiên đạo, thì làm sao rõ tiên đạo là gì? Tiên đạo là phải tìm tòi từng bước, đến cuối cùng, ngươi thăng tiên, thành tựu ra sao, đó chính là tiên đạo trong ngươi. Ta không biết tiên đạo ngươi là gì, hơn nữa hiện tại, ta cũng không biết tiên đạo ta đang ở nơi nào. Bất quá ta của hôm nay, đương nhiên đã minh bạch chút ít. Ngươi ngay cả yêu đan còn chưa kết, đừng tiếp tục nhắc về vấn đề đại đạo nữa, chẳng phải giống như mấy con kiến này sao, suy nghĩ mấy vạn năm sau bộ dáng Thần Long sẽ trông như thế nào.”

Quân Trì nghe y nói, cũng có cảm giác giác ngộ, nói: “Vâng, ta hiểu rồi. Chúng ta không nói chuyện tiên đạo nữa, chỉ nói đạo là gì thôi? Vẫn có thể chứ?”

Hoàn Vũ lại nói: “Thiên đạo mỏng manh, không cách nào bàn luận.”

Vừa nói đến đây, y vươn tay tóm một nhúm lông đuôi Quân Trì, cả người Quân Trì run lên, vội vàng vẫy cánh bay lên, nếu như hắn ở hình người, mặt đã sớm đỏ tới tận mang tai, chẳng qua đang ở điểu hình, mới không lộ ra vẻ xấu hổ.

Hoàn Vũ biết mình vừa sờ soạng lông vũ trên mông hắn, chắc giờ đã nổi da gà đầy người, cười bảo: “Lúc nhỏ ta cũng giống ngươi, mỗi ngày chỉ biết tìm ăn, sau đó tu hành, tìm ăn, tu hành, lúc ấy ta cho rằng Thiên Đạo, chính là sống sót, đi càng xa, muốn ăn gì thì ăn, không sợ bị kẻ khác ăn tươi.”

Quân Trì nói: “Như vậy, thật không đạo đức, nhìn thấy kẻ nhỏ yếu hơn mình, liền cướp giật giết chóc, còn kẻ lợi hại hơn mình, thì phụ thuộc theo. Tùy ý phá hủy tiêu diệt theo ý mình, mà không quan tâm lợi ích người khác, giống như lúc tu sĩ khiến Thần Long Chi Uyên thiếu chút nữa sụp đổ, thế cũng được ư?”

Hoàn Vũ nói: “Cũng có thể, chẳng qua, tu sĩ thích nói duyên cơ, bàn vận đạo. Tu sĩ cũng bị Thiên Đạo khảo sát, nếu có tu sĩ như ngươi nói, tất nhiên sẽ bị tổn thất ở phương diện khác. Tại đây, ngươi nói thế này, chỉ là lời nhận định của ngươi, dù tốt hay xấu, thì chỉ là lời nhận định mà thôi, chờ khi ngươi thăng tiên, lúc quay đầu nhìn lại, sẽ hiểu rõ mọi thứ.”

Hoàn chương 39.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện