Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 8:.

Quân Trì tốn sáu canh giờ để băng qua Nguyệt Lệnh hải, khi bàn chân vừa đạp trên mặt đất, thử quay đầu lại nhìn, cũng không thể thấy nổi con đường khi nãy mình vừa đi, chỉ thấy sóng to gió lớn mãnh liệt gào thét, và cả đường chân trời rực rỡ nơi mây trắng và mặt biển tiếp xúc nhau.

Quân Trì còn chưa kịp ngẫm lại chặng đường vất vả thế nào, bỗng nghe thấy một âm thanh phát ra, “Chu cha, lại có người tới rồi sao, cũng nhanh thật đấy.”

Quân Trì chuyển ánh mắt sang, chỉ thấy một tiểu cô nương xinh đẹp mang ý cười trong suốt nhìn hắn, Quân Trì gật đầu chào thân thiện, tiểu cô nương lập tức bước sang hỏi, “Ca ca hảo, ta tên Kiều Thi Vân, còn ngươi?”

Quân Trì chẳng ngờ một cô nương nhỏ như vậy còn đi nhanh hơn cả mình, quan sát kỹ một phen, phát hiện tu vi nàng chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, vì vậy càng thêm bội phục.

Quân Trì đáp, “Tại hạ Liễu Quân Trì.”

Quân Trì tương đối kiềm chế khi qua ải thứ nhất, vì vậy có khá nhiều người đi nhanh hơn hắn, những người đã qua cầu cũng hơn ngưỡng hai mươi rồi.

Khi bước xuống cầu, sẽ thấy một quảng trường rộng rãi, mặt bằng thoáng đãng, không xuất hiện bất kỳ kiến trúc nào. Đối diện quảng trường là một ngọn núi sừng sững, con đường mòn uốn lượn lên cao, sau đó biến mất giữa làn sương mù mờ mịt.

Những người vừa qua ải, hoặc đứng hoặc ngồi trên quảng trường, chờ đợi thời gian khảo nghiệm kết thúc rồi tiếp tục ải thứ hai.

Kiều Thi Vân thuộc dạng người hoạt bát hay nói, nàng dẫn Quân Trì giới thiệu với từng người một, căn cứ theo lời Kiều Thi Vân, Quân Trì có thể phán đoán những tu sĩ qua ải đều không phải hạng người bình phàm, ít nhiều gì cũng có chút tiếng tăm, có người từ khi sinh ra đã trở thành thiên tài, hoặc là đệ tử xuất sắc ở các gia tộc nổi danh, ai cũng được xem là thiên bẩm, tất nhiên tính khí sẽ cao ngạo, hiếm khi trò chuyện với người khác, trừ bỏ Kiều Thi Vân, còn lại chỉ liếc Quân Trì một cái rồi thôi.

Kiều Thi Vân lại hỏi Quân Trì, “Không biết lai lịch ca ca thế nào, trước giờ chưa từng nghe qua đại danh của ngươi.”

Quân Trì đáp, “Chỉ là một tán tu vô danh mà thôi.”

Kiều Thi Vân cười khẽ, ước chừng chẳng mấy tin tưởng lời Quân Trì, muốn tham gia đại hội tuyển đệ tử của Đan Càn tiên tông, hơn nữa còn nằm ở top đầu, trên cơ bản không thể là hạng người vô danh, thử nhìn những người vừa xuống cầu là biết, đều thuộc loại nổi danh theo mức độ từ nhỏ đến lớn, những người có cơ hội tiến vào nội tông đều có mặt ở đây, không thì cũng là người từng tham gia đại hội mười năm trước.

Quân Trì chỉ thoải mái nhẹ nhàng đáp một câu như thế, vừa nghe đã biết bất phàm.

Bất quá nếu Quân Trì không muốn nói, Kiều Thi Vân cũng ngại hỏi tiếp.

Nàng mới mười bảy tuổi đã đạt Trúc Cơ kỳ, là kiêu ngạo của cả gia tộc, ai ai cũng trông mong nàng được tuyển nhận vào tông môn cả.

Quân Trì nói chuyện với Kiều Thi Vân xong, cùng lúc đó một tu sĩ vừa xuống cầu, chân người nọ mới chạm xuống đất đã bắt đầu kêu gào hô to, “Ai da, mẹ nó, cuối cùng cũng xong.”

Sau đó lại hét một tiếng kinh hãi, “Còn tưởng mình nhanh nhất rồi chứ, không ngờ lại nhiều người như vậy, ta không nên đứng đó xem cá vồ, thất sách quá.”

Gã lầm bầm lầu bầu mấy câu, rồi lại quét mắt nhìn những tu sĩ đã tới.

Kiều Thi Vân cũng nhìn sang bên đó, nhỏ nhẹ nói với Quân Trì, “Liễu ca ca, đây chính là con trai của gia chủ Bạch gia, Bạch Kiếm. Chỉ mới hai mươi bảy tuổi đã là Hóa Nguyên kỳ, vô cùng lợi hại.”

Quân Trì vừa thấy người tới, không khỏi sửng sốt, bởi vì người này chẳng lạ lẫm gì, đó chả phải là vị tu sĩ không đáng tin một lòng đánh chủ ý lên Nhạc Ban hay sao.

Kiều Thi Vân vừa nói xong, Bạch Kiếm vừa lúc thấy hai người.

Khi Bạch Kiếm nhìn Quân Trì, đầu tiên là sửng sốt, sau đó phóng nhanh đến trước mặt hắn, túm chặt cánh tay Quân Trì, “Là ngươi!”

Quân Trì buồn cười bảo, “Thì sao, không thể là ta à?”

Bạch Kiếm nói, “Ngày đó ở Khoái Hoạt lâm, ngươi đã làm gì ta, sao có thể dễ dàng chấn vựng ta như thế?”

Quân Trì thiếu chút nữa sặc nước miếng, cái gì mà Khoái Hoạt lâm, hơn nữa giọng điệu này là sao, giống như ta đã làm gì vũ nhục trong sạch ngươi không bằng.

Kiều Thi Vân hứng thú quét mắt nhìn hai người, ý vị thâm trường nở nụ cười.

Quân Trì thầm than, tiểu cô nương, cô đừng có loạn tưởng lung tung, căn bản không phải như cô nghĩ có được không? Hắn rút cánh tay bị Bạch Kiếm nắm chặt, nói, “Ngày đó ta không giết ngươi đã là may lắm rồi, không phải ngươi nên cảm tạ trời đất hay sao?”

Bạch Kiếm cũng hiểu bản thân quả thật mất mặt, sờ sờ cái mũi mình, rồi nghiêm mặt, định nói mấy câu ngoài lạnh trong nóng, vẻ mặt đột nhiên biến sắc, đi vòng vòng đánh giá Quân Trì mấy lần, “Đệt, tiểu xà của ta đâu? Hắc Bá Thiên của ta đâu?”

Quân Trì nói, “Bộ ngươi không biết xấu hổ sao, nó là của ngươi à?”

Bạch Kiếm nói, “Nó chính là yêu sủng thân mật nhất của ta. Các ngươi căn bản không biết bồi dưỡng nó thế nào, cũng không thể phát huy hết toàn bộ năng lực. Cho ta đi, nha?”

Gã dùng ánh mắt trông mong nhìn Quân Trì, Quân Trì lắc đầu, “Nó không có ở đây.”

Bạch Kiếm kinh ngạc, “Vậy ở đâu?”

Quân Trì đáp, “Bị ca ca nó mang đi rồi.”

Bạch Kiếm, “?”

Sửng sốt một hồi, Bạch Kiếm lớn tiếng hỏi lại, “Ca ca nó?”

Quân Trì gật đầu, “Đúng, chính là cái vị đi bên cạnh ta.”

Bạch Kiếm hỏi, “Hắn cũng là Hạo Thiên Nguyên Mãng ư?”

Quân Trì nói, “Đúng vậy, hơn nữa còn là Hạo Thiên Nguyên Mãng đã lột da.”

Ánh mắt Bạch Kiếm sáng như đèn pha, “Lột da? thế chẳng phải chuẩn bị hóa Rồng sao?”

Quân Trì nói, “Đúng vậy, cho nên ngày đó ngươi đòi đệ đệ hắn, hắn chưa trực tiếp ăn ngươi đã may mắn rồi, ngươi hẳn nên cảm động rơi nước mắt mới đúng.”

Sau khi Bạch Kiếm trải qua các loại thần hồn điên đảo, lại trở về thái độ đoan chính, “Dù hắn có là ca ca của yêu sủng ta, cũng không thể giúp nó phát duy năng lực tốt nhất bằng ta đâu. Trở thành yêu sủng của ta, tất nhiên tận hưởng hết các loại tài nguyên, tăng cấp rất nhanh, sau đó sẽ cùng ta thăng thiên.”

Quân Trì không thể không nhắc nhở, “Ngươi đừng tự quyết định được không, Nhạc Ban vốn chẳng phải yêu sủng của ngươi.”

Bạch Kiếm hỏi, “Tại sao không phải?”

Quân Trì hỏi, “Thế tạo sao lại phải?”

Bạch Kiếm nói, “Ta coi trọng nó, thì nó là của ta.”

Quân Trì, “…”

Quân Trì nhìn một cái xem thường, tỏ vẻ mình không muốn trao đổi với một tu sĩ có chỉ số thông minh thấp, xoay người đi sang nơi khác.

Bạch Kiếm lập tức lạch bạch đi theo, nói, “Ca ca nó dẫn nó đi đâu, về sau ta phải tìm nó thế nào.

Dưới chân Quân Trì chợt lóe, dễ dàng tránh được gã, nhưng gã lại dính như thuốc bôi trên da chó, Quân Trì không thể không thấp giọng cảnh cáo, “Ngươi đừng dính ta, cẩn thận ta chấn vựng ngươi tại đây, khiến ngươi không thể tham gia khảo nghiệm tiếp theo.”

Bấy giờ Bạch Kiếm mới dừng chân, nói, “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngày đó ngươi làm cách nào chấn vựng chúng ta ở Khoái Hoạt lâm…”

Quân Trì, “…”

Khi Quân Trì đánh rớt miếng da chó dính như cao xong, mới chú tâm đánh giá vài vị tu đang xuống cầu, trong số đó có một người quen cũ, không ai khác chính là Hư Không công tử từng gặp ở Huyền Tôn tửu lâu.

Hôm nay gã trang điểm khiến rất nhiều người phải ghé mắt nhìn, một thân bạch y chưa tính, tóc còn cài lụa trắng, vừa mới xuống cầu đã phần phật bay trong gió, người nào cũng ngửi thấy mùi hương trên người gã, nhưng chẳng ai biết đó là gì.

Nhóm thiên kiêu chi tử vừa nhìn gã thì đã nhíu mi, lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, cũng có người cố tình tiến lên nói chuyện với gã, bảo, “Hư Không công tử, ngươi tới rồi à.”

Hư Không công tử chắp tay thi lễ, “Không nhanh bằng các ngươi, tại hạ gặp phải một vài phiền toái trên cầu, tới chậm, tới chậm rồi.”

Lại có người đứng khá gần Hư Không công tử dùng âm lượng đủ để mọi người nghe thấy, nói “Đó chả phải cái vị lên đài so đấu ở Huyền Tôn tửu lâu ư, chỉ mới thi triển tư thế đã bị người ta đánh ngất xỉu luôn.”

Sắc mặt Hư Không công tử lập tức không tốt, hai người xuống cầu với gã, ước chừng đã sớm quen biết với nhau, cũng thay gã khó chịu ra mặt, định tiến lên bênh vực, gã bỗng giơ tay ngăn cản, nói, “Khổng Hư ta, bốn mươi sáu đã là chân nhân Kim Đan trung kỳ, ở đây xem như độc nhất vô nhị, bọn họ vốn vì ghen tị nên mới nói những lời như thế, cần gì phải chấp nhặt chứ. Bây giờ là đại hội tuyển đệ tử, chúng ta đừng sinh khí làm gì cho mệt, chờ đại hội kết thúc rồi, hãy cho bọn họ nếm thử thế nào gọi là họa từ miệng mà ra.”

Hai môn khách nhà hắn nhanh chóng đáp lời, “Đúng thế.”

Cái người bị gọi là nói bậy hừ hừ mấy tiếng, “Nuốt đan dược để lên Kim Đan thì có gì tài giỏi, bất cứ người nào ăn Như Ý Kim Tiên Chử Loan đan đều có thể tiến vào Kim Đan kỳ, bộ ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc?”

Hư Không công tử tức đến mức mặt trắng đỏ bừng, nhưng lại rất vững vàng cười một tiếng, “Bất quá chỉ là thứ ghen ghét mỹ mạo và thanh danh của ta thôi.”

Đối phương cười nhạo mấy tiếng, không tiếp tục đả kích gã nữa.

Quân Trì nghĩ thầm, thiên hạ to lớn, quả thật việc gì cũng có.

Bất quá hắn cảm thấy, mặc dù Hư Không công tử hơi quá kiêu ngạo lẫn tự kỷ, nhưng đủ để ngạo thị quần hùng, ai bảo gã là Kim Đan kỳ, Kim Đan kỳ chính là như thế.

Cũng may Hư Không công tử bị chọc nên rất buồn phiền, hai vị đi theo gã cũng tiến về một hướng khác, cho nên không chú ý thấy Quân Trì.

Lúc này Bạch Kiếm nhân cơ hội sáp lại gần hắn, tuy gã vẫn mặc cẩm y, nhưng không lộ ra các loại pháp bảo sáng ngời, nhìn có vẻ sạch sẽ lưu loát, nói với Quân Trì, “Hư Không công tử hào ngôn cuồng vọng, từng bảo nhất định phải gia nhập Nhật Cảnh Phong ”

Quân Trì sửng sốt, “Nhật Cảnh Phong?”

Bạch Kiếm gật đầu, “Nhật Cảnh Phong thuộc nội tông, xếp thứ hai trong số ba phong dẫn đầu cửu phong, đó là nơi Ninh Phong tiên quân tọa trấn, ai mà không muốn đến chứ.”

Quân Trì à một tiếng, rồi trở nên trầm ngâm.

Bạch Kiếm lúc bình thường không phát bệnh hoa si, thật ra cũng rất bình thường, thấy Quân Trì tỏ ý không muốn nói chuyện với mình, thì ngoan ngoãn tìm một chỗ đả tọa, Quân Trì thấy thời gian đợi còn hơn một ngày, cũng nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Hoàn chương 94.

Thần: Mình thường dùng gã cho nhân vật phản diện, nhưng ai ngờ Bạch Kiếm và Hư Không công tử cũng rất không tồi, là người tốt, thôi thì ủy khuất hai người 😇
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện